Phần 62
Chốc lát, trong Huyết Vân vẫn là một cụm sương mù mờ mịt, không tiếng động gì, mấy tiểu quỷ chỉ cần lại gần chỗ sương mù đậm đặc nhất liền bị cắt nát, chẳng dò thám được bất cứ động tĩnh gì.
Lúc này, Vương Thiền không thể ngồi yên được nữa. Đôi bàn tay của hắn vừa bấm quyết, mấy khô lâu đầu đang lơ lửng trên bề mặt của Huyết Vân há lớn miệng, mấy chục cổ hắc quang to cỡ cái bát đồng thời phun ra, từ bốn phương tám hướng bắn thẳng đến vị trí ban đầu của Hàn Lập.
Một tiếng ‘bùng’ khẽ chấn động.
Trong mê vụ lờ mờ có bạch quang lấp lánh, lúc hai đạo hắc bạch quang mang va chạm kịch liệt, một bức màn ánh sáng màu trắng, như có như không, xuất hiện trong mê vụ, khiến cho thiếu chủ của Quỷ Linh Môn hơi sợ hãi, nhưng liền nghĩ ngay tới việc Hàn Lập vừa vào đã dùng ngay Lân Thuẫn màu trắng đó.
Vương Thiền nhíu nhíu mày, trù trừ một lúc xong lại lẩm bẩm tự nói:
“Chứng kiến nhiều tinh phẩm pháp khí muốn tới tay như thế này, thì đành tổn thất chút tinh huyết thôi! Tránh bị tiểu tử này thi triển quỷ kế gì đó mà chạy mất.”
Nói xong, Vương Thiền đột nhiên đem ngón trỏ tay phải để chỗ khóe miệng, cắn nhẹ một cái, sau đó từ lỗ thủng nặn ra một giọt máu tươi đặc quánh, nhẹ nhàng nhỏ vào trong Huyết Vân bên dưới. Tiếp theo hai tay cắm sâu vào trong Huyết Vân, tập trung tinh thần thúc động công pháp trỗi dậy.
Theo chú ngữ trong miệng Vương Thiền chầm chậm niệm ra, Huyết Vân màu đỏ tươi vốn đang bao vây Hàn Lập từ từ chuyển động, càng lúc càng nhanh, từ từ siết chặt tại trung tâm, mà huyết quỷ lại tự động tan chảy, biến mất không còn dấu vết.
Mê vụ màu xanh đỏ theo Huyết Vân xoay nhanh, nhanh chóng bị Huyết Vân cuốn theo và sáp nhập vào trong, làm cho bên trong càng lúc càng rõ ràng, lộ ra một vòng ánh sáng màu trắng rất lớn. Vòng ánh sáng này lấy một tấm lân thuẫn màu trắng làm trung tâm, làm thành một cái chén úp ngược đậy lại.
Mà tại trung tâm dưới tấm màn ánh sáng, Hàn Lập một tay nâng một tiểu đao có tay cầm hình dáng kỳ quái, chiếu ra ánh sáng màu vàng kinh người, còn tay kia đang cầm một xấp phù lục phát ra ánh sáng lấp lánh, tư thế đang muốn tấn công. Ở bên cạnh còn lơ lửng hai quả cầu một xanh một đỏ, tiếp tục tuôn ra sương mù màu xanh đỏ dày đặc. Tất cả đều bị Vương Thiền thấy rõ mồn một.
“Ngươi…” Quỷ Linh Môn thiếu chủ thấy tình hình này, cười lạnh vài tiếng, đang muốn chế giễu vài câu.
Nhưng hắn vừa mới phun ra được một chữ, thì chỉ thấy Hàn Lập bên dưới đột ngột vung tay, tiểu đao theo đó nhẹ nhàng bay xoẹt qua, hóa thành một vệt sáng màu vàng chói mắt dài mấy trượng, bắn thẳng đến Vương Thiền. Đồng thời lúc này, xấp phù lục ở trên tay kia cũng bị ném tới, giữa không trung hiện ra rõ ràng là mười mấy đạo hỏa long, nóng cháy hừng hực, toàn bộ tấn công lại.
“Tiểu tử, pháp khí không phá được Huyết Linh Đại Pháp của ta đâu, trừ phi…”
Vương Thiền vốn không thèm để ý, một lần nữa đem khô lâu đầu điều ra, phun ra hắc khí. Nhưng đang lúc tự đắc, nói đến hai chữ “trừ phi”, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt lập tức đại biến, nhất hạc xung thiên, bay khỏi Huyết Vân.
Mà đồng thời lúc này, mấy vệt sáng màu vàng kia kia “phập phập” bắn xuống, liên tục đánh nát bấy mấy khô lâu đầu cản đường, rồi cùng với hỏa long đồng thời đánh tan Huyết Vân, từ chỗ mà hắn ngồi lúc đầu điên cuồng tuôn ra. Tiếp theo sau đó, một đạo bạch quang từ khe hở bay ra, cấp tốc bay về, đường ánh sáng màu vàng theo sau cũng quay đầu bám sát đi theo nó.
