Phần 86
Vương phủ cũng không phải ở trong phạm vi hoàng thành mà được xây dựng ở nam khu (khu phía nam). Mấy người Hàn Lập đi mất một canh giờ mới tới đầu phố nam khu.
Phong cách nhà cửa của nam khu và đông khu rõ ràng là không giống nhau, đa phần đều là kiến trúc đô thị.
Người ở đây, quan chức lớn nhỏ, địa vị cao thấp, chỉ cần nhìn quy mô nhà cửa lớn nhỏ liền biết rõ ngay.
Nhà cửa ở đây đều do quan phủ xây dựng nên, phân định nghiêm khắc theo cấp độ và tước vị cao thấp của các quan viên. Bất kể là ai cũng không dám tùy ý sửa chữa, cải tạo, nếu không sẽ mắc tội vi phạm quy chế.
Còn Hinh Vương là hoàng thân quốc thích, lại có vương tước nên quy mô nhà cửa tại nam khu này đương nhiên phải là số một, số hai.
Diện tích phủ đệ còn rộng gấp rưỡi so với Tần trạch, có thể xưng là lớn chưa từng thấy.
Khi xe ngựa dừng lại trước Hinh Vương phủ, Hàn Lập nhìn thấy phủ đệ lập tức cảm nhận được khí tức phú quý, vinh hoa của thế tục giới.
Cửa phủ cao khoảng năm, sáu trượng, rộng ba, bốn trượng, được bao bọc bằng đồng vàng rất dày, trên mặt cửa còn khảm hơn mười cái đinh rất lớn khiến cho đại môn (cửa chính) càng có cảm giác cực kỳ hoa quý (hoa lệ, quý phái).
Còn bậc thang cao tới gần một trượng ở hai bên có đặt một bức tượng sư tử bằng đồng vàng rất dữ tợn, toàn thân lấp lóe, trông rất bắt mắt.
Nhưng điều khiến mọi người cảm giác Hinh vương phủ uy nghiêm chính là mười sáu gã cấm binh ăn mặc chỉnh tề đứng ở bậc thang ngoài cửa phủ. Những người này là do Hinh Vương đặc ý lấy từ cấm vệ doanh hoàng thành, phòng khi có người gây ra phát sinh ngoài ý muốn.
Tổng quản Hinh vương phủ là một tiểu lão đầu (lão già gầy nhỏ), đang thay thế chủ nhân Hinh vương gia đứng trên bậc thang, cười đón các khách nhân, không dám bỏ sót bất cứ vị khách nào.
Trước phủ lúc này đang đậu hơn mười xe ngựa lớn nhỏ, gần như chiếm toàn bộ khu đất trống trước phủ.
Trên bậc thang bằng đá xanh lớn trước cửa, có 5, 6 người khách vẫn chưa vào phủ, đứng đó hàn huyên. Nhìn cách ăn mặc hoa mỹ, động tác tao nhã, xem ra đều là nhân vật có thân phận không thấp.
Nhìn thấy hết thảy, Tần Ngôn chỉnh lại quần áo xong xuôi mới xuống xe.
Hàn Lập kinh hãi liếc nhìn xung quanh, phát hiện có người tu tiên, liền cũng thở nhẹ một hơi, nhảy xuống.
Mấy tên thiếu gia và tiểu thư Tần gia từ lúc xe ngựa dừng cương liền lập tức nhảy xuống. Bọn họ đứng trước phủ, hưng phấn nghị luận gì đó.
Hàn Lập nhìn những tân khách còn lại trên bậc thang, phát hiện ngoài nhóm tiểu bối Tần phủ thì những khách nhân khác đều ít nhiều mang theo con cháu đến.
“Chẳng lẽ đều là do tiểu Vương gia kia mời tới, hay mấy người trẻ tuổi này tụ tập chỉ cơ bản là lấy danh nghĩa đến Hinh vương phủ?” Hàn Lập suy nghĩ, thấy không hiểu, liền liếc mắt nhìn Tần Ngôn.
Chỉ thấy hắn cũng cau mày, hiển nhiên việc này có chút ngoài ý muốn.
“Gia gia, chúng ta vào Vương phủ đi! Tiểu Vương gia bọn họ đang chờ chúng ta đó!”
Một Tần gia công tử khoảng mười sau, mười bảy tuổi thấy lão già đứng cạnh xe ngựa vẫn không đi, không khỏi có chút kích động trước những huynh đệ khác. Một người lớn gan tiến lên nói câu này, nhưng vẫn sợ bị Tần Ngôn mắng.
“Ừm, biết rồi. Tất cả mọi người hãy tiến vào đi!”
Việc gã kia không ngờ chính là Tần Ngôn nghe thấy vậy liền gật đầu đồng ý. Điều này khiến cho hắn có chút thụ sủng nhược kinh (được yêu mà thấy sợ), không khỏi hưng phấn quay về với đám đồng bối (bạn cùng lứa).
