Phần 40
Vừa về tới nhà, bước vào ngõ thì đâu đó tiếng bàn tán xôn xao vang lên, hắn thấy ba má đang chụm quanh cái radio nhỏ ra vẻ chú tâm lắng nghe chuyện gì đó. Hắn cũng tò mò bước tới đàng sau họ, nghĩ thầm và vui mừng vì mọi người không ai chú ý tới hắn, chắc sẽ không “tra khảo” chuyện hắn chơi suốt đêm qua. Thì lúc đó hắn cũng vừa nghe được, tiếng đều đều buồn buồn của nữ xướng ngôn viên phát ra:
“Nhạc sĩ Trịnh công Sơn sinh 1939, đã vĩnh biệt cõi trần tại Bệnh Viện Chợ Rẫy, tin được lập lại tại TP HCM ngày 1 tháng 4 năm 2001, trong khi bước qua tuổi 62…”
Bất giác hắn phải nhíu mày châm ngẫm… Cái tin không đến nổi làm chấn động mọi người, nhưng tất cả ai nấy cũng tỏ vẻ ngậm ngùi tiếc thương – bộc lộ hẳn qua nét mặt – cho một nhạc sĩ thiên tài vừa mới ra đi. Hắn cũng vậy, bỗng thấy chạnh lòng tiên tiếc, nhất là khi bản nhạc tình đó lại phát lên: “Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi để một mai ta về làm cát bụi. Ôi! Cát bụi mệt nhoài tiếng động nào gõ nhịp khôn nguôi…” – làm cho tâm hồn hắn thấy lao xao bận bịu, gai ốc chợt nổi khắp mình mẩy, trái tim chợt nhói lên, hắn đang nghĩ tới cô Kim Anh đây mà, cô cũng là người rất ái mộ những bài nhạc bất hủ của ông. Không biết giờ này cô đang làm gì ở nhà? Sao mà hắn thấy nhớ cô quá! Cô ơi em nhớ cô quá! Chỉ mới có hai ngày không gặp cô thôi mà sao hắn cảm giác dài như cả tháng!
Suốt ngày hôm đó, lúc nào đài phát thanh và TV cũng truyền tin về cái chết của nhạc sĩ TCS, làm hắn cũng bận lòng nghĩ mãi về cô, không biết mai này đi học sẽ nói lời chia sẻ gì với cô vì hắn biết rằng cô sẽ tiếc nuối lắm, đã là một người mến mộ những dòng nhạc dịu dàng đầy kích cảm sâu sắc của ông từ lâu, cô sưu tập rất nhiều những album của ông. Rảnh rỗi cô hay bắt nhạc lên hát, tập hát, và hát rất hay. Cũng vì tiếng hát đó của cô mà hắn ngưỡng mộ cô nhiều hơn nữa…
Chiều đó hắn đi dạo một vòng quanh SG, trên con đường Nguyễn Huệ và Võ văn Tần khắp nơi đều bày biện những đĩa nhạc của TCS ra trước ngõ như là Người về bỗng nhớ, Ru tình, Biển nhớ, Như cánh vạc bay, Cỏ xót xa đưa, Ướt mi, Một cõi đi về, Bên trời hiu quạnh, Em còn nhớ hay đã quên… người ta đổ xô đi mua đĩa nhạc như là sẽ không bao giờ còn được bán mai sau nữa vậy hoặc có lẽ họ vừa để tưởng nhớ vừa để tỏ lòng ngưỡng mộ một người thiên tài âm nhạc đã từ giã.
Vậy đó, hắn đã đoán trước được chuyến đi dạo ở SG sẽ không mua được tập nhạc nào cả cho cô. Tính ra thì cái nào cô cũng đã có hết rồi. Hắn không mua nhưng cũng muốn lang thang. Đi tới đâu thì đi, miễn sao hắn muốn được một mình tịnh tâm nghĩ về cô, được một mình rong ruổi giữa phố xá Sài Gòn, giữa con nắng vàng nhạt của buổi chiều ảm đạm mà người buồn cảnh có vui đâu bao giờ!
