Năm Hằng được 10 tuổi thì má của nàng chẳng may qua đời sau một tai nạn xe hơi, ba nàng đi thêm bước nữa.
Dì Linh đối xử với nàng và Thảo (em thua nàng 4 tuổi) cũng không tệ, mọi việc ăn uống và học hành đều được lo chu đáo.
Rồi thằng Hùng, con Lan con Hậu lần lượt ra đời, căn nhà nhỏ nay trở nên chật chội ngột ngạt.
Đến năm nàng 18 tuổi, ba nàng và dì Linh chuyển toàn quyền sở hữu nhà lại cho nàng và họ đi tìm mua một căn nhà mới trên thành phố (Sài Gòn), hình như là dì có ông anh Việt kiều Mỹ cho tiền thì phải.
Nhiều người cho là 2 chị em nàng may mắn vì có mẹ kế nhân hậu, bà không những nuôi nàng đến lúc đủ trưởng thành, cho ăn học mà giao luôn cả tài sản và nhà cửa lại cho 2 chị em nàng.
Dầu sao nàng cũng phải buồn vì từ thời điểm đó nàng đã phải tự lo chăm sóc cho mình và cho em.
Hằng thi đậu vào trường trung cấp Y Tế của Tỉnh Phú Khánh (nay là tỉnh Khánh Hòa), cũng may là nhà gần trường nên nàng chỉ cần đạp xe đi học là được. Nàng thương em lắm và thường xuyên mua quà cho em. Số tiền hồi môn để lại dần dần cũng cạn, nàng vừa phải đi học, đi dạy kèm để kiếm thêm chút thu nhập. Đồng thời căn phòng của ba và dì Linh, nàng cho sửa lại chút ít và cho anh Định, người học cùng lớp với nàng nhưng nhà ở xa thuê. Nàng biết nàng khá xinh đẹp vì dáng người cao và mái tóc dài óng mượt, cùng với làn da trắng và khuôn mặt trái xoan cân đối.
Đó là còn chưa kể đến cặp gò bồng đảo căng phồng tràn đầy nhựa sống và cái mông no tròn (chắc ít ai có dịp chiêm ngưỡng vì nàng không thích mặc đồ hở hang). Nàng tự xếp mình thuộc phe “bảo thủ” và chấp nhận nó, nàng cho rằng cuộc đời sẽ chỉ mở cửa cho 2 chị em nàng nếu nàng có nghề nghiệp vững chắc.
Một hôm, bé An (học trò nàng dạy kèm môn toán vào chiều thứ bảy hàng tuần) bị bệnh, mẹ của bé phải ở lại nhà thương chăm sóc, nàng không biết gì nên vẫn đến nhà như thường lệ. Ông Hoàn ra mở cửa, ông nói:
– Mời cô Hằng vô nhà.
Hằng dắt chiếc xe đạp vô cổng, để vào một góc rồi định lên lầu tìm bé An…
– Cô Hằng này, bé An hôm nay bị bệnh nên đang ở nhà thương, hôm nay cô có thể rãnh, tuy vậy, tôi muốn hỏi cô về việc học của bé An được không?
– Dĩ nhiên rồi, bé An chăm chỉ và ngoan, cháu tin là học tập có kết quả.
– Mời cô ngồi xuống trước đã, để tôi pha chút nước chanh mời cô, mẹ bé An có làm sẵn chanh muối uống được lắm.
– Chú để cháu giúp một tay…
– Cô là khách, thôi cứ để tôi làm cho, tôi biết mà.
Một lúc sau, ông mang lên 2 ly nước, ông để lên bàn và mời:
– Mời cô.
Hằng uống một hơi để lấy sức nói về việc dạy kèm của mình, lúc sau, nàng uống thêm một hơi nữa, lúc này nàng cảm thấy mùi vị hơi lạ, có thể là lần đầu do khát nước nàng không nhận ra, nhưng nàng nghĩ đó là do cách pha chế. Thế rồi đầu óc nàng quay cuồng, không phải là kiểu đau đầu, mà là một cảm giác nằng nặng, tiếng mạch đập thình thịch, bộ ngực như có gì nghẹn lại, một thoáng suy nghĩ: Không lý nào… Nàng sực giật mình khi thấy bàn tay ông Hoàn đặt lên vai nàng:
– Cô bị sao vậy? Không được khỏe hả, vậy tôi đưa cô vào phòng nghỉ nhé…
Mùi rượu bia trong hơi thở của ông, cùng với giọng nói hơi run của ông làm cô có phần nghi ngờ điều đó… nhưng nàng không chắc chắn.
