Phần 30
Họp đầu tuần nghe các bộ phận báo cáo công việc và ra những quyết định cho tuần mới xong, Tường bước về phòng làm việc của anh. Mấy cô gái đi trước anh không hề hay biết giám đốc sau lưng nên vừa đi vừa chuyện trò rôm rả…
– Ê… Khanh, từ hôm có giám đốc mới tới giờ tui thấy bà mỗi lần gặp giám đốc là như người mất hồn nhe… Đừng có nói là… yêu nhe…
– Ủa… vậy hả ta… Mà cũng đúng, tui có chồng rồi mà thấy giám đốc tui còn đau tim… huống chi bà Khanh… bả chưa có chồng mà…
– Ê… bà đau tim hay đau ch… đó, nói rõ ra…
Tiếng cười giòn giã vang lên, nghe mấy cô gái đằng trước đùa giỡn chọc nhau, Tường cũng vui lây, nhìn đằng sau anh thấy toàn là những dáng người khó có thể phớt lờ được, những cặp mông căng tròn ngúng nguẩy theo bước chân, đôi mông nào cũng hằn hai vệt quần lót chéo hai bên mông, những vòng eo thon được khoe lên bởi cái áo sơ mi đồng phục màu xanh nhạt bỏ trong lưng váy… Anh chợt nảy ra một trò tinh quái…
– Mấy cô kia… đứng lại đó…
Tiếng cười giỡn vụt tắt ngấm, bốn năm bóng người phụ nữ phía trước dừng bước, quay đầu nhìn, mấy tiếng kêu thất thanh:
– Chết cha…
– Á… dạ… chào giám đốc…
– Thôi rồi… giỡn cho cố vô…
Tường làm mặt lạnh bước tới trước đám phụ nữ đang đứng thành một hàng ngang trước mắt anh trên hành lang rộng. Không cần hỏi tên vì ai cũng có một bảng tên màu vàng chữ đen mang trước ngực. Anh quét ánh mắt lạnh lùng một lượt, đố mà mấy người phụ nữ đứng trước mặt anh đọc được trong ánh mắt như lạnh lùng đó ánh lên một ngọn lửa dò xét từng góc cạnh trên thân người họ… Năm khuôn mặt phụ nữ trước mặt anh đều rất trẻ, xinh đẹp, mỗi người một khuôn mặt nhưng nhìn thoáng qua, ai cũng rất đáng để ngắm nhìn… Thân hình cao thấp không đều nhau nhưng gọn gàng, nảy nở và có phần khêu gợi, quyến rũ đầy nữ tính trong bộ váy áo đồng phục… Tường giả bộ gằn từng tiếng:
– Vừa rồi, cô nào nói cô Khanh… yêu…
Bốn bàn tay giơ ra, bốn ngón tay cùng chỉ về phía người phụ nữ trẻ đứng đầu hàng bên phải Tường, đồng thanh:
– Dạ thưa giám đốc, chị Nguyệt á…
Tường chiếu ánh mắt lạnh băng về phía người phụ nữ trẻ có vẻ lớn tuổi nhất bọn. Cô có khuôn mặt bầu bĩnh, trắng nõn của một em bé hơn là người lớn, đôi mắt to đen sau cặp kính cận mỏng. Đôi môi đỏ mím lại tỏ vẻ bực bội vì bị mấy cô em gái phản thùng… Tường hất cằm hỏi Nguyệt:
– Sao cô Nguyệt biết cô Khanh yêu… tôi…
Đôi mắt cô hốt hoảng, cô lắp bắp:
– Dạ thưa… em chỉ chọc nhỏ Khanh… Em không có ý xúc phạm giám đốc… em xin… xin lỗi… em… từ rày… về sau… em không dám nữa…
Tường nín cười vì cái vẻ hốt hoảng lo sợ như một cô học trò tinh nghịch bị thầy giáo bắt được, chưa gì đã rối rít xin lỗi… Cái cô nàng này chắc hồi đi học quậy dữ lắm đây. Anh phẩy tay ra hiệu cho cô im lặng… Anh nhìn bốn cô gái còn lại:
– Còn cô nào hồi nãy hỏi cô Nguyệt đau tim…
Bây giờ tới phiên Nguyệt trả thù, cô đưa ngón tay cái chĩa ngay cô gái bên cạnh:
– Dạ, là nó… Thái Linh…
