Phần 47
Có lẽ sự không kiên nhẫn của hai người đã bắt đầu có tác dụng, trên bầu trời phía Tây ngọn núi đột nhiên có một chấm đen, tiếp theo hai con quái ưng hai đầu rất lớn dần dần bay tới. Chính là Song thủ vụ Hàn Lập trong Thái Nam hội đã từng gặp qua, trên quái ưng còn có hai người một nam một nữ.
Vừa thấy đã có người ngoài xuất hiện, Đổng Huyên Nhi vốn đang ăn không ngồi rồi lập tức tinh thần phấn chấn, đứng thẳng người lên, tò mò nhìn chằm chằm “Song thủ vụ” càng lúc càng lớn.
“Thật sự xin lỗi! Đã để cho hai vị đợi lâu, tại hạ Yến Vũ, vị này là gia muội Yến Linh, đặc biệt đến đón hai vị tới Yến Linh bảo.” Song thủ vụ vừa bay tới trên đỉnh núi, hai người nam nữ lập tức từ bên trên nhảy xuống. Thanh niên nam tử đó mới vừa đứng vững, đã nói đầy vẻ áy náy.
“Không sao đâu, hai người chúng ta cũng là vừa đến không lâu!” Hàn Lập chưa kịp mở miệng, Đổng Huyên Nhi một bên thấy Yến Vũ này đúng là một nam tử cực kỳ anh tuấn, lập tức hai mắt sáng ngời nhẹ giọng nói, thanh âm uyển chuyển cực kỳ dễ nghe, khiến cho Hàn Lập nghe xong cũng vì thế mà liếc mắt một cái.
Nếu không phải sớm ở trong mấy ngày nay, đã chứng kiến qua bộ dạng điêu ngoa của cô nàng này, Hàn Lập nghe xong thanh âm của Đổng Huyên Nhi lúc này, sợ rằng thật sự đã cho rằng cô gái này đúng là một tiểu thư con nhà quyền quý mất!
Vị Yến Vũ này tất nhiên sẽ không biết tất cả những việc đó. Hắn vừa thấy Đổng Huyên Nhi trước mắt đúng là thiếu nữ xinh đẹp như hoa, lại nghe được lời nói dịu dàng của đối phương với mình, nhất thời chính là trong lòng rung động, cảm giác khác lạ nổi lên, liền ưỡn thẳng người, nói sang sảng:
“Kỳ thật, nơi này vốn có đệ tử Yến gia đợi đón khách quý. Nhưng là vốn dĩ đệ tử hầu khách trước đó xảy ra chút bất ngờ, cho nên nơi này nhất thời không có người tiếp đón, thiếu chút nữa đã làm nhị vị chậm trễ! Yến Vũ vì thế thay mặt cho Yến gia tạ lỗi với hai vị, hy vọng hai vị không lấy làm phiền lòng.”
Đổng Huyên Nhi nghe xong. Hé miệng cười, trong mắt phong tình chớp động. Đúng lúc đang định há miệng nói gì đó nữa, bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm thản nhiên của Hàn Lập:
“Bộ dạng sư muội như thế, vẫn không sợ Hồng Phất sư bá trách tội không sao?”
Vừa nghe nói thế, Đổng Huyên Nhi sắc mặt đại biến, môi hé ra mấy lần, nhưng không có lời nào ra khỏi miệng. Tình cảnh cổ quái này làm cho Yến Vũ huynh muội trái lại có chút khó hiểu rồi!
Yến Linh là một thiếu nữ mười lăm sáu tuổi, từ trên tướng mạo biểu lộ vẻ hoạt bát dễ thương, một đôi mắt đen lay láy, không ngừng luân chuyển đảo qua đảo lại trên người Hàn Lập và Đổng Huyên Nhi, làm cho người ta một loại cảm giác cực kỳ cơ trí.