– Cảm ơn chú, cháu hơi mệt nên xin về sớm, hôm sau cháu lại.
Nàng cố gắng đứng lên nhưng rồi chân nàng không còn đứng vững, người nàng nóng bừng hẳn, một cái cảm giác lâng lâng khó tả, nàng muốn bứt hết cúc áo ra, ngực nàng như muốn nổ tung, nàng thoáng hiểu việc gì đang xảy ra và thốt lên:
– Xin chú đừng…
Nhưng có lẽ quá muộn, cơ lực nàng càng lúc càng mềm nhũn đi, lý trí của nàng đi đâu mất, chỉ còn lại cảm giác ham muốn xác thịt mà thường ngày nàng vẫn kìm hãm. Trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, nàng còn quẩn quanh với những day dứt, đam mê, rồi đau đớn, quằn quại… Nàng mở mắt, đầu đau như có gì đập phải, một cảm giác đau ran rát ở phía dưới.
Hằng biết mọi việc đã xong, nàng đã phải trở thành một người đàn bà trong hoàn cảnh này sao, một người giàu có như ông Hoàn mà lại làm điều này với nàng sao? Nàng bật khóc tức tưởi, những giọt nước mắt nối đuôi nhau chảy ròng xuống mặt nàng. Tuy quần áo đã được mặc lại nhưng còn chưa được ngay ngắn, một cái gì đó cồm cộm phía bên trong của nàng.
Nàng mở khóa và kéo fecmotuya xuống, thì ra là một miếng bông thấm nước, máu tươi còn đọng trên đó, không nhiều như nàng nghĩ – nhưng là những giọt máu tủi hờn và đau khổ. Nàng không nghĩ đến tự tử hay trả thù nóng vội như bao người khác, nàng còn nhiều điều phải làm cho em nàng và cho đời, đây là cái thử thách khắc nghiệt nhất mà nàng trải qua. Nàng chống tay lên cằm tự chấn tĩnh để tìm ra việc gì cần làm bây giờ. Nàng quyết định đi về nhà…
Cửa phòng khẽ mở, ông Hoàn bước vào:
– Xin lỗi, xin lỗi cô Hằng, tôi đã làm điều không phải với cô, tôi, tôi… ân hận quá, tôi, tôi…
– Đồ đểu. Vừa nói Hằng định cho ông ta một bạt tai nhưng chợt thấy những giọt nước mắt trên khuôn mặt ông ta, nàng lại không nỡ. Nàng có phần tin là hắn chỉ là nạn nhân của những ham muốn không kìm hãm được, nàng chỉ giận là tại sao ông ta lại chọn nàng dù nàng không hề khiêu khích. Nàng òa khóc:
– Tại sao vậy, tại sao lại như vậy…
– Tôi không kìm hãm nổi bản thân, tôi tưởng… tôi tưởng cô cũng như những sinh viên khác…
– Vậy ông cũng làm như vậy với những người khác sao…
– Những bạn bè tôi đều cho là các sinh viên như cô đều thường đã quan hệ nhiều lần và phóng khoáng…
Nàng bỗng tức giận vô cùng, không còn muốn nghe ông ta nói nữa, liền xô hắn ta một cái thật mạnh rồi đi xuống lầu, nhưng thấy xây xẩm chóng mặt và đau rát phía dưới.
– Tôi… tôi thật lòng hối hận, dù sao cô còn mệt, để tôi lấy chiếc Honda chở cô về nhà.
– Không cần, quá đủ rồi.
Nàng cố dùng nghị lực của mình xuống hết thang, ra khỏi cửa, mở cổng, dắt xe và đạp về nhà. Nàng cố gắng để không khóc vì e rằng thiên hạ sẽ thấy lạ mà dòm ngó, tuy vậy nàng vẫn không sao ngăn được những dòng lệ chua xót chảy ra, đường phố bỗng nhòe hẳn đi, xe nàng vấp phải hòn đá lớn, nàng ngã xuống đường sầy sướt khuỷu tay, rách bên lai quần… ê chề.
