Phần 79
Trong khi người dẫn đầu của các phái cùng nhau thương lượng các bước mở ra cấm địa, Hàn Lập vẫn tiếp tục dò xét các nhân vật nổi trội của các phái.
Đối với một ít cao thủ công pháp đã tới đỉnh điểm tầng mười ba, Hàn Lập có thể trốn được thì phải trốn, thật sự không trốn được thì đánh lén. Hắn tuyệt không hy vọng lại giống như lần đại chiến với “Lục sư huynh”, đem mình biến thành một giọt pháp lực cũng không còn.
Phải biết rằng, trong đây hoàn toàn không giống lần trước, lần này đối mặt không phải là một đối thủ, mà là một số lớn người tu tiên. Nếu không giữ sức lực, lúc nào cũng bảo trì lực phản kích, thì người đầu tiên bị đào thải ra, khẳng định sẽ có hắn trong đó.
Đang đứng ở một bên suy nghĩ, Hàn Lập đột nhiên cảm thấy, tựa hồ có người đang nhìn chăm chú hắn, trong lòng hơi kinh hãi, không khỏi hướng ánh mắt nhìn lại nơi cảm ứng được.
Một nữ đệ tử của Linh thú môn, có chút trốn tránh nhìn Hàn Lập, xem khuôn mặt tú lệ lại có chút quen thuộc.
Hàn Lập trong lòng ngạc nhiên, đối với nữ tử này suy nghĩ qua một lần, một thân ảnh đột nhiên hiện lên.
“Là nàng, là cô gái tại Tháo Nam hội đã bán Kim trúc bút cho mình, nàng sao lại nhập làm môn hạ Linh thú sơn, lại còn tới tham gia huyết sắc thí luyện này!” Hàn Lập rốt cục nhận ra cô gái so với lần trước có phần xinh đẹp hơn, trong lòng cũng có chút nghi hoặc.
Nhưng hình dáng bất động mặt đỏ bừng của đối phương, hắn cho đến nay vẫn nhớ kỹ, có sự hảo cảm rất lớn!
Nghĩ như vậy, hắn không khỏi hướng về phía cô gái cười cười.
Cô gái hiển nhiên nhìn rất rõ ràng, hai gò má chợt đỏ ửng, vẫn là bộ dáng thẹn thùng dễ thương giống như trước đây!
Một gã nam tử râu quai nón, đứng ở phía sau cô gái, tựa hồ chú ý tới hành động của cô gái cùng Hàn Lập, sắc mặt trầm xuống, bỗng nhiên lớn tiếng nói gì đó với cô gái, cô gái lập tức vẻ mặt tái nhợt, cúi đầu không nói, rốt cuộc không dám tùy ý nhìn sang phía Hàn Lập nữa!
Nam tử này vẫn không chịu bỏ qua, dùng ánh mắt ác độc, hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Lập, ý cảnh cáo hết sức rõ ràng.
Hàn Lập hơi cau mày, xem ra cô gái này tại Linh thú sơn hàng ngày cũng không tốt đẹp gì, gã râu quai nón này mà một trong những kẻ có công lực tầng mười ba hồi nãy đã chú ý qua. Cô gái bị chú ý như vậy, khẳng định là đã chịu đau khổ không ít.
Chẳng qua, Hàn Lập đề phòng cũng không phải là người Linh thú sơn, huống hồ tiến vào cấm địa, không phải địch cũng là địch, tự nhiên cũng không e ngại đối phương, đang không thèm để ý đột nhiên làm mặt quỷ với đối phương.
Hành động này của Hàn Lập, làm cho gã râu quai nón tức giận đến đỏ bừng mặt, nhưng cũng không có biện pháp gì với Hàn Lập, đành phải quay đầu về phía cô gái gầm nhẹ vài câu, làm cho các đệ tử Linh thú sơn ở phụ cận, cũng đều ghé mắt nhìn qua, đại bộ phận đều lộ ra vẻ khinh bỉ cô gái.
Hàn Lập trong lòng uất giận, sự quan tâm đối với cô gái cũng tăng cao, chẳng qua bởi vì khoảng cách quá xa, gã râu quai nón cụ thể nói cái gì, hắn cũng nghe không rõ.
Vì không để cho cô gái chịu ủy khuất, Hàn Lập cũng không châm chọc tên không biết thương hương tiếc ngọc này nữa, nếu không Hàn Lập tự tin, hắn cũng đủ thủ đoạn, làm cho tên này đứng ngồi không yên.