“Theo như Đổng sư muội đã nói, chậm trễ một chút, cũng không có gì. Tại hạ tin rằng, Yến gia chắc chắn sẽ không cố ý lạnh nhạt với những người nhận được lời mời như chúng ta! Chỉ là Hàn mỗ còn có chút kỳ quái, vốn dĩ đệ tử đợi khách trước đây có thể đã xảy ra điều gì ngoài ý muốn, chẳng lẽ còn phát sinh xung đột với vị khách nhân nào đó phải không?” Hàn Lập ngăn cấm Đổng Huyên Nhi vận dụng Hóa xuân quyết mê hoặc lung tung. Ho nhẹ hai tiếng, liền nói mấy câu khách khí. Tựa như nói đùa vậy, “ngoài ý muốn” hỏi thăm luôn một lần.
“Cái… này?” Yến Vũ vừa nghe lời ấy của Hàn Lập, trên mặt lộ ra vẻ khó xử, tựa hồ có e ngại gì đó mà không tiện mở miệng nói rõ!
“Hàn Lập, nếu vị Vũ sư huynh này đã có chỗ có không tiện, cũng không nên tùy tiện quấy nhiễu người ta! Cũng nên tới Yến Linh bảo sớm một chút xem xem đi. Chắc là có không ít người cũng đã đến rồi sao?”
“Đúng vậy, còn phải đi Yến Linh bảo nữa! Những vị khách khác đích xác đã đến rất đông rồi, đang chuyên tâm bàn luận về tu luyện, làm các loại giao lưu đấy! Hai vị đi thôi, đúng lúc có thể tham gia vào trong đó.”
Đổng Huyên nhi vừa thấy Yến Vũ có chút ngần ngừ, đột nhiên vì hắn nói đỡ mấy lời. Khiến cho vị Yến gia đệ tử này thở phào một hơi, đồng ý luôn miệng, hảo cảm trong lòng đối với Đổng Huyên Nhi lại càng tăng gấp mấy lần. Mà Yến Linh một bên lại mơ hồ ý thức được “ý đồ xấu xa” của Đổng Huyên Nhi, bĩu đôi môi nhỏ nhắn có chút không thích thú.
Lần này, Hàn Lập lại không làm gì với Đổng Huyên Nhi, chỉ là khẽ cười. Liền vuốt cằm đồng ý nói:
“Vậy xin mời Yến huynh đệ và Yến cô nương dẫn đường đi! Ta và Đổng sư muội đi theo sau hai vị là được rồi!”
Yến Vũ vừa nghe Hàn Lập cũng không hỏi tới vấn đề này, vẻ mặt vui mừng. Nhưng lập tức tựa như nhớ ra gì đó, lại nói có chút áy náy:
“Lại dẫn đường trước hai vị nữa, tại hạ vẫn có thói quen muốn đi thành hàng, xin hai vị không cần để ý!”
Yến Vũ mặc dù khách khí nói, nhưng Hàn Lập cũng cảm thấy rất rõ, loại khẩu khí này của đối phương trái lại hơn phân nửa hướng Đổng Huyên Nhi phát ra, xem ra vị Yến gia đệ tử này, đã nhanh chóng rơi vào trong tấm lưới mềm mại của Đổng Huyên Nhi rồi.
Hàn Lập âm thầm cười lạnh vài tiếng, cũng không thích thú hỏi thăm vào chuyện hoang đường của Đổng Huyên Nhi, chỉ làm ra vẻ không biết từ trên người móc ra thiếp mời của Lý Hóa Nguyên, nhanh nhẹn giao cho Yến Vũ. Mà Đổng Huyên Nhi kia, cũng lấy ra của Hồng Phất tiên cô, đồng dạng tay ngọc thon thả đưa lên, mùi hương và cơ thể trắng sáng bóng như ngọc mê người đó, làm Yến Vũ nhất thời thất thần hoa cả mắt, bất ngờ cũng quên cả đưa tay tiếp đón.