Mặt cô gái tên Thái Linh đỏ bừng, cô luống cuống hai tay vặn vẹo nhau, cô không dám nhìn Tường, trong khi ánh mắt giả như lạnh lùng nhìn suốt một lượt từ trên xuống dưới thân hình Thái Linh… trong bụng anh thầm khen cô có dáng người thon gọn nhưng không ốm yếu. Hai bầu ngực căng tròn như muốn bứt tung mấy hột nút áo sơ mi đồng phục… Anh hỏi gằn:
– Sao cô biết cô Nguyệt đau cái gì khác ngoài đau tim…
Thái Linh luống cuống, mặt mũi cũng đỏ ửng lên…
– Dạ… thưa giám đốc… em giỡn… em không biết…
Tường giả bộ hậm hực:
– Hừ… không biết mà cũng nói…
Nhìn một lượt ba cô gái còn lại. Theo bảng tên đeo trên ngực thì cô đứng giữa ốm nhất đám có tên Phương Kiều. Bên cạnh là cô gái có khuôn mặt như một diễn viên mà anh không kịp nhớ tên, một vẻ đẹp mặn mà nhưng sắc sảo, cô nàng này mang bảng tên Lệ Ngọc. Còn lại là Ái Khanh. Tên đẹp vận vô người không sai. Ái Khanh có nét đẹp của một phụ nữ trẻ cao sang, khuôn mặt hồng hào, rực rỡ, đôi mắt cô thoáng nhìn anh rồi nhanh chóng cụp xuống, hai rèm mi cong vút làm anh có chút ngẩn ngơ… Đôi bầu ngực dưới áo sơmi căng tròn phập phồng, giữa khoảng hở của hai hột nút áo anh thoáng thấy một mảnh trắng tinh của làn da ngực và màu đen của cái nịt vú… Nhưng anh cũng không tha cho cô gái xinh đẹp nhất đám này:
– Chà chà… Ái Khanh, đi làm mà lộn xộn… Có yêu không mà người ta nói vậy…
Khuôn mặt cô thoáng cứng lại khi nghe câu hỏi của anh. Nhưng giám đốc hỏi không trả lời thì không được, cô ngước lên. Thoáng trong ánh mắt cô, Tường nhìn thấy có vẻ hờn dỗi, cô lí nhí trên đôi môi đầy đặn đỏ mọng:
– Dạ… thưa… có… á… mà không… a… không có… Tại chị Nguyệt ưa chọc em nên nói vậy… em không… có…
Ngượng ngập, lúng túng, hoảng hốt làm cô líu lưỡi… Tường trừng mắt nhìn thẳng vô mặt cô:
– Nói cái gì lộn xộn… Có là có mà không là không… tại sao lúc có lúc không… Nói.
Ái Khanh giật mình. Cô lại nhìn lên anh, lần này anh thấy trong đôi mắt đen tròn của cô hình như có ánh nước… Tường sợ mình đi quá đà, anh đành thôi không giả bộ nữa… Anh bật cười ấm áp:
– Bộ giám đốc như anh không đáng cho em yêu hả… Làm giám đốc đây mừng hụt à…
Tới đây thì cả năm cô gái đều mới òa ra vì biết nãy giờ chàng giám đốc đẹp trai này chỉ là hù dọa các cô… Tiếng cười lại rộn rã lên… Tường phẩy tay:
– Thôi đi làm đi… Nãy giờ anh giỡn với mọi người một chút… Đừng ai để bụng nghe chưa…
Cả năm cô gái kéo nhau đi, riêng Ái Khanh trước khi quay đi còn để lại cho anh một ánh mắt lung linh khó hiểu, nửa như cười, nửa như giận dỗi, có một thoáng hứa hẹn gì đó… Tường mỉm cười nhìn theo năm cặp mông trên năm đôi chân trắng phau rảo bước về nơi làm việc…
…
Bước vô phòng làm việc, Tường ngỡ ngàng khi thấy một đám mấy người đàn ông đang loay hoay lắp ráp cái gì đó như một giàn khung bằng loại nhựa ruột thép mà người ta hay làm cửa nẻo bây giờ. Anh kêu một người tới hỏi thì mới hay đây là lệnh của chị quản lý, bọn họ theo lệnh đang ráp cho Tường một căn phòng nghỉ nhỏ trong một góc căn phòng làm việc rộng, anh móc túi lấy điện thoại ra…
