Phần 34
Nhỏ Thy chợt lên tiếng:
– Thôi đi mấy ông thần ơi, có con ngồi ở đây mà mấy thầy cứ nói chuyện dê này dê nọ, sao không biết tôn trọng phái nữ gì hết.
– Ừ đúng đó, thôi nói chuyện khác đi – thằng Quang chợt lên tiếng.
– Nói chuyện gì mà có tính cách găng găng đi tụi bây – thằng Minh đề nghị.
Nhấp một ly trà sữa, nhỏ Thy lại nhìn hắn như muốn đề cập tới chuyện gì đó riêng tư của hắn. Chắc có lẽ nhỏ ghét hắn nên cứ hay châm chích hắn chăng? Hay là nhỏ muốn thử xem hắn thuộc cỡ nào. Nhỏ nhìn hắn ma mảnh mỉm cười trước khi nói:
– Thy ở trường khác mới chuyển qua đây, Thy nghe người ta nói là Cô rất là quý Hoàng so với các bạn khác và Hoàng cũng rất là COI TRỌNG Cô.
Nhỏ Thy thiệt quỷ quái, hai cái chữ coi trọng, nhỏ cố tình nhấn mạnh, lại còn đưa mắt làm ám hiệu cho thằng Minh, Quân và Quang. Cả đám cũng đồng tình hùa nhau phen này “chơi” cho hắn một trận nữa.
– Thôi đi! Có gì thì nhận cho rồi đi.
– Hèn chi dạo này thấy mày có gì bí ẩn.
– Bí ẩn gì?
– Thì thấy mày điệu hơn trước nè, ăn mặc thì bảnh bao, chải tóc láng mướt để làm gì? Nhận đi mày ơi, biết đâu chỗ anh em bè bạn mày giúp cho tụi tao sửa điểm kỳ thi vừa rồi trong sổ điểm của cô.
– Tụi mày xạo không hà, tao hồi nào tới giờ là như vậy rồi có điệu gì đâu. Còn sửa sổ điểm đó hả… ê! Đừng có nhắc tới đó nhe! Ở “tù mọt gông” đó nghen con.
– Thôi đi, Hoàng đừng có chối nữa, thấy cổ lo cho Hoàng hết sức – Thy bỗng chen vào.
– Lo gì đâu? Thy thật là biết đặt chuyện dèm pha. Đúng là con gái mà, nhiều chuyện quá. Thôi không nói nữa à! – Hắn dùng dằn trả lời ra vẻ giận.
– Tụi bây ơi! Coi kìa, anh chàng ta mắc cỡ đỏ cả mặt kìa! – Thằng Quang nói.
– Ừ, hén! Chắc là đánh trúng tim đen rồi! Mau nhận đi rồi tụi này tha cho.
– Còn lâu, tụi bây cứ chọc đi, vàng thiệt ắt gì sợ lửa.
Nghe nói thế, thằng Minh bỗng tuyên bố một câu xanh rờn làm hắn đỏ mặt tía tai hết.
– Nói tóm lại tao dám cá với tụi bây là thằng Hoàng nó thương cô giáo và cô giáo cũng có cảm tình với nó. Ai dám cá không, mười ăn một?
– Mày chắc ăn quá há!
– Nếu không tin thì ngày mai thử mày mặc áo màu đen coi. Coi thử Cô giáo có bắt phạt mày như bắt phạt tao như lần trước không. Bảo đảm là tao thắng chắc.
Thằng Minh nói xong ra vẻ đắc chí nhướn cặp chân mày dày đặc một bệt ra vẻ thách thức với hắn và ra hiệu hợp tác cùng mấy đứa kia. Cả đám biết hắn đã sắp trúng kế thì cũng hùa theo tán thành. Và nhắc lại những điều mà đích mắt họ trông thấy là Cô thiên vị cho hắn rõ ràng. Ví dụ hắn đi trễ thì Cô không trách phạt, còn tụi mình thì bị bắt đứng, như thằng Quang đó, hôm trước cái áo trắng của nó bỗng nhiên bị trời mưa ướt nhẹp làm hại nó phải mặc cái áo xanh và thế là nó bị Cô cảnh cáo ngay. Hôm đó nó cũng quê lắm vì bị phạt đứng cả buổi học.
