Phần 40
Hai cô gái Mỹ thuê nhà đã trở lại vào một buổi chiều đầy nắng và gió, hôm đó lại trúng ngày chủ nhật nên Nhiên có nhiều thời gian để phụ Mỹ Hạnh đón tiếp và giao nhà cho họ… Cả Jessica và Jennifer vốn đã học được tiếng Việt từ bên nhà, sau đó mới qua Việt Nam học chính quy nên sử dụng tiếng Việt rất nhuần nhuyễn, so với người Việt thì các cô chỉ là chín mười, tính ra cũng không thua kém bao nhiêu… Chính vì vậy, các cô mong mọi người chung quanh nên nói chuyện với họ bằng tiếng Việt bình thường như nói với nhau…
Jes luôn thích mặc váy vải hoa ngang đầu gối, những cái váy xếp nếp luôn xòe ra bên dưới làm cô luôn có hình dáng trẻ trung của những cô gái mới dậy thì, màu vàng trên tóc cô lại tương phản với hai hàng lông mày đen nhánh, lúc đầu mọi người tưởng cô nhuộm tóc vàng nhưng thật ra không phải, cô được di truyền bởi mẹ cô là người Mỹ chính gốc tóc vàng, cho cha cô là một người lai Trung Á tóc đen nên mới như vậy… Còn Jen thì ngược lại, cô luôn mặc những cái quần short khoe đôi chân trắng muốt thon dài, những cái quần luôn bó sát đôi mông căng, nhiều lúc cô còn mặc trúng cái quần bó chật, ngay cả phía trước cũng nổi rõ lên vùng mu căng phồng…
Hai cô gái Mỹ xuống xe taxi ngay trước cổng ngôi nhà, đồ đạc lỉnh kỉnh được Nhiên và Mỹ Hạnh giúp đem vô nhà… Khi cúi người để nhấc đồ, tình cờ Nhiên luôn nhìn thấy những bầu ngực căng tròn sau cổ áo váy của Jes, hay khi cô quay người ngay đầu ngọn gió thổi làm cái váy dán sát vô phía trước người cô, làm Nhiên thầm khát thèm khi thấy đôi đùi cô tròn căng với cái mu hình tam giác ngược giữa đôi đùi đó… Còn Jen thì khỏi cần nhìn trộm, cô mặc cái áo thun bó căng, bên trong chắc không mang nịt vú nên hai núm vú tròn trên bộ ngực căng của cô cứ hiện rõ ràng trước mặt anh… để trong đầu Nhiên lại xuất hiện những hình ảnh tưởng tượng mà chỉ có anh mới biết…
…
Hương Liên mong ngóng Hiền về nhà sớm để nàng hỏi thăm ý kiến về chuyện mua lại một căn nhà nhỏ trong xóm. Gia đình chủ căn nhà đó vì đông người nên vừa rồi họ đã tìm mua được một căn nhà ở nơi khác và muốn bán lại căn nhà đang ở. Căn nhà đó rất ưng ý Hương Liên. Dù gọi là căn nhà nhỏ nhưng cũng có phòng khách, hai phòng ngủ, nhà bếp rộng, nhà vệ sinh nhà tắm… đầy đủ, trước nhà lại có một mảnh sân nhỏ…
Nàng thích căn nhà đó và nghĩ như vậy là đủ để mẹ con nàng ở cho tới cuối đời, mai sau con gái có lấy chồng thì nó vẫn có thể cùng chồng ở lại với nàng… Nhất là, giá bán căn nhà nằm gọn trong số tiền nàng đang có… Trong sâu xa của thâm tâm, nàng không muốn rời khỏi cái xóm này dù chỉ mới tới ở, quen biết chưa được bao nhiêu người… quan trọng là cái xóm này còn có… Nhiên…
Chỉ mới về ở cái xóm này chưa đầy nửa tháng nhưng không hiểu sao trong lòng Hương Liên cứ nặng nề cái hình ảnh của chàng trai con chủ nhà trọ. Biết là mình lớn tuổi hơn cậu ta, xuất thân từ một gia đình có nền giáo dục căn cơ, lề thói gần như cổ xưa… Đã vậy, bản thân là một cô giáo, vậy mà nàng cứ nghĩ tới anh chàng này… Không lẽ nàng yêu? Tình yêu trái khoáy, khó hiểu và có lẽ sai lầm sao… Nàng không biết.
