Phần 69
“Chẳng lẽ nó muốn đem chúng ta bắt hết?” Chung Ngô sắc mặt có chút trắng bệch nói.
“Hừ!”
Tuyên Nhạc không hề lên tiếng, giương tay lên phóng bảy tám hỏa cầu về phía mạng nhện nơi cửa động.
“Phành Phành” vài tiếng, mạng nhện không hề bị tổn hao gì, ngay cả lưu lại một chút dấu vết cũng không có.
Lần này những người khác đều không khỏi sắc mặt đại biến, hiển nhiên bọn họ cũng hiểu được mạng nhện này không dễ dàng gì phá được.
Trong lúc, vài móng vuốt của Bạch tri thù đột nhiên co lại, tiếp theo khẻ dùng một chút lực, cả thân hình trực tiếp vọt tới. Xem phương hướng chính là hướng đến Tuyên Nhạc.
Tuyên Nhạc sắc mặt trầm xuống, một tay lấy ra phù lục màu vàng hướng mặt đất nhấn một cái, nhất thời phù lục không tiếng động chìm vào lòng đất.
Tiếp theo một số tảng đá lớn cách đó không xa hướng tới nơi này bay lại, chuẩn xác là bay về phía bụng của Bạch tri thù, áp chặt vào đỉnh động, làm nó nhất thời không thể động đậy được.
“Hay!”
Lữ Thiên Mông gặp phải cảnh này không khỏi ho lên một tiếng, trên mặt lộ ra thần sắc vui mừng.
Tiếp theo liền ném ra một cái túi da màu xanh biếc nhắm ngay Bạch tri thù bay đến, bên trong ẩn ẩn có chút ánh sáng mờ.
Lúc này, con tri thù (con nhện) ở trên đỉnh động gầm rú lên vài tiếng, vài móng vuốt trong bụng họp lại, vừa lúc ôm lấy cột đá trên đỉnh, sau đó vận sức.
“Rắc ầm ầm” một trận vang lên, cột đá đó bị nó dễ dàng đập nát, vô số đá vụn rơi xuống.
Yêu thú rốt cục cũng đã khôi phục được tự do, thân hình rơi xuống, lập tức nằm ở đỉnh cột đá bị tổn hại kia, những con mắt nhỏ ở hai bên lóe ra lục quang, tựa hồ đã nổi giận.
Nó dừng lại trên cột đá một chút, lập tức hướng đến các tu sĩ đánh tới.
Nhưng vào lúc này, một cổ ánh sáng mờ theo túi da xuất ra, chuẩn xác bao lấy Bạch tri thù trên không trung, tiếp theo nhanh như chớp thu lại, yêu thú cũng tự động hóa nhỏ, được thu vào trong túi.
Bọn Hàn Lập ở một bên há miệng kinh hãi nhìn cảnh tượng này, một tri thù khó chơi như thế lại có thể dễ dàng giam cầm như vậy? Thật sự là khó tưởng tượng.
Lữ Thiên Mông cũng có một bộ dạng vừa mừng vừa sợ.
Cái này chính là “Túi nhật nguyệt” uy lực rất lớn, cũng đã thu lấy không ít yêu thú, nhưng có thể thuận lợi thu thấy tri thù này vào trong đó cũng làm cho hắn ngoài ý muốn. Chẳng qua, cũng đã làm cho hắn mừng như điên trong lòng, nếu là tuần thục được một đầu yêu thú như thế thì thực lực cũng tăng không ít.
Nghĩ như vây, Lữ Thiên Mông dù có trầm ổn trở lại cũng không thể dấu được sự vui mừng trong ánh mắt. Hắn cũng đã có chút không đợi được, hướng về túi da kia gọi lại. Nhất thời vật ấy dưới cái nhìn chăm chú của mọi người chậm rãi bay về phía hắn.
Các tu sĩ còn lại cũng hiểu, có một con yêu thú còn sống như vậy đối với tu sĩ của Linh Thú Sơn có ý nghĩa như thế nào, không khỏi cực kỳ hâm mộ. Nhưng vào lúc này, vật kia đang phi hành tại không trung đột nhiên dừng lại, đứng im ở không tiếp tục đi động nữa.
Lữ thiên Mông trong lòng không khỏi cả kinh, vội vàng tăng trưởng pháp lực mạnh mẽ muốn thu hồi lấy, nhưng cũng chỉ có thể là cho nó chớp lên vài cái rồi thôi. Vẫn dừng lại ở không trung.
Mọi người xung quanh nhìn thấy như vậy liền biết sự tình có chút không đúng liền cẩn thận hơn nhiều.
