Phần 53
Hàn Lập thấy bộ dáng lão giả vội vàng như thế liền cười nhàn nhạt, đem tay đặt lên túi trữ vật, nhẹ nhàng đem miệng túi dốc ra trên mặt đất, nhất thời một mảng bạch quang lóe lên, đống tài liệu của Bạch Tri chu và con bọ ngựa rơi đầy trên mặt đất.
“Mấy cái này là…”
Từ điếm chủ cúi đầu nhặt lên một cái chân của yêu thú Bạch tri chu, ngưng thần nhìn kỹ, trên mặt hiện lên vài phần nghi hoặc.
Hiển nhiên lão giả tuy là cao thủ luyện khí nhưng đối với mấy thứ tài liệu quý báu từ trên thân của mấy loại côn trùng kỳ lạ thì không biết, bởi vậy cho dù nhìn ra chúng bất phàm nhưng vẫn một đầu đầy mờ mịt.
Thấy vậy Hàn Lập liền mỉm cười một chút, mở miệng giới thiệu:
“Mấy cái này hơn phân nửa là phần thi thể bên ngoài và chân của con nhện, một ít còn lại là chân trước cùng đôi cánh của con bọ ngựa rất lớn. Hai con này đều là yêu thú cấp bốn, đặc biệt con sau là yêu thú cấp bốn đỉnh giai, cực kỳ lợi hại. Ta hy vọng các hạ có thể dùng chúng chế tạo thứ tốt, tìm được mấy cái tài liệu này thật phí không ít tâm huyết đó.”
“Tài liệu của yêu thú cấp bốn?!” Lão già đầu bạc kêu lên, nhưng lập tức liền lâm vào trạng thái vui mừng như điên.
Phải biết rằng, bình thường không cần nói đến yêu thú cấp bốn, mà tài liệu của yêu thú cấp hai vị này cũng rất ít thấy.
“Đúng vậy, Từ điếm chủ! Nhưng lần này luyện chế pháp khí, ta có chút yêu cầu đặc thù hy vọng các hạ có khả năng làm được. Phải có khả năng làm được ta mới có thể giao cho ngươi. Thù lao thì dựa theo biện pháp lần trước, ngươi có thể lưu lại một bộ phận tài liệu coi như là phí tổn.” Hàn Lập cực kỳ bình tĩnh nói.
“Tiền bối cứ yên tâm, mặc kệ là yêu cầu gì, tiểu lão nhi tuyệt đối sẽ làm theo. Có khả năng tự tay luyện chế tài liệu cao cấp như vậy, cuộc đời này của ta cuối cùng cũng không uổng phí sở học!” Từ điếm chủ lại cầm một cái chi trước của con bọ ngựa vuốt ve, trong mắt tràn đầy vẻ cuồng nhiệt.
Nhìn thấy đối phương lộ ra loại biểu tình như vậy, Hàn Lập có điểm ngoài ý muốn nhưng trong lòng an tâm hơn, liền ôn hòa hướng lão giả nói:
“Ta lần này yêu cầu pháp khí luyện chế phải có đặc thù, đầu tiên đem mấy cái chân của con nhện luyện thành một bộ pháp khí công kích, còn con bọ ngựa thì…”
Sau một canh giờ, Hàn Lập cùng Khúc Hồn rời khỏi cửa hiệu.
Hắn đã thỏa thuận rõ với Từ điếm chủ, trước tiên phải xem xét mấy cái tài liệu đó rồi suy nghĩ phương pháp luyện chế thật tốt, đợi ngày mai Hàn Lập lại đem tài liệu đưa tới mới chính thức bắt đầu.
Mà hiện tại Hàn Lập nhân cơ hội này đảo quanh một vòng phường thị. Bởi vì từ trong miệng của lão giả, hắn rút cuộc đã chứng thực được suy nghĩ trong lòng.
Nguyên lai tin tức tu sĩ hai nước cùng với Việt quốc thảm bại đã lọt vào Nguyên Vũ quốc. Hiện tại Nguyên Vũ quốc bất luận là gia tộc tu tiên hay tán tu, nhân tâm tất cả đều hoang mang, mỗi người đều có dự cảm về một tương lai mưa gió.
Bởi vậy phần lớn tu sĩ đã đi tới phường thị, đem rất nhiều vật phẩm quý hiếm, khó gặp để đổi lấy thứ mà chính mình cần dùng, hòng mong gia tăng lực lượng bản thân, đối phó với trường tại nạn này.
