Phần 33
Người thanh niên nho nhã kia, dưới sự mời mọc săn đón của mấy vị công tử, đi lên trên lầu.
Thanh niên này tầm ba mươi tuổi, mặt ngọc anh tuấn, trên mặt luôn hiện lên nụ cười nhàn nhạt, làm cho người khác khi trông thấy giống như gặp được gió xuân, rất dễ sinh hảo cảm. Tiếng bước chân nhẹ nhàng như không kia, chính là từ dưới chân người này phát ra.
Thanh niên kia cùng mấy người còn lại cười nói câu gì đó, đồng thời cũng hướng lầu hai quét mắt một lần.
Nhìn đến khuôn mặt bình phàm của Hàn Lập thì cũng không có chú ý nhiều lắm, trực tiếp đi lên lầu ba, xem ra vị này chính là “khách quý”.
Mấy người này vừa mới lên lầu, từng phần từng phần thức ăn ngon như nước chảy được gã sai vặt mang lên. Sau đó người hầu cùng phó dịch đều bị đám công tử này đuổi xuống, hiển nhiên là không để cho cuộc nói chuyện của bọn họ bị người khác nghe được.
Thấy cảnh này, hứng thú trong lòng Hàn Lập càng lớn hơn nữa, liền lặng lẽ đem thần thức hướng lên trên lầu, đem cuộc trò chuyện trên đó nghe rõ ràng.
“Lý huynh, lần này mấy chúng ta làm huynh mệt mỏi thật nhiều a, nếu không có lẽ chúng ta chịu thiệt rất lớn. Huynh đến là cấp cho chúng ta mặt mũi, nào, trước kính Lý huynh một ly.” Đây là thanh âm của tên công tử gầy đét, lời nói tràn ngập ý cảm kích.
“Không có gì, ngoại nhân thế nhưng dám ở trước mắt Ngũ Sắc môn chúng ta, động thủ bắt người. Đây vốn chính là phạm vào kiêng kị của bổn môn. Ta ra tay cứu các vị, cũng là nên làm”. Thanh niên anh tuấn khách khí nói, phi thường bình dị dễ gần.
Nghe được mấy chữ “Ngũ Sắc môn” “Lý huynh”, dưới lầu Hàn Lập lộ ra một tia ngạc nhiên.
“Sẽ không trùng hợp như vậy chứ, vừa lúc gặp phải người có quan hệ với Ngũ Sắc môn”.
Hàn Lập có điểm kinh ngạc.
“Mặc kệ nói như thế nào, lần này nếu như không có Lý huynh tương trợ, bọn chúng tôi thật sự rất nguy hiểm. Về sau Lý huynh có chuyện gì cần hỗ trợ, chúng tôi quyết không chối từ”. Lúc này, một vị công tử khác tựa hồ như đang vỗ ngực nói.
“Đa tạ ý tốt của mấy vị huynh đài. Chẳng qua người động thủ bắt cóc các ngươi, thế lực cũng không nhỏ. Trên giang hồ là một nhân vật đại danh đỉnh đỉnh. Nếu không bằng địa vị của mấy vị tại Gia Nguyên thành, người bình thường sao dám động thủ đây!” Thanh niên anh tuấn chuyển hướng cuộc nói chuyện.
“Phải a. Bọn bắt cóc này thật là lợi hại, ta rõ ràng đang ở nhà ngủ ngon, vậy mà vừa mở mắt, người lại đã ở địa phương khác, lúc ấy bị dọa không ít a. May mắn phụ thân ta kịp thời tìm được lệnh tôn, nếu không quả thực phải ăn không ít đau khổ rồi” Thanh niên gầy ốm nói trong sợ hãi.
“Kỳ thật, Vương đại nhân bọn họ không có tìm…” Thanh niên họ Lý cùng mấy người này tiếp tục tán gẫu.
Mà Hàn Lập dựa vào mấy câu nói ngắn ngủi của bọn họ, đã nghe ra đại khái nguyên nhân của sự việc.
Mấy vị này chính là mấy công tử có thế lực ở Gia Nguyên thành, bị một cao thủ giang hồ bên ngoài bắt cóc, kết quả là làm cho bề trên của bọn họ nóng vội, liền đến cầu Ngũ Sắc môn. Vị thanh niên sắp làm môn chủ Ngũ Sắc môn này, rất nhanh ra tay giải cứu bọn họ, hiện tại cả bọn đang bày yến tiệc cảm tạ vị thiếu môn chủ này.
Hàn Lập ở phía dưới một bên không yên lòng nhìn ra ngoài cửa sổ, một bên nghe trên lầu những người này nịnh nọt vị thanh niên họ Lý. Hy vọng có thể nghe một ít tin tức hữu dụng có quan hệ với môn chủ Ngũ Sắc môn.
