Phần 40
Lý Hóa Nguyên thấy Hàn Lập biết ý như thế, thần sắc lộ ra vẻ hài lòng, sau đó nhẹ nhàng sử ra một trảo, nhất thời một đạo mây đỏ bay ra từ trên tay, sau đó cuộn một cái ngọc giản mang trở về trên tay lão.
Lý Hóa Nguyên cũng không thèm nhìn tới, trực tiếp giao cho Hàn Lập, sau đó dùng thủ pháp như thế liên tiếp quơ lấy bảy, tám kiện đồ vật mới dừng tay. Lúc này Hàn Lập đang cầm một đống đồ nhìn không chớp mắt.
“Mấy loại công pháp này đều là loại giúp pháp lực tinh tiến nhanh chóng, lại vừa dễ dàng tu luyện, ngươi chọn lựa ra một loại làm chủ công pháp đi, còn lại phải trả về chỗ cũ. Đợi lựa chọn xong, nói một tiếng với ta” Lý Hóa Nguyên lạnh nhạt nói với Hàn Lập, sau đó khoanh chân ngồi xuống trên một cái bồ đoàn tại thạch thất.
Hàn Lập cảm giác được hai mắt mình có chút hoa lên, mặc dù công pháp không nhiều lắm, nhưng đích xác đều có đặc sắc riêng.
Ví dụ như trong đó có một quyển “Quy Nguyên công”, ngoài việc tốc độ tăng tiến pháp lực không chậm, còn có một loại tiểu thần thông cực kỳ thực dụng “Quy Nguyên linh giáp”. Khi đối địch ngoài việc phụ trợ thêm một tầng pháp thuật phòng ngự, mặt khác có khả năng dùng pháp lực ngưng tụ xuất ra linh giáp, sự bảo vệ hơn một tầng, có thể nói là thủ đoạn tốt nhất để bảo vệ tính mạng, mà linh giáp này theo sự tinh tiến của Quy Nguyên công, lực phòng ngự cũng dần dần gia tăng.
Bên trong một cái ngọc giản khác ghi lại “Huyễn Linh quyết” cũng rất tốt, với thần thông ‘Ảo ảnh’ có thể tùy thời tùy chỗ huyễn hóa ra phân thân giống đúc như mình, làm mê hoặc địch nhân. Tầng thứ tu luyện càng cao thì số phân thân càng nhiều, càng có thể mê hoặc tầm mắt của địch nhân.
Trừ hai loại công pháp này ra, các pháp quyết khác với tiểu thần thông mặc dù uy lực không lớn nhưng đối với việc đào thoát để bảo vệ tính mạng đều cực kỳ hữu hiệu. Xem ra người sáng lập ra công pháp này đã rất rõ ràng, rành mạch từng câu. Công pháp này không cách nào tranh đấu ngoan cường với đối phương, bảo trụ mạng nhỏ mới là chuyện trọng yếu đầu tiên.
Sau khi Hàn Lập xem qua tất cả một lần. Một quyển sách màu vàng bên trong một hộp ngọc làm cho hắn ngạc nhiên.
Bởi vì kích cỡ, hình dáng quyển sách này rất quen thuộc. Hàn Lập khẳng định hoàn toàn giống như đúc quyển sách màu bạc đang ở trong tay hắn. Chỗ bất đồng duy nhất chính là quyển sách này phảng phất mỏng mảnh hơn một chút, trên mặt cũng không có hoa văn cổ quái. Ngược lại xuất hiện cổ văn dày đặc, tuy nhiên sau khi nhìn kỹ, ở trên ghi lại một môn pháp quyết bình thường gọi là “Ngưng Nguyên công”, pháp quyết thần thông phụ trợ “Tụ Linh thuật” cũng cực kỳ bình thường, có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện tụ tập linh khí.
Hàn Lập đem quyển sách màu vàng này lăn qua lộn lại nhìn vài lần, nghi hoặc trong lòng nảy lên, nhưng hắn cũng biết bây giờ không phải là lúc trù trừ giải mê, mặc dù hắn rất muốn lập tức đem quyển sách màu bạc trong túi trữ vật lấy ra so sánh một phen.
Nhưng hắn bây giờ phải đưa ra quyết định mới được, nếu không sẽ làm cho vị sư phó của mình nổi lên lòng nghi ngờ.
Nghĩ tới đây, Hàn Lập cân nhắc về quyển sách màu vàng này, nháy mắt trong lòng đã đưa ra sự lựa chọn.
Vì vậy hắn mở miệng nói với Lý Hóa Nguyên đang nhắm mắt dưỡng thần:
“Sư phụ, ta đã chọn kỹ rồi. Chính là công pháp này”.
