Phần 81
“Bắt đầu làm phép!” Phùng Tam Nương hét lớn một tiếng, vũ động đại kỳ màu lam trong tay từng vòng sóng gợn màu lam từ phía trên lan ra.
Mấy người kia nghe vậy, đồng dạng im lặng đều múa may trận kỳ trong phút chốc quang hoa màu lam xuất hiện trong trận, sau đó lóe ra vài cái, mọi người liền biến mất vô ảnh vô tung hoàn toàn không thấy tung tích.
Từ xa nhìn lại chỉ thấy mặt biển trống không.
Một lát sau, hai đạo cầu vồng bay đến tốc độ không chậm lại mà tiếp tục chạy chối chết.
Phía sau một đạo bạch vụ rượt sát theo sau không hề nghi ngại.
Nhưng lúc bạch vụ vào trong phạm vi trận pháp, bốn phía quang hoa màu lam mênh mông đại khởi, hào quang thật lớn từ đâu xuất hiện đem vây đám sương mù này lại trong trận.
Lúc này bọn Phùng Tam Nương, Khúc Hồn từ bốn phía hiện ra.
Bọn họ nhấc cao trận kỳ màu lam trong tay đồng thời chỉ hướng màn hào quang, bắn ra sáu đạo cột sáng màu lam, làm quang hoa màu lam càng thêm chói mắt.
Hai đạo cầu vồng màu hoàng kim phía trước chứng kiến cảnh này đều quay đầu trở lại bay lên phía trên màn hào quang.
Sau khi quang hoa thu vào liền hiện ra Miêu trưởng lão và một vị đại hán thân báo tóc rối bời.
“Tốt, làm tốt lắm! Phía dưới nhất định phải giữ chắc con thú này không cho phản kháng, để hai người bọn ta dùng dị bảo bắt hắn!” Miêu trưởng lão sắc mặt vui mừng nói.
Sau đó liếc nhìn Cổ trưởng lão, đồng thời sờ vào trong áo, lấy ra một vật. Đây là một đôi giáo làm bằng đồng xanh cũ kỹ còn có vài vết rỉ loang lổ bên trên, bề mặt ảm đạm vô quang, hình dáng xấu xí.
Hai vị Kết Đan kỳ trưởng lão của Lục Liên Điện sắc mặt cũng nghiêm túc, trong miệng niệm chú, trương thương trên tay bỗng rời tay từ từ bay lên, phát ra ánh sáng màu vàng, càng lúc càng đậm.
Còn Anh Lý Thú bị nhốt tại trong màn hào quang tựa hồ cũng hiểu được tình cảnh của chính mình, sau một tiếng thét thê lương, màn bạch vụ trăm trượng hơn đột nhiên co rút lại, chớp mắt chỉ có hơn mười trượng, hình thành một màn nhũ bao phủ bên ngoài.
Đồng thời bên trong sương mù nổ ra một tiếng sấm nghe như cả vạn con ngựa đồng thời chạy. Âm thanh vang vọng làm cho vài vị tu sĩ bày trận đinh tai nhiếc óc, mọi người không khỏi lấy làm hoảng sợ.
Đột nhiên có tiếng trẻ con khóc vang lên.
Tiếp theo vô số nắm tay lam sắc biến thành một luồng ánh sáng lớn từ trong sương mù, khí thế hung hãn đánh thẳng về màn hào quang màu lam, thanh thế sắc bén, làm cho mọi người trong lòng không khỏi cảm thấy căng thẳng.
Còn cách màn hào quang mười trượng thì xuất hiện một tảng ánh sáng màu lam mờ mờ. Một của luồng ánh sáng chợt lóe lên rồi biến mất. Sau đó từ đâu xuất hiện phía trên sương mù màu trắng đánh thẳng xuống nhưng đòn công kích này bị trận pháp ngăn lại bật ngược ra.
Nhưng luồn ánh sáng vẫn còn rất nhiều, đại bộ phận ánh sáng màu lam đập thẳng vào vách đá.
Trong lúc này màn hào quang màu lam cùng sương mù màu trắng đồng thời phát nổ tạo thành hào quang màu trắng, nhưng trong bạch vụ mấy cái bạch quang chợt lóe liền biến mất. Mà màn hào quang trên vách đá cũng chớp lên, màu lam cùng hào quang màu trắng đan xen nhau, một phần lung lay suýt rơi xuống đất.