Vì thế trong có vài ngày ngắn ngủi mà phường thị khắp nơi của Nguyên Vũ quốc truyền ra tin tức về những món pháp khí, các loại đan dược cùng những đồ vật trân phẩm. Điều này lại càng thu hút thêm nhiều tu sĩ khác nghe tin mà tới, mới tạo thành sự hưng vượng như thế.
Có cơ hội ở trước mắt, Hàn Lập tự nhiên không chịu bỏ qua.
Nghĩ như vậy, Hàn Lập liền bắt đầu dạo quanh các cửa hàng.
Quả nhiên trong mấy chỗ này thứ tốt có rất nhiều, xuất hiện không ít đỉnh giai pháp khí, làm cho Hàn Lập cảm thấy ngoài ý muốn.
Mặc dù pháp khí đỉnh giai bình thường đối với Hàn Lập sớm đã không còn sức hấp dẫn, nhưng lần trước đến đây thì trong cửa hàng cũng chỉ có lơ thơ vài cái mà thôi.
Sau khi đảo quanh sơ qua một vòng, Hàn Lập đã thu về được vài loại dược tài mà trước đó chưa từng thấy. Tiếp theo hắn đi thẳng đến Tinh Trần các – trung tâm của phường thị.
Đã có kinh nghiệm vài lần đi mua đồ nên Hàn Lập cũng biết rằng nếu muốn thực sự mua được thứ tốt thì phải đến cửa hiệu có thực lực hùng hậu. Chỉ có bọn họ mới có đủ lực thu được một ít trân phẩm.
Nhớ lúc trước khi hắn đi “Vạn Bảo các” ở phường thị của Hoàng Phong cốc, không chốc lát đã tìm được rất nhiều thứ trân quý.
Ôm loại tâm tư này, Hàn Lập mang theo Khúc Hồn đi vào Tinh Trần các, đó là một tòa lâu các rất lớn, cao khoảng hai, ba mươi trượng.
Sau khi tiến vào Hàn Lập liền sửng sốt.
Bởi vì trong đại sảnh ở tầng một không ngờ có đến hai, ba mươi tu sĩ đang nhốn nha nhốn nháo, tất cả bọn họ đều ghé đến mấy quầy xung quanh, nói chuyện với mấy nhân viên phục vụ mặc phục sức màu đỏ, không có ai liếc mắt nhìn Hàn Lập cả.
Hàn Lập gãi gãi ót, nhìn cầu thang đi lên lầu hai ở bên cạnh, người liền thong thả, chậm rãi hướng đến một quầy hàng, bộ dáng thờ ơ không thèm để ý đến.
Gần quầy hàng này có ba gã tu sĩ Luyện Khí kỳ, trong đó có một người đang cầm một cái trận kỳ màu trắng lăn qua lật lại xem xét không ngừng, miệng đang nói thầm thầm thì thì gì đó với nhân viên, tựa hồ rất không hài lòng.
Mà thần tình của người Tinh Trần các kia thủy chung vẫn tươi cười, không chút phật ý và không ngừng giải thích.
Nhưng khi vài vị tu sĩ thấy Hàn Lập và Khúc Hồn đến thì ngậm miệng không nói gì nữa.
Rất rõ ràng bọn họ đối với tu sĩ lạ cảnh giác rất lớn.
Chỉ thấy tu sĩ tay đang cầm trận kỳ kia vội vàng lấy từ trên thân ra hơn mười khối linh thạch giao cho nhân viên phục vụ, rồi mang theo pháp khí cùng hai người khác nhanh chóng rời đi.
Hàn Lập có chút buồn bực nhìn bóng dáng mấy người này, trong lòng cảm thấy có điểm kỳ lạ không sao nói rõ được.
Nhưng lúc này nhân viên phục vụ lại hướng Hàn Lập khách khí nói:
“Tiền bối, thật sự rất xin lỗi! Ở đây là tầng một, chỉ sợ không có vật phẩm gì thích hợp. Tiền bối nếu muốn mua đồ thì xin mời đi lên tầng bốn hoặc cao hơn, nơi đó mới là nơi chuyên môn tiếp đãi tu sĩ cấp cao.”
Nghe vậy Hàn Lập nao nao nhưng thần sắc lập tức khôi phục lại bình thường, nhàn nhạt hỏi một câu:
“Tinh Trần các các ngươi có mấy tầng, giới thiệu cho ta một chút đi!”