Nhưng không đợi Tần Ngôn mang theo mấy người đi vào, vị quản gia của Vương phủ đã lập tức phản ứng. Lão thấy đám người Tần gia, nhất thời liền chút động mỉm cười đi tới đón. Vừa đến trước mặt đã rất nhiệt tình nói:
“Tần gia, ngài rốt cuộc đã tới. Vài ngày trước, Vương gia nhà ta đã nói rằng ngài sao vẫn chưa tới phủ. Hãy vào mau lên. Vương gia mà nhìn thấy Tần gia, nhất định sẽ vô cùng cao hứng!”
“Ha ha, cũng không phải mới đây…”
Vị Tổng quản Vương phủ này quả thực có khiếu ăn nói hơn người, chỉ nói vài câu đã khiến người nghe mát mặt, trong lòng vui vẻ.
Tần Ngôn không khỏi mỉm cười, thần sắc ung dung đứng tán gẫu vài câu với vị tổng quản đại nhân này.
Chẳng qua bởi vì vẫn còn những người khách khác lục tục đi tới Vương phủ nên vị này nói với Tần Ngôn vài câu liền dẫn nhóm Tần Ngôn vào phủ. Sau đó nói vài câu lịch sự rồi lại vội vàng đi ra ngoài phủ.
Hàn Lập mặc dù đứng cạnh Tần Ngôn không nói lời nào, nhưng khi nhìn bóng dáng vị tổng quản này thì trên mặt hiện lên một tia nghi hoặc.
Chẳng biết vì sao, Hàn Lập rõ ràng không cảm nhận được linh lực dao động trên người này, nhưng khi vị Tổng quản này đi tới, Hàn Lập lại đột nhiên cảm thấy lông tóc dựng đứng, dường như đang bị một yêu thú đáng sợ tiến tới gần. Điều này khiến cho Hàn Lập cực kỳ không thoải mái.
Hàn Lập mặc dù không biết tại sao nhưng luôn cực kỳ tin tưởng vào cảm giác của bản thân, lập tức đưa vị Tổng quản Vương phủ này vào danh sách cần phải cẩn thận và nghi ngờ.
“Hàn hiền chất, đi thôi! Để ta giới thiệu một vài vị thế bá mà ngươi chưa gặp!” Tần Ngôn thấy tổng quản rời đi, liền mỉm cười nói với Hàn Lập.
Điều này khiến cho mấy vị người nhà họ Tần trong lòng lập tức chua xót, cảm thấy vị chủ một nhà này không khỏi có chút thiên lệch.
Hàn Lập cười thầm trong lòng, biết rằng kỳ thực đây là Tần Ngôn tạo cơ hội cho mình, để mình có thể được cùng đứng đợi một chỗ, nếu không sẽ không biết nói năng ứng phó thế nào.
Sau đó được Tần Ngôn mang vào đại sảnh đãi khách của Hinh Vương phủ.
Trong sảnh có khoảng một trăm người, tuy mặc dù người tới không ít, nhưng trông dáng vẻ thì thực tế đều là vài ba người đến cùng với nhau, đương nhiên giống như Tần phủ một lần đến bảy tám ngươi thì chỉ có hai ba nhà mà thôi.
Lúc này Vương gia vẫn chưa xuất hiện trong sảnh, có vẻ như khách nhân đến chưa đủ thì vẫn sẽ không xuất hiện.
Tần Ngôn vừa tới cửa đại sảnh, lập tức đã có ngay vài người bạn thân đi tới, nhiệt tình đón tiếp.
Tần Ngôn đương nhiên ôm quyền ứng phó, ánh mắt đảo một vòng liền đi tới phía một lão giả vẻ mặt bị bệnh. Ngồi bên cạnh lão còn có hai người trẻ tuổi, một nam một nữ.
Nam thì mày rậm, mắt to, vẻ mặt bình ổn. Nữ thì nhan sắc bình thường, nhưng đôi mắt lại như bốc lửa, không khách khí nhìn đám tiểu bối đi phía sau Tần Ngôn vài lượt. Hàn Lập đương nhiên cũng trong số đó.
“Hoa lão ca, không ngờ vị đại thần y cũng xuất hiện ở đây! Ta còn tưởng rằng với tính tình của ngươi, trường hợp này nhất định sẽ từ chối không đến” Tần Ngôn vừa đi tới trước mặt lão giả, liền không khách khí ngồi xuống, còn nhỏ giọng đùa cợt.
“Khụ! Vốn đúng là như thế. Nhưng sủng cơ của Vương gia bị quái bệnh, vậy mà có người chữa nổi, khiến vi huynh quả thực tò mò, muốn nhìn xem vị cao nhân có bổn sự diệu thủ hồi xuân đó!” Bị Tần Ngôn trêu chọc, Hoa lão ca không hề khách khí, mỉm cười nhẹ nhàng nói.
