Phần 13
Khi Đông Vũ chạy xuống đến nơi Tiểu Chi, vẫn đứng im giữa sảnh đường vắng tanh. Đám anh em toàn bộ gần như tỏa đi tìm Tiểu Chi khắp nơi, còn số ít đang tuần tra bên ngoài… cả sảnh chỉ có Đông Vũ và Tiểu Chi. Mái tóc dài của cô phất phơ bay theo làn gió nhè nhẹ từ cửa thổi vào… Đông Vũ đứng sau ngược sáng lên nhìn rõ thân hình của Tiểu Chi nổi lên qua lần vải mỏng.
Tiểu Chi càng lớn càng xinh, hơn nữa đứng ngược sáng nhìn từ sau chả khác gì lúc cô trần truồng khi nãy trên phòng. Đông Vũ vốn từng một lần chơi Tiểu Chi, tháng ngày tiếp xúc nhiều với sự hồn nhiên nhí nhảnh của Tiểu Chi. Thật lòng đã yêu Tiểu Chi mà yêu chả ai không ham muốn cô gái trong lòng mình cả. Nay nhìn tư thế gợi dục thế này, cặp mông tròn lẳn hằn lên vệt quần lót… quả thật khó chịu vô cùng…
Tiểu Chi đang suy nghĩ hỗn loạn trong đầu chưa cất bước đi, khi cô quay lại thấy Đông Vũ nhìn mình đắm đuối… nhất là thấy “tiểu quỷ” trong quần huynh ấy đang trỗi dậy dựng đứng sau lớp vải. Thì cô ngượng lắm thay vì đi khỏi lại đứng chôn chân tại chỗ mặt cúi gằm. “Vũ Ca đang thế kia hẳn… muốn ta lắm rồi… ai bảo đáng đời mình đi khiêu khích huynh ấy cơ… nhưng thật ta cũng đâu cố ý cởi truồng cho Vũ Ca thấy mà… giờ phải làm sao…” Cô chưa kịp nghĩ gì thêm, thì Đông Vũ đã đến ôm lấy cô và hôn rồi.
Tiểu Chi không phản kháng để yên cho Đông Vũ hôn mình, thật lòng cô cũng không hiểu cái gì khiến cô làm thế… Vì Vũ Ca đẹp trai hay là cô đang bối rối… mải nghĩ ngợi… cô đã không nhận ra bàn tay của huynh ấy luồn vào cổ áo mình, cũng vì cái váy này cổ áo khá rộng. Vì vậy chỉ khi những ngón tay thô ráp chai sạn do luyện tiêu, xoa trên bầu vú mịn màng của mình cô mới biết. Cảm giác buồn buồn nhột nhạt trên vú chưa bao giờ Tiểu Chi gặp… cô thấy thinh thích… người rạo rực cả lên. Bên dưới dâm thủy đã tràn ra ướt một mảng quần lót… người cô mê muội đi và tự nguyện hôn lại Đông Vũ cuồng nhiệt…
Đông Vũ đẩy Tiểu Chi dựa lưng vào cây cột to chính điện, tiếp tục hôn đắm đuối. Một tay đang quàng qua cổ Tiểu Chi tay còn lại rời khỏi bầu ngực căng tròn, nay đã cương cứng lên ở đầu vú vì kích thích quá độ. Đông Vũ tốc váy Tiểu Chi lên tháo tụt cái quần lót của cô rơi xuống mắt cá chân. Tiểu Chi kẽ nhấc một chân ra để cái quần lót khỏi vướng víu, hành động đấy khiến Đông Vũ sướng tột độ… Vì không khác gì Tiểu Chi đã ngầm chấp thuận để cho mình địt… Tụt quần mình xong cái… Đông Vũ vội vã cầm cái buồi cương cứng ấn vào khe lồn ướt nhẹp của Tiểu Chi. Cô dạng rộng chân ra, ưỡn người cho cái ấy của Vũ Ca dễ vào hơn… Do Đông Vũ không to lớn như sư phụ… lên không quá khó khăn… Tiểu Chi thở dốc và bấu chặt vào lưng Đông Vũ khi cái ấy của Vũ Ca đã nằm trọn trong lồn mình…
