Phần 35
Về sớm, tắm rửa sạch sẽ thơm tho, chuẩn bị như đi dự tiệc, Nhiên đi qua nhà Mỹ Hạnh… Bước vô trong anh thật sự ngạc nhiên, từ phòng khách xuống tới nhà bếp… tất cả đều lung linh ánh đèn cầy được Mỹ Hạnh cắm khắp nơi… Những cây đèn cầy đủ màu sắc được cô đặt trong những bình hoa hồng nhỏ, trang trí chung quanh thêm những dây trường xuân xanh xanh thật đẹp, thật ấm cúng… cái bàn ăn mọi ngày chỉ còn hai cái ghế được cô sắp hai bên, ở giữa bàn là một bình hoa bằng một cái bồn thủy tinh như bồn nuôi cá, giữa lòng bồn cô cắm hai cây đèn cầy thơm màu hồng đang lung linh tỏa sáng và thoang thoảng mùi sáp thơm vương vấn khắp nhà…
Vậy là cô đâu có mời khách như Nhiên nghĩ… Chỉ có hai cái ghế thôi mà…
– Thật là ngoan… Về sớm, sạch sẽ, đẹp trai… Vậy chị mới thương chớ…
Sau câu nói là tiếng cười giòn trong trẻo quen thuộc. Nhiên quay người để nhìn thấy một cô gái thật xinh đẹp, rạng ngời với khuôn mặt được trang điểm rất nhẹ nhàng… Thân hình cô được khoác bên ngoài một cái váy trắng tinh ngang đầu gối, đôi giày thấp gót màu đen làm hình ảnh cô thật hài hòa, như một nàng công chúa bình dị trong chuyện cổ tích… Ngắt ngang sự sững sờ chiêm ngưỡng của anh, cô ngọt ngào:
– Ngồi đi. Chị dọn cơm…
Nhiên chưa hết bàng hoàng, chưa bao giờ anh nhìn thấy cô xinh đẹp và thuần khiết như vậy… Đâu rồi cô gái hàng ngày vẫn thường ỷ mình làm chị hay ra lệnh, đâu rồi hình ảnh một cô giáo trong bộ áo dài thướt tha mà vẻ mặt luôn nghiêm khắc khó gần, đâu rồi cô gái xinh xinh mà Nhiên vẫn thường có tà ý mỗi khi ngồi gần… Cô xinh đẹp, rạng ngời và trắng tinh không một vết vấy bẩn từ thiện ý của người nhìn ngắm… Anh kéo ghế ngồi xuống mà cứ có cảm giác mình đang nằm mơ…
Gọi là tiệc mừng sinh nhật Nhiên nhưng không có một giọt rượu, chỉ thêm những món ăn mà Nhiên vẫn thích, cô làm những món ăn đó như để nhấn mạnh cho dịp kỷ niệm ngày sinh của anh, quà cáp cũng không thấy…
Bữa ăn rất nhanh được hai chị em ăn xong. Cùng nhau dọn rửa xong xuôi, Mỹ Hạnh đi một vòng trong nhà thổi tắt tất cả những ngọn đèn cầy cô đã thắp… Cô quay trở lại ngồi đối diện với Nhiên, dưới ánh đèn sáng trưng trên trần nhà rọi xuống, lại một lần nữa Nhiên ngắm nhìn cô như say như mê… Ánh mắt anh rồi cũng làm cô mắc cỡ, mất tự nhiên, cô phải xua đi bằng cách giở giọng thường ngày:
– Bộ lạ lắm sao mà nhìn hoài, nhắm mắt lại ngay…
Nhiên vụt tỉnh, anh hất cằm:
– Ăn thì cũng ăn rồi. Cảm ơn chị đã chu đáo cho ngày sinh nhật của Nhiên… Nhưng mà… còn quà sinh nhật đâu, không thấy chị đưa…
Tự nhiên, mặt cô ửng hồng, lặng đi vài giây, cô đứng lên:
– Muốn quà phải không… Chị chuẩn bị món quà này cho Nhiên lâu lắm rồi… nhưng mà Nhiên phải chờ hơi lâu… Khi nào nghe chị kêu mới được lên lấy, chịu không?