Thảo Nguyên bắt điện thoại của Tường, nàng rất lo vì không hiểu sao giọng anh lạnh tanh, không có một chút cảm tình ngọt ngào nào… Nhưng cũng rất tế nhị, anh biểu đám công nhân khoan hãy làm, chờ anh bàn lại với quản lý… Anh ra trước cửa phòng đứng chờ Thảo Nguyên. Chưa đầy hai phút, tiếng giày gõ nhanh, Tường nhanh chóng bước lại đón đầu rồi kéo nàng bước ra ngoài lan can của khu nhà văn phòng…
– Anh không thích em làm gì mà không bàn trước với anh… Phòng làm việc chớ có phải phòng ngủ đâu mà làm chỗ nghỉ ngơi…
Thảo Nguyên hoảng hốt, nàng không nghĩ là làm cho anh một chỗ ngả lưng lại có thể để anh giận dữ như vậy… Thấy nàng hơi thất thần sợ sệt, anh dịu giọng:
– Anh biết em có ý tốt cho anh, nhưng căn phòng anh đang làm việc đó không được rộng rãi lắm, bây giờ ngăn nó ra nhìn nó không hay… Nếu có ai họ nhìn vô lại cho là anh thích nghỉ ngơi hơn là làm việc… Em ngộ ra chưa… Đó là anh chưa nói tới việc họ nhìn vô vấn đề sẽ cho là em có gì đó riêng tư với anh…
Đúng là không nhìn thấy trước những điều không hay mà Tường đã nói ra, Thảo Nguyên có vẻ ân hận vì đã không bàn trước với anh, thật sự thì nàng muốn anh có một chỗ để nằm nghỉ ngơi khi mỏi mệt, còn sâu xa thì nàng muốn có một nơi để khi nàng muốn cùng anh… Về nhà thì khó mà gần gũi bên anh được…
Trầm ngâm hồi lâu, Tường mới lên tiếng:
– Thôi được rồi, anh có ý này. Mấy hôm nay anh cũng có để ý vấn đề phòng ốc làm việc trong khu nhà văn phòng này. Ngay ở hành lang lầu một của các bộ phận đang để phòng làm việc, anh thấy có một căn phòng đôi mà bộ phận nghiệp vụ kinh doanh có ba người làm ở đó thì hơi phí không gian. Em cho chuyển bộ phận đó lên đây. Còn văn phòng của anh, em cho sắp xếp chuyển xuống phòng đó, bên ngoài làm văn phòng làm việc của anh, phòng nhỏ bên trong có cả phòng tắm và vệ sinh, kê cho anh cái giường nhỏ cũng được… Anh ở đó thì cũng tiện hơn, là trung tâm của các bộ phận, mọi người cần gì tới anh thì cũng không phải chạy lên lầu hai này…
Nghe anh nói xong, Thảo Nguyên mừng rỡ:
– Dạ được, vậy để em sắp xếp người dọn cho anh…
Tường đưa tay lên:
– Còn mấy vật liệu dự kiến ngăn phòng trong đó, anh thấy em sẵn tiện thay cho các cửa sổ và cửa ra vào cho bộ phận bảo vệ đi. Anh thấy giàn cửa cũ bằng nhôm sập xệ lắm rồi… Đàng nào cũng lỡ kêu thợ, cho họ thay thế giàn cửa ở đó đi…
– Dạ… em kêu họ làm liền thôi anh…
Trước khi quay đi, Tường liếc nhìn chung quanh thật nhanh, anh kéo Thảo Nguyên lại ôm siết lấy nàng, môi anh ngay lập tức ép lên đôi môi mềm, lưỡi anh lách vô… Hai người hôn mút một hồi lâu mới rời nhau ra… Vậy mà cũng không thoát được một ánh mắt đen long lanh vừa ngạc nhiên, vừa ganh tỵ tuốt ở cuối hành lang lầu hai này…
…
Hiền dặn Nhiên hôm nay tranh thủ đi làm về đem mấy bộ đèn xuống lắp thêm cho phòng trọ của mẹ con Hương Liên, vì nàng biết được con gái của Hương Liên mắt hơi yếu nên cần đủ ánh sáng để học hành. Mới ở vài ngày nhưng do cách hành xử của Hiền quá nhiệt tình và chân thành, không phải kiểu cách của một bà chủ nhà trọ với người thuê trọ, mà nàng hành xử bằng tất cả tình cảm thân ái giữa người với người nên rất nhanh chóng có được sự cảm phục, quý mến và tin cậy của mẹ con Hương Liên.