Mấy đêm liền ngẫm nghĩ rồi tự lên án mình, bắt mình phải nghĩ về quá khứ đã một lần bị bội bạc, xua đuổi… Bắt bản thân mình phải nhìn bé Na để nuôi dạy con thành người, sau này có trở về quê hương thì mẹ con nàng luôn ngẩng cao đầu cho những người đó học được một bài học đối nhân xử thế… Nhưng rồi qua một đêm, sáng hôm sau khi đứng dưới phòng trọ, nhìn thấy Nhiên tươi cười chào Mỹ Hạnh đi làm thì tim nàng thắt lại, vừa có cảm tưởng như mất mát, vừa có một nguồn hy vọng bâng quơ… Nàng thật sự không hiểu chính mình!
Thật ra, không phải Hương Liên không hiểu mà nàng đang cố tình trốn tránh cái sự thật là bản thân nàng, hay đúng hơn là cái bản năng sinh lý của nàng thích Nhiên. Coi như mười năm không hề chung đụng với bất cứ một người đàn ông nào, kể cả một nụ hôn… nhưng từ ngày đó, bàn tay của Nhiên vô tình đỡ nàng ngay trên bầu ngực căng thì trong sâu xa cái bản năng phụ nữ của nàng bị đánh thức, sự khát khao được nghe lời yêu thương, thân thể được ôm ấp, vỗ về… thì cái điều nàng tưởng như đã chết nay đã được hồi sinh từng lúc…
Mỗi khi nhìn thấy Nhiên thì sự hồi sinh càng mạnh hơn, thúc đẩy đầu óc nàng luôn muốn hướng về phía anh… Còn ngoài ra, ngay từ hồi đó, sau khi bị cha bé Na hất hủi, nàng ngay lập tức có một người đàn ông khác thì bây giờ nàng sẽ không phải lâm vô cái tình trạng vấn vương này…
…
Thấy Mỹ Hạnh đang lui cui trước sân quét dọn, Hương Liên liền vội vã lên gặp cô:
– Mỹ Hạnh ơi, chừng mô mẹ Hiền về…
Nghe thấy Hương Liên hỏi thăm, cô đứng thẳng người mỉm cười:
– Ui… lâu lâu đó chị ơi, bà ngoại em mệt dữ lắm, mẹ em phải ở lại chăm sóc ngoại… Chị hỏi thăm chuyện xin học cho bé Na hả? Không lo nữa đâu, mẹ em gọi điện nói cô hiệu trưởng đã nhận lời giúp đỡ rồi, đầu năm chị làm một cái đơn xin nhập học cho cháu là được thôi…
Nàng nhoẻn miệng cười mừng rỡ:
– Ui chao, rứa là mừng cho hắn rồi… Nhưng mà… chị muốn gặp mẹ em để hỏi chuyện khác nữa tê…
Mỹ Hạnh thả cây chổi quét sân xuống, cầm tay nàng dắt vô hiên nhà ngồi trên cái ghế dài:
– Chuyện gì mà phải gặp mẹ em lận? Nói em nghe được không?
Hương Liên mỉm cười:
– Có chi mô mà không được. Bà Thái ở cuối xóm mình kêu bán nhà, chị ưng lắm nhưng không biết cái giá nớ mua được không? Chị muốn mẹ em góp ý, với lại số tiền chị có thì đủ mua rồi, mà mua thì mạ con chị hết sạch tiền lấy chi sống trong khi chị chưa xin được việc làm… Muốn nhờ mẹ em hỏi thăm nói giùm chị một tiếng, bà Thái có giảm cho chút mô không rứa mà…
Mỹ Hạnh hiểu ra:
– À… em hiểu rồi… chị có bao nhiêu, bà Thái bán bao nhiêu?