Muội muội hắn một bên cũng không nhàn rỗi đứng xem nữa, có chút bực bội chặn ngang thay Yến Vũ nhận lấy. Lúc ấy mới làm cho vị huynh trưởng này của nàng tỉnh táo trở lại, dưới mấy tiếng cười nhẹ của Đổng Huyên Nhi, sắc mặt đỏ bừng.
“Thì ra là Hàn sư đệ và Đổng sư muội, thiếp mời không có vấn đề, vậy chúng ta đi thôi!”
Yến Vũ sau khi xem qua thiếp mời đem trả lại cho hai người Hàn Lập, có chút tâm thần không yên, trong quá trình đó vẫn thỉnh thoảng nhìn trộm Đổng Huyên Nhi hai cái. Nhưng cô gái gian xảo đó lúc này, lại trái ngược lộ ra vẻ đoan trang nghiêm chỉnh, điều đó càng khiến cho vị tinh anh của Yến gia này suy nghĩ vẩn vơ!
Bốn người trước sau bay khỏi nơi đó, chạy thẳng theo phương hướng của Yến gia huynh muội mà đi.
Sau khi đã bay được mấy chục dặm đường, mấy người liền đi tới một chỗ giữa hai ngọn núi nhỏ thì ngừng lại.
Lúc này, Yến Vũ từ trên người moi ra một khối gì đó giống như lệnh bài, sau đó hai tay nắm chặt, rồi đem linh lực trên người điên cuồng trút vào bên trong, nhất thời trên lệnh bài chiếu ra một chùm sáng vàng mênh mông, bắn thẳng về khoảng không phía trước.
Vốn lúc đầu khoảng không trống rỗng bị ánh sáng vàng lướt qua, nhất thời hiện ra hào quang ngũ sắc! Tiếp theo chờ cho ánh sáng ngũ sắc tan hết, trước mắt đám người Hàn Lập sáng ngời, một tòa cổ bảo cực kỳ hùng vĩ, xuất hiện ở giữa lưng chừng núi vốn lúc đầu trống không.
Nhìn thấy tường thành cao đến ba bốn mươi trượng, còn có công trình cổ kính cao lớn bên trong tường nhìn vào đếm không xuể, Hàn Lập và Đổng Huyên Nhi đều cảm thấy mới lạ vô cùng, nhiều tới mức cảm giác không xem hết được!
“Đây chính là Yến Linh bảo một trong những trọng địa của Yến gia chúng ta, hoan nghênh sự có mặt của Hàn sư huynh và Đổng sư muội!” Yến Vũ thần sắc đột nhiên trang trọng, nghiêm nghị nói.
Hàn Lập cười cười, đúng lúc đang định nói gì đó, Đổng Huyên Nhi một bên lại đột nhiên ‘Ồ’ lên một tiếng, ánh mắt hướng vào nơi nào đó bên trong cự bảo nhìn vào, tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Thấy thần sắc của cô gái nọ như thế, Hàn Lập tự nhiên cũng theo ánh mắt nàng ta nhìn lại.
Chỉ thấy trên một cái đài giống như võ trường ở một góc của tòa thành, hai nam tử trang phục khác nhau đang lơ lửng làm thành cục diện giằng co. Một vị mặc trang phục màu nâu của Yến gia, là một đại hán tướng mạo nhanh nhẹn dũng mãnh, một vị khác thì ria mép xoăn tít, mắt xám tóc vàng, da tay xanh đen, thân mặc trường bào màu xanh lục, quỷ dị phi thường!
Bốn phía quanh bọn họ thì lại có một màn hào quang lớn màu trắng, thấp thoáng như có như không. Bên ngoài màn hào quang, lại đứng rất nhiều người một đống phía Đông một đám Tây, đập vào mắt nhiều nhất lại là hai tốp người phục sức toàn bộ thống nhất. Một tốp người hàng ngũ chỉnh tề, không một tiếng động, bộ dạng như đã được huấn luyện, chính là người của Yến gia. Tốp người khác thì toàn bộ giống quái nhân râu xoăn trên không trung kia, mặc lục bào, phần lớn người cũng tóc vàng mắt xám, nhưng trong đó cũng lẫn một ít người khuôn mặt bình thường.