Không lâu sau, thanh niên gầy ốm nói ra một câu ân cần thăm hỏi, làm tinh thần Hàn Lập rung lên.
“Lý huynh, nghe nói Lý môn chủ vài ngày nữa liền đến đại thọ sáu mươi. Hiện tại quý phủ chắc đang chuẩn bị cho việc này rồi, lại nói tiếp, lệnh tôn tuổi đã cao mà vẫn khỏe mạnh như thanh niên trai tráng, một chút cũng không thấy già a. Đến lúc đó, ta nhất định phải xin một chén rượu mừng để uống a.”
“Ha ha! Gia phụ tu vi thâm hậu, người thường tự nhiên là không thể so sánh được, các vị muốn tới, Lý mỗ đương nhiên cực kỳ hoan nghênh. Hơn nữa gia phụ mới từ bên ngoài tuần tra phân đà trở về, đang ở trong phủ tự mình chuẩn bị xử lý việc này. Lão nhân gia cũng rất trọng thị lần mừng thọ này.” Vị thiếu môn chủ này mỉm cười đáp.
“Việc kia…”
Nghe đến đó, Hàn Lập liền thu thần thức trở về, một khi đã biết môn chủ Ngũ Sắc môn ở trong Lý phủ, vậy hết thảy đều dễ làm.
Nghĩ như vậy, Hàn Lập uống cạn chén rượu cầm trong tay, đặt một khối bạc vụn trên bàn, liền trầm giọng nói.
“Tiểu nhị, tính tiền. Còn thừa không cần trả lại.”
Nói xong, người liền dứt khoát đi xuống lầu.
Tiểu nhị của tửu lâu tự nhiên là đang ở phía sau, vui vẻ liên mồm nói cảm ơn.
Vừa ra khỏi tửu lâu, Hàn Lập hướng về phía ‘Lý phủ’ nhìn vài lần, trên miệng xuất hiện một tia cười lạnh, rồi không hề quay đầu lại, ly khai khỏi nơi này.
Chờ đến buổi tối, hắn sẽ đi Lý phủ một chuyến, nếu không có tu sĩ Trúc Cơ kỳ ở phụ cận, hắn sẽ thuận tay lấy mạng nhỏ của môn chủ Ngũ Sắc môn, coi như là đã thực hiện lời hứa.
Nhưng bây giờ đang là ban ngày, thời gian của hắn thì gấp gáp, còn phải nhân cơ hội này, trước tiên xử lý một số sự tình nữa.
Hàn Lập nghĩ vậy, tới tới lui lui trong đám người rồi biến mất tung tích.
Tứ Bình bang bây giờ tại Gia Nguyên thành thanh danh hiển hách. Tuy còn không thể cùng mấy bang phái lớn nhất so sánh về thực lực. Nhưng trong các ban phái trung đẳng tuyệt đối thuộc loại thế lực đứng đầu. Bang chủ chính là vị Tôn Nhị Cẩu trước kia.
Đương nhiên thân phận của Tôn Nhị Cẩu cùng trước kia khác nhau rất lớn, tự nhiên là không ai dám xưng hô hắn như vậy. Những người khác hiện tại nếu nhìn thấy Tôn Nhị Cẩu, tất cả đều phải gọi một tiếng “Tôn bang chủ”.
Địa chỉ tổng đà Tứ Bình bang, không phải là nơi cũ của mười năm trước, mà đã di chuyển tới một góc trên đường phố giàu có ở trong thành.
Tất cả bang chúng, cũng không hề làm cái việc kinh doanh nghèo nàn bán sức lực tại bến tàu nữa, mà là sau khi chém giết một phen, tự mình đã có một khối địa bàn béo bở không nhỏ, thậm chí còn mở cả nhà trọ cùng tửu lâu và một số sinh ý khác.
Chính vì vậy, Tứ Bình bang ngày càng có tiền, cuộc sống của Tôn bang chủ cũng càng ngày càng thoải mái.
Tháng trước Tôn đại bang chủ mới nạp tiểu thiếp thứ chín, đây chính là một vị danh kỹ có chút tiếng tăm tại Gia Nguyên thành.
Vị tiểu thiếp này quả thật có chút thủ đoạn hồ mị, làm cho vị Tôn bang chủ mới có bốn mươi tuổi này, vừa nhập thiếp đã sủng ái cực kỳ, cơ hồ mỗi ngày đều lưu lại trong phòng. Cho nên phòng của mấy vị thiếp khác, sớm đã đị hắn vứt ra khỏi não.
Bây giờ trời còn chưa có tối mà vị Tôn bang chủ này đã hăng hăng hái hái đi đến hậu viện.