Nhiều người tò mò ghé mắt thấy nàng khóc thì tưởng là nàng ngã đau, nhưng họ không biết thực sự nỗi đau của nàng là gì và nàng cũng không muốn nói cho ai biết một phần vì danh dự, phần khác vì nàng không biết phải làm sao nữa, có thưa kiện hay trả thù thì được ích gì. Gần một tháng trong sự lo âu và hoảng sợ, cuối cùng nàng đã thấy kinh nguyệt, nàng mừng vì nỗi bất hạnh không thêm nữa.
Nàng biết nàng sẽ không phải mang bầu vì lần “tai nạn” đó.
Cũng có điều lạ khác là hình như có những gì thay đổi trong nàng.
Lần này đau bụng tháng đã giảm đi rất nhiều nên dễ chịu, cửa mình nàng đôi khi thấy ngứa ngáy và nhột nhạt nhưng điều cơ bản nhất là nàng thay đổi cách nhìn cuộc đời.
Sau lần bị “phá trinh” bất đắc dĩ đó, nàng cảm thấy mình như trưởng thành hơn, nàng không còn gò bó trong khuôn khổ bảo thủ như trước, nàng chấp nhận những quà (khá mắc tiền) mà ông Hoàn gửi tặng dù nàng không nhận dạy kèm nữa (ông ta có vẻ muốn bù đắp những gì đã xảy ra), nàng ăn mặc hở hang hơn, tìm đọc các sách nói về tình dục và tự trang bị cho mình những hành trang cần thiết, lúc này nàng mới thấy thật là sai lầm khi mình đã lớn mà không hiểu biết nhiều về những kiến thức quan trọng này.
Hạnh phúc và những sung sướng tuyệt vời nhất mà đời người có thể tìm được lại phụ thuộc quá nhiều vào những điều mới lạ này.
Đôi lúc nàng tự soi gương, nắn 2 bầu vú căng phồng và hồi tưởng lại những gì đã xảy ra lần trước.
Nàng không thích ông Hoàn, không muốn tái diễn điều đó, nhưng lại ao ước được thử lại lần nữa và lần này nàng phải tự chủ, không để bị ‘lost control’ như trước.
Tuy nhiên nàng không biết phải bắt đầu như thế nào.
Rồi một hôm, nhỏ Thảo đi cắm trại 2 ngày mới về, nàng thấy buồn nên định dạo quanh thành phố Nha Trang chơi, cái thành phố biển này không rộng nhưng rất đỗi thân thương với nàng.
Sẩm tối, nàng dạo thêm một vòng cuối sát bờ biển để nếu tiện thì cũng ghé chỗ nhỏ Thảo chơi, nhưng không may, trường nhỏ Thảo cắm trại ở vùng bờ biển xa thành phố, nàng về đến nhà thì thấy anh Định đang ôn bài, có lẽ trời nóng nên anh mở cửa phòng.
Anh chàng hơn Hằng 3 tuổi, có lẽ vì xa nhà nên anh chỉ biết lấy sách vở làm nơi nương tựa tinh thần, anh là người rất cần mẫn và giữ đúng hẹn, không bao giờ chậm trả tiền trọ nhà và thường giúp chị em nàng trong các việc sửa chữa nhà cửa.
Hôm nay vắng Thảo, nàng chợt lóe lên tia hy vọng.
– Anh Định để chữ cho mọi người học với (Hằng nói vọng vào)
– Hằng về rồi à, ăn tối chưa…
– Anh tính khao Hằng gì nào…
– Món chè “ngó” được không…
– Thôi cho anh nợ đó, hôm nay em vừa đạp vòng thành phố nên mệt rồi, bữa sau được không. Thôi để yên anh học nhé…
Hằng nói và đi về phòng 2 chị em nàng. (Nàng biết anh đâu có nhiều tiền và cũng đâu phải là dạng đàn ông galăng hào hoa.
Nhà nàng có một phòng khách để nói chuyện và buổi tối trước đây thì ba nàng trải nệm cho thằng Hùng ngủ, còn 2 phòng ngủ, một trước đây cho ba và dì Linh và 2 bé Lan, Hậu, phòng kia cho Hằng và Thảo.
Lệch ra phía sau là cái nhà tắm, nghe nói trước đây mẹ nàng thích dùng bồn nên cái phòng tắm thì rộng, không tương xứng với các phòng ngủ thì chật hẹp hơn.
Hôm nay nàng mới đọc được một vài điều hay, nàng mỉm cười rồi đi tắm.
