Phần 67
Nếu đã bại lộ rồi, vậy có trốn ở chỗ này không ra cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Hàn Lập hít sâu một hơi, đội vòng bảo hộ chói mắt, hai tay mỗi bên thủ sẵn một kiện pháp khí, đi ra từ phía sau đống đá.
“Là ngươi”.
Sau khi nhìn rõ diện mạo Hàn Lập, “Lục sư huynh” kêu lên có chút kinh ngạc, không ngờ hắn vẫn nhận ra Hàn Lập.
Tâm tình của Hàn Lập lại theo tiếng kinh hô của đối phương hơi trầm xuống một chút.
Vị “Lục sư huynh” này ngày đó tại trên ngọn đồi nhỏ đã từng gặp mặt hắn, hơn nữa là đang ở trong lúc đánh nhau hỗn loạn, nhưng hôm nay mấy tháng cũng đã trôi qua, không ngờ còn có thể chỉ liếc mắt đã nhận ra hắn, điều này chứng tỏ rằng người này không chỉ là trí nhớ kinh người, có thể đã gặp qua là không quên được, điều đó còn chứng tỏ tâm tư cẩn thận kín đáo, tâm kế hơn người.
Nhưng vô luận là loại tình huống nào, đối với Hàn Lập mà nói đều không thể coi như một tin tốt được.
Thật ra hắn đã mơ hồ cảm thấy, vị “Lục sư huynh” trước mắt này ở vào một một phương diện nào đó mà nói, có thể xem như là cùng một loại người như hắn, cũng quen dùng tâm kế, cùng ra tay vô tình.
Đặc biệt là cái loại biểu hiện kiêu ngạo trước mặt người khác này, tuyệt đối cùng sự cúi đầu thấp kém của Hàn Lập đồng dạng là một loại che mắt, chỉ là Hàn Lập không muốn khơi lên sự chú ý của người khác, mà “Lục sư huynh” thì lại là cố ý gây cho người khác lòng khinh thường, để che dấu bộ mặt thật của hắn mà thôi.
Có điều, Hàn Lập tự nhận là không cách nào vô sỉ giống như đối phương, cũng không cách nào vô tình cùng ác độc giống như đối phương vậy, hắn chỉ là luôn luôn đeo đuổi con đường trung dung chỉ để ý đạo đức của bản thân mà không cần quan tâm người khác nghĩ gì mà thôi.
Trong lúc Hàn Lập trong lòng suy tư, thần sắc “Lục sư huynh” cũng trở nên trịnh trọng, tựa hồ cũng liên tưởng đến gì đó, ánh mắt nhìn về phía Hàn Lập lộ ra hung quang, không hề che dấu chút sát khí nào của hắn.
Hàn Lập thở dài một hơi, vốn còn định phí chút miệng lưỡi, xem xem có thể đánh lừa mà thoát thân, nhưng hôm nay thấy thần thái của đối phương và bằng vào tâm kế của đối phương, đúng là đường sống một điểm vòng vo cũng không có nữa rồi, hắn và mình khẳng định chỉ có thể còn một người có khả năng sống trên đời, vì vậy không cần uổng phí miệng lưỡi, coi như tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước là thượng sách).
Nghĩ tới đây, Hàn Lập không nói hai lời, tay trái giơ lên một cái tinh cương hoàn (vòng thép luyện) liền phát ra thanh âm kỳ quái, phóng thẳng về hướng “Lục sư huynh”, theo sau tay phải lại sáng ngời, hồ lô màu xanh đen đã xuất hiện trong tay, từ trong miệng hồ lô phun ra năm sáu quả cầu đen sì sì, theo sát phía sau cương hoàn đi tới.
Làm xong tất cả những điều này Hàn Lập cũng không dừng tay, hắn mở tray trái trống rỗng nhắm không trung khua một cái, trong phút chốc đã hiện lên mấy hỏa cầu màu đỏ, tay áo thoáng rung một cái, đem những hỏa cầu này cuốn vào bên trong, ngay sau đó đột nhiên hướng “Lục sư huynh” vung lên, trong miệng gằn giọng một tiếng “đi”.
Nhất thời, theo một luồng nhiệt khí nóng bỏng, đám hỏa cầu như bầy ong tản ra bốn phía, không cùng góc độ đập về phía Lục sư huynh.