– Mạ con chị có chừng 3 tỷ, mà bà Thái bán cũng 3 tỷ… chị mà mua giá nớ là hết trơn tiền còn chi…
Lặng người suy nghĩ một chút, cô cười:
– Chị gọi điện cho mẹ em, nói rõ mọi chuyện đi… Mẹ em với bà Thái cũng thân nhau lắm, có khi mẹ em nói giùm chị được á…
Hương Liên vỗ trán:
– Ờ… có rứa mà chị không nghĩ ra… để chị gọi điện cho mẹ em hí…
…
Không biết Hiền nói chuyện với bà Thái ra sao nhưng cuối cùng thì bà đồng ý bán nhà cho mẹ con Hương Liên chỉ với giá 2, 5 tỷ… Vậy là mẹ con nàng còn dư được năm trăm triệu để chi dùng… Vô cùng mừng rỡ vì không nghĩ là mua được căn nhà vô cùng thích với giá đó, nàng lên rủ Mỹ Hạnh đi chợ nấu cơm ăn mừng. Mỹ Hạnh nghĩ dưới phòng trọ chật chội nên kêu nàng nấu cơm trên nhà cô cho rộng rãi, nàng có muốn mời thêm ai chung vui thì tiện hơn…
Vậy là bữa cơm mừng mua được nhà của mẹ con Hương Liên có Mỹ Hạnh cùng Nhiên, mẹ con Hồng Vy. Tường cũng được mời nhưng anh bận công việc nên xin không có mặt, Nương và Tiểu My cũng nhận lời cùng ăn cơm với mẹ con Hương Liên…
Suốt cả một buổi chiều nấu nướng, Hương Liên rất vui, nàng như thoát khỏi cái vỏ ốc lặng thầm suốt bao nhiêu năm, trở lại là một thiếu phụ vui tính, hoạt bát và dí dỏm… Qua chuyện trò cùng Mỹ Hạnh vô tình nàng biết được mối quan hệ khăng khít từ thuở con nít giữa Mỹ Hạnh và Nhiên, những mối quan hệ của mẹ Hiền và mẹ Hồng Thủy, cả mối quan hệ không công khai nhưng cả nhà ai cũng biết giữa ba của Nhiên và mẹ cô…
Từ đó, trong suy nghĩ của Hương Liên có những suy nghĩ thông thoáng không ngờ được… Có một thoáng trong tâm tư của nàng bật lên ý nghĩ, nếu nàng thích Nhiên và sau này có mối quan hệ giống như ba Nhiên với mẹ Mỹ Hạnh thì… nàng cũng đồng tình…
…
Ái Khanh thu xếp xong công việc thì trời đã tối mịt, cô đưa cái cổ tay trắng trẻo lên nhìn đồng hồ, đã hơn 8 giờ tối rồi… May quá, hồi chiều đưa mấy cái hồ sơ xuống bộ phận bếp để đối chiếu được mấy anh phụ bếp nịnh đầm cho ăn một bụng nên giờ cô vẫn không thấy đói… Về nhà leo lên giường ngủ một giấc thôi, khỏi ăn cũng được, cô rờ rờ quanh vòng eo thon tự cười: May mà cái eo mình chưa phình ra, mấy bữa nay mỗi lần xuống bếp là y như rằng được cho ăn đủ thứ… Mấy anh chàng dại gái này chắc bữa nào phải rủ mấy bà kia xuống luôn cho mấy ổng sợ chơi…
Khép cửa phòng làm việc, vừa quay ra thì cô giật mình, một bóng người cao lớn đứng ngay phía sau cô… Giám đốc Tường.
– A… anh chưa về sao?
