Phần 25
‘Rầm’ ‘rầm’ hai tiếng, thi thể Lưu Tĩnh và vị sư huynh bị người kia đánh lén đổ xuống trước mặt, làm khóe mắt Hàn Lập giật giật một chút.
“Một khi đã đến đây thì không cần phải đi, ta vừa lúc còn thiếu mấy tu sĩ Trúc Cơ để huyết tế đây!” Kẻ kia nói xong những lời này, nở nụ cười âm hiểm, lộ ra răng nanh trắng ởn, lập lòe dưới ánh trăng.
Người này chính là tên Việt hoàng vừa rồi còn đang kinh hoảng cực độ, hắn lúc này còn đâu bộ dáng chật vật bối rối, pháp lực dao động trên người sợ rằng không dưới Lam bào nhân, cũng là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ.
Cảm ứng được tu vi của người này, sắc mặt Hàn Lập càng lúc càng lạnh như băng.
Thật sự chẳng biết hắn vừa rồi thi triển công pháp gì, có thể che dấu tu vi khiến cho mọi người của Hoàng Phong cốc không phát hiện được một chút nào, điều này khiến cho Hàn Lập nhớ tới một chút, khi mới gặp gỡ tiểu Vương gia cùng Vương tổng quản hai người thì đồng dạng phát hiện trên người họ không tồn tại chút pháp lực nào, nhưng dự cảm nguy hiểm lần này lại không xuất hiện một cách kỳ diệu như trước nữa, vì vậy hắn càng thêm kiêng kị và cẩn thận.
Ngón tay Hàn Lập bắn ra, Bạch Lân thuẫn cùng Quy xác pháp khí đồng thời xuất thủ, vây quanh bên người, chậm rãi di động che chắn.
Bên cạnh, Trần Xảo Thiến cùng bọn người Tống Mông thần sắc ngày càng khẩn trương nhìn Việt hoàng cùng Lam bào nhân, đồng dạng phóng xuất pháp khí, gắt gao bảo vệ toàn thân.
Trông thấy bọn người Hàn Lập bộ dáng như lâm đại địch, Việt hoàng cùng Lam bào nhân kia liếc mắt nhìn nhau, đồng thời hắc hắc cười lạnh.
Tiếp theo Lam nhân bào thân hình nhoáng lên, đột nhiên xuất hiện tại địa phương cách đó mấy chục trượng, nơi đây có một đống băng vụn lập lòe ánh sáng, đúng là thi thể Băng Yêu bị Hàn Lập chém nát.
Hắn đi tới trước, hướng về đống băng nhẹ nhàng xuất ra một trảo, một viên châu màu lam liền ‘vút’ một cái, từ trong thi thể của Băng Yêu bay ra.
Cùng lúc đó, Việt hoàng âm hiểm kia cũng lắc mình tới chỗ táng thân của hai gã Huyết thị bị Chân bảo hình hỏa điểu luyện hóa, hắn hung hăng thi triển thân thủ, tại trên mặt đất vỗ mạnh xuống, hai viên châu một kim, một hoàng từ dưới đất bắn lên, thành thành thật thật bay tới trên tay.
“Đây là?”
Hàn Lập vừa thấy viên châu này, lại liên tưởng đến viên châu màu xanh lúc trước, lập tức lờ mờ đoán được điều gì đó, trong lòng càng trở nên khẩn trương.
Không nghĩ tới việc hắn làm thế nào để đạt thành mục đích này, thế nhưng mọi việc đều đã hiện ra trước mắt. Mấy cái này khẳng định là “Ngũ hành huyết ngưng đan” mà tiểu Vương gia đã nói, có quan hệ cùng với việc Kết đan, nhưng là ở đây chỉ có bốn viên mà thôi, viên còn lại ở đâu đây?
Hàn Lập đang vui mừng và ngạc nhiên, mà Việt hoàng cùng Lam bào nhân kia tìm được vài viên châu, đồng dạng cũng cảm thấy vui vẻ.
Bọn họ đều đứng im một chỗ, bỗng nhiên ngửa lên trời cười ha hả, sau đó từ trong tiếng cười, hai đôi mắt lạnh lẽo hướng tới bọn người Hàn Lập, không che dấu sát khí biểu hiện trên mặt, điều này làm mấy người Hàn Lập sắc mặt khẽ biến.
“Tất cả bay lên trên trời!” Trong đầu Hàn Lập các loại ý niệm lướt qua một lượt, bỗng nhiên lớn tiếng nói, sau đó Thần Phong chu hiện ra, người liền bay lên trước tiên.
Những người khác nghe xong cũng ngẩn ra một chút, nhưng đối với những biểu hiện bất phàm khi nãy của Hàn Lập đều có một loại tín nhiệm, Tống Mông cùng vị sư huynh song tu với Tuyết Hồng sư tỷ theo lời Hàn Lập đồng loạt bay lên không trung. Chỉ có Trần xảo thiến còn trù trừ một chút, nhưng sau đó cũng mau chóng kéo theo Chung Vệ Nương ngự khí bay lên.