Phòng tắm không có gương soi, nàng tự nhìn xuống và đưa tay rà sát vào 2 bộ ngực của nàng, một cảm giác đê mê thích thú nhẹ nhàng, theo lời khuyên, nàng dùng 2 tay xoa bóp bầu vú mình nhè nhẹ, lâu lâu lại cầm cái núm vú kéo căng ra một chút, bởi lẽ nếu làm điều này nhiều lần sẽ giúp cho vú được phát triển đều đặn hơn, núm vú sẽ căng hơn và không bị tụt vào trong về sau khó cho con bú.
Đặt 2 tay vào giữa ngực, chà dần xuống dưới rồi nâng nhẹ 2 bầu vú và xoa ra 2 bên là những việc nên làm khi tắm.
Rồi nàng gội đầu, xong nàng xả nước ấm gần đầy bồn rồi từ từ bước vào.
Nàng ngồi xuống, gập người lại để 2 quả đào tiên sấp ngang mặt nước, rồi lấy tay vẫy nước và chúng để tạo ra các sóng kích thích, nàng thấy 2 bầu vú mình ửng hồng và căng dần ra, trông thật khêu gợi, rồi nàng lại nằm ngửa ra, dùng các ngón tay trái banh nhẹ 2 mép môi nhỏ còn bàn tay phải thì xoa dọc từ nhũ hoa xuống cửa mình, đi dần vào sát mép bên trong, nàng cọ qua nhiều lần cho thật sạch, động tác này gần giống như thủ dâm nhưng thật ra không phải vậy, nó giúp nàng vệ sinh và rửa kỹ những mép xung quanh cửa mình, đây chính là các ổ gây bệnh truyền nhiễm và khá bẩn nếu không lau chùi cẩn thận, đặc biệt, việc ngâm nước ấm cũng giúp cửa mình nảy nở hơn, nhạy cảm hơn và cũng dễ dàng lau rửa hơn, không bị vướng vít bởi đám lông nhiều khi gây đau, đồng thời lại thấy “phê phê” nữa.
Nàng bỗng nổi ý định thủ dâm xem thế nào nên chụm 2 ngón tay trỏ và giữa lại, đưa vào phía sâu hơn một chút, bỗng nàng nổi da gà, một dòng điện chạy dọc sống lưng, nàng khựng lại và không làm thêm nữa, hình như nàng chưa hết nỗi sợ đau mơ hồ, nhưng rồi làm nước ấm đã giúp nàng bình tĩnh lại, nàng tự tin hơn đưa ngón tay vào sâu hơn một chút, ngó ngoái qua lại, tim nàng se lại, đập mạnh hơn, nàng thấy sướng lắm, hơn tất cả những gì nàng từng biết.
Ở tuổi gần 20 hiếm ai lại quá lạc hậu như nàng… Có thể mẹ nàng trước đây cũng làm điều này, nàng tự hỏi: Sao mẹ không chỉ cho mình những nghệ thuật thủ dâm hay làm tình này há, rồi nàng tự an ủi: Hồi đó nàng còn quá nhỏ (10 tuổi) thì sao mẹ dạy cho được. Tắm xong nàng đi về phòng, đợi tóc khô nàng xịt lên một ít nước hoa tóc và bờ vai cho mùi hương thoang thoảng bay đây đó. Nàng gõ cửa phòng anh Định:
– Anh Định ngủ chưa?
Vừa mở cửa, Định nói:
– Chưa, còn sớm quá…
– Hôm nay em thấy hơi mệt, đau đầu anh có bắt gió được không?
– Cũng tạm nhưng không chuyên nghiệp, nếu Hằng cần thì có thể anh giúp cho.
– Vậy anh qua phòng em nhé.
Định qua phòng Hằng, anh thật lòng muốn giúp Hằng khỏi mệt nên hăm hở chuẩn bị bắt gió. Hằng ngồi trên ghế, Định đứng quay mặt đối mặt, 2 bàn tay để trên trán Hằng, anh day qua day lại, ấn ấn, giật giật như bắt gió thực thụ, thì bỗng nhiên Hằng gật xuống một cái, bàn tay của Định vuột khỏi trán mà rơi xuống. Định kịp hãm phanh để bàn tay không chạm vào bộ ngực của Hằng nhưng anh không tránh khỏi nhìn thấy một cái gì đó căng phồng trắng trẻo phía sau cái cổ áo hở và coocxê nhỏ như nâng nó lên.
