Phần 50
Hàn Lập thần sắc không đổi nhìn hai người này, cũng không có lên tiếng nói câu nào. Trong lòng thầm đoán bọn chúng có tám chín phần quan hệ với việc nơi ở của Tề Vân Tiêu bị phá hủy.
Quả nhiên.
“Các hạ là ai? Cùng với Tề tiểu tử kia có quan hệ như thế nào?”
Hàn Lập nghe xong lời này chỉ lạnh lùng liếc mắt, liền không hề để ý đến mà chuyển hướng nhìn lão giả kia. Rất hiển nhiên, luận theo tu vi thì vị này mới là chủ sự chân chính.
Người thành niên thấy Hàn Lập coi rẻ hắn như vậy, trong lòng cực kỳ tức giận, tuy Hàn Lập là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ nhưng gia tộc của hắn là một trong những đại gia tộc thanh danh hiển hách tại Nguyên Vũ quốc. Hắn có khi nào bị khinh rẻ như vậy?
Huống hồ, bởi vì việc của Tề Vân Tiêu, mà trong bụng hắn đang tràn đầy lửa giận. Bởi vậy, sau khi cắn răng một cái, liền muốn đem pháp khí trên tay xuất ra.
Nhưng ngay khi cánh tay của hắn vừa động thì đã bị lão giả bên cạnh chế trụ lại.
“Chậm đã! Còn không biết lai lịch chính xác của người này, muốn động thủ cũng phải hỏi cho rõ ràng rồi nói sau.” Lão giả thần sắc như thường nói.
Tuy nói thế nhưng hắn vẫn có điểm nghi hoặc nhìn Khúc Hồn phía sau Hàn Lập. Bởi vì hắn không cảm ứng được khí tức sống trên người của Khúc Hồn nhưng lại có pháp lực dao động, điều này khiến cho hắn có chút khó hiểu.
Hàn Lập nghe nói như thế, ánh mắt liền híp lại.
Lão giả này cũng có tu vi Trúc Cơ trung kỳ như hắn. Nhưng lại nói ra những lời như vậy, hắn hiển nhiên nhìn ra đối phương có một tia cố kỵ, không muốn trêu chọc mình.
“Địa phương này có phải là do các người hủy?” Hàn Lập không nhanh không chậm hỏi.
“Đạo hữu cùng với Tề Vân Tiêu kia quan hệ như thế nào? Là người của Tề gia sao?” Lão giả cũng không có trả lời Hàn Lập mà hỏi ngược lại hắn.
Hàn Lập nhíu nhíu mày, xem ra đối phương sẽ không có nói ra, chỉ có thể đổi phương pháp hỏi đáp khác.
“Xem ra chúng ta ai cũng biết không muốn trả lời vấn đề của đối phương. Không bằng như vậy, ta trả lời các hạ một câu, các hạ cũng trả lời lại ta một câu. Như thế nào? Đỡ lãng phí thời gian của mọi người.” Lông mi của Hàn Lập khẽ nhướn lên nói.
Lão giả ngẩn ra, sau đó liền đảo mắt vài cái, miệng liên tục đáp ứng.
“Một khi do tại hạ đề xuất phương pháp này, vậy đạo hữu hãy hỏi trước đi.” Hàn Lập nhàn nhạt nói.
“Các hạ có phải là người của Tề gia không?” Lão giả nghe Hàn Lập nói như vậy cũng không hề khách khí trực tiếp hỏi.
“Không phải!” Hàn Lập không chút do dự nói.
Nghe Hàn Lập trả lời kiên quyết như vậy, Lão giả cùng với thanh niên kia đều rùng mình, trong mắt lộ ra vẻ hoài nghi.
“Tề Vân Tiêu hiện tại đã chết hay còn sống?” Hàn Lập ung dung hỏi.
“Hắn còn sống!” Lão giả do dự trong chốc lát liền trả lời.
“Còn sống” hai chữ đó lọt vào tai Hàn Lập mới khiến hắn nhất thời yên tâm hơn.
“Các hạ cùng với Tề Vân Tiêu có quan hệ gì?” Lão giả thận trọng hỏi.
“Chỉ có quan hệ giao dịch.” Hàn Lập lạnh lùng trả lời.
“Giao dịch?” Lão giả trong mắt hiện lên một tia ngoài ý muốn.
“Tề Vân Tiêu hôm nay đang ở nơi nào?” Hàn Lập tựa hồ như đang tùy ý hỏi nhưng trên thực thực tế trong lòng lại cực kỳ quan tâm.
“Ta không thể nói cho ngươi!” Lão giả không hề suy nghĩ liền lập tức cự tuyệt.
