Phần 27
Hắn lại bước tới một bước dang tay ôm cô vào lòng. Hắn hôn cô tới tấp, những nụ hôn nóng bỏng do sự dồn nén tự nãy giờ. Cộng thêm sự kích thích khi ngắm nhìn thân hình gần như lõa thể của cô lần đầu tiên. Hắn thấy máu chạy rần rần sôi sục trong cơ thể như không thể nào cản nổi. Hắn vuốt ve mơn trớn tấm lưng mịn màng của cô ở trong lòng bàn tay.
Hắn đặt tay về phía trước, ngay ngực của cô nơi chiếc áo lót cọ xát vào ngực của hắn. Cô hơi né tránh, nhưng khi hắn lấn tới nữa thì cô lại thôi. Hai phút trôi qua, trí óc cô bắt đầu lang thang vào vọng niệm giữa chính và tà. Lại cái lập luận luân thường đạo lý mà trước đây cô tưởng như mặc kệ thì giờ đây nó lại một lần nữa hiện ra trước mắt cô. Gan ruột của cô quặn thắt vì sự bối rối. Nên hay không nên. Cô cảm thấy có tội với Chúa.
“Quan hệ giới tính trước hôn nhân là có tội đó”, cô nghĩ thầm.
Hắn thì có nghĩ giống như cô đâu. Hắn vẫn đưa tay lên sờ sẫm, mò mẫm, môi thì vẫn không rời môi của cô một ly tí nào. Vẫn tấn công nhưng tế nhị.
Cô bất giác tưởng chừng mình là người tội lỗi vô cùng. Nhưng sự tội lỗi đó dường như bay khỏi cảnh giới nội tâm của cô trong chốc lát. Ý tà của cô lại chiến thắng, nó nằm len lỏi vào những kẽ hở của chính niệm của cô để rồi đẩy văng tất cả đạo đức lý trí của cô ra ngoài. Chắc cô phải chấp nhận nó như cô đang chấp nhận hắn, cô nghĩ thầm. “Hễ yêu coi như la cho, là trút hết cuộc đời mình cho người mình yêu.”
Cô vừa mắc cỡ vừa sung sướng, cô có cảm tưởng đêm nay là đêm dành riêng cho cô và hắn. Cô bắt đầu sờ soạng trên người của hắn. Vóc hình của hắn đã nở nang hơn trước, lưng dài, vai rộng, eo thon. Hắn làm cho cô tưởng chừng người yêu mình như những nhân vật hảo hán, kiếm sĩ, tráng sĩ, hiệp khách trong các quyển kiếm hiệp của Kim Dung nhảy ra để yêu thương, nâng niu, che chở cô. Trong chốc lát cô đã quên hẳn một trong mười điều răn của Đức Chúa Trời. Cô đã định giao trọn linh hồn, thể xác, cuộc đời của cô cho hắn. Sự mặn nồng của hắn như đã truyền vào cơ thể cô một nguồn suối kỳ diệu để nó tươi như trái bầu tơ, như rau càng cua mọng nước, như rau đắng biển gặp nước mưa.
Hắn nhẹ nhàng cởi lớp áo the mỏng bên ngoài. Cô e thẹn cúi đầu khi phô bày thân thể lần đầu tiên cho người đàn ông xem. Hắn ôm cô trong lòng để cảm nhận làn da mát mẻ mà hồi xế chiều cô đã tắm gội bằng xà bông thơm hiệu Camay. Mùi thơm như ướp thấm vào da thịt. Còn tóc cô thì thơm mùi bồ kết được gội kỹ càng từ lúc chiều. Hắn hít thở sự thơm tho đó mà lòng tràn ngập một tình cảm êm đềm khó phân tách.
Hắn từ từ mở cái cúc áo lót nằm ở phía sau lưng của cô. Bộ ngực căng tròn nõn nà tươi tắn hiện ra trước mắt bất giác làm cho hắn tròn xoe cặp mắt. Hắn chiêm ngưỡng thật say sưa quên đi cô đang nhìn hắn chăm chú, thích thú. Cô cảm động cái chân tình của hắn. Cô xúc động đến nghẹn lời. Cô cởi lớp áo bên ngoài của hắn. Cả hai thân thể trần truồng quấn quýt bên nhau như đôi uyên ương lần đầu tiên nếm hương vị ngọt bùi của tình yêu.