Lúc này, tổ sư các phái đã thương lượng xong, phân biệt trở về bổn môn, sau đó dẫn theo tiểu bối bay lên trời, hướng tới cấm địa trong truyền thuyết mà bay tới.
Lần này thời gian rất ngắn, nhắ, hướng giao giới với Nguyên Vũ quốc, chỉ ngắn ngủn phi hành trong mấy canh giờ, một vùng đất rộng lớn khôn cùng xuất hiện, nơi đây trừ một vài tảng đá ra, thì ngay cả một cây cỏ nhỏ cũng không thấy, đưa mắt nhìn ra, nơi nơi đều là một màu đất vàng.
“Chẳng lẽ chính là nơi này?”
Hàn Lập cũng như những người khác, cảm thấy ngoài ý muốn, nơi này thật sự không giống chỗ có thể sản sinh ra thiên địa linh vật.
Vài vị cao nhân Kết đan kỳ, lại tập trung lại nói vài câu, sau đó vị cao nhân dáng người khôi ngô Cự kiếm môn, đột nhiên một mình đi ra, bước tới phía trước vài chục bước, mới dừng lại.
Hắn đưa tay trái ra, trên đó hoàng quang xuất hiện, nhằm tới phía trước xuất ra một trảo, một luồng bùn đất màu vàng bị hút lên, ngưng kết lại trên tay hắn thành một thanh cự kiếm bằng bùn.
Đưa ra một ngón tay, khẽ vuốt nhẹ lên thân kiếm, một đạo bạch quang theo ngón tay mà tỏa ra, thanh kiếm bùn trong phút chốc đã biến thành một thanh kiếm đá lớn màu tro.
Chiêu thức trung cấp pháp thuật hóa bùn thành đá ấy, làm cho đẹ tử bảy phái khâm phục, được một phen mở rộng tầm mắt.
Nhưng cao nhân của Cự kiếm môn này vẫn chưa dừng tay, mà là hai tay cầm kiếm, thân mình trụ lại, hét lớn một tiếng, đem thạch kiếm nhanh như lưu tinh mà phóng thẳng tới phía trước.
Một màn tiếp theo thực sự làm rung động lòng người, thạch kiếm vừa bay tới được hơn mười bước, giống như chạm phải cái gì, đột nhiên chấn động, biến thành bột phấn. Tiếp theo trong hư không một mảng lớn thanh quang xuất hiện, ngập trời ngập đất mà đến, làm cho da thịt mọi người đều hóa thành màu xanh.
Dưới sự kinh ngạc của các đệ tử, thanh quang đột nhiên kịch liệt bốc lên, gào thét biến thành vô số phong nhận (lưỡi đao gió), không ngừng điên cuồng càn quét, tạo thành một bức tường mưa gió không lọt qua được, dọc theo bức tường này mà nhìn lại, tất cả đều khôn cùng bát ngát, không biết kéo dài đến nơi nào, nơi nơi đều là một màu xanh mênh mông.
Tin tưởng rằng nếu có người tiến vào bức tường này, lập tức sẽ bị ngàn vạn lưỡi đạo lăng trì mà chết.
Đây là cấm chế nơi này, quả nhiên là kinh người, không biết là loại tu sĩ thượng cổ thần thông nào, mới có thể thành lập trận pháp khổng lồ lợi hại như thế. Đại trận hộ môn của Hoàng phong cốc mà so với nó cũng chỉ là đứa trẻ ranh, không đáng nhắc tới. Hàn Lập thầm cảm thán.
Giờ phút này, cao thủ Cự kiếm môn, lắc lắc đầu, liền quay đầu đi trở về. Mà những người còn lại cũng tuyên bố thời điểm chưa đến, bảo các đệ tử cứ nghỉ tạm một lát, đợi lát nữa lại mở cấm địa.
Cứ như vậy mỗi canh giờ, cao thủ của Cự kiếm môn kia, lại một lần thử nghiệm cấm chế mạnh yếu ra sao, cho đến lầm thứ tư phóng ra thạc kiếm, thanh quang tại cấm địa mới rõ ràng giảm đi.
Vừa thấy cảnh này, sáu tu sĩ Kết đan kỳ khác, không hẹn mà cùng phi thân ra ngoài, sóng vai cùng nhau đứng.
