Phần 10
Nghe thế Tiểu Chi khựng tay lại không rút nữa, cặp mắt tròn xoe nhìn thẳng vào mắt sư phụ. Do ôm Tiểu Chi trong lòng, Long Thiên cảm thấy sức nóng của bầu vú mềm mại của cô áp vào người mình, và cả nhịp tim đang đập dồn dập nữa… Sư phụ gần quá! Cả hơi thở gấp gáp của người phả vào mặt Tiểu Chi nóng bỏng… Cái ấy của sư phụ đang cứng lên chạm vào cô, dù qua lần vải Tiểu Chi vẫn cảm nhận được sức nóng của nó. Nó đã từng ở trong người mình, mình từng rất thích… người Tiểu Chi nổi hết gai ốc lên. Chân tay tê dại cô nhắm lại nói khẽ khàng:
– Sư phụ! Người hôn Tiểu Chi đi… Tiểu Chi nhớ người…
Ranh rới mong manh của luân lý đã bị phá vỡ hoàn toàn, đã từng có những phút đê mê trong nhau. Long Thiên tham lam ghé môi vào bờ môi hồng của Tiểu Chi hôn ngấu nghiến, bàn tay to lớn luồn vào trong áo cô chạm vào bầu vú trần mềm mại nóng rực. Thì ra Tiểu Chi không hề mặc áo lót lúc này, nên khi ôm cô vào lòng bầu vú núng nính ấy khiến cho Long Thiên tim loạn nhịp. Vừa hôn Long Thiên vừa bóp nhè nhẹ vào vú Tiểu Chi, nó mềm và đàn hồi thật tuyệt… Khi ngón tay sư phụ vê vê đầu vú bé nhỏ của mình, Tiểu Chi sướng qua ưỡn cả người lên cô cắn nhẹ vào môi sư phụ… Dâm thủy trong cô tràn ra chảy thành vệt qua gấu váy xuống khoeo chân…
Không còn cản nổi được hai trái tim đang thèm khát nhau, quên cả đau Long Thiên vùng dậy bế Tiểu Chi ra sau từ đường. Long Thiên xoay cái đầu lân một cánh cửa bí mật mở ra, bí mật của căn phòng này ngoài các lão đại ra không ai biết sự tồn tại của chúng. Khi Long Thiên bế Tiểu Chi qua bức tường đã đóng lại như cũ, qua lối mật đạo ngoằn ngoèo một đoạn xa mới tới căn mật thất.
Được sư phụ bế trong tay, Tiểu Chi thích thú ngắm khuôn mặt cương nghị đã có chút tuổi tác của người. Thật ra người đẹp trai mà! Sao mẹ Ý Nhi không thích nhỉ? Mà đúng là thiên hạ gọi hai người là lão hoàn đồng không sai. Dù tóc bạc muối tiêu nhưng Long Thiên chỉ như là ngoại tứ tuần, ta yêu sư phụ chăng Tiểu Chi chợt nghĩ…
Tiểu Chi tay quàng vào cổ Long Thiên, bầu vú mềm mại của cô rung lên theo nhịp bước cọ xát vào bộ ngực vạm vỡ của sư phụ. Cảm giác ấy khiến cho Long Thiên chỉ muốn bay thật nhanh tới gian mật thất cùng Tiểu Chi yêu đương một trận cuồng nhiệt… Đến chỗ hẹp phải khom người mới qua được, Tiểu Chi cảm nhận cái của sư phụ cứng ngắc nóng hổi chạm vào mình. Mặt Tiểu Chi đỏ lựng nghĩ “… hẳn là sư phụ rất thích mình, người đang nóng ruột muốn địt mình… nó cứng thế cơ mà… phải căng thẳng lắm… mới liên tục thế… sư phụ có yêu Tiểu Chi không nhỉ… hay đơn thuần chỉ muốn địt Tiểu Chi cho thỏa mãn… Không người yêu Tiểu Chi rồi! Mới đỡ tiêu chứ… nếu không sao tìm Tiểu Chi nữa…”