Ngày đó hắn đã đến – là ngay thứ Tư 4 tháng 4 năm 2001 – một ngày mà có hàng chục ngàn đồng bào ái mộ cho một nhạc sĩ tài ba đã qua đời – đến tiễn đưa, ngày mà hắn chờ đợi suốt ba ngày qua để có dịp tiếp xúc cùng cô. Bởi hắn biết rằng hôm đó cô đã xin nghỉ dạy 2 tiết cuối để ra đứng ở dọc đường SG, để chào tiễn biệt đoàn xe tang đi về hướng Gò Dưa, tỉnh Bình Dương, để tiễn đưa ông lần cuối. Hắn cũng xin nghỉ ngày đó và đón cô ở cổng trường với sự ngạc nhiên mừng rỡ vì sự chú đáo của hắn. Hai cô trò cùng nhau đi mua một vòng hoa lớn phúng điếu. Khi tới dọc đường SG, cả hai cô trò lại càng ngạc nhiên hơn vì có rất nhiều người trẻ là sinh viên, học sinh hôm nay đều xin nghỉ học để đến cùng tiễn đưa.
Chen chúc giữa dòng người tấp nập, hắn tìm cách bắt chuyện với cô nhưng hình cô biết là hắn muốn gì, cô chỉ cố tình nói với những gì cần phải nói mà thôi, phần nhiều chỉ gật gù cho qua chuyện. Hắn tức lắm nhưng chẳng biết làm sao hơn. Chờ đó gần cả tiếng đồng hồ, cái nắng chang chang giữa buổi trưa hè làm mồ hôi cả hai rịn ra ướt cả áo. Nhìn thấy lưng cô ướt đẫm hắn chợt nhớ tới ngày nào cùng cô đi đò trên con sông Kinh Xáng, cô dạy hắn cách đẩy máy chân vịt cho tàu chạy, lúc đó cô đẹp lắm, bây giờ cũng vậy cứ như con búp bê!
Đoàn xe tang cuối cùng cũng đi qua, ai nấy cũng ngậm ngùi thương tiếc, một số thì xầm xì, kẻ khen người chê, những em bé chạy dọc theo hai bên để nhìn cho kỹ. Hắn cũng giúp cô ghé dâng vòng hoa cho đoàn xe, rồi đứng nhìn cho khi mất hút ở phía xa con đường.
Trở về với thực tại, hắn không biết điều kế tiếp phải làm gì, hắn mong có một cơ hội để trò chuyện với cô mà từ nãy tới giờ còn chưa có dịp. Thôi thì mời cô đi ăn, nhưng cô cứ bảo là không đói, không muốn ăn. Hắn gợi ý tới “quán cơm Bà Cả Đọi” để ăn vì biết rằng cô thích ăn ở nơi này. Cảm động vì sự chu đáo để ý của hắn hay là có điều gì đó khác: Cô đồng ý làm cho hắn cũng mừng rơn. Hai cô trò hai chiếc xe rẻ năm bảy ngã hướng về đường Trương Định, gần nhà thờ, tới bên một cái quán lúc nào cũng đông đúc, mà hắn còn thuộc lào cả cái số nhà là 42. Chọn một cái bạn riêng nằm tuốt ở ngoài cho dễ nói chuyện, hắn đặt ghế cho cô ngồi xuống trước, và gọi hai dĩa cơm đặc biệt.
Một thoáng im lặng tưởng chừng dài vô tận. Hắn muốn nói nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Người ngồi trước mặt hắn cũng từng là người yêu của hắn chứ bộ! Tại sao hắn phải run. Có phải chăng con người ta sợ nhất là bị từ chối. Trong tình yêu thật sự điều đó quả không sai nên hắn còn mãi nhìn loanh quanh chưa dám đi thẳng vào đề. Nhưng mọi cử chỉ của hắn không qua mắt được cô, một người quá rành rẽ cái tâm lý của tuổi mới lớn giống như hắn.
Cô mở lời:
– Em có chuyện muốn nói với cô hả? Em nói đi! Đừng ngại!
Hắn ấp úng:
– Em… Em…
Im lặng… tiếp:
– Cô à, bấy lâu nay cô càng tránh mặt em bao nhiêu thì em càng nhớ cô nhiều hơn. Em không định nói vậy đâu nhưng em chỉ thố lộ sự thật ra thôi, chắc cô cũng hiểu được lòng em…
– Hoàng à, nghe cô nói nè! Chuyện tình cảm giữa em và cô đã chấm dứt rồi. Cô có nói với em rồi. Em không biết sao? Hay em cố tình không hiểu. Cô đã tự trách mình nhiều rồi, biết sẽ có ngày này mà nhưng cảm giác của con người không thể dễ dàng khống chế. Em hiểu cho cô chứ…
– Em biết là cô đã nói dứt khoát với em rồi, nhưng không biết sao ngày nào em cũng nghĩ về cô hết, mong được cùng cô làm nhiều chuyện lắm. Tuổi em còn nhỏ chưa hiểu chuyện đời sâu xa như cô, nhưng em có tấm lòng thành để yêu một người, để cùng xây đắp chuyện tương lai sau này. Xin cô đừng chê trách em, em tin rằng rồi thời gian sẽ rèn luyện bản thân con người. Sau này em sẽ chững chạc hơn, đủ sức gánh vác một gia đình…
– Không thể nào đâu Hoàng à! Cô biết em đã quen với Thy và hai đứa cũng vui vẻ lắm, tại sao em lại không muốn chứ? Con đường bằng phẳng sao em không muốn đi lại cứ lao vào ngõ sâu tăm tối không có lối ra. Cô không vừa cho em đâu. Tương lai của em còn sáng chói, đừng vì chuyện tình cảm lãng mạn sẽ ảnh hưởng đến sau này.