Bọn họ có nói gì thì nói nhưng hắn một mực chối quanh nào là tại gì hôm đó Cô không vui, tại gì thằng Quang gặp xui thôi… Cuối cùng hắn phải đành chấp nhận đánh cuộc với đám bạn là người nào thua sẽ đãi ăn phở. Oái oăm hơn là cô chủ quán tình cờ bưng nước ra và nghe lén bọn hắn nói chuyện. Cô còn châm dầu vào lửa: Để cho chị làm chứng giùm. Vì trước ánh mắt của hai người đẹp, cô chủ quán và Thy, hắn cũng muốn chứng tỏ là cho mọi người là hắn vô can với chuyện này, cái chuyện quan hệ lén lút với cô giáo của mình thì ai mà dám công khai nhận chứ! Thật ra ở trong lòng thì hắn cũng muốn phô bày hết mối tình vụng trộm của Cô và hắn cho mọi người biết.
Nhưng hắn cũng chưa dám làm bởi vì hắn biết điều đó sẽ bất lợi cho Cô, cuộc đời của Cô sau này có tốt đẹp hay không thì hắn chưa biết, nhưng hắn dám chắc rằng Cô sẽ bị kỷ luật và bị đuổi ra khỏi trường vì “tri pháp mà phạm pháp”, và ra ngoài đời thì Cô bị người ta quở mắng là đồ ngựa này ngựa nọ hoặc là lớn mà đi dụ con nít, thì còn mặt mũi nào! Chưa kể là nếu má hắn hay biết không biết phải làm nhục mạ Cô đến cỡ nào. Nhớ năm xưa cũng cái vụ “lộn xộn” với chị hàng xóm có “chút xíu” hà mà má hắn qua bên đó “mần” cho một chập, báo hại con người ta sau này hết dám ngó nghé tới sát mình của hắn, ra đường thì chẳng dám ngước lên nhìn ai. Tình chòm xóm không ít thì nhiều cũng sứt mẻ từ đó. Chả lẽ hắn lại để lịch sử tái diễn sao. Nói gì thì nói cứ giấu nhẹm chuyện quan hệ với Cô càng lâu càng tốt.
Lo cho Cô thì hắn nghĩ vậy nhưng riêng đối với hắn thì khác, hắn thà công khai chuyện này ra để hắn danh chánh ngôn thuận mà được yêu Cô hơn. Hắn sẵn sàng bị kỷ luật và bị đuổi ra khỏi trường, cùng lắm thì hắn đi lính thôi hay là kiếm đại cái nghề nào làm cũng được. “Ở trên đời này thiếu gì chuyện để làm, đâu phải học hết trung học thì mới thành tài đâu”, hắn hay nghĩ thầm như thế trong những lúc buồn cho mối tình vụng trộm của hắn và Cô.
Nhưng trong tình thế này thì hắn hết cách, hắn đành hứa bừa với tụi nó, để tỏ ra ta đây là trong sạch. Nhưng hắn biết là hắn sẽ thua, thế nào thì Cô cũng thiên vị cho hắn. Điều đó đã được chứng nhận nhiều lần. Chẳng những hắn biết được điều đó mà ngay cả hết lớp cũng biết được điều đó. Nhớ lần trước hắn quên mang theo tập, Cô đâu có quở phạt gì hắn đâu, Cô chỉ cười với hắn và bảo lần sao nhớ mang theo. Lúc đó cả đám bạn ai cũng ngơ ngác nhìn hắn vừa thấy lạ vừa thấy là hắn… hên! Còn hắn thì vên vên cái mặt tự đắc lắm!
Hắn lại muốn thắng tụi nó, nhưng chưa bao giờ trong đời của hắn lại có sự mâu thuẫn đến như thế. Muốn thắng mà lại sợ… thắng. Từ đó tới giờ hắn ít khi sợ như thế này, những lần cá độ giữa những đội tranh giải túc cầu thế giới hắn cũng thường hay cá, nhiều lúc hắn cũng hồi hộp sợ bị thua, nhưng giờ đây hắn thấy sợ thắng còn hơn cả sợ thua nữa. Nếu hắn thắng thì có nghĩa là Cô yêu hắn là sự thật bất kể lời dèm pha của đám học sinh. Trời! Nếu quả thiệt như thế thì nguy hiểm cho Cô biết bao!
Đêm đó hắn nằm trằn trọc, bâng khuâng nhớ tới Cô và lo cho ngày mai này đi học không biết ra sao. Hắn muốn chạy lại nhà Cô để nói cho Cô biết những gì hắn đã cá với đám bạn hồi sáng này, nhưng hắn ngại như hôm trước phải leo rào, tiếng chó sủa hôm đó làm cho tim hắn như muốn nhảy ra ngoài. Với lại thật tình thì hắn muốn thử là trước mặt cả lớp thật tình Cô có thiên vị cho hắn hay không.