Và cũng nhờ từ đó Hương Liên mới chia sẻ về quá khứ cho Hiền nghe…
Nhà Hương Liên không nghèo, ngược lại còn rất giàu có. Có một người chị và một người anh sinh sống ở nước ngoài. Gia đình nàng thuộc về một trong những gia đình hoàng thất còn giữ được cái hồn của ngày xưa, cũng như vẫn còn ít nhiều tài sản đất đai, nhà cửa trong giai đoạn sau chiến tranh… Chính vì vậy, Hương Liên cũng có được bằng đại học sư phạm, cũng có đầy đủ tiện nghi của một cô gái như tiểu thư con nhà giàu… Tốt nghiệp đại học nàng được nhận vô dạy học tại một ngôi trường nổi tiếng hàng trăm năm ở nơi nàng sinh trưởng… Chính từ ngôi trường này và từ việc nàng làm cô giáo đã đẩy đưa nàng tới ngày hôm nay, phải rời bỏ quê hương, dắt theo đứa con gái là hoa quả của một mối tình mà nàng tưởng là hạnh phúc nhất, đẹp nhất trong tất cả mối tình trên thế gian…
Có một anh chàng thầy giáo lớn hơn nàng ba tuổi dạy chung trường… Làm đồng nghiệp, trở thành bạn, rồi yêu nhau lúc nào không biết… Có giữ gìn, có đoan trang, nghiêm thân cỡ nào thì cũng chỉ sau một ly rượu trong một buổi tiệc mừng của đồng nghiệp thì Hương Liên cũng trao hết cái ngàn vàng của một tiểu thư hoàng tộc cho người yêu… Chỉ một lần duy nhất đó, bé Na xuất hiện… Cứ tưởng chấp nhận mọi nỗi niềm cay đắng, nhẫn nhục, cam chịu để đứa con trong bụng được có cha có mẹ nhưng nàng phải chịu thêm một lần nữa sự khinh thường của chính nhà nội con bé… Họ chỉ đồng ý đón nàng và cháu nội về nếu đứa bé trong bụng nàng là con trai.
Cho tới khi biết chỉ là con gái thì từ đó, không những không cho nàng làm cô dâu, không chịu nhận cháu nội mà lại đi rêu rao khắp cái thành phố vốn coi điều tiếng, gia phong là một cái gì đó ghê gớm lắm… Họ không bằng lòng, mà càng đau cho Hương Liên hơn chính cha của bé Na đã phủi tay quay lưng… Lần gặp cuối cùng, hắn còn cười đểu giả:
– Ai mà biết được ngoài tôi ra cô còn ngủ với ai chớ. Chỉ có một ly rượu mà cô đã dễ dàng với tôi như vậy thì mấy buổi họp mặt sau không có tôi, ai mà biết cô đã làm gì…
Như bị trời giáng, Hương Liên xây xẩm mặt mày, cô té quỵ dưới đất sau khi nghe gã đàn ông khốn nạn chối bỏ trách nhiệm, phũ phàng coi nàng như một người con gái trắc nết lăng loàn… Cũng còn may mắn là cha mẹ nàng thương con, thương cháu nên đã vứt bỏ hết mọi sỉ diện, danh giá gia đình, cưu mang hai mẹ con nàng cho đến ngày cuối cùng…
Trước khi rời đất nước theo hai đứa con lớn ra nước ngoài sống, cha mẹ nàng bán hết nhà cửa đất đai có được, cho mẹ con nàng một số tiền lớn để sống, vì nàng nhất quyết không theo cha mẹ ra đi… Bởi, trong thâm tâm Hương Liên cảm nhận được ánh mắt khinh dễ coi thường của chính anh chị mình, nàng không muốn trở thành cái bia cho họ sau này khi nàng qua bên đó ở… Ở lại thành phố cũ thì nàng lại càng khó có thể chịu đựng vì cha mẹ nàng là chỗ dựa cho nàng suốt mười năm qua, bây giờ chỉ còn một mình nàng e sợ mình không thể chống nổi miệng đời trơ trơ, nhất là khi đứa con gái tội nghiệp của nàng lớn lên… Vậy là Hương Liên quyết định dẫn con vô thành phố mới này, nàng hy vọng đất cũ đãi người mới, mẹ con nàng rồi sẽ có một cuộc sống tốt hơn, bình an hơn…
Kể lại chuyện của mẹ con Hương Liên mà đôi mắt Hiền cũng đỏ lên đọng đầy nước mắt. Hơn ai hết, nàng hiểu rõ nỗi đau khi bị chính người mình yêu thương phụ bạc, coi thường… Chính vì vậy, cho dù mẹ con Hương Liên có ở đây bao nhiêu ngày thì nàng cũng quan tâm lo lắng tận tình như chính là người thân của mình.