Lý Hóa Nguyên nghe vậy liền mở hai mắt, nhìn thấy quyển sách màu vàng trong tay hắn, nao nao rung động. Tuy nhiên cũng không nói gì thêm, sau khi gật đầu thì dẫn hắn đi ra thạch thất.
Khi về tới đại sảnh, thiếu phụ đang chờ thầy trò bọn họ hai người, thấy vậy trước tiên cười cười ôn nhu, sau mới hỏi:
“Thế nào, chọn kỹ rồi chứ?”
“Đa tạ sư nương quan tâm, đệ tử đã chọn kỹ rồi” Hàn Lập cung kính đáp.
“Ta đây đã an tâm” Thiếu phụ nghe vậy, càng cười vui mừng. Tựa hồ còn muốn quan tâm việc này hơn Hàn Lập, làm cho hắn nao nao trong lòng.
“Tốt lắm, nếu ơn cứu mạng sư nương ngươi đã báo. Bây giờ nên nói chuyện thu ngươi làm đồ đệ. Ngươi thật tâm nguyện ý đầu nhập làm môn hạ của ta, chính thức thành đệ tử Lý Hóa Nguyên chứ?” Lý Hóa Nguyên đột nhiên thần sắc trang nghiêm nói:
Hàn Lập trong lòng rùng mình, nhanh chóng bước lên phía trước quỳ nói:
“Đệ tử Hàn Lập tuyệt đối thành tâm, không dám có chút giả dối”.
Hàn Lập ngoài miệng mặc dù nói như thế, nhưng trong lòng lại thì thầm kiểu khác:
“Ngươi nếu thật lòng đối với ta, ta tự nhiên là thành tâm mười phần, nguyện làm tròn bổn phận thầy trò, nếu như có tâm tư xấu, ta cũng sẽ không khờ khạo mặc cho ngươi thao túng”.
Lý Hóa Nguyên tự nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Hàn Lập, nếu không đã sớm một chưởng đem Hàn Lập diệt trừ.
“Tốt, người tu tiên chúng ta hết thảy đều đơn giản, từ hôm nay trở đi ngươi chính là đệ tử chính thức của Lý Hóa Nguyên ta, hy vọng sau này ngươi có thể cần cù chuyên tu tiên đạo, không làm giảm danh tiếng Lý Hóa Nguyên ta” Lão lúc này thần sắc mới hòa hoãn, cười nói.
Kế tiếp Hàn Lập và Lý Hóa Nguyên tự nhiên một phen thầy giỏi, trò ngoan, tiếp theo lại bị Lý Hóa Nguyên dạy bảo, sau đó Hàn Lập cáo từ rời đi.
Khi ra động phủ vừa lúc đụng phải vị Vu đại sư huynh kia.
Ma âm không ngớt hướng Hàn Lập, sao mình lại chuốc lấy cực khổ, lúc này miệng luôn chối từ, cuối cùng khi vẻ mặt đối phương tiếc nuối, rút cuộc thoát khỏi dây dưa, ngự khí bay đi.
Khi Hàn Lập đứng ở trên tiểu chu, không khỏi nhịn được hồi tưởng hết thảy những gì phát sinh trong hai ngày.
Vị sư phó Lý Hóa Nguyên này đem lại ấn tượng cho hắn so với trước kia tốt hơn rất nhiều, thái độ đối với hắn so với chuyến đi cấm địa lần trước hoàn toàn bất đồng. Không biết là bởi vì hắn đối với sư nương gián tiếp có ân cứu mạng, hay là do mình Trúc Cơ thành công, rút cuộc đã được trọng thị của vị tu sĩ Kết Đan kỳ này.
Mặc kệ như thế nào, Hàn Lập hiểu được chính mình chuyến này không có trắng tay, không chỉ có một chỗ dựa to lớn ở trong tu tiên giới, mà còn được một quyển sách màu vàng, cái này có thể giải quyết được bí ẩn của quyển sách màu bạc kia.
Cho dù không có lời giải, Hàn Lập cũng không quan tâm, nhiều lắm chính là tu luyện Ngưng Nguyên công là được, tuy nói công pháp này không có đại thần thông gì, nhưng Hàn Lập lại có nhiều cách tự bảo vệ khác, cũng không cần lo lắng về việc này.
Sau khi về tới động phủ của mình, Hàn Lập lập tức tiến vào phòng ngủ, vội vàng đem hai quyển sách màu vàng, bạc lấy ra, cẩn thận so sánh.
Quyển sách màu bạc bộ dạng vẫn còn mới, chưa ai đụng vào, Hàn Lập đồng thời đem quyển sách màu vàng chồng lên, quả nhiên lớn nhỏ hoàn toàn giống nhau, vừa nhìn đã biết là những vật có quan hệ lớn lao.