Người Tiểu Chi trồi lên tụt xuống theo nhịp thúc của Đông Vũ, lần đầu chơi đứng lại không bị thốn như lúc sư phụ Long Thiên bế cô mà địt điên cuồng… khiến Tiểu Chi thấy sướng cô thở hổn hển không dám rên rỉ ra tiếng, vẫn lo đám anh em bên ngoài biết… Đây là lần thứ hai chơi Tiểu Chi, nhưng so với lần phá trinh cô trong cơn say. Thì lần này Tiểu Chi tự cho hơn nữa, của cô nó không còn khô khan mà co bóp liên hồi ôm chặt lấy cái buồi của mình… Sướng… sướng thật… Đông Vũ hứng lắm thúc liên hồi “bịch… bịch…” hạ thể Đông Vũ đập mạnh vào mu lồn Tiểu Chi phát ra tiếng…
Tiểu Chi cũng thích lắm rồi… nhưng cô lo người ta biết thì thào vào tai Đông Vũ “… ưm ư… ư… nhẹ nhẹ thôi… Vũ Ca… anh em còn ở ngoài… ư… ưmmm… ư… họ vào… ư ư…”. Tiếng nói ngắt quãng lẫn tiếng rên rỉ của Tiểu Chi khiến Đông Vũ càng thấy phấn khích tột cùng… Thúc mạnh hơn cả lúc trước… Thật ra lúc thấy Tiểu Chi bay xuống, thì trước khi xuống tầng một, Đông Vũ đã qua lỗ hổng phát tín hiệu cho anh em tuần phòng rời đi rất xa rồi… Không phải là dự tính đến lúc này, mà Đông Vũ sợ nếu Tiểu Chi bay tiếp. Đám anh em kinh động… nhất là biết đâu việc này bị lộ ra ngoài thật nguy hiểm cho cô…
Đông Vũ địt mạnh và nhanh gấp gáp, Tiểu Chi sướng lắm… hai đùi cô khép chặt vào nhau… người run rẩy… Môi cô mím lại cố nén nhưng tiếng rên rỉ vẫn bật ra khỏi miệng… khuôn mặt xinh xinh ửng hồng lên… một lát có vẻ đã mỏi Đông Vũ rút ra khỏi lồn cô. Tiểu Chi đứng dậy cởi luôn cái váy ra cho đỡ vướng víu, cô đẩy Đông Vũ ra sàn nhà chủ động ngồi lên trên.
Tay cô cầm cái buồi của Đông Vũ vẫn còn nhầy nhụa dâm thủy của mình ấn vào lồn mình. Hai tay Tiểu Chi chống ra phía sau vịn vào đùi Đông Vũ, và nhún lên xuống nhịp nhàng… Có một điều Tiểu Chi không hề biết từ lúc hứng tình, và khi cô quan hệ với đàn ông thì cái linh khí trong người vừa tái nhập kia bị hỏa dục nén xuống… Chân khí đảo ngược cô trở về yếu ớt như bình thường…
Nếu không trong cơn hứng tình chỉ cần một cú nhún mạnh, Vũ Ca sẽ tan xương nát thịt mà chết. Nhìn Tiểu Chi ngồi trên bụng mình nhún, bầu vú tròn căng rung rung… buồi của Đông Vũ đang được bao bọc bởi cái lồn ấm áp co thắt trong cơn sướng của cô… Có nằm mơ Đông Vũ cũng không nghĩ có ngày được như bây giờ… địt Tiểu Chi… mà cô ấy lại thích thú như này.