“Phù Bảo!” Vương Thiền vừa kinh vừa nộ quát.
Hắn đã nhất thời sơ hở, không nghĩ tới mục đích Hàn Lập vừa rồi sử dụng mê vụ chính là kéo dài thời gian để khởi dụng phù bảo. Nếu không, dù cho đối phương có phù bảo, hắn cũng sẽ tuyệt đối không để đối phương có thời gian phát động. Bất quá, xác suất một Trúc Cơ Sơ Kỳ tu sĩ có được phù bảo thật sự rất thấp, đến nỗi hắn đã bỏ sót chuyện này.
Tuy đối phương có phù bảo, nhưng dựa vào thân phận thiếu chủ Quỷ Linh Môn của hắn lại làm sao phải sợ chứ, trên mình hắn cũng đem theo hai kiện phù bảo. Trong đó, một kiện còn là phù bảo thuộc tính đặc thù, phi thường hiếm thấy, tự nhiên sẽ không để Hàn Lập chạy thoát như vậy.
Vương Thiền cực kỳ bực tức, nhún mình bay vào Huyết Vân, một lần nữa đem những Huyết Vân này cuộn lại, thúc Huyết Độn truy đuổi nhanh như sau băng.
Sau thời gian khoảng chừng đốt cháy một cây hương, Hàn Lập đạp lên Thần Phong Châu, lạnh lùng nhìn chăm chú Huyết Vân lại một lần nữa sắp đến gần. Hắn bỗng vẫy một tay, ngay sau đó một vệt sáng màu vàng bỗng chợt hồi mã thương, xuất kỳ bất ý đâm ngược về phía sau, bắn thẳng về hướng thiếu chủ Quỷ Linh Môn đang ngồi trong Huyết Vân.
Nhưng Vương Thiền sớm đã có phòng bị, đem một vật đã chuẩn bị sẵn trong tay ném ra, một khô lâu đầu kim quang sáng lòa, vừa mở cái mồm to đã ngoạm vệt sáng màu vàng trong miệng, khiến cho nó không có cách gì tiến về phía trước thêm chút xíu nào.
Hàn Lập thất kinh, vội vàng thâu lại mấy lần, nhưng vệt sáng màu vàng đó ngoại trừ nhảy nhót trong miệng kim khô lâu đầu vài cái xong thì cũng không làm gì được nữa.
Vương Thiền cười gằn vài tiếng, Huyết Vân bên người lại một lần nữa dâng cao, khiến cho Hàn Lập trong lòng rét run, mắt thấy lại sắp lập lại màn bị vây khốn. Nhưng chính vào lúc này, Huyết Vân bỗng nhiên “xếp cờ ngưng trống”, Vương Thiền đang bấm quyết làm phép, sắc mặt càng đại biến, không chỉ tốc độ phi độn bị chậm lại, mà còn lờ mờ phủ một lớp xanh đen.
Hàn Lập vẫn luôn chú ý đối phương, thấy cảnh này mà sửng sốt.
Tiếp theo, thì thấy trên mặt đối phương xuất hiện vẻ sợ hãi, rít một tiếng dài, ngay cả kim khô lâu đang giằng co với Hàn Lập cũng không màng, người bám chặt lấy Huyết Vân, nhanh như thiểm điện mà bay ngược theo đường cũ, khiến cho Hàn Lập ngơ ngác không thôi, vẫn ở nguyên chỗ cũ, không hiểu gì hết.
Chỉ có thể ngập ngừng đem kim khô lâu đầu cùng với vệt sáng màu vàng hóa thành hai đạo phù lục, dễ dàng thu vào trong tay. Sau đó dõi mắt nhìn về hướng vị thiếu chủ Quỷ Linh Môn đang từ từ dời xa mất hút bóng dáng, không biết thế nào mới tốt?
Bảo hắn đuổi theo sao, hình như vẫn chưa có gan lớn như vậy.
Bất quá, nghe tiếng rít từ từ nhỏ dần của đối phương, Hàn Lập tức thì hiểu ra điều gì đó, vội vàng thúc giục Thần Phong Châu thay đổi phương hướng, biến mất ở chân trời.
…
Không lâu sau đó, Hàn Lập vừa mới thoát khỏi hiểm cảnh, sau khi suy nghĩ kỹ càng, mới cực kỳ hối hận.
Hắn cuối cùng cũng đã biết nguyên nhân tại sao đối phương không truy đuổi mà lại quay về. Đối phương đã trúng độc, mà lại là Mạc Giao chi Độc, kỳ độc vô bì.
Toàn bộ việc này bắt nguồn từ việc đối phương cả gan đem một lượng lớn độc vụ do “Thanh Hỏa Chướng” phóng ra hấp thu vào trong Huyết Vân.
Một ít mê vụ này trong lúc tế luyện, có thể dựa theo yêu cầu của hắn, đem đan độc còn sót lại của Hắc Giao cùng luyện hóa trong đó. Hôm nay, khi một ít mê vụ bị hấp thu thì Huyết Vân cũng có một lượng lớn độc tố. Trong lúc phi độn truy đuổi Hàn Lập, khẳng định là lúc bị vị thiếu môn chủ này vận công một lần nữa đã hấp thu vào trong người, vì vậy, hắn làm sao có thể không trúng độc, sau đó kinh hoàng rút lui.