Hắn dìu cô lên giường rồi nằm úp nhẹ nhàng lên ngực của cô. Giờ đây hắn mới cảm nhận thật sự cái man mác khó tả khi bờ vú của cô chạm vào ngực của hắn. Nó mới êm dịu làm sao. Hai tay hắn luồn dưới lưng của cô để tạo một vòng ôm siết cứng. “Em thương cô quá!”. Hắn bất chợt thốt lên lời chân thành tự đáy lòng.
Hắn cởi nốt tất cả những gì còn lại trên người của cô và của hắn. Cả hai trống trải, nhưng tràn đầy nhựa sống ở cái lứa tuổi sung mãn nhất của đời người.
Cô áp má lên ngực của hắn để cảm giác trái tim nóng bỏng mà lúc nào cũng thổn thức khi ở gần bên cô. Hắn bắt đầu lim dim hưởng thụ cảm giác ôm ấp còn cô thì thật sự hân hoan không thể ngủ được. Cô lo nhìn ra ngoài cửa sổ nơi có ánh trăng vàng đẹp đẻ bởi ở đó cô thấy hai trái tim vàng rực nằm trong mái nhà tranh. Hạnh phúc quá! Cô thấy hạnh phúc tràn đầy khi được nằm bên người yêu, được tỏ bày hết sự bộc bạch của cơ thể, được tắm dưới ánh trăng.
“Ô Kìa bóng nguyệt trần truồng tắm”
“Lộ cái khuôn vàng dưới đáy khe”
(Hàn Mặc Tử)
Hắn cũng muốn cùng cô trần truồng tắm hết vầng nguyệt mát mẻ kia. Hắn ôm cô trong tay và bắt đầu hôn miết. Môi tìm môi, lưỡi tìm lưỡi, răng tìm răng. Cả hai hôn nhau đắm đuối. Những bàn tay sờ soạng, những ngón tay ngún ngoảy cào cấu, bốn cặp mắt lim dim, hai thân hình ngọ nguậy, hai mái đầu siết chặt, một điệu nhịp nhàng không đổi. Từng bước, từng bước một.
Không có gì gấp cả. Ôm em đi. Ôm anh đi! Mạnh hơn nữa. Ôi. Tiếng thở dồn, cái ghì xiết, sự bấu chặt. Em đau quá. Đừng anh. Nữa đi. Không được rồi. Đổi qua nhé. Được rồi. Chút nữa, chút nữa thôi. Ráng lên đi em. Ôi, anh yêu, em đau quá. Ôi, anh sướng. Nói đi em, khóc đi em. Cho anh hết. Dâng cho anh. Kìa, nó đến nữa kìa. Anh ơi, em đẹp quá, em hạnh phúc quá. Em rát quá! Cho em đi. Cho em đi. Mau lên anh. Nữa đi anh. Nhiều lên anh. Hạnh phúc quá! Yêu quá! Em ơi! Anh đến với em đây. Em hãy đón anh. Đón anh đi. Bàn tay em đâu. Thân người em đâu. Khuôn mặt em đâu. Anh đến. Đến nhé. Đến nè. Đến.
Vẻ mãn nguyện của họ làm những khuôn mặt sẵn tươi vui trở nên rạng rỡ. Cô loay hoay thu xếp, dọn dẹp chiến trường sau phút ái ân nồng mặn. Cô nằm bên cạnh hắn, áp má lên ngực nở nang của người con trai mới lớn. Bên ngoài trời bắt đầu sáng, trăng đã lặn, những ngôi sao bắt đầu lờ mờ biến mất để nhường chỗ cho ánh bình minh thức dậy. Tiếng gà gáy nhà kế bên cũng đã bắt đầu vang lên “Ò… ó… o… o”, hắn vẫn còn say sưa điệp giấc. Cô còn tỉnh táo để hưởng hết trọn đêm dài. Cô chợt bàng hoàng nghĩ ngợi:
“Thôi chết rồi, chắc mình đã uống thuốc liều rồi. Mình đã đáp lại tấm tình si của người học trò ngây thơ chỉ biết yêu đương, không kể đến tuổi tác, không kể đến miệng đời độc địa, rủi nhỡ sau này chuyện đổ bể thì cô không biết làm sao, chắc cô phải trốn đi nơi khác để sinh sống, nhưng thôi… cái hạnh phúc của mình có tồn tại hay không là do mình chủ trương. “Mặc kệ… Hoàng mắc dịch (mỉm cười) này yêu mình như lậm bùa, yêu tới tấp, yêu dồn dập, chan tưới cho mình ái ân nồng thắm, dồi dào. Mặc kệ… Hoàng chỉ mới 17 tuổi, tuổi của thứ trái cây đầu mùa, còn tơ, nhưng rất hăng hái với ái ân, yêu đương”. Cô nghĩ thầm và mỉm cười thỏa mãn.