Anh giật mình một cái, có cái gì nghẹn nghẹn trong cổ, tay anh hơi run và tim anh đập dồn.
Anh hơi thẹn định làm vài động tác nữa hồi rút lui nhưng khi nhìn thấy cặp mắt đang nhắm như buồn ngủ của nàng, anh cảm thấy yên tâm.
Định nghĩ: Có thể Hằng không biết anh vừa nhìn cái gì, may quá, thế rồi mùi nước hoa và mùi thơm da thịt người con gái đã quyến rũ anh, anh vừa “bắt gió” nhưng mắt thì dán chặt vào nơi mà lúc nãy anh chỉ vô tình nhìn thấy.
Anh căng mắt, ước ao nhìn thấy 2 cái núm màu hồng được rõ hơn vì nó đang bị che kín một phần.
Sao bộ ngực của nàng đẹp thế, nó căng tròn và đầy đặn và hấp dẫn làm sao, anh nuốt nước bọt cái ực, phải chi anh được sờ vào đó.
Định không dám, trong ý nghĩ của chàng, Hằng là cô chủ nhỏ (chủ nhà mà chàng thuê), còn chàng là dân dưới quê nên nào có ước vọng gì đâu.
Vậy mà lúc này đây, cái áo rộng cổ và cặp mắt đang lim dim của Hằng làm chàng có cơ hội được nhìn thấy bộ ngực ngon lành của nàng.
Lúc này anh lóe một tia hy vọng: Tại sao Hằng đã đau đầu còn dùng nước hoa, lại không nhờ chị Mười nhà bên bắt gió hay cạo gió như mọi lần.
Hôm nay lại không có nhỏ Thảo ở nhà nữa.
Nghĩ vẩn vơ nhưng chàng không dám làm hơn, vì chàng biết nếu chỉ là đoán sai thì hậu quả khó lường.
Hằng chờ đợi điều gì đó nhưng nó đã lâu mà không đến, nàng nghĩ anh sẽ ôm nàng nhưng anh không dám làm.
Nàng biết anh cũng thèm vì mấy câu nói lúc này của anh thật vô nghĩa và run run.
Nàng không mở mắt để anh tự do ngắm và mạnh dạn hơn.
Bất thình lình…
– Có lẽ em uống thêm viên Aspirin nữa thì sẽ đỡ?
Định đã dừng tay, Hằng thất vọng, nàng mở mắt đứng lên và nhìn thấy cặp mắt bối rối của Định, nàng hiểu: Anh là người nhút nhát quá.
– Cảm ơn anh Định nhé, vậy anh nhắm mắt lại để em tặng anh cái này.
Định từ từ nhắm mắt và mỉm cười để lấy lại bình tĩnh.
Một cái gì đó đặt vào môi anh.
Mặc dù mắt nhắm nhưng anh biết đó là môi của Hằng.
Bao nhiêu suy nghĩ đột nhiên tan biến, anh làm theo phản xạ của con tim, choàng 2 tay qua người của nàng, môi gắn chặt vào hơn.
Hằng đã “đốn ngã” một con người nhút nhát, nàng đưa lưỡi qua cho chàng, còn chàng thì nuốt nó ngon lành.
Những ngọn sóng tình dâng theo nhịp tim và hơi thở, thực sự lúc này nàng mới hiểu nụ hôn ngọt ngào không phải ở vị ngọt mà là ở những đê mê từ đầu môi đi thẳng vào tim nàng rồi truyền khắp toàn thân.
Định vẫn còn nhắm mắt, chàng không dám mở mắt vì sợ điều mình đang có không phải là sự thật, đúng là nàng dễ thương, mùi hương quyến rũ, nhưng thực sự chàng chưa mơ tưởng và yêu nàng say đắm.
Nhưng lúc này chàng không còn chống nổi nỗi ham mê và niềm đắm say và sự thúc giục của bản năng, chàng hôn nàng thắm thiết, thỉnh thoảng thì rời ra và thỉ thỏ vào tai những lời vô nghĩa: Anh yêu em, em đẹp lắm, em dễ thương quá.
Còn tay chàng thì sờ dần lên cao, xoa vào vùng da lưng của nàng làm nàng nổi sởn gai ốc.
Rồi nó lại đi xuống phía dưới, luồn vào dưới chiếc áo và đi dần lên phía trên.
Khi tay chàng chạm vào vú nàng, chàng bóp hơi mạnh một cái.