Nhìn khuôn mặt đỏ lựng của Tiểu Chi và ánh mắt đắm đuối đang nhìn mình. Long Thiên bối rối “… không lẽ Tiểu Chi yêu ta… ta cũng yêu con bé sao…” Tiểu Chi kéo đầu Long Thiên xuống hôn một cách say đắm… trong khi đó tay Tiểu Chi đã lén nhổ sạch đám tiêu vứt xuống đất, mà sư phụ không hề biết gì tay cô cũng không bị ám độc. Chắc do độc mãn thiên hoa nghìn năm là kịch độc có thể giải hết các độc khác… cả hai hôn nhau một lúc lâu ở đó mới rời khe hẹp tiến vào phòng mật thất. Đẩy cửa vào và bật đèn cái, Long Thiên ép người Tiểu Chi vào tường hôn lấy hôn để, dù đã mười bốn nhưng so với thân hình đồ sộ cao tận 1m90 của sư phụ. Thì Tiểu Chi qua thật bé nhỏ, Long Thiên phải khom người tưởng như gãy gập mới hôn được cô lúc này. Sau một hồi xoa nắn cặp vú đầy đặn của Tiểu Chi, Long Thiên tốc váy cô lên kéo tụt cái quần lót xuống. Khi chạm vào cái quần lót đã ướt nhẹp… Tiểu Chi chủ động nhướn người lên chụm chân để cái quần lót be bé xinh xinh của mình… tuột nhanh xuống sàn.
Long Thiên quỳ xuống banh cặp đùi trắng hồng của Tiểu Chi ra… Lần trước do độc hoa mãn thiên hành hạ, không có dịp nhìn ngắm kỹ lồn Tiểu Chi. Lần này cả tòa thiên nhiên đã phơi bày trước mắt, cái mu lồn đội cao lên, đám lông mượt mà chạy xuôi xuống cái khe mum múp đã nhầy nhụa nước… Tiểu Chi vẫn đang lớn hay do cơ địa thì không rõ, nhưng lồn cô rất ít lông… Nó mọc loáng thoáng không che được, cái đầu môi bé nhô lên chút xíu rồi lại mất hút trong cái khe lồn múp míp. Thấy sư phụ đang nhìn cái của mình, Tiểu Chi vừa ngượng lại tò mò cô bẽn lẽn hỏi:
– Sư phụ người thấy Tiểu Chi xinh chứ? Người thích Tiểu Chi không?
Long Thiên gật đầu! Không thể mở lời vì bị luân lý đè nén không cho phép nói ra, chứ không đến giờ này Long Thiên có thể công khai đứng trước mặt Tiểu Chi nói yêu cô. Sau lần ở nhà hoang Long Thiên tỉnh dậy không thấy đâu, trong lòng đã chẳng quên nổi cặp mắt tròn xoe đen thăm thẳm ấy. Nhất là thân xác đã giao thoa, cảm giác Tiểu Chi mang lại, phút chốc đã xóa hoàn toàn hình ảnh Ý Nhi mang nặng bao năm trong lòng… Chỉ là tuổi tác quá xa, thân phận trưởng bối và sư đồ khó lòng vượt qua… Long Thiên càng từ chối cảm giác đó nó càng mạnh mẽ không nguôi… khi Tiểu Chi hỏi vậy Long Thiên biết con bé cũng đã yêu mình… hạnh phúc hay khổ đau đây? Khi mà yêu nhau chẳng đến được với nhau…
Mặc kệ mọi chuyện! Dục hỏa đã công tâm mà đứng trước người con gái trong lòng của mình. Thì đã là người mấy ai bước qua được, Long Thiên cũng là người như ai đó… Nhìn cặp đùi trắng ngần dụ hoặc, cái lồn bé nhỏ mơn mởn của Tiểu Chi không thể cưỡng nổi nữa. Long Thiên dùng hay tay banh rộng ra… hang động huyền bí giờ đã hé lộ hoàn toàn.