Nhiên cười khì:
– Quà gì mà chị không mang xuống cho Nhiên mà phải bắt Nhiên đi lấy? To lắm hả…
Mỹ Hạnh ấp úng:
– À… ừ… chị nghĩ là không to lắm đâu nhưng mà Nhiên phải tự lấy mới có ý nghĩa… Chị mà mang xuống cho Nhiên thì… mất hay…
– Rồi, rồi… sao cũng được, miễn Nhiên có quà… nhất là quà của chị thì chờ mấy cũng được… Chị đi nhanh đi…
– Không được đi theo, phải chờ chị, nghe chưa…
Thấy Nhiên gật đầu cô vẫn chưa yên tâm:
– Nhiên hứa đi, chị mới tin Nhiên không đi theo…
– Nhiên hứa không đi theo chị Mỹ Hạnh, khi nào chị Mỹ Hạnh kêu, Nhiên mới lên. Nhiên hứa… Được chưa?
Mỹ Hạnh lườm Nhiên một cái, đôi môi xinh mỉm cười, cô quay bước lên lầu… Nhìn đôi chân trắng nõn nà dưới gấu váy, tự nhiên anh liếm mép một cái như… mèo thấy mỡ…
…
Chờ một hồi, đứng lên, ngồi xuống, đi lòng vòng dưới bếp, lên phòng khách, lại lộn xuống bếp… rồi lại ngồi xuống, đứng lên… chờ hoài mà không thấy Mỹ Hạnh lên tiếng, Nhiên sốt ruột… Đã mấy lần anh bước tới cầu thang, đã đặt chân lên bậc đầu tiên tính bước đại lên lầu rồi sau đó ra sao thì ra… nhưng rồi anh lại không dám… bởi hiểu tính nết của cô… Dám làm cô giận thì cũng đồng nghĩa với chuyện cô không thèm nói chuyện, không thèm nhìn mặt, xin lỗi thì chưa chắc cô đã chịu liền… Trong khi anh đang háo hức chờ coi thử món quà mà Mỹ Hạnh chuẩn bị cho anh là cái gì… Lâu quá vậy trời…
Tưởng chừng khi Nhiên bắt đầu nguôi đi niềm trông đợi thì anh nghe tiếng cô vọng xuống từ trên lầu:
– Nhiên ơi…
Ba chân bốn cẳng chạy lên một lần mấy bậc thang, Nhiên gần như ngay lập tức xuất hiện trước cửa phòng Mỹ Hạnh. Cánh cửa chỉ khép hờ, anh ngập ngừng đưa tay đẩy nhẹ cho cánh cửa phòng mở rộng… Trong phòng cô, ánh sáng không phải từ ngọn đèn led trên trần nhà, mà là ánh sáng màu vàng ấm áp, lung linh từ mấy chục cây đèn cầy thơm mùi hoa hồng mà cô cắm quanh phòng, trên bàn, trên ghế, trên kệ sách, trên khung cửa sổ… Những ngọn lửa không chỉ làm sáng lên một cảnh tượng mông lung, chập chờn thật dịu dàng không chói mắt mà còn làm nhiệt độ trong phòng ấm lên nhiều, có lẽ không mặc quần áo cũng sẽ không cảm thấy lạnh…
Nhưng cái bóng người giữa phòng mới làm Nhiên trố mắt ngạc nhiên. Mỹ Hạnh trong bộ áo dài trắng tinh như thời học sinh đứng giữa phòng, trên mái tóc đen dài quá vai được cô cái một cái bandeau cài tóc cũng màu trắng… Khuôn mặt xinh đẹp của cô không có một chút son phấn nào, cô đã tẩy rửa sạch sẽ… Thân hình thon gọn của cô được cái áo dài trắng làm nổi lên từng đường nét uốn lượn trên thân hình xinh đẹp của cô… Nhiên không thể hiểu được Mỹ Hạnh đang làm gì? Anh trân trối nhìn cô, lắp bắp:
– Hạnh… Hạnh làm gì vậy? Nhiên không hiểu…
Mỹ Hạnh khoan thai từng bước tới sát trước anh, cơ hồ anh nghe rõ từng tiếng tim đập của cô. Khuôn mặt ửng hồng dưới ánh đèn lung linh, cô nói thật nhỏ chỉ đủ anh nghe:
– Chị là… chị là… món quà tặng Nhiên nhân dịp sinh nhật năm nay…
Nhiên hoảng hồn như nghe sét đánh bên tai, anh chụp vội hai bàn tay lên hai bên vai mềm của cô:
– Chị Hạnh… chị nói gì… nói lại Nhiên nghe… Chị là gì…
Cô nở nụ cười thật xinh với hàm răng trắng tinh như màu áo cô mặc, cô nói lớn hơn và chậm rãi hơn:
– Chị tặng Nhiên… chính chị… Thân thể con gái của chị là món quà đặc biệt dành tặng sinh nhật Nhiên… Nhiên nhận không?
Nghe cô vừa xong, Nhiên bàng hoàng pha lẫn cảm kích, anh ôm choàng thân thể mềm mại của cô, siết chặt vô lòng… Để cằm trên mái tóc cô, anh nghe tim mình đập mạnh hơn rồi tự dưng… nước mắt ở đâu trào ra chảy xuống… Dù vậy, anh vẫn cảm nhận được bộ ngực căng tròn đang ép trên ngực anh, cảm nhận được nhịp tim của cô đang đập trên ngực anh…
Hồi lâu, Nhiên đẩy nhẹ cô ra, nhìn sâu vô mắt cô, anh thầm thì:
– Có nghĩa là… là chị cho Nhiên được… được…
Trời đất, mồm miệng nhanh nhảu, hóm hỉnh và nhây nhúa như Nhiên mà giờ phút này không thốt cho trọn câu hỏi… Mỹ Hạnh mở to đôi mắt đẹp gật nhẹ:
– Ừ… chị hứa với Nhiên rồi, chị dành cả thân thể chi làm quà cho Nhiên… Tối nay… chị cho Nhiên… động phòng với chị…
Nói xong, cô mắc cỡ úp mặt giấu trong lồng ngực anh… Ôm chặt cô trong lòng, Nhiên lại hỏi:
– Thì ra, lâu nay chị không có Nhiên đụng vô người chị, kể cả hôn chị cũng không cho là chị muốn để dành cho tối nay?
Cô gật đầu trong lòng ngực anh…
– Mà sao chị lại mặc áo dài?
Ngẩng lên nhìn Nhiên, Mỹ Hạnh thủ thỉ:
– Chị nhớ ngày xưa, hồi chị mới mặc bộ áo dài trắng vô học lớp 10. Nhiên đã từng ngắm chị rồi nói… Nhớ nói gì không?
– Có chớ, Nhiên nói: Chị Hạnh mặc áo dài đẹp quá… Mai mốt em lớn, em lấy vợ, chỉ lấy chị Hạnh thôi…
– Năm đó…
– Năm đó em nhớ em mới 12 tuổi… Mà chị vẫn nhớ sao?
– Nhớ hoài… vì chị cũng muốn… làm vợ Nhiên mà…
Nhiên đưa hai tay ôm hai bên má cô:
– Vậy là… tối nay là tối tân hôn?
Cô chớp chớp hai hàng mi cong thay cho câu trả lời. Nhiên bắt đầu giở giọng “nhây” muôn thuở:
– Bây giờ có cho Nhiên sờ vú không? Có cho Nhiên cởi đồ chị ra không…
Lại mấy cái chớp chớp mắt nữa…