– Thy là một đứa bạn tốt. Em không muốn dối lừa bạn ấy. Bởi vì em đã… em đã yêu cô, đã… với cô. Cô cũng biết đó. Dù tuổi em nhỏ hơn cô nhưng em lúc nào cũng đối với cô… mong được ngang hàng với cô cả, tuy điều đó không phải lắm giữa tình cô trò, nhưng nói đến chuyện tình cảm kia thì khác… Một khi đã yêu thương rồi thì còn phân biệt gì chi nữa, tuổi tác không thành vấn đề. Cô hiểu em nói gì chớ.
– Cô hiểu chớ! Cô còn hiểu nhiều hơn em nghĩ nữa kìa. Nhưng giờ đây, thời gian này không phải là thời gian yêu đương nữa. Cô biết cô đã sai, đã kéo em vào chỗ khốn của sợi dây ngang trái mà đáng lẽ đã không khơi ngòi từ lúc đầu. Nhưng đã sai thì phải biết sửa đổi, cô không thể nào biết được mà lại nhắm mắt ngó lơ…
Ngừng một lát… cô nói tiếp:
– Chỉ còn một niên học nữa thôi thì em phải thi tốt nghiệp phổ thông rồi. Em còn phải thi vào các trường đại học nữa. Con đường tương lai đang chờ em ở trước mắt. Cô không muốn em vì chuyện tình yêu mà bỏ dở học hành. Nếu em không nghe lời cô thì cô buồn lắm. Em không muốn cô buồn chứ! Dẫu sao thì tình cô trò của mình cũng luôn còn đó. Em mãi mãi vẫn là học trò giỏi của cô. You are my excellent student! Whenever you need me, I am always be there for you. But the love between us would never happen.
– Cô nói thiệt sao? Are you serious! Cô… Please!
– Cô đã suy nghĩ nhiều lắm rồi. Trên đời này không chỉ riêng có chuyện tình yêu, mà còn biết bao nhiêu chuyện khác phải làm. Nhất là đối với em đó, tương lai còn rạng rỡ, con đường trước mắt thật thênh thang đang rộng mở ra cho em, em chớ dại gì mà vùi lấp nó đi. Cô không muốn lập lại nhiều lần, vậy em hãy ráng hiểu ý của cô…
Hắn cắt ngang lời nói của cô:
– Em không hiểu cô nói lắm! Tại sao yêu một người thì lại vùi bỏ tương lai mình. Tình yêu em có đấy, nhưng chuyện học không hề bỏ bê.
– Cô không hoàn toàn có ý vậy. Ý cô muốn nói là chuyện tình yêu của em có thể gác lại. Hãy lo lắng học bài. Và đặc biệt là chuyện giữa cô và em ở đây sẽ không bao giờ có kết quả được… bởi vì cô đã… đã chọn con đường khác của cô rồi.
Cô vội vã cúi mặt, tóc phủ lơ phơ qua vầng trán nhỏ – nhưng không che dấu được sự xúc động trong khóe mắt, làm chúng long lanh dưới hai hàng mi đen láy.
Hắn bùi ngùi:
– Vậy là cô muốn nói điều gì? Chẳng lẽ em không còn cơ hội nào sao? Chẳng lẽ cô không có chút cảm tình nào với em sao?
Cô quét vội qua mắt rồi ngước lên, hai mắt đỏ hoe, hoen giọt nơi mi, nói:
– Có chớ, cô có cảm tình với em nhiều lắm. Cô còn yêu em nữa. Nhưng càng yêu em thì cô càng… hết thương em.
– …
– Cô phải hết thương em để cho em được dứt khoát. Và cô đã làm được một điều khó khăn nhất trong đời cô là… hết thương em nữa.
– Em không tin là cô có thể làm được chuyện đó! Em không làm được đâu, em không thể nào hết yêu cô được. Cô!