Cái khe hẹp hồng rực sớm đã nhầy nhụa dâm thủy, đang co thắt liên tục chào mời… banh hơn chút nữa một cái lỗ sâu hun hút bé bé hiện lên. Của Tiểu Chi bé thế này thảo nào lần đó mình cảm giác sung sướng là phải. Long Thiên ghé môi vào liếm, thấy Tiểu Chi giật thót người lên khép chặt đùi vào đầu Long Thiên… cái lưỡi ảo diệu khiến cô sướng điên người…
Tiểu Chi rướn người lên rên rỉ “… sư phụ. Sư… phụ… Tiểu… Chii… chi… thích… ư… ư…” Hai tay cô tự xoa bóp bầu vú của mình, ở dưới Long Thiên liếm mút rất nhiệt tình. Tiểu Chi cảm thấy thật hạnh phúc… sự phụ thích mình… sư phụ yêu mình rồi… Tiểu Chi sẽ là của người, cho riêng người thôi… Long Thiên cảm thấy nước lồn Tiểu Chi tràn đầy miệng, một cảm giác nhờn nhờn nhạt nhạt… khi nó trôi xuống cổ… Hai đùi Tiểu Chi lúc thì khép chặt, khi rung lên bần bật vì thích… những tiếng rên rỉ của cô tràn đầy sung sướng hạnh phúc…
Long Thiên đứng dậy tụt quần xuống, cái buồi to tướng ngạo nghễ bật ra. Tiểu Chi đã quen với nó rồi không hề ngỡ ngàng như lần đầu. Cô quỳ xuống ngậm nó vào mồm và liếm quanh đầu khấc, thời gian đầu bên Lưu Vỹ cô đã được biết trò này. Chỉ là của sư phụ rất to Tiểu Chi ngậm phồng cả mồm mà không hết được… “… chụp… chụp.” “… chụp… chụp…” âm thanh vang vọng căn phòng khi Tiểu Chi mút nó. Ở trên nhìn xuống thấy cặp mông tròn trắng của Tiểu Chi đang nhấp nhô khi mút buồi mình, Long Thiên đã nứng lắm rồi… Khẽ đẩy đầu Tiểu Chi ra lùi lại, cô hiểu ý sư phụ đã muốn địt mình… Tiểu Chi đứng thẳng ôm lấy sư phụ, cô nhấc chân rộng ra nhắm mắt chờ đón… Vì cao quá chẳng thể nào chơi đứng được, Long Thiên bế thốc Tiểu Chi lên… Tiểu Chi vội quàng tay vào cổ sư phụ, rồi nhấc mông cho cái của sư phụ chui tọt trong lồn mình…
Lần đầu địt kiểu này khi cả buồi to tướng, va cả hạ thân theo trọng lực rơi xuống “hự… ự…”Tiểu Chi rên lên khi cái buồi to tướng của sư phụ ngập lút cán trong mình. Cả thân hình nhỏ bé trắng ngần của cô ôm lấy sư phụ, hay tay Long Thiên liên tục hẩy mông Tiểu Chi lên xuống… Tư thế chơi kiểu bế này, Tiểu Chi bé nhỏ lên Long Thiên có lực hơn… cả người cô nẩy tưng tưng… mỗi lần hạ mông xuống là thốn cả người “… á h áhh. Á ái… ui… sư sư. Phụ… hự… ự ự… á h…” Tiểu Chi la bai bải… rồi cô khó chịu quá bắt đầu khóc thút thít… thổn thức “… cho Tiểu Chi xuống… hự… ự… á… đau… á… Tiểu Chi đau rồi… hự… ư… hu… hu… hu…” Đang cơn hăng trong cái lồn khít rịt của Tiểu Chi… Thấy cô khóc quá Long Thiên mới xót xa vì mình sướng quá mê muội đi mà không để ý…