Hắn thừa biết là có, nhưng khi Cô thiên vị như thế thì hắn cảm thấy nở mặt nở mày, nhất là cái đám bạn nó, thằng Minh, thằng Quang và thằng Quân. Còn nhỏ Thy nữa, từ nay phải “để hắn trong mắt” mà không dám coi thường hắn nữa. Nghĩ kỹ thì hắn cũng tham lắm chứ bộ, vừa muốn thứ này lại còn đòi được thứ kia. Lòng con người thiệt sâu rộng!
Nhắc tới con Thy thì hắn mới nhớ hồi sáng không biết hẹn đại với nhỏ để đi xem hát tối nay ở công viên Tao Đàn, mong rằng nhỏ đừng nghĩ là thiệt rồi lại giận mình nữa thì mắc công lắm, người ta nói “thà mất lòng kẻ tiểu nhân chứ đừng mất lòng đàn bà”. Nếu nhỡ con nhỏ mà giận lên thì năn nỉ cũng mệt lắm chứ bộ! Mà nhỏ cũng ngộ khi không lại có ý mời mọi người đi xem ca nhạc, thấy mình trả lời là có thể đi thì mắt nhỏ như sáng hẳn lên trông thấy. Chả lẽ nhỏ lại thương mình. Không thể nào, chỉ mới quen nhau có 1 tháng mấy chứ bao nhiêu đâu. Mà nhớ lại cũng vui vui, nhỏ cũng xinh lắm nhìn hoài không biết chán. Nhất là cặp mắt của nhỏ đó vừa to mà hai mí đàng hoàng, lông mi thì cong đen vút. Cặp mắt kính của nhỏ lại cũng khéo chọn sao mà vừa ôm cái khuôn mặt xương xương của nhỏ. Khi nói chuyện thì nhỏ hay nhíu hai chân mày lại làm ra vẻ thắc mắc băn khoăn điều gì đó. Nét duyên dáng đầy nữ tính như nhỏ thiệt làm cho đám nam sinh thật là “mệt” đó nhen! Hắn nghĩ thầm rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết.
Trong giấc mơ, hắn thấy hắn đi xem hát với nhỏ Thy, hai người nắm tay rất là thân thiết. Nhỏ tuy mắc cỡ nhưng hắn cũng khéo léo không hấp tấp để nhỏ sợ. Khi tàn buổi, hắn dẫn nhỏ đi ăn cháo lòng. Rồi đưa nhỏ về tận nhà. Trước khi chia tay hắn cố tình chồm qua để kéo Thy vào lòng. Có lẽ Thy đã chờ đợi phút giây này suốt buổi trình diễn ca nhạc nên mừng rỡ sà vào lòng của hắn để cho hắn mơn trớn lên tấm lưng thon thon có lớp da thịt săn chắc của con gái tuổi mới lớn. Lúc đó hắn thầm nghĩ cái cảm giác ôm một người con gái không phải là người yêu của mình thì cũng có cái hay hay, nó như kích thích hơn, phiêu lưu hơn.
Thình lình thì hắn nắm sợi dây sú chiêng sau lưng của con nhỏ kéo ra và buông tay. Sợi dây bắn vào lưng kêu cái “bốc”. Hắn phá lên cười ha hả. Nhỏ Thy bỗng ngước nhìn hắn với bộ mặt căm hờn. Hai mắt nhỏ đỏ hoe. Nhỏ đưa tay phải lên tán cho hắn một bạt tay như trời giáng. Hắn bỗng giật mình và tỉnh cơn mơ.
Trời bên ngoài đã hửng sáng, tiếng gà đã gáy. Hắn lồm cồm ngồi dậy lục lọi trong tủ áo một bộ đồ đen. Và thế là sáng hôm đó hắn mặc nguyên bộ đồ theo lời cá độ với đám bạn.
Khi hắn bước vào cổng trường thì hắn như cố tình nói cho hết tất cả các Thầy Cô trong ban giám hiệu là ta đây “ăn mật gấu”, dám mặc áo đen đi học không theo nội quy của trường.
Vừa đến cổng trường thì tiếng chuông báo hiệu 15 phút trước khi vào lớp. Hắn bước vào cổng “hiên ngang”, vừa run vừa sợ. Những cái nhìn của đám bạn cùng lớp và khác lớp làm cho hắn càng thêm khớp. Những ánh mắt đó như nói là: “Bạn à, bạn gan cùng mình đó, ngon thiệt!”, Nhiều đứa con gái khác thì nhìn với vẻ “khâm phục”, nhưng có vài đứa thì nhìn với ánh “khinh miệt” như là ý nói “Xí, làm như ngon lắm! Có giỏi thì ở truồng luôn đi”. Vài đám khác thì nghĩ…
“Chắc thằng này sáng nay muốn làm bạn với cột cờ nên mới liều như thế!”
