Phần 70
Hàn Lập giơ tay, hướng lên không trung vẫy một cái. Cự kiếm kia lập tức quay đầu lại, vụt bay trở về tới trước mặt Hàn Lập, rồi lại trở về hình dáng phù lục như cũ, nhẹ nhàng rơi xuống tay.
Hàn Lập vừa định đưa tay tiếp lấy lá phù bảo thì chỉ nghe ‘bụp’ một tiếng, phù bảo đã bị biến thành tro tàn, bị một cơn gió núi cuốn bay mất vô ảnh vô tung.
Thấy tình cảnh như vậy, Hàn Lập ngây người ngẩn ngơ, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười khổ.
Phù bảo này xem như đã hoàn toàn bị hỏng rồi. Nó không còn bao nhiêu năng lượng, sau trận chiến này rốt cuộc cũng tiêu hao hết. Việc này khiến cho Hàn Lập, là kẻ biết rất rõ giá trị của phù bảo, cảm thấy hết sức đau lòng nhưng cũng không còn cách nào khác.
Dù sao có thể giết chết một cường địch như “Lục sư huynh”, không bỏ ra một cái giá đắt sao được! Tuy nhiên, Thanh Giao Kỳ của đối phương cũng là một chiến lợi phẩm không tệ, có thể đền bù cho việc mất mát phù bảo này. Hơn nữa, vẫn còn hai viên Trúc Cơ Đan vẫn đang chờ hắn tới thu hoạch mà.
Nghĩ tới đây, Hàn Lập không khỏi phấn khởi trong lòng, nghĩ rằng trận ác chiến này đúng là vẫn có giá trị.
Nếu như có thể dùng Trúc Cơ Đan này là có thể thành công Trúc Cơ. Vậy, hắn sẽ không cần phải mạo hiểm tham gia “Huyết sắc thí luyện” nữa. Dù sao, ở đó cũng có không ít tu tiên cường giả như “Lục sư huynh”! Thậm chí còn mạnh hơn hắn nhiều.
Một lúc sau, thông qua linh thạch thu nạp trong tay, Hàn Lập cảm thấy pháp lực đã khôi phục lại vài phần, liền đứng dậy, định nhặt lấy Thanh Giao Kỳ ở cách hắn không xa.
Nhưng vừa mới đứng thẳng dậy, từ đan điền liền truyền đến một cơn đau kịch liệt, giống như có vô số cương châm đâm vào. Hàn Lập đau quá ngồi thụp xuống ôm bụng, sắc mặt tái nhợt, cắn răng nhăn nhó.
Hàn Lập không nhúc nhích nổi, sau một thời gian chừng pha chén trà mới hít sâu một hơi, thấy cảm giác đau đớn đã bớt đi chút ít.
Hàn Lập vẻ mặt buồn bực, nhếch mép vài cái.
Tại sao lại như vậy? Hắn biết rõ là vì vừa rồi đã nuốt một lượng lớn dược thảo lâu năm. Mặc dù linh lực bên trong đã bị hắn kịp thời hấp thu một ít nhưng do có quá nhiều đan dược tụ tập ở đan điền, trở thành dị vật, trong đó vẫn còn nhiều tạp chất của hắn. Nếu như không kịp thời giải trừ thì chắc chắn sẽ hậu hoạn vô cùng.
Hàn Lập mặc dù biết rất rõ phương pháp dùng linh thảo này không được phép làm như như vậy, chắc chắn bản thân sẽ bị phản phệ. Nhưng lúc ấy vì bảo vệ tính mạng, cũng đành phải mạo hiểm thử một lần. Quả nhiên thủ đoạn mạnh mẽ hấp thu linh khí này đã khiến hắn giữ lại được mạng mình trong cuộc chiến.
Nhưng chỉ dựa vào việc nuốt thảo dược vẫn không đủ để Hàn Lập duy trì đến tận lúc cuối, may nhờ có tốc độ cung cấp linh lực rất mau chóng của linh thạch bậc trung, hắn mới có thể thủ thắng trong thời khắc mấu chốt, nhờ vào việc dám tự hủy pháp thuật phòng ngự “Thủy tráo thuật” của mình.