“Chư vị đạo hữu, mau tăng pháp lực! Đây là một trong tam đại sát chiêu của Anh Lý Thú – Thủy cương thần lôi, sẽ không kéo dài lâu đâu, chỉ cần chống đỡ nửa khắc là được”.
Phùng Tam Nương sắc mặt đại biến hô lên, sau đó… niệm vài câu khẩu quyết, miệng phún ra một ngụm tinh huyết lên trận kỳ trong tay, lam quang đại thịnh, sau đó cột sáng lập tức biến to mấy lần, làm màn hào quang trước người lập tức an ổn một ít.
Mặt khác năm người gặp trường hợp này, cũng đều đành phải thi pháp, điều động toàn bộ pháp lực trên người, mạnh mẽ duy trì đại trận.
Hàn Lập đứng ở phía sau Khúc Hồn có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới cùng Anh Lý Thú giao thủ chưa gì đã phải liều mạng.
Yêu thú này còn thật lợi hại thái quá!
Phía trên bầu trời trận pháp, hai vị Kết Đan kỳ tu sĩ trước người đồng qua bắt đầu dị biến, chỉ thấy tiếng chú ngữ thần bí nghiêm nghị vang lên. Hai thanh trường thương màu vàng càng ngày càng lớn, hơn nữa thường thương bắt đầu chậm rãi hướng xuống, nhắm ngay trung tâm bạch vụ phía dưới.
Trong bạch vụ Anh Lý Thú tựa hồ cũng đã nhận ra nguy hiểm ở phía trên, đột nhiên tại trong sương mù phát ra hét chói tai.
Tiếp theo bạch sắc vụ chậm rãi luân chuyển, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh, một lát sau liền hóa thành một cổ toàn phong thật lớn, cuồn cuộn nổi lên sóng lớn ngập trời. Hơn nữa trong cơn lốc còn mang theo nhiều điểm lam mang, đúng là Thủy cương thần lôi tối nguy hiểm.
Bọn người Thanh Toán Tử nhìn thấy biến hóa đáng sợ trước mắt, không khỏi thần sắc khẩn trương. Phùng Tam Nương liếc mắt nhìn nhưng thần tình cũng sợ hãi, tựa hồ cũng không biết Anh Lý Thú thi triển pháp thuật kinh người gì.
Gặp cảnh này, Hàn Lập sắc mặt âm trầm, vội vàng thầm kêu Khúc Hồn tăng lớn pháp lực.
Tuy nhiên không biết Anh Thú Lý sẽ làm gì.
Thần thông này chính là một kích quyết tử của yêu thú.
Nghĩ vậy, Hàn Lập không khỏi nhìn lên bầu trời, chỉ thấy hai thanh trường thương đã dài ra bảy tám trượng, loáng thoáng phát ra tiếng leng keng dễ nghe.
Hai vị Kết Đan kỳ trưởng lão kết một cái thủ ấn cổ quái, gắt gao giương mắt nhìn thanh trường thương. Chú ngữ niệm liên tục không dừng lại, vẻ mặt khẩn trương cực kỳ, trên trán lấm tấm chảy ra mồ hôi.
Màn hào quang do Anh Lý Thú tạo ra hướng về một phương tấn công, cao hơn mười trượng, khí thế cực kỳ kinh người.
Trung niên nho sinh đứng bên thiếu phụ sắc mặt bỗng nhiên đại biến, cơ hồ mặt không có chút máu.
Bởi vì thế công kinh người kia hướng thẳng trận môn hắn phòng thủ, làm hắn âm thầm kêu khổ không ngừng.
Bất đắc dĩ, vị này cắn răng một cái, toàn than phát ra hào quang hoàng lam lưỡng sắc đan vào nhau chói mắt cực kỳ, đưa cả mọi người vào trong đó.
Sau đó hai tay cầm chặt trận kỳ, linh lực toàn thân rót vào trong cán cờ biến thành một đạo quang trụ lớn vô cùng theo mũi kỳ bắn ra, vừa lúc nghênh đón song chấn động, làm cho thế đến hơi chậm một chút nhưng lập tức đụng vào màn hào quang phía trên.
Tiếng sấm, tiếng vỡ tan, tiếng kinh hô, đồng thời truyền đến.