Nàng thấy như bị thắt lại, nhưng tim nàng muốn nổ tung ra, chân đứng không vững, nàng liền dựa hẳn vào chàng, đẩy chàng về phía bên phải, nơi đó là giường của chị em nàng, nàng ngã đè lên người chàng.
Thời gian như ngừng trôi, 2 con tim cùng nhịp đập, Định dùng tay cởi dần từng cúc áo của nàng, tấm thân trần khoe làn da mịn màng và trắng trẻo làm nàng trở nên quyến rũ hơn, chàng xoa quanh vùng cổ, xuống 2 bên rồi nắn nhẹ nhàng lên 2 vú nàng, không thể dừng lại được, anh luồn tay ra phía sau đẩy nhẹ cái nút coocxê, nàng nhẹ nâng vai để anh lôi nó ra dễ dàng hơn, rồi nàng xoay người, kéo để đè anh xuống, nàng giúp chàng cởi bỏ áo ngoài, rồi áo lót trong (eo ơi là anh chàng cẩn thận). Nằm phía dưới, lúc này Định mở to mắt để chiêm ngưỡng bộ ngực đẹp mê hồn của nàng, nhất là 2 cái nhũ hoa hồng hồng, như 2 hạt đậu phộng đang chĩa hẳn ra một cách kiêu xa, chàng đưa miệng vào đó nút như đứa con đang thèm vú mẹ.
Mỗi hơi nút của chàng làm Hằng run rẩy, nàng thấy như ngàn tia điện rần rật chạy khắp cơ thể nàng dễ chịu vô cùng. Anh lại dùng tay kéo cái quần thun xuống, và nàng lại rướn người giúp anh lột nó khỏi mông, anh đẩy xuống dưới và rồi dùng chân gạt hẳn nó ra ngoài, trên người nàng chỉ còn chiếc quần xilip nhỏ xíu, diềm đăng ten che cái thầm kín của nàng.
Nàng cảm nhận được một khối đang căng phồng dưới các lớp quần của chàng, không ngần ngại, nàng đưa tay mở nút và kéo hẳn nó xuống, để lộ ra cái quần lót trong đang như cột buồm căng gió. Nàng cho tay vào đó, lôi ra cái dương vật đang ngẩng đầu cứng ngắc, cảm giác nóng hổi và mạnh mẽ của nó kích ứng nàng quá mức, nàng lấy thế rồi lột hẳn quần lót chàng ra.
Rồi nàng dùng tay mân mê nó, nàng vuốt dọc thân của quý của chàng, nâng nhẹ 2 hòn nhân ngọc rồi hạ mình xuống rà lưỡi liếm dọc dưới lên đến quy đầu, một ít nước trong chảy ra, nàng kê miệng vào mút ngon như đang khát nước được ăn cây cà rem vậy. Rồi nàng bú và mút trong khi chàng phía dưới đảo mình qua lại. Nàng biết làm như vậy chắc chàng thích lắm, còn nàng cũng lâng lâng và ham muốn vô cùng.
Đột nhiên chàng ngồi bật dậy, đẩy nàng xuống, mạnh tay kéo phăng chiếc quần xilip của nàng, miệng chàng ngậm chặt bầu vú, tay chàng ngọ nguậy từ đùi lên cửa mình của nàng. Bàn tay chàng đến đâu, nàng đê mê đến đấy. Nước trong cửa mình nàng ứa ra cùng với các ngón tay của chàng tạo nên những tiếng kêu lẹt nhẹt. Nàng sướng quá, rên lên nhỏ nhỏ rồi to dần: Thích quá, đã quá, sướng quá anh ơi. Nói rồi nàng cầm lấy dương vật của chàng đẩy dần xuống dưới và vào trong, nó đang nằm ngay trước cửa đường vào thâm cung của nàng, nàng chờ đợi phút giây thần tiên như sách vở thường nói đến.
… Bạn đang đọc truyện Hạnh phúc mong manh tại nguồn: https://nongcuc.co/2024/07/truyen-sex-hanh-phuc-mong-manh.html
Rồi điều nàng chờ đợi cũng đến ngay, Định ép người xuống còn nàng thì nâng mông lên…
Lần thử thứ nhất: Hụt, dương vật của anh ấn mạnh vào một bên nhưng không tìm được đường vào, nó lệch vào khe giữa môi lớn và môi nhỏ rồi tuột lên phía háng nàng, có lẽ vì cửa mình chỉ mới một lần làm tình nên chưa dãn nở hẳn.