…
Buổi chiều Nhiên về sớm vì làm xong công việc bên ngoài. Nhớ lại chuyện lúc sáng mẹ Hiền dặn, anh lục đục sửa soạn rồi đi xuống căn phòng nơi hai mẹ con Hương Liên đang ở.
Cửa phòng mở rộng nhưng vì lịch sự Nhiên không tiện bước vô nên lên tiếng kêu, nghe tiếng Nhiên, nàng đang lui cui làm gì đó đang sau liền bước ra, cả hai bên đều khựng lại mấy giây… Với Nhiên, người thiếu phụ trẻ này ngay lập tức mang tới trong cảm nhận của anh là một người phụ nữ chỉ đứng xa mà nhìn, khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời nhưng không thiếu nỗi u buồn đậm nét trong đôi mắt to đen, cả khuôn mặt toát lên một vẻ lạnh lùng, xa cách…
Còn với Hương Liên, dáng vóc cao ráo, khuôn mặt đậm nét đàn ông với hai con mắt sáng ngời, trung thực, sẵn sàng nói hết những điều đang nghĩ về người đối diện, kèm theo đó là một ngọn lửa ấm áp bừng lên mà chỉ có những người có duyên mới nhìn thấy được sự quan tâm, ân cần và cả một tấm lòng bên trong ánh mắt đó của người trai trẻ này… Nhiên chợt thấy mình hơi ngô ngố, anh liền lên tiếng:
– Chào chị, em là Nhiên…
Nụ cười rạng rỡ, quyến rũ và mừng rỡ bừng lên trên đôi môi đầy đặn, không một chút son màu đỏ hồng của nàng, giọng nàng cất lên trong trẻo, mượt mà của giọng nói miền Trung:
– À… Nhiên hả, hồi sáng mới cô Hiền có nói rồi, em thay giùm chị mấy bóng đèn cho sáng nhà với hí… Con gái chị mắt hắn hơi yếu nên chi chị sợ lúc học hành… tội nghiệp hắn…
Nghe giọng nói êm nhẹ mà ngọt ngào của nàng, anh như say như mê nghe một bài hát, cũng mỉm cười:
– Dạ. Chị yên tâm, Nhiên không làm thì thôi, đã làm là bảo đảm bé Na thích liền…
Đôi mắt đẹp của nàng mở to:
– Ủa, lạ hè… răng Nhiên biết tên con gái chị…
Nhiên bật cười:
– Thì mẹ Hiền em nói. Với lại em cũng là… «tiểu chủ» của khu nhà trọ này mà chị…
Hương Liên càng ngạc nhiên:
– Rứa… em là con của cô Hiền…
– Không. Em là con của mẹ Thủy, nhưng mà ở chung từ nhỏ tới lớn nên em cũng gọi mẹ Hiền là mẹ luôn. Mẹ Hiền chỉ có một con gái là chị Hạnh, đang là giáo viên…
Nhiên nhìn quanh rồi quay lại hỏi nàng:
– Bé Na đâu chị?