Vì nằm dưới trong lúc phấn khích tăng cao… Đông Vũ chịu không nổi chồm trở dậy đè Tiểu Chi xuống đất, gác hai chân cô lên vai mình gồng người lên nhấp những cú cực mạnh vào trong cô… mặc dù đang nứng nhưng bị chơi một cách vũ bão trong tư thế này thì Tiểu Chi chịu không nổi… Cô bật cong cả người lên mắt nhìn xuống lồn mình, nơi cái buồi cứng ngắc của Vũ Ca lao sần sật vào trong cô. Muốn đẩy Đông Vũ ra khỏi mình nhưng vô hiệu… vì tư thế gò bó cong người như con tôm này không hề có lực…
Hai tay cô bấu chặt vào tay Đông Vũ, chốc chốc người lại oằn lên bởi những cú thúc quá mạnh… “… Vũ ca! Aa… á ahhh… nhẹ thôi… á hự… nhẹ thôi… đau muội quá rồi… hự… ự…” nghe Tiểu Chi rên rỉ… Đông Vũ… đang cơn phát cuồng thúc thêm hai ba phát nữa đè Tiểu Chi dán chặt xuống sàn… bắn tinh vào trong cô. Tiểu Chi bị đè đến ngạt thở… cảm thấy dưới lồn mình từng đợt tinh trùng nóng bỏng của huynh ấy chảy… trong cô… Hết đợt này đến đợt khác… sao mà Vũ Ca lại ra nhiều thế… Xong rồi Đông Vũ nằm bẹp trên người Tiểu Chi thở dốc lòng hân hoan nghĩ “Muội thật tuyệt… cuối cùng thì ta thật là hạnh phúc… sớm biết địt muội… mà muội tự nguyện cho… thích thế này… ta chẳng muốn đi hiếp dâm như thế… đợi muội thật hứng lên có phải hạnh phúc cả hai không…”
– Trời Vũ Ca! Người nặng chết đi được, buông ra cho ta thở chút đi… Nãy giờ người đã thúc liên hồi vào ta, ta vẫn còn đau lẫn rát muốn chết đi đây… Tiểu Chi ta thở không ra hơi vì người rồi…
Tiểu Chi bất lực nằm dưới làu bàu, tỏ vẻ khó chịu ra mặt. Đông Vũ thật vẫn muốn nằm im trên cơ thể mềm mại của Tiểu Chi trong cảm giác hân hoan sung sướng… Khó khăn lắm Tiểu Chi mới hất được cái thân xác lực lưỡng của Đông Vũ xuống để ngồi dậy. Ngồi dậy rồi… dường như chợt nhớ mình không còn khả năng khủng khiếp kia nữa… Cô bật cười thích thú:
– Yeah! Aaaa… ta lại bình thường rồi… thật vui quá…
Tiểu Chi hôn môi Đông Vũ một cái rồi chạy vọt về phòng, quên cả mặc quần áo… trong khi đi vẫn còn tinh trùng của Đông Vũ quện lẫn dâm thủy của cô chưa ra hết… đang từ khe lồn rỉ ra… rớt thành vệt theo chân cô xuống sàn… Khi đến cầu thang cô mới ngoảnh lại nói:
– Vũ Ca! Cảm ơn người giúp ta thoát khỏi trạng thái điên rồ đó…
Có lẽ là một người khác chắc sẽ vô cùng ham muốn sức mạnh đó, Tiểu Chi thì không cô chả cảm thấy nó có gì thú vị hết. Đang sống bình thường bỗng nhiên mình chả kiểm soát được bản thân… như thế thật chán… Nghĩ đến hôm nay hạn kỳ thất nhật cha nuôi cùng các chú sẽ bị người ta hành khiển. Cô vội vàng mặc bộ quần áo khác vào đi về phía từ đường.