Hàn Lập cầm hai quyển sách phân ra hai bên trái phải, một tay một quyển phân biệt, cân nhắc một chút, quyển màu bạc nặng hơn một tí. Xem ra cảm giác quyển màu vàng mỏng hơn không phải là sai, mà là do độ dày không giống nhau.
Hàn Lập cúi đầu nghĩ ngợi một lát, đột nhiên đem quyển sách màu bạc để trước mắt, cẩn thận xem xét hoa văn cổ quái, lấy tay vuốt ve không ngừng.
Lúc này trong mắt hắn lóe ra thần sắc bất định, tựa hồ có nan đề rất lớn làm cho hắn lưỡng lự.
Tuy nhiên trên mặt Hàn Lập vẫn lộ ra vẻ quả quyết.
Hắn đột nhiên đem bỏ sách ra khỏi tay, sau đó nhẹ nhạng xoa tay, một đoàn liệt hỏa đỏ hồng bao phủ lấy quyển sách màu bạc, chiếu rọi làm mặt Hàn Lập đỏ bừng, nhưng hắn không thèm để ý, ngay cả mắt cũng không chớp, nhìn chằm chằm quyển sách đang ở trong liệt hỏa, lúc này bởi vì nhiệt độ cao nên bề mặt đã bắt đầu chảy ra.
Đột nhiên thần sắc Hàn Lập rung động, tiếp theo lộ ra vẻmặt vui mừng do bề mặt quyển sách sau khi tan chảy, dĩ nhiên bên trong cũng hiện ra quang mang màu vàng, quả nhiên trong đó có bí mật.
Thấy cảnh này Hàn Lập cẩn thận điều khiển ngọn lửa, không cho nó phá hủy lớp màu vàng kia. Nhưng Hàn Lập hiển nhiên đã lo lắng quá độ, quyển sách màu vàng mới lộ ra này tựa hồ không sợ ngọn lửa đốt, không có chút biến hóa nào.
Đợi khi quyển sách màu vàng mới tinh hoàn toàn hé lộ, hắn mới vung tay lên, ngọn lửa lập tức biến mất, sau đó tim đập thình thịch đọc quyển sách mới có được này.
Hắn chỉ nhìn mở đầu, người liền ngây ngẩn cả ra, tiếp theo sắc mặt cực kỳ khó coi.
Bởi vì quyển sách này dĩ nhiên cũng dạy người làm sao điều khiển phi kiếm cùng Kiếm tu chi thuật chuyên dùng tu luyện kiếm quang, mặc dù cực kỳ thần diệu nhưng vốn không phải là thứ Hàn Lập muốn.
Xem ra hán tử chân trần của Cự Kiếm môn ngày đó chính là tu luyện quyển sách trước mắt này, nhưng kỹ xảo này có lẽ đối với tu sĩ Luyện Khí kỳ đúng là bảo bối nhưng đối với Hàn Lập hôm nay đã Trúc Cơ thành công, có thể nói là bình thường, thật sự không cách nào gợi lên sự hứng thú của hắn.
Hàn Lập vẫn còn không chịu buông bỏ hy vọng.
Hắn lăn qua lộn lại dò xét một lần, thậm chí dùng liệt hỏa đốt thêm lần nữa nhưng vẫn không có phát hiện gì khác.
Bận rộn hơn nửa ngày, Hàn Lập càng nhìn quyển sách màu vàng này thì càng tức giận.
Tốn nhiều tâm tư như vậy, lại thu được thứ vô dụng, thật sự là cực kỳ buồn bực. Đặc biệt là hai chữ Kiếm quang càng lại kích thích Hàn Lập, bởi vì hắn thân mình tu luyện Thanh Nguyên kiếm quang, chẳng lẽ còn phải tu luyện thêm một loại kiếm quang khác.
Hàn Lập âm trầm nghiêm mặt, đột nhiên túm lấy quyển sách, quăng ra giữa không trung, ngay sau đó tay phải nhấc lên, một đạo kiếm quang màu xanh to như cái bát rời tay, trực tiếp đánh tới quyển sách. Hàn Lập chuẩn bị hoàn toàn tiêu hủy đồ vật này, để tránh khỏi việc bực mình.
‘Phành’ một tiếng, thanh âm bao liệt như trong tưởng tượng của Hàn Lập không có truyền đến, thật ra kiếm quang màu xanh giống như đá chìm đáy bể, đã biến mất vô ảnh vô tung trên quyển sách, phảng phất như bị căn nuốt.
“Đây là…” Hàn Lập lấy làm kinh hãi, nhưng sau đó trong tâm rung động, đột nhiên trở nên phấn chấn.