Tường nở nụ cười làm trái tim cô gái đập rộn lên:
– Anh mới đi ăn cơm với mấy sếp về. Tính về nhà luôn mà bỏ quên đồ ở đây nên ghé về lấy… Mà sao em giờ này mới về…
Ái Khanh lúng túng:
– A… em… em ráng làm cho xong phần việc của em… tại ngày mai nhà có việc, em xin nghỉ một buổi…
Tường nắm tay cô gái kéo đi:
– Ghé phòng anh, anh nói cái này…
Cô líu ríu đi theo… trong bụng hồi hộp không biết Tường sẽ nói chuyện gì… Cánh cửa phòng giám đốc vừa đóng lại, Tường ôm chầm lấy cô, anh áp môi trên đôi môi mọng sơn chút son đỏ, mút từng cánh môi rồi len cái đầu lưỡi qua miệng cô… Ái Khanh run lên, cô cũng có thoáng nghĩ là anh sẽ hôn cô nhưng nụ hôn lại bất ngờ làm cô cũng hơi giật mình, nhưng ngay lập tức cô hé môi ngậm đầu lưỡi Tường mút vô miệng, cô say sưa ngậm nút cái lưỡi ấm của anh như chưa bao giờ được hôn…
Hai tay Tường hoạt động không ngừng sau lưng cô gái, một bàn tay lướt xuống bờ mông căng bóp bóp bên ngoài cái váy, anh kéo ghì cho bụng dưới cô áp sát vô người anh… Ái Khanh cảm nhận thật rõ ràng khúc gân thịt giữa hai chân anh từ từ cứng dần trên bụng cô…
Thật sự Tường đang rất thèm muốn được cắm cu vô một cái lồn nào đó vì tối nay trong quán nhậu mà anh được mời tham dự, những cô tiếp viên của quán, cô nào cô nấy đều xinh đẹp cao ráo, mặc những cái áo không tay chỉ vừa che ngang bầu ngực, để trống khoảng bụng trắng ngần. Bên dưới là những cái váy thật ngắn vừa phủ qua những cặp mông nảy nở căng tròn… Những đôi chân trắng phau di động quanh bàn làm nhiều lúc Tường tưởng chừng như hoa mắt… Bên trong những cái áo mỏng không tay đó hầu như không cô nào mặc nịt vú, mỗi khi các cô cúi xuống để tiếp đồ ăn thức uống đều khoe những rãnh vú sâu hút với bầu vú căng như muốn trồi ra ngoài áo…
Cứ lượn quanh như vậy, cộng thêm mấy ly rượu cực chẳng đã phải uống làm máu trong người Tường cứ như sôi lên… anh chỉ mong bữa tiệc mau mau kết thúc để anh về… Giờ này không biết Nương với Tiểu My đã ăn cơm với nhà Hương Liên xong chưa, có nàng nào sẽ chờ anh ở nhà không… Chỉ tính ghé về văn phòng để lấy đồ nhưng không ngờ lại vừa lúc Ái Khanh ra về… Cơn dâm hứng bộc phát mạnh mẽ hơn khi nhìn thấy cô đang lúi húi khép cửa, bộ mông căng dưới cái váy làm Tường như mê muội không còn điều khiển được mình nữa…
Không có lề mề chậm chạp như bình thường, hai tay Tường thoăn thoắt hành động trên bộ áo váy của Ái Khanh, khóa kéo của cái váy rất nhanh được kéo xuống cho cái váy rơi tuột xuống chân cô, hàng nút áo sơmi được anh lật đật mở tung để rồi cả áo vest ngoài lẫn áo sơmi cùng lúc được cởi ra khỏi người cô… Cho dù sẵn sàng để Tường ân ái với mình nhưng cái cách làm của anh làm cô hơi hoảng sợ… Cô cầm giữ hai bàn tay anh lại, ngập ngừng:
– Anh… anh làm gì mà… mà như muốn… ăn hiếp em vậy… Anh…
Như chợt tỉnh, Tường cười ngượng ngập, anh ôm hai má cô, nhìn sâu vô đôi mắt đen long lanh:
– Anh xin lỗi… rất xin lỗi… thấy em tự nhiên anh không kềm được… anh xin lỗi… Ái Khanh… tối nay… em cho anh nghe… được không?