Hương Liên lắc đầu, nàng mỉm cười, trong ánh mắt đẹp dâng lên một cảm xúc khó tả, vừa biết ơn, vừa hạnh phúc mà cũng vừa vui mừng:
– Cô Hiền sáng nay có ghé, thấy con gái chị không có chi mà chơi cho đỡ buồn, nên chi ngủ trưa dậy cô xuống dắt bé Na đi chơi, nói là đi mua cho hắn ít sách truyện, đồ chơi… Chị đoản quá Nhiên nà, không kịp nghĩ chi mô lo lắng cho hắn hết…
Nhiên bật cười:
– Chị khỏi lo đi, bé Na mà ở đây là coi như con cháu chung của mọi người đó. Như thằng cu con chị Hồng Vy cũng trọ ở đây, ai cũng thích nó hết… Chỉ sợ chị sống ở đây không lâu lại đi mất…
Rồi trong câu chuyện xen kẽ lúc Nhiên đang làm việc, Hương Liên đi hết bất ngờ này tới ngỡ ngàng kia khi biết Nhiên là một kỹ sư về công nghệ thông tin lại chịu khó làm những công việc chỉ dành cho thợ điện, thợ nước… Con gái của cô Hiền cũng là giáo viên như nàng… Tới đây, vô tình nàng chép miệng than thở:
– Chị cũng là giáo viên mà giờ chừ chắc phải bỏ nghề thôi… Vô trong ni không quen biết ai, mần răng mà xin được việc…
Nhiên an ủi và vô tình thả cho nàng một cái phao yêu nghề:
– Chị đừng lo. Mẹ Hiền hồi xưa cũng là giáo viên, có quen biết nhiều, để em nói mẹ Hiền coi thử có hỏi thăm giùm chị được không… Mà thường thì em thấy mẹ Hiền mấy chuyện này hay lắm, không làm thì thôi chớ đã làm là mẹ Hiền làm được…
Khuôn mặt xinh đẹp thoáng lên một vẻ mừng rỡ nhưng rồi lặng đi ngay, nàng không nghĩ là với một người lạ đủ thứ như nàng lại có thể tiếp tục được làm cô giáo ở một nơi xa lạ này… Có chỗ ở một thời gian trong khi tìm kiếm ngôi nhà nho nhỏ nào đó, giá rẻ mua cho hai mẹ con ở rồi chắc nàng khiếm một việc gì đó nuôi con, chớ Hương Liên không dám mơ có ngày lại được đứng trên bục giảng… Nhưng mà, anh chàng này có một cái gì đó rất kỳ lạ mà sâu thẳm trong trái tim nàng, nàng cũng mơ hồ hy vọng điều anh chàng nói sẽ tới được trong cuộc sống của mẹ con nàng…
Thấy Nhiên đã làm xong, đang loay hoay thu dọn đồ nghề, Hương Liên lật đật đứng dậy tính đi rót cho anh ly nước uống, không biết mắt nhắm mắt mở làm sao lại vướng mũi dép vào sợi dây điện đang nằm dưới đất, nàng loạng choạng chỉ kịp kêu lên:
– Úi chao…
Thân hình mất thăng bằng nhào tới trước, nàng chỉ kịp nghĩ thoáng trong đầu là sẽ nhào xuống nền nhà… nhưng rồi một vòng tay đã nhanh chóng kịp đỡ nàng giữ lại… Vô tình, trong lúc bất ngờ, một bàn tay Nhiên đã úp trọn trên một bầu ngực căng của nàng, sức nặng nhào tới của nàng làm Nhiên phải ghì chân cho chắc nên lại vô tình ôm gọn thân hình mềm mại của nàng trong vòng tay…
Đang hoảng loạn, mặt nàng úp lên trên ngực Nhiên, mùi đàn ông làm Hương Liên bất ngờ, nàng hít một hơi thở mạnh, nghe trong lòng lao xao chuyển động… Lâu lắm rồi nàng mới tiếp xúc thân thể thật gần với một người khác phái, từ mũi nàng hơi hám của người đàn ông trẻ đang ôm nàng trong tay làm thân thể nàng run nhẹ, có một chuyện gì đó kỳ lạ, râm ran trong người thiếu phụ trẻ… Mấy giây sau cả hai mới như hồi tỉnh, Nhiên là người lên tiếng trước:
– Ô, em xin lỗi, em vô ý quá…
Khuôn mặt Hương Liên bừng lên:
– Tại chị… tại chị vấp… không răng mô…
Mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó, Nhiên thu xếp xong, anh chào nàng quay ra… Để lại trong lòng người thiếu phụ một ngọn sóng nhỏ vô hình nhưng không dễ lặng nhanh… Còn Nhiên, giọng nói êm nhẹ mượt mà mang đậm nét quê hương của nàng như rót vô tim anh một xúc cảm gì đó lạ lùng lắm mà anh không giải thích được… Nó thấm vô tim, nó cứ văng vẳng bên tai, vừa buồn buồn mà cũng vừa đậm đà khó quên…