Cả Việt hoàng cùng Lam bào nhân gặp cảnh này, trên mặt hiện lên một tia kỳ dị, nhưng ngay lập tức đồng thời cười lạnh một tiếng, rõ ràng hai gã này tướng mạo hoàn toàn bất đồng, nhưng lại làm cho Hàn Lập cảm giác quỷ dị giống nhau, vì vậy hắn trong lòng rùng mình.
“Mấy tên tiểu tử kia cũng có chút thông minh, xem ra phải cần ngươi hiến thân trước tiên!”
“Ta không phải thuộc về ngươi sao? Cứ tự nhiên!”
Việt hoàng cùng lam bào nhân hai người nhàn nhạt người nói kẻ phụ họa, nhưng những lời này nội dung quỷ dị, làm Hàn Lập cùng Trần Xảo Thiến cảm thấy như có hàn khí sau lưng.
“Hàn sư đệ, bọn họ đang nói cái gì vậy?” Tống Mông tiến đến một bên Hàn Lập, nuốt nước miếng đánh ực một cái rồi hỏi.
Bởi nhìn thấy nhiều đồng môn chết thảm như vậy trước mắt mình, cho dù Tống Mông là người tranh cường hảo đấu, cũng không còn duệ khí trời đất không sợ nữa. Lúc này tới hỏi Hàn Lập là muốn an tâm một chút, dù sao Hàn Lập trong mắt hắn mang lại cảm giác thần bí, làm hắn có vài phần tin tưởng.
Hàn Lập nghe xong, trong lòng cười khổ một chút, khóe miệng vừa động định nói cái gì thì phía dưới phát sinh một màn, làm hắn sắc mặt đại biến, lời muốn nói ra cũng nuốt trở vào, Trần Xảo Thiến cũng la lên thất thanh, làm cho Tống Mông vội vàng nhìn lại.
Chỉ thấy Việt hoàng kia một tay cắm thẳng vào ngực của lam bào nhân mà lam bào nhân hai tay duỗi ra, một chút giãy giụa đều không có, thần sắc như thường, vẫn mỉm cười.
Tiếp theo, trên người cả hai đều toát ra huyết quang chói mắt, cánh tay Việt hoàng xuyên qua ngực của Lam bào nhân, làm huyết quang trên hai người tiếp xúc với nhau. Ngay sau đó huyết quang trên người lão giả mặc áo lam bắt đầu hướng đi tới trên thân Việt hoàng.
Nhanh chóng bị hắn hấp nạp.
Sau đó, quang hoa trên người lam bào nhân càng ngày càng yếu nhược, bì nhục cũng từng chút từng chút teo rút, mà huyết quang trên người Việt hoàng càng ngày càng thêm cường thịnh, khuôn mặt dần dần trẻ lại.
“Đây là tà công gì vậy?” Tống Mông hoảng sợ thất thanh hỏi.
Nhưng lúc này sắc mặt Hàn Lập vô cùng âm trầm, căn bản không để ý sự kinh ngạc của vị Tống sư huynh này, sau khi hít một hơi thật sâu, đột nhiên vung hai tay hướng ra phía ngoài.
Vô số hỏa xà cùng hỏa cầu do Hỏa hệ phù lục biến thành, tầng tầng lớp lớp mạnh mẽ bay đến Việt hoàng cùng Lam bào nhân ở phía dưới, ước chừng hắn đã ném ra hơn một, hai trăm cái, đây chính là toàn bộ Hỏa hệ phù lục mà Hàn Lập có.
Kết quả, mấy cái phù lục này giữa không trung liền biến thành một cái hỏa hệ pháp thuật long trời lở đất, khí thế hung mãnh tràn tới, kỳ thật thanh thế thậm chí còn hơn Hỏa điểu chân bảo của Lưu Tĩnh. Tuy nhiên chỉ một lần mà ném ra hơn trăm cái phù lục, trong tu tiên giới thật đúng là không có mấy người, dù sao đây vẫn là phù lục, vẫn tốn hàng trăm linh thạch a.
Thanh thế chiêu thức ấy to lớn, làm bọn người Tống Mông cùng Trần Xảo Thiến hoảng sợ, Ngay cả Chung Vệ Nương vẫn đang thất thần cũng mờ mịt, trừng mắt nhìn đi nhìn lại vài lần. Mà Việt hoàng phía dưới, vừa mới bắt đầu cũng bị cảnh này làm cho sợ hãi, nhưng lập tức thấy đây bất quá chỉ là mấy pháp thuật cấp thấp mà thôi nên khinh thường liếc mắt, không thèm chú ý.