“Ồ! Nói như vậy nghĩa là Vương gia đã từng mời lão ca tới chữa bệnh cho vị thiếp này mà không phải chỉ là lời đồn. Rất hiếm khi được thấy y thuật của Hoa lão ca, vậy mà cũng không chữa nổi bệnh này sao?”
Hàn Lập thấy Tần Ngôn vẻ rất kinh ngạc, xem ra y thuật của lão giả này cực kỳ nổi danh.
“Ha ha, các loại bệnh trên thế gian này quả là thiên kỳ bách quái, thanh danh y thuật của Hoa mỗ được như hôm nay chỉ là nhờ may mắn! Có một số bệnh nan y không chữa nổi cũng không có gì là ngạc nhiên!” Lão giả vẫn cười nói, không thèm để ý, tựa như cực kỳ rộng rãi.
– “Nhưng ta không tin có đại phu (thầy thuốc) còn giỏi y thuật hơn lão ca?” Tần Ngôn lắc đầu nói, xem ra cực kỳ tin tưởng y thuật của lão giả này.
Nhưng lão giả họ Hoa nghe xong chỉ cười mà không tiếp lời, vẫy tay với hai nam nữ bên người, nói:
“Hoa Nam, Hoa Phương, trước đây ngươi đã gặp rồi. Tới đây, chào Tần gia gia đi!”
Lão giả họ Hoa hiển nhiên cực kỳ uy nghiêm trong mắt hai người này, nghe lão nói vậy liền không dám chần chừ, vội vàng đến thi lễ với Tần Ngôn.
“Ha ha, không ngờ mới có mấy năm không gặp tôn tử, tôn nữ (cháu trai, cháu gái) của huynh, vậy mà đều đã lớn thế này rồi. Bây giờ ta cũng không mang gì theo, chỉ có thúy ngọc bội này tặng các ngươi làm cái lễ gặp mặt vậy!” Tần Ngôn hiền lành nói, vừa nói vừa lục lọi trên người, lấy ra một đôi ngọc bội khiết bạch (trắng tinh khiết) được khảm lục phỉ thúy, vừa nhìn là biết vật xa xỉ.
Nam tử kia tuy trong mắt hiện lên một tia dị sắc, nhưng rất nhanh biến mất không thấy nữa. Mà cô gái kia thì sắc mặt vui mừng, có vẻ rất thích thú đối với ngọc bội kia!
“Không phải khách sáo, nếu muốn thì cứ lấy đi! Tần lão đệ và nhà ta cũng không phải người ngoài!” Lão giả họ Hoa thấy vậy, không khỏi cười nói.
Nghe lão nói vậy, đôi nam nữ này mới dám nhận lấy ngọc bội trong tay Tần Ngôn. Bộ dáng của nữ tử cực kỳ hưng phấn.
“Trừ vị này, mấy vãn bối phía sau ngươi, ta đều đã gặp. Chẳng lẽ đây là thế chất (cháu họ) của ngươi trước kia tới kinh thành sao?” Ánh mắt lão giả rốt cuộc cũng dừng lại trên người Hàn Lập, hơi có vẻ hứng thú dò xét.
“Phải đó, đây là Hàn Lập, hậu nhân của một vị trưởng bối của đệ”.
“Hàn hiền chất, đây là Hoa bá phụ của ngươi, một trong hai đại thần y của Việt Kinh, cực kỳ nổi tiếng, sánh với Ngự y Diệp đại phu chuyên khám bệnh cho hoàng thượng đó!” Tần Ngôn lúc này mới nhớ, vẫn chưa giới thiệu vị lão ca này cho Hàn Lập.
“Hoa bá phụ khỏe chứ!” Hàn Lập chân thành chào hỏi.
“Ừm, tốt, tốt!” Lão giả họ Hoa thực sự không thấy Hàn Lập có chỗ nào hơn người, liền thuận mồm nói hai tiếng mà thôi.
Nhưng khi lão chợt thoáng qua trong óc về lời đồn đại lưu truyền gần đây có quan hệ tới người thanh niên này, liền do dự một chút, đút bàn tay khô gầy vào trong áo, lấy ra một cái bình nhỏ đưa cho Hàn Lập.
“Đây là một bình Hộ Tâm Hoàn ta đã cẩn thận điều chế. Mặc dù không dám nói là chữa được bách bệnh, nhưng các bệnh hoặc vết thương bình thường thì cũng chữa được, tặng cho Hàn hiền chất dùng để phòng thân!”
Lão giả vừa mới nói xong, Hàn Lập liền cảm thấy mấy đứa con cháu Tần gia phía sau lộ ra vẻ hâm mộ và đố kỵ, còn Hoa Nam, Hoa Phương cũng lộ vẻ giật mình. Hiển nhiên danh tiếng của Hộ Tâm Hoàn này quả nhiên không phải là nhỏ.