Hai năm học tập, nghiên cứu các tiểu kỹ xảo trước đây, Hàn Lập trong lúc vô ý đã được Ngô Phong cho biết, bây giờ đại bộ phận các đệ tử cấp thấp khi sử dụng phù lục đều bị một lỗi. Đó chính là đều tưởng rằng trừ khi kích phát phù lục phải mất linh lực ra thì phù lục sẽ không làm tiêu hao bất cứ pháp lực nào của người sử dụng. Kỳ thật, đó chính là một nhận thức sai lầm.
Trên thực tế, khi kích phát phù lục, thi triển pháp thuật cũng đều phải thông qua linh lực của người sử dụng, vì đó chính là phương tiện để người đó khống chế, vận dụng pháp thuật. Nếu như pháp thuật vẫn chưa biến mất thì người sử dụng sẽ tiếp tục tự động hao tổng pháp lực để duy trì linh tuyến đó.
Vì có loại linh tuyến này, đệ tử Luyện Khí kỳ không thể nào thấy được hay cảm ứng được mà chỉ có thể duy trì pháp lực tồn tại trong một khoảng thời gian ngắn, cho nên đại bộ phận đệ tử đều quên mất. Vì vậy mới có nhận thức sai lầm đó.
Cho dù chỉ có vài đệ tử thực tình biết được điều này thì cũng không hiểu rõ lắm, cho nên cũng không tuyên truyền rộng rãi trong hang ngũ đệ tử cấp thấp, mà Ngô Phong chính là một trong những người biết điều này. Hắn thuận miệng nói ra trong lúc đang tán gẫu với Hàn Lập, nhưng lại được Hàn Lập cố tình ghi nhớ, thậm chí còn tự mình kiểm tra vài lần, quả nhiên đúng như vậy.
Kết quả là trong lúc ác đấu vừa rồi, khi Hàn Lập phát hiện rằng sẽ phải đánh nhau lâu, lập tức nghĩ tới điều đó. Vì vậy quyết đoán thủ tiêu pháp thuật phòng ngự, nhằm giảm thiểu việc tiêu hao pháp lực. Mặc dù đã thực hiện khá sớm nhưng sau một thời gian thì pháp lực cũng đã tiêu hao không ít. Nhưng hiển nhiên vị “Lục sư huynh” kia không hề biết việc này, thủy chung vẫn duy trù cái “Phong tường thuật” đáng chết kia, mà không biết rằng chính “Phong tường thuật” đó đã khiến hắn tiến dần từng bước vào chỗ chết.
Cứ như vậy, cuối cùng Hà Lập dựa vào một chút pháp lực kiên trì hơn đối phương đó để thủ thắng. Nếu cứ đánh thẳng tay thì hắn chắc chắn không thể thắng nổi đối phương.
Mặc dù vậy, Hàn Lập cũng biết rằng lần thắng này cực kỳ hung hiểm, sử dụng tất cả các tiểu xảo, khó khăn lắm mới bảo vệ được cái mạng nhỏ của mình. Thực lực của đối phương thực sự hơn hẳn hắn!
Tuy nhiên, bất kể nói thế nào thì hắn mới là kẻ sống sót.
Hàn Lập thấy cảm giác đau đớn giảm dần, từ từ lần tới chỗ Thanh Giao Kỳ rơi xuống, gắng gượng cúi người, nhặt pháp khí đó lên, sau đó hoan hỉ kiểm tra lại vài lượt rồi thu tất cả vào túi trữ vật.
Tiếp đó, hắn tới bên người “Lục sư huynh”, nhìn thoáng qua khuôn mặt đầy máu rồi lảo đảo lục tìm các chiến lợi phẩm.
Rất dễ dàng tìm thấy túi trữ vật ở nửa trên thi thể của đối phương.
Hàn Lập không khách khí dốc toàn bộ đồ vật trong túi trữ vật đổ ra, hắn thấy ngay một chiếc bình màu xanh chứa Trúc Cơ Đan và một cái hộp.
Trong lòng mừng rỡ, hắn vội vàng nhặt cái hộp và cái bình rồi mở ra kiểm tra. Quả nhiên trong đó đều có mùi đan dược, mặc dù mùi có chút gay mũi nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được trong đan dược ẩn chứa linh lực cường đại.
Nét mặt Hàn Lập càng vui vẻ, hiển nhiên xác định Trúc Cơ Đan đó là thật. Hắn cũng không còn tâm trí để xác định vật phẩm khác nữa. Dù sao ở đây vừa phát sinh đại chiến, không phải chỗ có thể ở lâu, vì vậy nên đi sớm là hơn.