Bên ngoài túi da cũng đã có biểu hiện biến hình rồi, tựa như yêu thú kia đang tác quái trong đó. Loại dị tượng này chỉ kéo dài trong thời gian rất ngắn liền biến mất, Đột nhiên sau đó ‘oành’ một tiếng, túi da đã bị nổ tung ra, Bạch tri thù phá tung pháp khí liền khôi phục nguyên hình.
Yêu thú bị cấm chế trong đó vừa thoát ra rõ ràng đã lâm vào trạng thái điên cuồng, thân thể trong suốt dần dần chuyển hồng, bắn ra hào quang màu đỏ máu thật đáng sợ. Cái miệng đầy răng nhọn nghiến lại, không ngừng truyền ra tiếng “kèn kẹt” đáng sợ.
Bọn người Lữ Thiên Mông gặp phải cảnh này đều cẩn thận lui về phía sau vài bước, nới rộng ra khoảng cách lại tiếp tục dùng pháp khí tấn công.
Nhưng móng vuốt của Huyết tri thù này đã hoa lên, lập tức giống như một tia điện hướng về hai gã tu sĩ xa nhất trong đó.
Chỉ thấy hai đạo bạch quang nhấp nhoáng. “Phụp phụp” hai tiếng, vòng bảo hộ của hai gã này bị một kích hoàn toàn phá hỏng, thân thể liền bị chém thành hai mảnh phân biệt, mất mạng tại đương trường. Trong đó, người ở bên phải chính là tu sĩ Chung Ngô, hắn nghĩ là di chuyển xa một chút thì có thể an toàn hơn!
Nhìn thấy Huyết tri thù dùng thế sét đánh không kịp bưng tai lập tức khiến cho hai người phải chết thảm, làm những người khác kinh hãi thất sắc, nhanh chóng hướng về phía xa hơn, sợ lại giống như hai vị kia.
Nhưng cũng đã muộn, thân thể Huyết tri thù chỉ nhoáng lên liền hóa thành một đạo huyết quang tiến về phía trước người của một tu sĩ Hóa Đao ổ.
Tu sĩ này sắc mặt trắng bệch, cắn răng phóng ra hai cây phi đao màu đen, hơn nữa thân hình cũng mau chóng bắn nhanh về phía sau.
Nhưng từ trong miệng tri thù này này phun ra một cổ chất lỏng màu sáng trắng trực tiếp đón lấy hai thanh phi đao, lập tức khiến cho nó rơi xuống bên dưới, tiếp theo cái miệng khổng lồ hướng về đầu của tu sĩ Hóa Đao Ổ mà cắn đến.
Máu phun ra cao hơn nữa thước làm cho mợi người hoảng sợ biến sắc.
Nhũng người còn lại trong đó có Hàn Lập, lập tức không hề chần chờ nữa, nhất thời phù lục pháp khí liên tục được phóng ra.
Nhưng thân thể của Huyết tri thù lại nhanh nhẹn như gió, các pháp khí cùng pháp thuật theo sau nó trong sơn động hẹp hòi như vậy cũng không thể làm được gì nó, căn bản là không cùng loại tốc độ. Một lúc sau lại có thêm hai tu sĩ chết thảm dưới răng của nó.
Tuy nhiên, cũng có một vị xuất ra một cái khăn đón trước người, có tác dụng ngăn cản được nó nhưng chỉ trong tíc tắc mà thôi, cũng lâm vào tình cảnh khăn rách người chết. Móng vuốt cùng răng của nó thật sự rất lợi hại! Độ cứng cũng phải trên đỉnh cấp pháp khí.
Lúc này trong sơn động cũng chỉ còn lại có Lữ Thiên Mông, Tuyên Nhạc cùng Hà Lập ba người, ba người bọn họ đều lộ sắc mặt kinh sợ vô cùng.
Nếu là ở một địa phương khác thì các vị tu sĩ cũng không có chết nhanh như vậy, dù sao đi nữa thì có thể ngự khí phi hành kéo dài thời gian hơn một ít!
‘Phành’ một tiếng tri thù lại vọt đến bên người của Lữ Thiên Mông, một trảo đã phá vở phòng hộ đang muốn chém về phía người thì bổng xuất hiện một cái vật thể đen đúa cản lại.
Vật thể này phảng phất như là một cái tiểu thuẫn, nhưng nhìn kỹ biểu hiện dưới lộ ra lập tức phát hiện đó là một cái xác rùa to lớn vô cùng. Lợi trảo của tri thù chỉ để lại trên vật này một vết cào nhàn nhạt, các chỗ khác đều hoàn hảo không hề tổn hao chút gì, thật sự là làm cho người khác kinh ngạc.