“Ta đây đổi một vấn đề khác, các ngươi vì sao lại công kích Tề Vân Tiêu?” Hàn Lập không có tức giận lập tức hỏi lại.
“Hắn giết người của Phó gia chúng ta, chẳng lẽ không nên chết hay sao chứ?” Thanh niên đứng một bên cười lạnh trả lời.
Lão giả nhíu mày một chút, trên mặt lộ ra vài phần không tán thành nhưng cũng không có mở miệng nói điều gì.
“Phó gia!”
Hàn Lập nghe nói như thế liền lập tức nhớ đến việc cứu Tân Như Âm mà có mấy tu sĩ Luyện Khí Kỳ chết trong tay hắn, trong lòng nhất thời sát khí tăng lên.
“Như thế sao! Chẳng qua, hai người các ngươi ở đây, vạn nhất có nhân vật lợi hại của Tề gia đến thì các ngươi làm sao là đối thủ?” Hàn Lập một chút biểu hiên bên ngoài cũng không có, ngược lại ra vẻ tùy ý hỏi một câu.
“Tề gia như thế nào lại vì một đệ tử ngoại hệ đi chống lại Phó gia chúng ta? Chẳng lẽ nơi đây có hai người chúng ta còn không đủ sao?” Thanh niên nghe Hàn Lập hỏi như thế liền có chút ngạo nghễ đáp.
“Nói như vậy, bây giờ cũng chỉ có hai người các ngươi?” Âm thanh của Hàn Lập bỗng nhiên trầm thấp xuống.
“Ngươi nói lời này là có ý tứ gì?” Thanh niên kia sắc mặt giận dữ còn muốn nói tiếp nhưng lão giả ở một bên nghe ra có điểm không đúng liền vội vàng ngắt lời.
Nhưng đã chậm, chỉ thấy Hàn Lập đột nhiên vung hai tay lên, lưỡng đạo ô quang phá không vọt đến tên thanh niên, sau đó lại vỗ vào túi trữ vật bên người, nhất thời hơn mười đạo bạch quang bay ra, đảo mắt liền biến thành mười con Khôi lỗi thú và Khôi lỗi binh sĩ.
Các con rối này vừa xuất hiên liền lập tức đồng loạt điên cuồng bắn ra cột sáng tấn công đối phương.
Lão giả thấy như vậy, trong lòng hoảng sợ liền không hề suy nghĩ, thân hình chợt lóe, đã thấy xuất hiện trước người thanh niên kia. Tiếp theo giương tay lên, một pháp bảo hình đồng tiền bay ra, đảo mắt phình to ra như mặt bàn, đem chắn trước mặt hai người.
Nhất thời các sắc hào quang va chạm vào mặt trước đồng tiền kia, phát ra một chuỗi âm thanh bạo liệt, đem cả người và pháp khí của lão giả liên tục đẩy lui về phía sau, làm hắn kinh sợ không thôi.
Ngay lúc này, người thanh niên ở phía sau hét lên một tiếng thảm thiết, điều này làm cho hắn trong lòng run run, vội vàng quay đầu nhìn. Nhưng đầu vừa quay mới được một nửa liền cảm thấy trên cổ có một trận mát lạnh, sau đó trước mắt tối sầm lại, chẳng hề hay biết gì nữa.
Thân thể không đầu của lão giả vừa rơi xuống thì phía sau bỗng nhiên xuất hiện thân ảnh Hàn Lập từ trong không khí. Chỉ thấy trên ngón vô danh của hắn lờ mờ có lưu quang chớp động, đúng là pháp khí ti tuyến trong suốt kia.
Vừa rồi, Hàn Lập lợi dụng Ô Long đoạt cùng với đám khôi lỗi tấn công để hấp dẫn sự chú ý của lão giả. Còn mình thì sử dụng La Yên Bộ cùng với Thần Phong Chu sau mấy lần hô hấp liền vượt qua khoảng cách hơn hai mươi trượng, đến phía sau bọn họ, sau đó dùng ti tuyến nhẹ nhàng cắt lấy đầu hai người.
Mà hết thảy đối với Hàn Lập mà nói rất dễ dàng, quả thực không tốn một chút lực nào cả.
Nói đến cũng thật buồn cười!