Vị kia lộ ra vẻ ngoài ý muốn nhưng vẫn cung kính đáp:
“Vâng, đương nhiên, tiền bối một khi đến đây lần đầu tiên, việc giới thiệu bổn các đúng là phải nên làm.”
“Tinh Trần các này tổng cộng chia làm chín tâng, bảy tầng đầu mở cửa cho người ngoài, hai tầng sau cùng ngoại nhân không được vào. Trong bảy tầng đầu thì từ tầng một đến tầng ba phục vụ tu sĩ cấp thấp, từ tầng bốn đến tầng sáu phục vụ tu sĩ cấp cao như tiền bối, còn như tầng bảy chỉ mở cửa cho tu sĩ Kết Đan kỳ.”
Người này nhanh chóng giới thiệu đại khái cho Hàn Lập một phen, hắn nghe xong gật gật đầu, không nói hai lời, lập tức đi thẳng đến cầu thang.
Tầng hai cùng tầng ba, từng tầng so với từng tầng diện tích nhỏ bé hơn một chút nhưng bố trí lại rất hoa lệ, thanh lịch hơn rất nhiều. Xem ra tầng càng cao thì bán thứ càng trân quý.
Nghĩ như vậy nhưng Hàn Lập không dừng lại ở hai tầng này, thậm chí bỏ qua luôn tầng thứ tư mà đi thẳng lên tầng thứ năm.
Khi hắn còn muốn tiếp tục lên tầng sáu thì bị một gã sai vặt mặc áo đỏ canh tại chân cầu thang ngăn cản.
“Vị khách nhân này, dựa theo quy định của bổn các thì muốn đi lên tầng sáu phải được chưởng quầy tầng năm xác nhận mới được.” Gã này rất tuấn tú, mặt không chút thay đổi nói. Tu vi tuy là Luyện Khí kỳ nhưng không sợ thân phận tu sĩ Trúc Cơ kỳ của Hàn Lập chút nào.
Hàn Lập nhíu mày, không có tức giận mà theo lời tiến vào đại sảnh ở tầng năm.
Mặc dù đại sảnh này không lớn nhưng có mấy nha hoàn trẻ tuổi, xinh đẹp phục vụ, khi Hàn Lập đi vào thì vừa lúc có một nam một nữ đang nói chuyện thoải mái với nhau.
Nam khoảng ba lăm, ba sáu tuổi, tướng mạo bình thường. Nữ khoảng bốn mươi tuổi, rất có phong vận của phụ nhân quý phái, điều đó có thể thấy được lúc tuổi trẻ cũng là một đại mỹ nhân hiếm thấy.
Hai người đều có tu vi Trúc Cơ kỳ, đặc biệt là phụ nhân trung niên lại là Trúc Cơ hậu kỳ, điều này làm cho Hàn Lập trong lòng rùng mình.
“Đạo hữu, có sự tình gì cần thiếp giúp sao?” Phụ nhân trung niên vừa thấy Hàn Lập tiến đến, quay đầu hướng hắn thản nhiên cười hỏi, âm thanh cực kỳ thanh thúy, làm cho người nghe rất thoải mái.
“Ta muốn mua một chút trân phẩm chân chính, mặc kệ là pháp khí hay phù lục, loại nào cũng được, chẳng biết phu nhân trong này có không?” Hàn Lập liếc mắt nhìn vị phụ nhân nọ, thần tình lãnh đạm nói.
Nghe được khẩu khí có chút to lớn của Hàn Lập, vị nam tử kia giật mình, liếc mắt nhìn hắn.
“Khách khách! Muốn mua trân phẩm, đạo hữu thực sự đã đến đúng chỗ. Chỉ cần đủ sức chúng tôi tuyệt đối sẽ làm vừa lòng đạo hữu.” Phụ nhân trung niên tuổi không còn nhỏ nhưng tiếng cười động lòng người như thời còn xuân xanh.
“Chẳng qua cũng vừa lúc vị đạo hữu này cũng muốn mua trân phẩm. Hai vị chờ một chút ta sẽ lấy ra để hai vị nhìn qua một chút.” Phụ nhân cười tủm tỉm nói.
Sau đó nàng quay đầu, nghiêm mặt phân phó:
“Tử Liên! Dâng trà cho hai vị thượng khách!”
“Dạ, phu nhân!” Một nha hoàn đứng ở sau vẻ mặt cung kính đáp lời.
Tiếp theo vị phu nhân này thong thả đi ra ngoài, mà nha hoàn kia thì lại cười mỉm dâng trà cho Hàn Lập cùng tên nam tử kia.