– Em không tin thì cũng được nhưng có một điều này chắc là em phải tin. Đó là 3 tháng nữa cô sẽ đi lấy chồng. Chồng cô là một người ở nước ngoài về cưới. Anh ta là bạn học thời sinh viên với cô.
– (Bàng hoàng!)
– Thật ra cô không định nói cho biết điều này. Tưởng rằng rồi thời gian nguôi ngoai tình cảm của em. Em sẽ quên hẳn hình bóng cô trong lòng. Nhưng giờ đây dường như không phải vậy, thấy em vẫn còn quyến luyến chưa dứt khoát được, cô nghĩ để lâu sẽ không tốt, nên cô mới đành nói ra.
– Cô… cô đi lấy chồng sao? Chuyện… chuyện (cà lăm) đến từ lúc nào, xảy ra làm sao… Trời! Cô nói cho em biết đi!
– Phải! (Bùi ngùi không nói được)
– Người đó là ai? Sao cô lại…
Cô nuốt hơi để lấy lại bình tĩnh, ngồi thẳng lưng, ngưỡng cổ cao nhìn thẳng vào mắt hắn như muốn được mạnh dạn hơn.
– Người đó ở Mỹ. Là một kỹ sư. Anh ta đã yêu thầm cô lúc tuổi sinh viên. Nhưng cô không yêu anh ta lắm. Chỉ cảm tình nhiều thôi. Rồi ngày ảnh đi xuất ngoại, cô cũng buồn lắm vì mất đi một người bạn thân, còn anh ta thì buồn hơn vì mất đi một tình yêu đầu đời. Sau khi anh ta tới Mỹ, mỗi tháng đều viết thư về thăm cô, nói yêu nói nhớ. (Thở dài) Đã hơn 10 năm rồi mà anh ta vẫn không nản lòng. Tình yêu đó của ảnh làm cho cô cảm động. Cách đây hơn hai tuần. Anh có về nước và đến thăm cô, ngỏ lời cầu hôn. Trong bối rối với xúc cảm tột cùng, cô đã chấp nhận.
– Cô nói thiệt sao. Chuyện đâu có dễ dàng thế được. Làm gì có Việt kiều nào đòi cưới cô. Hồi nào tới giờ em nào nghe cô nói thế đâu. Xin cô đừng gạt em! Em đau khổ lắm rồi! Xin…
– Cô không gạt em. Cô đã quyết định rồi nên mới cùng em đi tới đây nói cho rõ ngọn ngành, chỉ mong em đừng trách cô nhiều lắm.
– Vậy cô… cô… làm thiệt hả? Em không trách cô đâu, em cũng không giận cô đâu mà em chỉ buồn vì số phận em không có phước.
– …
– Nhưng… nhưng… chẳng lẽ cô lại nhẫn tâm bỏ lại cái Sài Gòn thân yêu này sao? Chẳng lẽ cô lại bỏ mái trường, lớp học, bỏ những buổi u u a a cô dạy cho chúng em đọc từng chữ tiếng Anh, còn nữa… còn có hàng cây xanh rợp bóng mát những buổi trưa nóng bức, có tiếng ve sầu mỗi độ hè về, có cả bạn bè cười cười nói nói chọc phá nhau những buổi cắm trại ở nhà Ngoại. Họ là học trò của cô mà! Còn có… có em nữa. CÓ EM NỮA… Cô biết không! Cô…
Cô rơm rớm nước mắt nói:
– Cô không muốn đâu, nhưng đó là con đường tương lai của cô mà cô đã chọn. Là một điều tốt có đúng không? Ai mà không muốn đi Mỹ hả?
– Cô gạt em? Cô gạt em!
– Cô gạt em làm gì?
– …
Vội quay mặt che dấu hai hàng lệ rưng rưng, cùng lúc cô nói với qua chị hàng quán:
– Chị ơi, tính tiền dùm!
– Khoan đã, cô đi đâu? Em chưa cho cô đi được.
– Không, cô không ăn đâu! Cảm ơn em. Cô về trước, từ nay em đừng kiếm cô nói chuyện này nữa, cô chỉ có thể nói với em chuyện học hành thôi. Em hiểu giùm cho cô.
Vừa dứt lời cô vội vã bước ra xe, đề máy, cho xe chạy. Còn hắn chỉ còn biết ngớ ngẩn đứng dậy, đứng như trời trồng trông theo cái dáng thon gầy, với bờ vai nhỏ, với chiếc áo dài trắng đẫm ướt mồ hôi vịnh mỏng vào da thịt, rồi hình bóng đó lẩn khuất trong dòng người mờ lệ…