Lý sư tổ từ bàn tay chậm rãi xuất ra một thanh Giới thước, tiếp theo phát ra hào quang màu bạc bắn nhanh ra ngoài, đạo sĩ vỗ vỗ ót của mình, miệng mở hé ra, một đạo thanh quang từ trong miệng phun ra, đón gió mà lớn lên biến thành một thanh phi kiếm.
Năm người còn lại đều xuất ra những món đồ cực kỳ chói mắt: Đoạn đái màu phấn hồng, quải trượng hình rồng, cự kiếm màu đen, trường đao lập lòe hồng quang, đại ấn lóe lên hồng quang.
Bảy người, bảy vật phẩm kết hợp với nhau tạo thành hình cầu, trực tiếp nhằm về phía phong nhận đại trận mà phóng tới.
Đây chính là pháp bảo của những người này sau khi tiến vào Kết đan kỳ, trải qua năm tháng khổ tu rèn luyện lâu dài, mới tạo thành.
Đệ tử các phái không dám chậm trễ, dưới sự phân phó của các trưởng bối Trúc Cơ kỳ khác, tất cả đều đứng ở phía sau bảy người này, chia làm bảy nhóm, chuẩn bị tiến vào cấm địa.
“Oành oành đùng” một trận nổ, bảy món pháp bảo va chạm với phong nhận, các sắc hào quang tung tóe khắp nơi, thỉnh thoảng lại phát ra âm thanh hu hu kỳ quái, làm cho các đệ tử đang nhìn vạn phần khẩn trương.
Giới thước của Lý sư tổ quay cuồng chuyển động không ngừng, hào quang màu bạc lúc lớn lúc nhỏ, giống như có linh tính, đem vô số phong nhận mà đập nát.
Phi kiếm màu xanh, huyễn hóa thành giao long dài vài chục trượng, mỗi một kiếm bổ ra, mang theo tiếng hú kinh hồn, làm kinh động lòng người.
Năm món pháp bảo còn lại, cũng thể hiện thần thông. Đặc biệt là pháp bảo đại ấn màu vàng của cao thủ Thiên khuuết bảo, thanh thế to lớn nhất, mỗi một lần nện xuống, đều có uy lực như một tòa núi nhỏ, bạo phát ra tiếng nổ mạnh như sấm, nhưng khi bay trở về lại co lại nguyên hình, nhưng khi di chuyển tựa hồ thời gian trở lại hình dáng có chút chậm.
Bảy món pháp bảo uy lực tuy kinh người, nhưng so với phong nhận đại trận đã yếu đi rất nhiều, cũng là cố hết sức, mỗi một bước đẩy lùi phong tường (bức tường gió), đều phải tiêu phí công phu không nhỏ, không bao lâu cả bảy người đều toát cả mồ hôi.
Kích đấu sau ba bốn canh giờ, bảy người mồ hôi đã đổ như mưa, nhưng pháp bảo rốt cục đã chiếm thế thượng phong, trên phong tường đánh thủng ra một thông đạo hình tròn cao cỡ một trượng, bên trong thông đạo là một mảng tối đen, cái gì cũng thấy không rõ.
“Mau tiến vào, chúng ta không duy trì được lâu đâu!” Đạo sĩ lên tiếng trước tiên, bởi vì trong bảy người pháp lực của hắn là kém nhất, mồ hôi cũng đổ ra nhiều nhất.
Đệ tử bảy phái nghe vậy, cũng không dám chậm trễ, tất cả đều cùng nhau một đám bay vào bên trong thông đạo.
Lúc này, mỗi người đều im lặng không nói gì, thần sắc âm trầm. Ai cũng biết, một khi tiến vào cấm địa, lập tức đèu trở thành sinh tử đại địch, cho dù là đồng môn sư huynh đệ, cũng không thể tin tưởng.
Hàn Lập thuộc nhóm người ở giữa, phía trước là đệ tử của Cự kiếm môn, phía sau là người của Hóa đao ổ.
Thông đạo cũng không dài, khoảng cách chỉ khoảng hai mươi trượng, thoáng cái là qua, Hàn Lập vừa mới bay ra, còn đang xem rõ tình hình trước mắt, một nhiên thấy trời đất xoay chuyển hoa cả mắt, nơi mà mọi người vừa mới bước ra chợt biến mất vô ảnh vô tung.