Một lần ra tay này, Hàn Lập cơ hồ đã vận dụng hết những gì trước khi chưa có được pháp khí mới, tuy không sử dụng toàn bộ thủ đoạn tiến công bằng phù bảo, nhưng đặc biệt là thủ pháp cuối cùng trong nháy mắt tay đồng thời phát ra đám đạn này, càng là Hàn Lập đã mất rất nhiều công phu mới từ nơi Ngô Phong học được tới tay, chính là vì muốn đánh cho đối phương không kịp trở tay, một kích như tia chớp đánh gục đối thủ.
Thật ra nếu không phải cảm thấy đối với pháp khí mới vẫn còn chưa thuần thục, nếu sử dụng đến không nhất định mới đầu có thể rất nhanh, Hàn Lập sớm đã không khách khí tất cả đều sử ra như bầy ong rồi, dù sao uy lực của pháp khí mới cũng lớn hơn rất nhiều pháp khí cũ.
Thế nhưng cơ hồ đồng thời khi Hàn Lập ra tay, “Lục sư huynh” cũng không có nhàn rỗi, hai tay hắn vừa đảo một cái, trong tay đã hiện ra một lá cờ lớn màu xanh lục dài chừng một trượng, trên cờ ánh sáng xanh mênh mang, còn có thêu một con giao long màu xanh hung ác đang nhe nanh múa vuốt.
Lúc này, “Lục sư huynh” mới thấy rõ chuỗi thế công liên tiếp của Hàn Lập, dưới sự bất ngờ, không nhịn được cực kỳ buồn bực.
Phải biết rằng, hắn sở dĩ đem pháp khí uy lực lớn nhất của bản thân – Thanh giao kỳ lần đầu tiên để lộ ra, vì ý định chính là giống với Hàn Lập, ra sát chiêu tức thì, giết người diệt khẩu.
Nhưng vạn vạn lần không nghĩ tới, sau khi Hàn Lập hiện thân, không ngờ ngay cả một lời cũng cũng không nói, đã lập tức công tới với khí thế hung bạo, hơn nữa ra tay độc ác, có vẻ không chết không thôi.
Dưới sự bất đắc dĩ, “Lục sư huynh” không để ý phát động công kích nữa, hắn chuyển Thanh giao kỳ sang tay phải, tay trái thì như cũ hướng bên hông, từ trong trữ vật đại móc ra một tấm phù vàng.
Hắn đưa mắt nhìn tấm cao giai phù lục này một cái có chút không nỡ buông, rồi cắn răng khẽ quăng ra phía trước, bắt đầu cấp tốc nói lẩm bẩm.
Mà trong phút chốc, cương hoàn của Hàn Lập đã phát ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, vọt tới cách đó không xa trước người “Lục sư huynh” đầu tiên, mắt thấy đã sắp đánh tới.
“Lục sư huynh” lúc này một tay chỉ tấm phù vàng một cái, trong miệng hét lớn một tiếng:
“Phong tường thuật, lên!”
Tấm phù vàng theo tiếng quát, trong giây lát ánh sáng trắng phóng rộng ra, bất chợt hóa thành một cơn lốc màu trắng, cao chừng vài chục trượng, nằm ngang ở trước người “Lục sư huynh”, chặn đường đi của cương hoàn lại.
Một tiếng ‘phụp’, cương hoàn không chút khách khí đâm vào bên trong cơn lốc, nhưng lập tức bị thổi cho đổ trái ngã phải, trước sau đảo lộn mấy cái thì bị ném thẳng trở về.
Về phần những quả cầu theo sau càng chẳng được tích sự gì, chỉ có thể đảo quanh bên ngoài cơn lốc không ngừng, ngay cả năng lực xông vào cuồng phong cũng không có.
Thấy tình cảnh đó, Hàn Lập hơi biến sắc mặt, vội vàng vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng dẫn dắt những hỏa cầu chạy tới cuối, chúng lập tức vẽ ra hai vòng cung thật lớn, linh hoạt bay về hai bên, cố gắng vòng qua tường gió, tiếp tục công kích “Lục sư huynh”.
“Hắc hắc! Dự định thật hay!”