Hàn Lập sau khi nhìn rõ, trên mặt đồng dạng có chút kinh ngạc, không nhịn được nhìn về phía Yến thị huynh muội bên cạnh, xem họ có giải thích gì không?
Nhưng chưa đợi cho Hàn Lập mở miệng hỏi, Yến Vũ vừa thấy tình cảnh này, sắc mặt lập tức có chút mất tự nhiên. Yến Linh bên cạnh hắn thì nắm chặt tay lại, hết sức phẫn nộ nói:
“Bọn họ không ngờ lại đã bắt đầu khiêu chiến, hơn nữa xuống tay ác độc như vậy, thật sự là vô lý!”
Hàn Lập nghe xong nói thế giật mình, liền thử hỏi một câu thăm dò:
“Những người này, chẳng lẽ không phải là khách của Yến gia sao?”
“Đương nhiên, không phải rồi! Bọn người đó là tự mình tìm tới cửa. Vừa tới đã đánh bị thương hai huynh đệ Tiểu thập lục và Tiểu thập ngũ tiếp đãi khách nhân, mà còn đòi tham gia Đoạt bảo đại hội mới xong, cũng không biết mấy vị trưởng lão nghĩ như thế nào, bỗng dưng còn quả thực đáp ứng. Thật sự là làm cho người khác sinh ra bực mình!”
Lần này Yến Linh không để ý đến ánh mắt ngăn cản của Yến Vũ, rồi la ó giống như đảo hạt đậu vậy, phát ra một trận tính tình nữ tiểu hài tử, làm cho Hàn Lập nghe xong bấm bụng mà cười một trận! Còn Yến Vũ thì mặt lộ vẻ xấu hổ, không biết nên nói thế là tốt hay không nữa!
“Xem ra, cái này chính là nguyên do chúng ta trên núi phải đợi lâu rồi! Không biết Vũ sư huynh, có thể cho Huyên Nhi biết tường tận bên trong hay không?” Lần này không cần Hàn Lập hỏi, Đổng Huyên Nhi lòng hiếu kỳ đồng dạng bị dẫn dụ, đối với Yến Vũ bắt đầu trút vào mê hồn thang, làm cho hắn hơi do dự một chút, liền sảng khoái đáp ứng.
“Những người này là sáng nay đến Yến Linh bảo chúng ta. Lúc đến nơi tiếp đón bên ngoài bảo, không đưa thiếp mời mà hung hãn định xông vào, còn đánh bị thương hai gã đệ tử đang tiếp đón khách nhân. Sau khi những đệ tử khác nghe được tin tức cầu viện chạy tới, ban đầu vốn định hung hăng giáo huấn những người này một trận. Nhưng không ngờ tới, những người này bỗng dưng lại lấy ra một ít thư và tín vật đưa lại, không ngờ làm cho vài trưởng lão dẫn đoàn, thần sắc trịnh trọng, gượng nuốt cơn giận lại, mời bọn họ vào bên trong bảo.”
“Nhưng những người này, tiến vào Yến Linh bảo cũng không an phận chút nào, không ngờ lại lập tức hướng Yến gia đưa ra thỉnh cầu chỉ giáo, kết quả mấy vị trưởng lão sau khi thống nhất, tựa hồ cũng muốn cho những người này nhìn thấy một chút lợi hại, đã đồng ý. Hơn nữa một lần đấu còn là mười trận, tất cả đều do đệ tử Trúc cơ kỳ tỷ thí! Trước khi ta đi đón hai vị, đã đấu mấy trận rồi, nhưng kết quả thì…” Yến Vũ khẽ lắc rồi cúi đầu, thần sắc có chút chán nản, hiển nhiên không cần hỏi cũng biết Yến gia khẳng định ở vào thế hạ phong.