Tiếng gà gáy nhà kế bên đã vang lên lần thứ hai rồi. Lần này thì thật sự đã làm cho hắn bàng hoàng tỉnh giấc. Hắn chợt cảm giác một mái đầu nằm ướp lên ngực của hắn. Mái tóc dài óng ả xõa luê xuê phủ cả cánh tay của hắn. Hắn đặt bàn lên đó và vuốt. Tóc của cô mới mịn màng làm sao, những ngón tay cứ len lỏi vào trăm ngàn đường chẻ.
Cô bỗng trở mình ngước lên nhìn hắn, cô nhìn rất tình tứ. Một cái nhìn của các tân nương sau cái đêm động phòng. Cái nhìn đó là cái nhìn chấp nhận, cái nhìn hạnh phúc. Cái nhìn như muốn nói: “Em yêu anh lắm! Anh có biết không hả”. Hắn cũng trao cho cô một cái nhìn âu yếm và trìu mến như muốn nói: “Anh biết, biết chứ! Là em thương anh lắm mà! Anh thương em nhất trên thế gian này luôn”.
Cô như rất hiểu được cái nhìn đó của hắn. Cô ghì đầu sát vào người của hắn như muốn nói: “Hãy ôm em đi, ôm em chặt vào nữa đi, em không muốn xa anh đâu”. Và hắn đã ôm cô thật chặt và đặt lên lưng cô những chuỗi vuốt ve dài mơn man, lã lướt như những hàng phi lau rung rinh theo gió. Hắn cảm giác da thịt của cô bỗng mát rượi. Một cảm giác như muốn yêu đương chợt đến với hắn.
Hắn kéo cô lên, cho cô nằm áp sát lên ngực của hắn để hắn có thể mân mê tấm lưng trần mát mẻ của cô. Suối tóc thề lất phất rơi rớt trên môi của hắn. Hắn ngậm và tuốt xuôi chúng từng cọng từng cọng như nâng niu chắt chiu từng cái yêu cái quý trên người của cô. Cô hiểu chứ! Cô biết là nó đã lậm tình rồi và cô cũng vậy.
Cô nhìn hắn một lần nữa như mang hình ảnh hắn vào sâu trong trí óc để rồi cô nhắm mắt lại và đặt lên môi của hắn một nụ hôn say đắm. Đâu đó như văng vẳng tiếng hát của ca sĩ Phương Thanh: “Là nụ hôn say đắm…” như thực sự ca ngợi cho tình yêu của chính hắn và cô. Và bởi vì thế sau này bài hát đó cũng được hắn yêu thích, coi đó như là bản tình ra của riêng hai cô trò.
Cô đã chủ động làm lại tất cả những động tác mà vừa rồi hắn đã làm. Thời gian như ngừng lại, tiếng “tíc tắc” của chiếc đồng hồ treo trên tường như ngừng gõ để lắng nghe hơi thở và nhịp con tim của hai người hòa lẫn với nhau tạo thành một bản nhạc hài hào êm ái. Thế giới như vô hình che lấp mọi vật tầm với chỉ chừa lại đôi uyên ương lạc lõng chốn thiên đàng. Vũ trụ như bao trùm hết tinh cầu mới chứa hết tình yêu của hai người. Trái đất như hút hết tinh thể của hai người và hòa nó lại làm một.