“Lục sư huynh” cười lạnh một tiếng, một tay cực kỳ thuần thục bấm quyết một cái, sau đó hướng vị trí chính giữa bức tường gió chỉ tay, cơn lốc đó lập tức từ chính giữa chia thành hai đoạn, cực nhanh phân biệt chạy ra, chặn đứng hỏa cầu lại một lần nữa.
“Bùm bùm”.
Mấy tiếng nổ vang lên, hỏa cầu không cách nào tránh được nữa, đâm thẳng vào.
Cơn lốc chỉ run rẩy vài cái, đám hỏa cầu đã bị nuốt xuống, ở bên trong cơn lốc biến mất không thấy bóng dáng, Hàn Lập cảm thấy trong lòng hoảng sợ.
Lúc này, bức tường gió dưới sự thao túng của “Lục sư huynh”, lại đồng thời hợp lại, rồi khôi phục nguyên trạng.
“Tài nghệ hèn mọn mà cũng dám lấy ra khoe khoang! Vị sư đệ này, mặc dù không biết danh tính của ngươi, cũng không biết lai lịch của ngươi? Nhưng đêm nay, ngươi chết chắc rồi!” Lục sư huynh điên cuồng cười nói.
Tiếp theo chỉ thấy hắn hai tay hợp lại, lần nữa cầm cây Thanh giao kỳ kia, bắt đầu múa hết tốc lực.
Hàn Lập đã có chút khẩn trương, trình độ quấy rầy của đối phương đã vượt ra ngoài dự liệu của hắn, thế công liên hoàn sắc bén như thế không ngờ dễ dàng đã bị phá giải như vậy. Mặc dù cây cờ lớn đối phương đang huy động kia, đến bây giờ còn chưa có phát sinh tình trạng gì kỳ lạ, nhưng xem bộ dạng nghiêm trang của đối phương có thể biết được, phản kích của vị “Lục sư huynh” này tuyệt đối không thể đùa được.
Xem ra không sử dụng “Phù bảo” đúng là không xong. Hàn Lập lạnh lùng thầm nghĩ.
Thế nhưng hắn hôm nay, bởi vì chưa có năng lực tiến hành luyện hóa “Phù bảo”, cho nên mỗi lần vận dụng “Phù bảo”, đều phải tranh thủ được thời gian làm phép nhất định, lúc đó mới có thể xua “Phù bảo” để khắc địch chế thắng. Vì thế, phòng ngự của bản thân nhất định phải tuyệt đối chặt chẽ mới được.
Nghĩ tới đây, Hàn Lập liền nhìn phía đối diện một chút, chỉ thấy cây cờ xanh mà “Lục sư huynh” đang huy động, đã dần dần trở nên sáng ngời, bên trên nó đã phát ra ánh sáng xanh chói lòa, khiến cho con giao long xanh kia càng thêm dữ tợn đáng sợ, xem ra thế công của đối phương đã sắp phát động rồi.
Hàn Lập không hề do dự nữa, vung tay một cái, cương hoàn đó “vù” một tiếng đã bay trở lại, dừng lại trên đỉnh đầu hắn vài thước, rồi bắt đầu xoay quanh không ngừng.
‘Dài ra’, theo một tiếng quát khẽ, cương hoàn kia ánh sáng vàng bắn vọt ra, nhanh chóng mở rộng, sau khi lớn lên bằng cái mặt bàn, mới đình chỉ biến hóa.
‘Xuống’, cương hoàn đó lại nghe lời rơi thẳng xuống, bao phủ Hàn Lập vào bên trong, rồi bắt đầu từ từ chuyển động, hình thành một tầng vòng bảo vệ thật lớn.
Hàn Lập cũng không có vì vậy mà dừng tay, sau khi thu hồi hồ lô, mặt khác thuẫn bài vừa đến tay cũng đã được đưa ra ngoài, ở bên ngoài màn hào quang màu lam bị phóng đại lên mấy lần, tỏa ra ánh sáng đen trước người hắn, nhẹ nhàng lơ lửng.
Kể từ đó, bên ngoài thân mình Hàn Lập đã hình thành ba tầng phòng ngự, tầng thứ nhất bên ngoài chính là Tinh cương cự hoàn, tầng giữa là Huyền thiết phi thiên thuẫn, tận cùng bên trong thì lại là màn hào quang màu lam mà ngay từ đầu hắn đã sử dụng.