Hơi thở của chàng phà vào mang tai nàng nóng hổi, nàng cũng cảm nhận được một vật nong nóng đang tì ngay dưới bụng dưới của nàng.
Lần này chàng có vẻ không còn kiên nhẫn nữa, dùng một tay cầm bảo bối, còn tay kia chống vào giường để nâng người lên.
Trong khi đó, 2 bàn tay nàng đưa xuống phía dưới, tìm 2 môi nhỏ, nàng banh rộng nó ra.
Thì đây, chàng nhịp xuống, dương vật của chàng chui vào trong cửa mình của nàng.
Chàng đã hạ được mũi neo tình yêu đúng vào vùng cần thiết.
Đột nhiên, chàng thấy Hằng co người một cái, Định đoán: Chắc nàng bị đau nhiều lắm.
Thấy thương cho nàng, chàng hạ người cúi xuống hôn vào môi nàng một cái thật dài vừa như để tỏ vẻ thông cảm vừa như ngăn những tiếng thổn thức của nàng có thể xảy ra.
Thật ra chàng đã lầm.
Hằng đang ở trong trạng thái mê ly, ngất ngây chờ đợi, vậy mà đến lúc cái dùi cui điện vào chạm đúng nửa bên trong, nàng thấy một cái gì đó như co thắt lại, dù chỉ thoáng giây cũng đủ làm nàng gợi nhớ một cái gì đó đau đau trong tiềm thức.
Thay bằng cảm nhận được sự sung sướng, nàng thấy lo lắng, hoảng sợ đôi chút.
Và tai hại thay, chỉ một phần nghìn giây ngắn ngủi đó đã làm nàng đánh mất những hy vọng thường có.
Nàng bị mất đi bản năng phó thác tình yêu trong tay người tình, thay vào đó là lý trí của nàng kiểm soát hành động.
Nàng không muốn chàng thất vọng, nên cũng vờ hòa theo những động tác làm tình ngày càng nồng nhiệt của chàng, chàng dập lên dập xuống, di chuyển người một chút thấp cao để dương vật của chàng, lúc thì chạm vào mồng đốc (âm vật), lúc thì chạm vào đáy âm đạo của nàng.
Chàng thấy có những luồng điện chạy ngược xuôi, tích lũy trong dương vật của chàng, nó tăng nhanh như quả bom chuẩn bị nổ tung.
Chàng đã tìm được cảm giác mà chàng hàng mong đợi, một loạt động tác tự động của cây gậy tiên của chàng, nó giật giật và rồi từ bên trong, một dòng chất lỏng chạy xuyên nối liền giữa chàng và nàng.
Chàng biết chàng đã xuất tinh, cái cảm giác đê mê ngất ngây mà chỉ trong những “giấc mơ tiên” hay những lần thủ dâm chàng mới có được.
Còn đây là lần sướng nhất.
Nó là sự tiếp xúc thực giữa điện âm và điện dương, sự cọ xát có chất nhờn bôi trơn, có sự co bóp và co thắt của các khối thịt xung quanh hạt nhân tâm điểm.
Ngoài ra, những sợi lông của cả hai va chạm nhẹ nhàng cùng nhau, hơi ấm của làn da chạm da vùng đùi, vùng ngực, làn môi hôn và hơi thở gấp gáp, nhất là có sự hưởng ứng của người khác phái đã làm chàng ngất ngây khôn lường.
Chàng chống 2 tay để giảm bớt sức nặng 71kg lên tấm thân chưa đầy nửa tạ của nàng, ngắm nhìn khuôn mặt dễ thương của Hằng, cặp mắt nhắm run run có rướm đôi dòng lệ.
Định không biết là nàng đau, ân hận, hay dòng lệ sung sướng, dù sao chàng thật lòng thấy thỏa mãn và biết ơn nàng đã ban cho chàng lần đầu quan hệ với nữ giới rất tự tin và đạt được khoái cảm.
Vậy mà suýt nữa thôi, chàng định theo bạn bè đi thử “thời vận” ở “tiên động”. Ngặt còn phải gom tiền và nỗi sợ bệnh truyền nhiễm nên chưa dám.