Hàn Lập thu thập toàn bộ đồ đạc trong túi trữ vật của Lục sư huynh lại, lúc đó mới hơi yên tâm một chút, đang định đứng lên thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc đó, phía sau đột nhiên vang lên tiếng gió tựa hồ như có cái gì đó mạnh mẽ đánh tới. Hàn Lập thất kinh định nghiêng người tránh né, nhưng đan điền đột nhiên kịch liệt đau đớn, thân hình nhất thời ngưng lại. Tiếp theo, cả người đã bị một thân hình nữ tử mạnh mẽ ôm lấy.
Hàn Lập kinh ngạc, định tránh ra nhưng vì đan điền đau đớn, hơn nữa vừa mới đại chiến xong, tứ chi vô lực, thực sự tranh không thoát.
Thấy tình cảnh như vậy, Hàn Lập mặc dù mơ hồ đoán được người ở phía sau nhưng vẫn nhịn không được quay đầu liếc nhìn một cái. Nhưng vừa mới quay được nửa mặt thì đã bị một khuôn mặt kiều diễm tú lệ đè lên, không ngừng cuồng loạn hôn Hàn Lập. Quả nhiên chính là vị “Trần sư muội” không thể động đậy nổi lúc đầu.
Lúc này, Trần sư muội trên mặt đỏ bừng, đôi mắt phun ra ngọn lửa tình dục, tứ chi lại càng giống bạch tuộc, ôm chặt lấy Hàn Lập từ phía sau không chịu buông ra, thân thể mềm mại, đầy đặn kinh người không ngừng cọ xát sau lưng Hàn Lập, vì dục hỏa thiêu thân mà trong miệng phát ra tiếng rên rỉ “ư… a…”
Thì ra không lâu trước đó, vị “Trần sư muội” này mặc dù bị “Phong phược thuật” không thể động đậy, nhưng do Hàn Lập đại chiến với “Lục sư huynh” không hề ảnh hưởng tới nàng nên cả trận chiến trôi qua, nàng cũng không hề bị thương.
Trước khi trận chiến bắt đầu thì dược lực của Hợp Hoan Đan thực ra đã phát tác, “Trần sư muội” đã bị tình hỏa thiêu đốt, thần chí mơ hồ, mắt thấy toàn ảo giác, một lòng mong mỏi cùng người cầu hoan. Nhưng lúc đó vì nàng bị pháp thuật trói buộc, không thể nào nhúc nhích nên bề ngoài không lộ gì, chỉ có điều sâu trong nội tâm đã bị tình dục hành hạ khao khát.
Nhưng vừa rồi hiêu lực của “Phong phược thuật” rốt cuộc cũng hết, Trần sư muội vừa mới được tự do, lại đang bị tình dục kích thích, căn bản không ngần ngại lao tới nam nhân duy nhất ở đây – Hàn Lập, ôm chặt lấy hắn. Vì vậy mới xuất hiện màn cực kỳ hương diễm này.
Nhưng Hàn Lập thực sự vẫn còn là đồng nam, bị Trần sư muội ôm hôn, liền thấy trong lòng rung động, một loại cảm giác khác thường nổi lên. Hơn nữa, hắn vốn cũng chẳng phải là chính nhân quân tử gì, cho nên có chút động tình, liền không chút khách khí lấy tay hoạt động trên thân thể xích lõa của Trần sư muội, ngón tay di chuyển trên da thịt bóng loáng như tơ của nàng.
Gặp phản ứng của Hàn Lập như vậy, Trần sư muội càng thêm cực kỳ khó chịu. Mặc dù nàng chưa từng có kinh nghiệm chuyện nam nữ, nhưng bản năng cầu hoan trời sinh đã khiến nàng bắt đầu xé bỏ quần áo Hàn Lập.
Nhưng hành động này của Trần sư muội lại khiến Hàn Lập đang có chút thần hồn điên đảo trở nên thanh tỉnh lại vài phần. Hắn không dám tiếp tục dây dưa, chơi đùa nữa, vội vàng vung tay phải lộ ra một tờ “Định thần phù”, sau đó miễn cưỡng dùng chút pháp lực vừa mới khôi phục được, thi triển Định Thần thuật, ngăn cản Trần sư muội lại.
Tiếp theo, hắn nhẹ nhàng thoát ra khỏi vòng tay “Trần sư muội”, đặt nhẹ nàng xuống đất.