Tri thù này thấy tấn công không có dấu hiệu gì lập tức không hề chần chờ liền bỏ qua Lữ Thiên Mông, huyết quang lại chợt lóe lên, hướng về phía Hàn Lập cắn đến.
Hàn Lập thần sắc có chút lạnh lùng nhìn nó, nhưng bất ngờ thân thể mơ hồ một chút liền biến mất tại chỗ, tiếp theo tại bảy tám trượng bên ngoài lại xuất hiện thân hình, điều này đã làm cho yêu thú ngẩn ngơ thế nên đứng tại chỗ một chút.
Chỉ trì hoãn trong một lát này một tiểu chung màu vàng của Tuyên Nhạc rốt cuộc cũng đã đuổi đến nơi, hoàng quang chợt lóe lên liền biến lớn, đem yêu thú giam chặt lại bên trong, mà theo sau đó là một đoàn màu đen, chính là cặp Ô long đoạt của Hàn Lập, cẩn thận xoay quanh bên ngoài cái chung, sợ rằng yêu thú lại một lần nữa thoát khốn mà ra.
“Nhị vị không cần phải lo lắng, Già thiên chung này chính là pháp bảo được luyện chế bằng đồng tinh, nó tuyệt đối sẽ không thể đào thoát được” Tuyên Nhạc thần sắc cũng đã có chút hòa hoãn, hướng về Hàn Lập và Lữ Thiên Mông giải thích.
Nghe nói như vậy, Hàn Lập cũng an tâm hơn, thu lại Ô long đoạt, tựa hồ rất an tâm.
Lữ Thiên Mông cũng đi đến nhìn đồng chung trước mặt, sau một lúc trầm ngâm, thần sắc có chút bất an lắc lắc đầu nói:
“Không được Ta cũng không quá an tâm! Ngươi hãy tiếp tục vây khốn con thú này đã, cho ta một chút thời gian tế xuất phù bảo, phải hoàn toàn tiêu diệt được nó”.
Tuyên Nhạc nghe như vậy liền nhíu nhíu mày nhưng cũng không có lên tiếng, tựa hồ cũng đã đồng ý.
Mà Hàn Lập nhìn Truyền tống trận cùng hài cốt và lệnh bài kia, sau khi đăm chiêu một lúc liền hướng một bên đất trống ngồi xuống, tựa hồ việc xử lý tri thù kia giao lại cho hai người này.
Lúc này Lữ Thiên Mông đã lấy ra một phù bảo lấp lóe thanh quang, hai tay hợp lại chậm rãi rót linh lực vào.
Hiển nhiên tu sĩ Trúc cơ hậu kỳ sử dụng phù bảo rõ ràng mau lẹ, mới qua một thời gian ngắn liền rời tay, một thanh tiểu thước màu xanh khéo léo bắn ra, tại trên đầu của Lữ Thiên Mông bắt đầu xoay quanh.
“Được chưa? Ta thả yêu thú ra đây” Tuyên Nhạc thấy như vậy một bên khống chế tiểu chung một bên hỏi.
“Tốt lắm, các ngươi cứ an tâm mà chết đi, các bảo vật này sẽ do Lữ mỗ nhận lấy” Lữ Thiên Mông mở trừng hai mắt, đột nhiên lộ ra vẻ mặt hung dữ nói.
Tiếp theo liền hét lớn một tiếng, tiểu thước trên đầu phát ra vô số hào quang, trong khoảnh khắc liền chia ra làm hai, hai chia thành bốn, tám… Trong chớp mắt liền huyễn hóa ra thành mấy trăm tiểu thước như nhau, mỗi tiểu thước đều phát ra tiếng gầm rú ông ông, sau đó dưới sự thúc dục của Lữ Thiên Mông, đại bộ phận hướng về phía Tuyên Nhạc và một ít hướng về hàn Lập đang ngồi xếp bằng nơi xa kia.
Hàn Lập thấy cảnh này, thần sắc không khỏi khẽ biến, nắm chặt vật trong tay, nhìn chằm chằm vào phù bảo đang bay lại. Mà Tuyên Nhạc thần sắc cũng thản nhiên, đối diện với thế công của phù bảo lại xem như là hư vô.
Nhìn thấy biểu tình của hai người, khuôn mặt đang đắc ý của Lữ Thiên Mông đột nhiên đọng lại, muốn đem quy xác ra, nhưng lúc này trên mặt đất sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng nổ vang, tiếp theo một đạo huyết quang xuất hiện bên người hắn.
Nhất thời thân hình của Lữ Thiên Mông bị chia ra làm hai phần, mà hồng quang kia sau khi tiến lên được một đoạn liền dừng lại, kia chẳng phải là Huyết tri thù đã thoát khốn sao?