Tiểu Chi tụt xuống hai tay chống vào tường, cặp mông tròn căng ngẩng cao chờ đợi… Long Thiên tiến đến cho vào, rồi ôm lấy cặp mông Tiểu Chi mà nắc… Nhưng cú dập vũ bão hai thân thể va nhau “… phành… phạch…” Có phát mạnh quá cả người Tiểu Chi lao chúi vào tường… Cả hai cùng cảm thích thú trong tư thế này… Tiểu Chi đã ra nước mấy lần… sư phụ vẫn còn sung sức những cú dập liên hồi… một lát Tiểu Chi cũng khá mệt vì… lần này cô thấy kích thích hơn lần trước… cô chỉ mong sư phụ ra… để tạm nghỉ. Long Thiên bế phốc Tiểu Chi ra chỗ cái giường cuối gian mật thất… đặt cô nằm ngửa gác hai chân lên vai. Tiểu Chi người cong như con tôm, sư phụ địt mạnh quá khiến cả cái giường rung bần bật… rồi cô ưỡn người sát chặt cơ thể sư phụ… hứng từng dòng tinh trùng nóng hổi của người chảy vào cô…
Long Thiên nằm vật ra thở hồng hộc… Một lát sau Tiểu Chi mới ngồi dậy một cách uể oải… Tiểu Chi bò đến cạnh sư phụ hôn lên môi nói:
– Tiểu Chi hạnh phúc lắm… Tiểu Chi muốn… muốn… lần này có con với người… Tiểu Chi sẽ sinh con với… người…
Nói xong Tiểu Chi mới thấy ngượng, mặt đỏ gay… Nhìn Tiểu Chi mặt đỏ hồng hồng và câu nói đáng yêu đó… trong tư thế bò chống tay ấy hai bầu vú căng tròn rủ xuống rung rinh… gọi mời… Long Thiên thích quá… vùng dậy đè lên cô tiếp tục lần hai…
Cả căn phòng lại vang lên nhịp điệu hoan ái, lần hai Tiểu Chi thỏa mãn hoàn toàn… dù người mỏi rã rời… Cô ngồi dậy thấy từ khe lồn mình dòng tinh trùng trắng đục của sư phụ trào ra nệm… cô tự nhủ “… ra nhiều thế này… liệu mình còn thể có con với sư phụ không?” Tiểu Chi len lén nhìn cái buồi của sư phụ rũ xuống, giờ mệt rồi nếu người làm tiếp nữa chắc mình ngất mất… cô lo sợ… Thấy sư phụ đang nhìn mình Tiểu Chi vội thu người ngồi xoay lưng ngó lại, Sợ sư phụ thấy những chỗ kín đáo của mình lại địt tiếp…
Cô thấy nó đang ngóc đầu lên, Tiểu Chi lo lắng lẩm bẩm “… tiểu quỷ ngươi hư quá rồi… nãy giờ quấy nhiễu trong ta chưa đủ chán sao… Mà đã quay người đi rồi chứ… ngươi đúng là ghê gớm…” Long Thiên dạng chân Tiểu Chi ra tiếp tục cho vào trong cô… Khá mệt rồi nhưng Tiểu Chi vẫn choàng cổ sư phụ kéo xuống nói nhỏ vào tai… “… sư phụ… người hạnh phúc chứ? Tiểu Chi yêu người!” Câu nói kìm nén cuối cùng đã bật ra khỏi miệng… bất chấp hàng rào luân lý… Thể trạng của Long Thiên là rất khỏe hơn nữa rất thích Tiểu Chi… cơn cuồng dâm lên khó kiềm được… Khi cả hai rời nhau lần thứ ba nhìn Tiểu Chi trần truồng nằm ngủ thiêm thiếp đi… vẻ mặt thì rất hạnh phúc… Long Thiên thở dài nghĩ “… Tiểu Chi ta xin lỗi! Đi mà không cáo biệt… nhưng yêu con… ta phải đi… còn một số việc cần làm… cho con. Giá như ta trẻ lại…”.