Chỉ thấy màn hào quang bị trúng một lát thời gian trong tiếng kêu thống khổ đã hỏng mất.
Khúc Hồn cùng vài tên tu sĩ chủ trì đại trận, không hẹn mà cùng thần sắc đại biến, đồng thời bắn ra một ngụm máu tươi.
Trung niên nho sinh cơ hồ trong lúc phun ra máu cũng vội kéo thiếu phụ đứng bên cạnh lui về sau mười trượng.
Đang lúc đại trận bị phá, Phùng Tam Nương bọn người mặt không còn chút máu, thì trên bầu trời truyền đến một tiếng rống giận.
“Yêu nghiệt, mau mau nhận lấy cái chết!”
Vừa dứt lời, lưỡng đạo hoàng mang thật lớn, như kinh lôi nộ điện bàn tại không trung lóe lên vài lần, liền từ trên trời giáng xuống bên trong cuồng phong.
Thanh âm trẻ con thê lương đại khởi, trên mặt biển gió êm sóng lặng trở lại.
Đồng thời sương mù chậm rãi tan hết. Lộ ra ở trong đó chân thân của Anh Lý Thú, mà hai thanh thanh trường thương khôi phục nguyên hình, đang lóe hoàng quang đan chéo trên mặt biển.
Hàn Lập vội vàng đưa cho Khúc Hồn khối linh thạch bậc trung, để nhanh khôi phục pháp lực, chính mình ngưng thần hướng phía dưới nhìn kỹ.
Chỉ thấy cái gọi là “Anh Lý Thú” thật sự là kỳ lạ cực kỳ.
Cái đầu giống đầu trẻ con, đuôi cá chép màu lam, và dưới cơ thể có bốn cánh tay người trắng noãn, hai cái vây thật lớn, phảng phất giống đôi cánh.
Nhưng kỳ lạ nhất là từ bốn cánh tay người nắm bốn kiện đồ vật khác nhau, một con cua thật lớn màu đỏ, một cây thước san hô màu lam, một viên châu tử màu trắng bằng quả trứng gà, một cái vỏ con trai giống như tấm chắn màu bạc.
Các thứ này tất cả đều lòe lòe sáng lên, vừa thấy đã biết là bảo vật trân quý.
Giờ phút này Anh Lý Thú mặt lộ vẻ thống khổ há mồm rên rỉ không ngừng, lộ ra một bộ răng nanh sắc bén, làm Hàn Lập nhìn vào trong lòng cũng sợ hãi.
Mà thân cá chép dài cả trượng không ngừng quẫy đuôi liên tục, muốn chấn rơi hai thanh đồng qua để đào thoát.
Nhưng hai thanh trường thương này tựa hồ trời sinh chính là khắc tinh của nó, mặc cho giãy giụa như thế nào vẫn giữ chặt trên mặt nước, trông như món ăn được bày sẵn ra để ăn.
Hai vị Lục Liên Điện trưởng lão sử dụng trường thương sắc mặt so bọn người Hàn Lập không tốt hơn tí nào vẻ mặt mỏi mệt, hiển nhiên thích phóng hai cái dị bảo này làm cho bọn họ nguyên khí đại thương, nhưng hai người mặt lộ vẻ mừng như điên bay thẳng xuống phía dưới.
Trung niên nho sinh cùng Thanh Toán Tử mấy người giương mắt nhìn Anh Lý Thú bị chế trụ, không khỏi mặt lộ vẻ tham lam.
Nhưng là vừa nhìn Phùng Tam Nương một bên giương mắt như hổ rình mồi bọn họ cũng liền chỉ có thể nuốt nước miếng nhìn hai vị kia thu bảo.
Lúc hai vị Kết Đan kỳ tu sĩ cao hứng trùng trùng bay đến cách Anh Lý Thú chỉ có hai ba mươi trượng thì bỗng nhiên trong biển phía dưới Anh Lý Thú đột nhiên xuất hiện một cổ âm phong tối đen như mực, mấy trăm trượng mặt biển bao gồm cả Anh Lý Thú đang bị đóng băng đều bị bao phủ bởi cỗ âm phong này đánh thẳng đến hai vị Kết Đan kỳ.
Đám người Hàn Lập nhất thời ngây ngốc.