Tưởng tượng đến hình dáng kiều mị của vị tiểu mỹ nhân kia, trong lòng hắn liền cảm thấy nóng bừng bừng, thật là ngứa lòng khó nhịn a.
Nhưng mà khi Tôn đại bang chủ đẩy cửa phòng ra, nhất thời sợ ngây người.
Chỉ thấy đối diện có một vị nam tử trẻ tuổi đang ngồi, mà nam tử này nhìn thấy Tôn bang chủ tiến đến, liền lười nhác nói.
“Tôn Nhị Cẩu, không nghĩ tới ngươi thật đúng là có vài phần bổn sự, Tứ Bình bang này phát triển cũng được, xem ra lúc trước ta thực sự không tìm sai người.”
Thanh niên này chẳng những trực tiếp hô tính danh, hơn nữa hoàn toàn dùng ngữ khí của bậc bề trên nói chuyện, chính là Hàn Lập, người vừa tiềm nhập tổng đà của Tứ Bình bang.
Tôn Nhị Cẩu ngay khi thấy Hàn Lập, liền lập tức nhận ra đây chính là người thần bí trợ giúp mình năm đó. Bởi vì đã phục dụng “Định nhan đan”, nhiều năm đã qua nhưng dung mạo của Hàn Lập không thay đổi chút nào.
Điều này làm cho Tôn Nhị Cẩu rất khiếp sợ. Trong lòng lại kinh hãi quay cuồng như gặp sóng to gió lớn.
Nhưng vẻ âm tình bất định chỉ duy trì trên mặt một lát, một lúc sau, Tôn Nhị Cẩu lập tức lộ ra thần sắc cung cẩn, vội vàng bước lên phía trước vài bước thi lễ rồi nói.
“Ra là công tử đến, tiểu nhân Tôn Nhị Cẩu ra mắt công tử”.
Điều này cũng thật làm khó Tôn bang chủ, bao nhiêu năm rồi không có dụng loại tư thái hạ thấp cùng người khác nói chuyện, vậy mà vẫn còn có thể thuần thục tự nhiên như vậy.
Nhìn thấy thái độ của Tôn Nhị Cẩu, lông mi Hàn Lập nhếch lên, lộ ra vẻ ngoài ý muốn. Nhưng sau đó hắn liền nhàn nhạt cười một chút, hơi có chút hứng thú nói.
“Được rồi, ngươi bây giờ cũng là người đứng đầu của một bang, không cần thi lễ lớn như vậy. Ta lần này đến, chính là muốn nhìn xem ngươi phát triển thế nào, rồi lập tức phải đi.”
Tôn Nhị Cẩu vừa nghe Hàn Lập nói thế, nhất thời trong lòng an tâm rất nhiều. Hắn chỉ sợ vị này đến đây, liền muốn hắn giao quyền a. Thân ở địa vị cao nhiều năm, hắn cũng biết một chút sự tình về người tu tiên, đây không phải là người mà những kẻ phàm phu tục tử như bọn họ có thể kháng cự a.
Lại nói tiếp, vị này thật đúng là thần long thấy đầu không thấy đuôi. Hắn vốn tưởng rằng đối phương cho hắn ưu đãi lớn như vậy, đương nhiên sẽ xem hắn như con rối để sai sử. Nhưng không nghĩ vị này nói buông tay, liền nhiều năm cũng không lộ diện, làm hắn hưởng thụ được một phen tư vị của người nắm quyền lực.
Nhưng không nghĩ tới, vào thời điểm hắn nghĩ đối phương có thể đã quên sạch, vị công tử này đột nhiên lại xuất hiện.
Điều này làm cho hắn, kẻ không biết mục đích thật sự của Hàn Lập, trong lòng thật thấp thỏm bất an a.
“Di” Hàn Lập nhìn thấy hai mắt của Tôn Nhị Cẩu, trên mặt bỗng lộ ra một tia kinh ngạc.
“Ngươi đi tới đây, chìa cổ tay ra” Hàn Lập trứu mày, không cho phép phản đối ra lệnh.
Tôn Nhị Cẩu nghe xong liền ngớ ra, sau khi do dự một chút, vẫn là ngoan ngoãn nghe lời đi lên, vươn một cánh tay ra.
Hàn Lập không hề khách khí bắt lấy cổ tay đối phương, rót vào cơ thể hắn một tia linh lực, theo đường kinh mạch của hắn cấp tốc lưu động một vòng.
Một lát sau, Hàn Lập buông lỏng tay ra, thần sắc không thay đổi, hơn nữa nói một câu làm Tôn đại bang chủ kinh hãi thất sắc.
“Ngươi trúng ẩn độc mãn tính, nhiều nhất có thể sống thêm một tháng”. Thanh âm Hàn Lập lạnh như băng, không chút cảm tình.