…
Tiểu Chi tỉnh dậy nhìn chung quanh, sư phụ đi rồi ư… mình nói thế sư phụ không thích nên đi chăng? Nhìn đám ga giường nhàu nát, còn lẫn vết loang lổ của cuộc yêu lúc trước… tự nhiên cô thấy xấu hổ… khi mình tình nguyện yêu thương với sư phụ. “Người làm thế với ta sao người lại đi luôn được… chứ”… Tiểu Chi nhìn quanh phòng đâu đâu cũng thấy tàn tích của mình mà sư phụ… góc nhà sát cửa ra vẫn còn cái quần lót và cái váy nhăn nhúm… “Người tệ quá không thèm nhặt cả đồ cho ta…”, Tiểu Chi nghĩ thầm… chợt cô mới thấy trên đầu giường có một hộc tủ nhỏ hình như ai đó cố tình không khép hé lộ một góc phong thư… Lúc trước mải yêu đương cả hai không hề thấy, Long Thiên vội ra đi sợ Tiểu Chi thức dậy đi không nổi… vì thế tận giờ cô mới là người nhìn thấy.
Tiểu Chi mở ra thấy có hai phong thư và một quyển sách, cùng hộp nhỏ có ảnh sáu người hồi còn trẻ trong trang phục quân nhân. Bốn bộ cầu vai quân hàm và thẻ quân nhân… Lá thư gửi Sư phụ và một lá của Tiểu Chi… cô chỉ định đọc thư của mình. Những nghĩ ngược xuôi mãi cô mở lá thư của sư phụ ra xem trước… cô tự cho rằng “… chả gì ta cũng là… của người, ta nếu sinh được con cho người, thì là thê tử ta có quyền xem chứ” Lá thư mở ra có tận bốn người cùng viết… cô chỉ quan tâm mỗi đoạn đầu do sư phụ Long Tam viết…
‘… Thiên Ca chúng ta biết! Đại ca sẽ đến mật thất này khi viếng chúng ta, để tìm thêm tin tức về cái chết bốn anh em đệ. Ta chủ định để cho người nhìn thấy thư, khi người đọc thư này, bốn anh em ta đã hóa ra người thiên cổ. Chúng ta chết không vì đại ca, cho nên đại ca không cần đau lòng hay tự trách, ông ta ép chúng ta vì quyển sách đó… ta thà chết cũng không giao bản thật. Vì biết dù giao bản thật hay giả bốn thân già chúng ta cũng hết giá trị lợi dụng, ông ta đã có được một bí thuật khác và đã luyện ra những kẻ khủng khiếp hơn chúng ta năm xưa nhiều. Ông ta muốn Thiên hoa bí lục này không để dùng mà để hủy nó… vì ông ta biết khắc tinh của bí thuật ông ta có chính là ngọc nữ mãn thiên.
Năm anh em ta chết cũng bởi “thiết cương thi thuật” thiết cương thi là biến xác chết thành công cụ tấn công. Súng ống hay tiễn thuật chả làm gì được chúng, khi lão có đủ số xác chết tạo ra một đội quân lớn. Thì ngày đó máu chảy thành sông, đảo chính đất nước chỉ là nhỏ. Quân đội vô hồn này có thể thống trị thế giới, bởi khi dụng thuật chúng có trí thông minh của người sống vừa chết xong lúc ấy. Nếu lão giết một phi công khi người đó chết, áp chế ngay thiết cương thi thuật thì đó là một phi công bất khả chiến bại. Bởi người ta chết không còn sợ gì cả, thiết cương thi đánh thức bản năng không kích thích nhân tâm.
Đệ tham khảo học thuật không dám nhận bách sự tinh thông, nhưng cũng có chút đỉnh kiến thức. Tiểu Chi sinh cùng ngày cùng giờ của Thiên Hậu nghìn năm trước, cùng năm đó đệ cũng thấy sao xa nơi phương nam. Tư chất Tiểu Chi thông minh lĩnh hội nhanh da trắng như ngọc… thần mắt tinh tường. Đích thị là ngọc nữ băng tâm chuyển thế, có thể đó là mệnh trời đại ca đừng ích kỷ hãy giao bí kíp u hồn cho cô ấy. Và kết hợp thiên hoa bí lục này ngọc nữ sẽ tái sinh, họa kiếp nhân gian lần này mới có hy vọng hóa giải. Nếu không đội quân thiết cương thi thuật hình thành, thì sẽ có một đế chế phát xít mới toàn địa cầu.