Lúc đó đầu óc hắn đang miên man nghĩ tới Cô, hắn sợ ánh mắt của Cô nhất, vì hắn không biết Cô sẽ nghĩ sao và sẽ đối xử sao với hắn. Hắn cảm thấy mâu thuẫn lắm, vừa muốn Cô phạt hắn nặng nề để cho mối tình của Cô và hắn chìm mãi trong biển cả không ai biết được, nhưng hắn cũng muốn Cô bênh vực cho hắn để hắn có thể “vươn oai” với cái đám bạn. Nhưng hình như hắn bỗng thấy hối hận với cuộc cá độ này. Hắn thấy sao hắn còn quá trẻ con để đem Cô, đem hắn và nhất là mối tình mà hắn trân quý nhất trong lòng ra mà cá cược. Với hắn thì hắn còn tự tha thứ được chứ với Cô thì hắn đâu dám đem Cô ra cá, bởi hắn rất kính trọng Cô kia mà!
Hắn miên man suy nghĩ thì bước vào lớp lúc nào không hay, cả đám bạn bu lại hắn nói, đại loại như là: “Mày ngon lắm! Không bận đồng phục, mày có biết là hiệu trưởng vừa “ban lệnh” xuống về vấn đề đồng phục hay sao, “Nam áo sơ mi trắng ngắn tay, quần xanh mặc đi học hằng ngày. Lễ phục là áo sơ mi dài tay và quần tây đen. Nếu ai đó vi phạm sẽ bị kỷ luật nặng”, chết mày rồi, Cô Kim Anh sẽ mang mày lên ban giám hiệu, về nhà chuẩn bị tờ kiểm điểm đi “em!”… thôi tao không dám nói nữa đâu.”
Hắn cũng ưởm ờ cho qua chuyện. Đã lỡ leo lưng cọp rồi thì biết làm sao hơn. Ai biểu mình dại nghe theo theo lời khích bác của bọn nó làm chi. Ráng thêm chừng một tiếng nữa, cho mọi chuyện xong xuôi thì mình xin phép về sớm hôm nay, hắn nghĩ thầm.
Cô bước vào lớp, vẫn ánh mắt đầu tiên mỗi khi Cô bước vào lớp là trao về cho hắn ở cuối lớp. Khác như thường lệ Cô bỗng xụ mặt xuống liền, ánh mắt đó của Cô hắn nghĩ trong đời này hắn sẽ nhớ mãi, ánh mắt buồn thất vọng. Hắn biết là trong lòng của Cô đang trách hắn nhiều lắm. Hắn biết là Cô đang nói, “Hoàng à! Sao em trẻ con đến thế, chắc em vì mấy đứa bạn nói khích nên mới làm vậy phải không, Cô thừa biết là em là một học sinh có đạo đức tốt kia mà. Sao em lại phụ lòng của Cô thương yêu, nếu em làm như thế thì bảo Cô phải làm sao, em nói đi! Chả lẽ Cô đi phạt em, phạt người Cô thương, Cô quý trước mặt mọi người. Chả lẽ Cô lại làm ngơ coi như không có chuyện gì khi cái áo đen như một màn trời đen phơi bày mồn một ra trước mặt. Cô làm sao mà có thể làm người cô xứng đáng nếu Cô không phạt em. Phạt em thì dễ nhưng em làm cho Cô thật thất vọng, trong lòng của Cô thật đau lòng. Em có biết chăng?”
Hắn miên man suy nghĩ với những ý nghĩ của Cô muốn nói với hắn lúc bây giờ. “Trời, Hoàng à, mày ngu quá! Cô thương mày đến thế… thật là!”.
Đúng như dự đoán của hắn, Cô bỗng lên tiếng khi nhìn thấy hắn:
– Hoàng, em giải thích cho Cô và các bạn biết là tại sao hôm nay em mặc áo đen. Em đừng nói là áo em giặt chưa khô và em chỉ có mỗi cái áo này thôi đó.
Hắn bỗng thấy run run trong lòng, từ xưa tới nay Cô chưa hề gằn giọng với hắn như thế. Hắn biết hắn làm lỗi rồi, nhưng bây giờ phải ráng kiếm cách gỡ thôi.
– Thưa Cô, sở dĩ hôm nay em mặc áo đen là bởi vì (suy nghĩ)… là bởi vì (không thể nói áo ướt thì nói gì đây) cái áo của em đã cho ba em mượn đi ăn đám cưới tối qua rồi.
Bỗng Cô nghiêm sắc mặt lại như chưa bao giờ như thế.
– Cô không ngờ em lại còn biết nói láo nữa, Cô không phạt em hôm nay không được.
– Dạ… dạ, thưa Cô – hắn ấp úng trả lời.