Cô bĩu đôi môi căng mọng đầy đặn ươn ướt vì nụ hôn mới rồi:
– Anh thấy em thì lên cơn thôi à… Bộ anh không thích em hả…
Tường lật đật xoa dịu:
– Không phải… anh cũng có thích em… nhưng mà… cũng tại em…
Cô chu môi:
– Sao lại tại em…
– Tại tên em là Ái Khanh… mỗi lần kêu tên em là anh chỉ thích làm vua để hỏi em…
– Hỏi em chuyện gì… Anh hỏi đi…
– Ái Khanh… “trẫm” muốn… làm tình với Ái Khanh, chịu không?
Khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, đôi mắt đẹp chớp liền mấy cái, trong mắt cô anh đọc thấy sự đồng tình hiển hiện, nhưng miệng cô lại:
– Em… em sợ… người ta biết…
– Giờ này có còn ai ở đây đâu mà biết…
– Nhưng… lỡ mà…
Tường vuốt nhẹ lên đôi vai trần của cô, dụ dỗ:
– Không có lỡ gì hết, phòng giám đốc, anh chưa cho phép không ai được vô mà… Ái Khanh, ừ với “trẫm” đi…
Cô phụng phịu nhõng nhẽo:
– Anh đó… anh cởi hết đồ em ra rồi mà còn…
Cô cúi mặt nhìn xuống không dám nhìn vô mắt anh nữa, đôi mắt đó bây giờ rừng rực một ngọn lửa như đốt cháy thân thể cô… Cô còn không muốn sao… Cô còn cầu mong anh nhanh nhanh lên, bởi sâu kín trong âm đạo cô đã ẩm ướt nhiều rồi…
Tường nắm tay cô dắt cô đi qua cánh cửa phía trong, ở đó Thảo Nguyên đã cho người sửa soạn cho anh một cái giường rộng trải drap trắng tinh, tất cả mền gối cô đều đề nghị bên khách sạn cấp cho. Người ta phải lựa chọn những vật dụng tốt nhất cho căn phòng của giám đốc. Người chuẩn bị căn phòng như là phòng tân hôn này là Thảo Nguyên, nhưng người đầu tiên được nằm chung với giám đốc không phải là nàng hay Quỳnh Tiên mà là cô, Ái Khanh của giám đốc…
Anh ngồi xuống giường để cô đứng trước mặt anh rồi lần lượt cởi bỏ cái nịt vú và cái quần lót nhỏ của cô ra khỏi người. Tới bây giờ, anh mới thật sự nhìn thấy hoàn toàn thân thể trần truồng của cô. Làn da trắng ngà với đôi vú cao cao nảy nở căng mềm, hai núm vú nâu đỏ đã sưng lên từ lúc anh hôn cô. Cái bụng phía dưới thật thon, mảnh tam giác đen tuyền nằm giữa hai chân cô thật mượt mà, tươi tốt… Đôi đùi thon chắc với hai đầu gối nhỏ tròn xinh xinh…
Đang ngồi trên giường nên miệng anh ngang tầm với đôi vú cô, vậy là chẳng nói chẳng rằng, môi anh ngậm trên một núm vú mút liếm, còn bầu vú bên kia được một bàn tay ấm nóng nựng nịu, nắn bóp đủ hình dạng… Hai tay để trên vai anh, Ái Khanh trân mình cảm nhận từng con sóng lăn tăn bắt đầu vỗ nhẹ trên bờ cảm xúc kỳ diệu… Cô hé miệng hít thở, muốn kêu rên lên lắm nhưng cô cố nén lại nên những tiếng rên cứ ậm ừ trong cổ họng cô…