Ngọc Nữ có thể hành thi sai khiến tất cả, và là khắc tinh duy nhất của thiết cương thi. Thiết cương thi súng bắn tan nát có cương thi khác, trừ giết sạch người trên thế giới này, cái tệ nhất chúng có thể lái máy bay, xe tăng nếu trước khi chết chúng là người đó… Chỉ có ngọc nữ mới dùng được “cửu thiên u hồn” khiến cho cương thi không giết người. Và chỉ độc mãn thiên hoa mới giết được ông ta mà thôi, đệ đã khổ tâm cài được một nội ứng bên ông ta mới biết được bí mật chết người này. Chúng ta sống là quân nhân của tổ quốc, chết là cũng quân nhân… đại ca vì nước làm trọng. Nhớ tuyệt đối không được tìm ông ta báo thù, không chính đại ca sẽ thành thiết cương thi…”
Tiểu Chi bàng hoàng không lẽ ta là một sứ mệnh? Ta sinh ra là để làm việc này… không trách khi bé ta thường mơ thấy hoàng cung. Thấy ta ngồi trên ngai vàng… khi ấy ta chỉ nghĩ đó là giấc mơ. Tiểu Chi giở tiếp lá thư của mình đọc ‘ Tiểu Chi con! Thư này chú Tam viết nhưng tất cả tâm huyết chung là của chúng ta. Con gái con còn bé nhỏ học thuyết luân hồi có thể con không biết… nhưng từ khi sinh ra con không giống người khác. Con là con gái chúng ta thân bậc trưởng bối lại là nam nhân.
Chỉ con gái tự biết thân thể con, nếu trên người có có bớt đỏ hình trái tim. Thì con là chính thân ngọc nữ hãy vì mọi người trên thế gian và nghe lời khẩn cầu của chúng ta những quân nhân của tổ quốc. Thật sự chúng ta vốn không từ hắc đạo mà ra. Con hãy dùng “thiên hoa bí lục” này kết hợp với “cửu thiên u hồn” trở về chính thân của con nghìn năm trước. Khi mà Tuyết thiên hoa xuất hiện trên ấn đường của con thì con đã thành công.
Họa kiếp thế nào đại ca Long Thiên sẽ nói rõ cho con biết, con hãy cố gắng vì đất nước vì mọi người. Và cũng vì chúng ta, bởi chúng ta chết vì thiết cương thi sau bảy ngày nếu con không chuyển thế được. Thì bốn lão già chúng ta thành công cụ giết người cho ông ta mãi mãi rồi. Con không thể làm chúng ta sống sống được lại nhưng chí ít chúng ta còn được yên nghỉ… Vì dù đốt xác độc tố sẽ lan tỏa toàn bộ người xung quanh sẽ chết, ông ta sẽ có thêm cương thi mới… ‘
Tiểu Chi nghĩ đã ba ngày rồi! Không thể chậm trễ mình phải xem “thiên hoa bí lục” Cô giở ra toàn bộ quyển sách trắng trơn chỉ có mấy chữ… “Thiên hoa bí lục, cần huyết tiên ngọc nữ để mở… người phàm không thể lĩnh ngộ” Tiểu Chi dùng tay cắn cho máu nhỏ xuống quyển sách. Máu chảy tới đâu chữ hiện ra đến đó thật diệu kỳ. Nhưng đọc những bút tích cô không khỏi giật mình “… cửu thiên huyền u, sau khi nhập thể thất nhật sẽ phát uy. Vạn suy nghĩ chúng sinh bên cạnh đều có thể lĩnh ngộ, song nếu không luyện qua bí lục này khống chế tâm cơ… thì ắt sẽ phát điên mà chết. Bởi không thể chứa nổi hàng vạn suy nghĩ, của người chung quanh tất loạn trí. Độc mãn thiên nghìn năm có tác dụng xa vạn trượng, kẻ bị độc khắc chế có muôn vạn…” may là còn cơ duyên… không Tiểu Chi này sớm phát điên rồi.