Hàn Lập càng nghĩ, trong lòng càng cực kỳ hối hận, càng nghĩ lại chuyện hôm nay, khẳng định là não của hắn có bệnh rồi! Một cơ hội thật tốt để chém giết cường địch, đoạt được càng nhiều bảo vật trên người đối phương, thì lại giương mắt bỏ lỡ, điều này thật khiến Hàn Lập có chút buồn bực!
Bất quá, đối phương vì sao cả kim khô lâu đầu là một bảo lợi hại như vậy mà cũng không thu lại mà người đã chạy mất tiêu. Hắn vẫn có chút không hiểu.
Hàn Lập không biết, gã đó cũng thận trọng vô cùng, Quỷ Linh Môn thiếu chủ thấy tình thế bất diệu liền co giò chạy mất, lúc này cũng đang nóng giận đến thất khiếu bốc khói! Mà ở bên hắn chính là hai Kết Bàn tu sĩ huynh đệ họ Lý đang ngơ ngác nhìn nhau bất lực.
Thì ra, Vương Thiền cuống cuồng chạy về được một đoạn đường thì gặp phải hai vị Quỷ Linh Môn trưởng lão này, người đã bắt trọn lưới tu sĩ của bảy phái khác. Hai người họ bởi vì hơi không yên tâm cho an toàn của vì thiếu chủ, phải suy nghĩ chu toàn mới tìm được.
Lúc này vừa thấy Vương Thiền bị trúng độc, dĩ nhiên đã dùng pháp lực cao thâm giúp hắn nhanh chóng bức độc ra.
Mà vị thiếu môn chủ mà độc tính mới được giải này cũng lờ mờ đoán được nguyên nhân tại sao mình trúng độc, nhưng hắn đem hành động vô ý của Hàn Lập biến thành việc cố ý xếp đặt cạm bẫy để lừa hắn. Điều này làm cho Vương Thiền, một kẻ trước giờ chưa từng nếm mùi thất bại như vậy, hận Hàn Lập đến thấu xương, còn xem hắn là kình địch.
Đã có hai cách nghĩ này, Vương Thiền có hơi không cam tâm bỏ qua, không thèm quan tâm đến thân thể vẫn còn hơi yếu nhược, một lần nữa theo phương hướng ban đầu đem theo hai lão già điên cuồng truy đuổi mấy trăm dặm nữa, sau đó lại vẫn trắng tay quay về, nhưng nỗi niềm ảo não trong lòng lại y như một cái xương cá, vĩnh viễn nghẹn trong tim.
Về cái phù bảo kim khô đầu kia, bởi vì đối phương đã cầm, tức thời không cách gì thu lại được nên không thể không từ bỏ, hắn ngược lại không để tâm lắm. Rốt cuộc, đã sử dụng nhiều lần, ước tính pháp khí đã chóng hết uy năng, tuy bị Hàn Lập lấy đi, cùng lắm là dùng một hai lần nữa thôi, cũng không phải là hữu dụng lắm.
Nhưng việc càng khiến hắn lửa phun ba trượng (*ý nói: Giận đến nỗi phun ra lửa) chính là vừa mới về tới đỉnh núi có sắp xếp mai phục thì có một tên Quỷ Linh Vệ bẩm cáo với hắn là một nhóm người thuộc Hợp Hoan Tông trong Ma Đạo Lục Tông đã bất ngờ tập kích bọn chúng.
Tuy không có người thương vong nhưng hai vị nữ tu sĩ bị bọn chúng chế phục đã được đối phương cướp đi rồi. Xem kiều dung “xuất chúng” như vậy của người lãnh đạo, thì chính là Điền Bất Khuyết, con trai thứ hai của tông chủ Hợp Hoan Tông. Một nhân vật độc ác, sau hắn một đời, thanh danh chắc chắc không dưới hắn.
Sau khi nghe tin này, Vương Thiền tuy bề ngoài mục quanh chỉ hơi âm trầm một chút nhưng trên thực tế trong lòng lại tựa hồ như có cảm giác ói máu. Hàn Lập và Điền Bất Khuyết hai kẻ này coi như đã có tên trong danh sách cần phải giết của Vương Thiền.
“Đi, nói cho Yến Gia lão tổ, lập tức bắt đầu rút lui!” Một hồi lâu sau đó, Vương Thiền thở ra một hơi dài, rốt cuộc lạnh như băng, nói.
Mà lúc này Hàn Lập một chút cũng không dám chậm trễ, một mạch bay trở lại Hoàng Phong Cốc. Nhưng giữa đường, lại chạm mặt một nhóm tu sĩ của Hóa Đao Ổ và Yểm Nguyệt Tông đang lố nhố đi ra, sau đó dưới tuyên bố của tu sĩ Trúc Cơ Hậu Kỳ cầm đầu, hắn bất ngờ bị điều động đi.