Hắn rất rõ ràng, bằng chính huyết quang hộ thể trên người, mấy cái pháp thuật này căn bản là không thể làm tổn thương chính mình được, vấn đề trước mắt quan trọng hơn, chỉ cần nó kết thúc thì việc muốn giết mấy tên kia căn bản dễ dàng như lấy đồ trong túi vậy.
Ánh mắt Việt hoàng xẹt qua làm lòng người khẽ biến trong chốc lát, ánh lửa đầy trời kia đem Lam bào nhân bao trùm trong âm thanh bạo liệt, nổ đùng đùng.
Quả nhiên, bất luận là tiếng nổ đinh tai nhức óc hay là lửa bay đầy trời cũng không làm cho Việt hoàng cùng Lam bào nhân có chút thương tích nào, hơn phân nửa huyết quang đã chuyển sang trên người Việt hoàng, hình dáng của hắn lúc này chỉ khoảng ba mươi tuổi, trên mặt lộ ra vài phần vui mừng.
Lúc này, mấy người Trần Xảo Thiến thấy Hàn Lập ra tay, cũng đem pháp khí đánh xuống phía dưới, dù sao xét tới cùng thì hai kẻ kia đang thi triển một loại tà thuật, không thể phản kích được, tự nhiên phải nhân cơ hội này để đánh bại.
Nhưng khi pháp khí bọn họ vừa rời tay thì một đoàn bạch quang chói mắt xuất hiện giữa Việt hoàng cùng Lam bào nhân hai người, tiếp theo một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền đến, bạch quang lúc lớn lúc nhỏ đem hai người kia bao phủ vào bên trong.
Trong bạch quang ẩn chứa một nguồn linh lực mãnh liệt làm Việt hoàng trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, biểu hiện này ngay lập tức rơi vào trong mắt của bọn người Trần Xảo Thiến làm cho bọn họ vừa mừng vừa sợ, không hẹn mà cùng nhìn về phía Hàn Lập, hiển nhiên một màn này chính là do vị đồng môn trước mắt đã hạ thủ.
Nhưng Hàn Lập trong mắt bọn họ không có vẻ gì vui sướng, ngược lại thần sắc lại càng thêm lạnh lẽo.
“Đừng cao hứng quá sớm, tên kia còn chưa chết đâu!”
Hàn lập nhàn nhạt liếc mắt nhìn mọi người, lạnh lùng nói. Những lời này làm tất cả kinh hãi, vội vàng nhìn lại.
Quả nhiên, bụi mù phía dưới mặc dù bao phủ mọi thứ, nhưng linh khí của Việt hoàng vẫn lúc có lúc không, xem hình dạng cho dù còn sống nhưng pháp lực cũng đã tổn hao không ít.
Sau khi dùng thần thức cảm ứng được tình huống, Tống Mông cùng ba người còn lại tinh thần rung lên, cùng chỉ huy pháp khí của mình, tại bầu trời phụ cận xoay quanh không ngừng, đợi thân hình Việt hoàng lộ ra sẽ hợp lực giết chết, cũng tính là vì đồng môn bị chết thảm mà báo thù.
“Khụ… Tốt… Tốt! Khụ! Ta thật đúng là nhìn không ra, không thể tưởng được ngươi mới là người ra tay ác độc nhất! Ngươi rốt cuộc đã ẩn tàng thứ gì trong đám phù lục mà ngay cả huyết quang hộ thể của ta cũng không ngăn trở được?” Một trận ho khan từ trong sương khói truyền đến, nhưng thanh âm dần dần trở nên ổn định, càng nói lại càng trở nên âm lãnh, hơi thở cũng sung túc.
Bọn người Tống Mông thần sắc đại biến, chính Hàn Lập trong lòng cũng cảm thấy cực kỳ hoảng sợ.
“Chỉ có một viên Thiên Lôi tử mà thôi! Ta thực không nghĩ tới, trên thế gian này lại có tu sĩ Trúc Cơ tiếp nó mà không chết!” Hàn Lập hít một hơi, chậm rãi nói, hai tay cùng vung lên, hơn mười đầu Khôi lỗi thú cùng Khôi lỗi binh sĩ từ trong một màn bạch quang xuất hiện trước mặt, cả đám nhắm về bóng người đang dần dần hiện rõ trên mặt đất.
Bóng đó vừa hiện ra thì bọn người Tống Mông cũng nhanh chóng sử dụng pháp khí mãnh liệt tập kích, nhưng là sau một trận hồng quang lướt qua, tất cả bọn họ đều mất đi liên hệ với pháp khí, tiếp theo Việt hoàng từ trong màn sương khói đi ra, cả người dơ bẩn cùng máu me, một đôi mắt tràn ngập vẻ oán độc, gắt gao nhìn chòng chọc Hàn Lập.