Trong tranh đấu của tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, bởi vì vòng bảo hộ thuộc tính ngũ hành cấp thấp căn bản không thể ngăn cản được công kích của đỉnh giai pháp khí. Mà vòng bảo hộ cao cấp thì lại rất tốn thời gian để thi triển, mà căn bản lại không mua được phù lục kích phát trong nháy mắt (cho dù là có bán cũng là giá ở trên trời). Cho nên trong khi chiến đấu thì phần lớn mọi người đều dùng phòng ngự pháp khí hộ thân, ngược lại rất ít khi dùng hào quang bảo hộ toàn thân, bởi vì bọn họ nghĩ rằng như vậy thực sự vô dụng.
Tuy nhiên điều này lại cấp cho Hàn Lập không ít cơ hội ra tay.
Lúc trước tại biên giới ẩu đả với tu sĩ Ma đạo thì có hơn phân nữa bị giết chết không minh bạch như vậy.
Suy nghĩ thì thấy thủ pháp này cùng với thủ pháp giết của người tứ đại Huyết thị Hắc Sát Giáo tương tự nhau, đồng dạng cũng là dùng cách sét đánh không kịp bưng tai, tranh thủ hiệu quả một kích tất sát.
Chỉ tiếc là thủ đoạn này cũng chỉ có thể sử dụng khi địch nhân ở trên mặt đất, nếu không trong các tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, hắn cơ hồ không cần e ngại một ai.
Hàn Lập ngẫm nghĩ, nhè nhẹ lắc lắc đầu, trong lòng cảm thấy đáng tiếc.
Hắn đi vài bước đến bên thi thể không đầu kia, lấy hai túi trữ vật bên người ra, dùng thần thức tra xét chốc lát, trong lòng có chút thất vọng.
Tuy có hai ba kiện đỉnh giai pháp khí nhưng chỉ thuộc lại rất phổ thông mà thôi. Đối với Hàn Lập mà nói thì không có tác dụng lớn lắm, chẳng qua, pháp khí hình đồng tiền kia thì quả thật là một pháp khí phòng ngự hiếm thấy a.
Hàn Lập nghĩ như vậy liền đem nó khôi phục nguyên dạng, vẫy một cái khiến cho nó từ trên mặt đất bay vào trong tay hắn.
Hàn Lập có chút vui mừng hân thưởng một chút, sau đó tiện tay phát ra hai cái hỏa cầu nhỏ, đem hai thi thể biến thành tro bụi.
Sau đó hắn liền mang theo Khúc Hồn bay quanh bầu trời một vòng, rồi mới rời đi.
Lần này, hắn bay thẳng đến ngọn núi nhỏ, nơi ở của Tân Như Âm. Hắn hy vọng chỗ ở bí ẩn của nữ tử này sẽ không bị hạ độc thủ như vậy.
Sau hai ba canh giờ, Hàn Lập cũng đã bay đến tiểu sơn vô danh đó.
Vừa nhìn thấy trên núi vẫn còn sương mù như trước, đầy đủ không có tổn hao gì, Hàn Lập không khỏi mừng rỡ trong lòng.
Ngẫm nghĩ chốc lát, hắn không dám mạo muội hạ xuống mà dừng lại ở trên không trung giữa sườn núi. Sau đó từ trong áo lấy ra một cái Truyền Âm phù, nhẹ giọng nói mấy câu liền phóng xuống.
Truyền Âm phù hóa thành một đạo hỏa quang, ở bên dưới lóe lên vài cái liền biến mất không thấy. Nhưng đồng thời một cổ sương mù rất lớn bay lên, đảo mắt liền đem thân ảnh Hàn Lập bao phủ vào bên trong.
Hàn Lập chỉ cảm thấy hoa mắt, bốn phía xung quanh đều là những cây đại thụ che trời cao hơn trăm trượng, hắn giống như là một con kiến ở bên trong rừng rậm, không khỏi trong lòng cả kinh nhưng thân hình vẫn không hề nhúc nhích.
Hắn biết, Tân Như Âm nhận được Truyền Âm phù nên rất nhanh sẽ cho mình tiến vào.
Quả nhiên một lúc sau, đại thụ ở bốn phía liền như ảo ảnh, biến trở thành lại đám sương mù, tiếp theo sương mù ở trước mặt quay cuồng một trận, lộ ra một thông đạo cao khoảng một trượng.
Hàn Lập không chút do dự, thúc giục Thần Phong Chu cùng Khúc Hồn đi vào.
Thông đạo này cực kỳ dài, Hàn Lập bay đến sáu bảy mươi trượng mới lờ mờ nhìn thấy lối ra, tinh thần không khỏi rung lên.
Khi hắn cách lối ra khoảng sáu bảy trượng thì đột nhiên truyền đến một tiếng khàn khàn của nữ tử.
“Hàn tiền bối, người ở phía sau có lai lịch ra sao? Người không nên mang người lạ tiến vào đây!”