Còn Hằng, nàng đang thầm khóc cho những ước mơ của nàng. Nàng cứ tưởng lúc được cọ xát giữa 2 vật lồi lõm này sẽ đưa nàng đến cảnh bồng lai tiên cảnh, sẽ hơn hẳn với những gì đê mê mà nàng được biết khi tự thủ dâm. Đúng ra thì nàng đã leo lên được nửa chừng dốc, vậy mà không thể leo lên đến đỉnh để tận hưởng sự sung sướng nhất của đời người.
Cứ theo sách vở, thì anh Định không phải là tay sành đời, và nàng khóc không phải vì đau. Lúc này là nàng uất ức cho cuộc đời. Nàng đã tìm ra nguyên nhân chính là vì nàng đã bị làm tình không như ý trong lần đầu tiên. Nàng bị ám ảnh bởi một chút đau, mơ hồ, lo sợ, rồi mất đi hứng thú làm tình ngay khi sắp sửa đạt đến đỉnh cao. Cũng may là dịch nhờn trong âm đạo của nàng đã tiết ra từ đầu nên cũng đủ để cho dương vật chàng cọ xát mà không gây cho nàng một cảm giác đau lắm.
Tất cả nàng cảm nhận chỉ là sự va chạm giữa 2 khối thịt không hơn không kém. Phút yên lặng trôi qua, ai cũng tìm lại chính mình. Hằng chỉ muốn tìm cảm giác thực sự của mùi vị ái ân, còn Định thì không dằn được sự ham muốn của tuổi trẻ. Cả hai tự nguyện đến đưa nhau đi tìm cõi bồng lai trên hạ giới (kẻ thành người bại) và không chút nuối tiếc sự việc đã qua.
– Anh yêu em, anh cảm ơn em, Định nói một cách mơ hồ.
– Đừng trách em đã giả vờ bệnh nhé.
– Không, anh thật không ngờ hôm nay anh hạnh phúc đến như vậy, anh yêu em nhiều lắm…
Hằng không nói, nàng chỉ gật đầu ra vẻ đồng ý. Nhưng thật ra nàng biết đó chỉ là lời nói lảng mà thôi. Nàng và anh nào có yêu nhau thật lòng gì, chẳng qua là ai cũng có nhu cầu, ham mê cần được giải thoát, đâu ai thiệt thòi gì. Nàng đã chuẩn bị cách ngừa thai đầy đủ, trinh tiết thì cũng nào đâu mà còn. Làm tình chẳng qua chỉ là nhận thêm những dòng tinh khí bổ dưỡng của đàn ông.
Những tinh khí này, không chỉ làm ấm âm đạo và thâm cung (dạ con) của người nữ, mà còn kích thích những cơ phận cần nảy nở của đàn bà sẽ phát triển hoàn chỉnh hơn.
Tuy hiểu biết rất nhiều về cái lợi mà làm tình đem lại cho người đàn bà, nhưng nàng thực sự không được vui khi không tìm thấy cảm giác như mình mong đợi.
Đã đành, không phải lúc nào đàn bà cũng đạt được cực khoái, nhưng nàng biết, có một cái gì đó không ổn trong nàng.
Định ngồi dậy lom khom, chàng lấy chiếc áo lót lau qua những dòng nhớt còn dính quanh dương vật của chàng, rồi mặc quần áo vào, chàng móc trong túi quần dài cái bật quẹt, rút 1 điếu thuốc trong túi áo, bỏ lên miệng châm lửa đốt, chàng đang tìm cách rút lui mà quên rằng người đàn bà kia đang cần sự động viên của chàng.
Hằng lủi thủi cũng ngồi dậy, mặc lại quần áo, chải lại mớ tóc đang rối tung, thoáng nhìn qua gương, nàng gắng nở nụ cười cho bớt ngượng.
– Em đi làm vệ sinh một chút, anh ngồi nghỉ, trong bếp còn đồ ăn, anh có thể ăn nếu đói…
– Anh không đói.
Định phà một hơi thuốc dài, anh về phòng để làm nốt phần luận văn đang viết dở tay. Hằng nín thở, đi thẳng về phía phòng tắm phía sau, nàng chúa ghét ngửi khói thuốc lá, và đây là lần đầu mà Định hút trong phòng nàng. Nàng đã từng thỏa thuận với anh khi thuê phòng là không hút thuốc trong phòng khách (đó là chưa kể đến phòng nàng). Nàng không trách anh vì biết anh đang bối rối chỉ còn biết lấy điếu thuốc cho ra vẻ bình thản.