Tiểu Chi muốn một mình chuyên tâm suy nghĩ… tìm cách khởi động cửu thiên u hồn, đi nửa đường gặp Đông Vũ đang tiến về phía mình tay cầm thứ gì đó… hình như muốn tặng cô. Bộ dạng vui vẻ ấy giờ chẳng vào mắt Tiểu Chi, cô đang chuyên tâm cho chuyện của mình… Thấy Đông Vũ chặn đường mình, Tiểu Chi bực bội nói:
– Vũ Ca tránh ra… đừng có làm phiền ta…
Nói xong Tiểu Chi gạt Đông Vũ ra chạy nhanh, về phía từ đường và biến mất trong đó. Chỉ mới vừa yêu thương nồng thắm xong bây giờ lại hóa ra… cục băng… Đông Vũ thấy Tiểu Chi từ lúc ở chỗ Lưu Thiếu Kỳ trở về rất kỳ lạ… thoắt ẩn thoắt hiện như một… u hồn. Trong mật thất Tiểu Chi đọc lại tất cả mọi thứ nhớ được trong đầu… Chỉ còn vài tiếng nữa ta mà không khởi động được chúng ắt cha nuôi, cùng các chú thành công cụ cho người ta mất… Mà kẻ đó là ai? Hắn có mục đích gì mà ghê gớm thế…
Nghĩa trang lạnh vắng âm u, tiếng chim cú rúc lên từng hồi sau rặng cây… Bóng Tiểu Chi bé nhỏ cô độc trước mộ bốn lão đại… cô sợ lắm nhưng nghĩ người ta, lợi dụng thân xác cha nuôi và các chú thì không đành lòng. Lấy hết can đảm để đứng ở đây… nhưng mà cô thật hoang mang lắm… Không biết u hồn chú… có thật là có tác dụng hay không?
Gió thổi ào ào khiến không khí càng thêm thê lương, lá khô xào xạc theo gió đuổi nhau trên lối nhỏ vào nghĩa trang… Ta là ai? Và nếu ta chết đi có thương xót đến ta không? Ngày tháng đã qua người thương yêu ta thật lòng, có lẽ chỉ có cha nuôi và các chú. Họ không lấy gì từ Tiểu Chi, họ cho ta vô điều kiện…
Thấy họ giờ đây chết mà cũng không yên thân thế này, thật đau lòng quá đi… Tiểu Chi ngồi xếp bằng cô nhẩm đọc chú thuật u hồn. Cả nghĩa trang âm u bỗng gió xoáy mịt mùng… âm khí từ các ngôi mộ bốc lên trùng trùng… từng làn hơi lạnh buốt hướng thẳng vào cô. Trong cái rủi có cái may do bột phát cho Đông Vũ làm chuyện đó với mình, sức mạnh hồng hoang ngọc nữ vô tình bị phong ấn lại bởi hỏa dục công tâm… Lần này khởi động cửu thiên u hồn âm khí thâm nhập cơ thể, không xung đột với dương khí của hồng hoang… Chứ không thì chúng sẽ làm cho Tiểu Chi chết mà tứ chi tan nát, nếu hiểu được bí thuật cô đã tự phong ấn và khởi động nó được…
Bỗng chốc người Tiểu Chi trở lên lạnh toát, khi hàn khí vào đến đâu cô lại thấy mình trở lên thoải mái hơn… chuông đồng hồ đã điểm mười hai giờ. Cả nghĩa trang vẫn im ắng không hề có chuyển biến gì… Vậy là ta đã thành công Tiểu Chi mừng rỡ, cuối cùng ta đã phong ấn được tà chú kia. Chợt trong đầu cô vang vọng những dòng suy nghĩ của người khác ‘… sao giờ này không thấy có thêm cái thây ma nào thế này, ta phải về báo lại ông chủ…
‘Thì ra là những kẻ đó Tiểu Chi đi ra cổng nghĩa trang thấy bóng một kẻ mặc áo đen đi vào ngôi biệt thự cách nghĩa trang không xa.
Tiểu Chi rón rén lại gần cửa ngó nghiêng, bỗng bộp một cái cô bị một tay cứng nhắc túm cổ áo lôi xềnh xệnh vào trong. Kẻ đó lôi cô qua một dãy hành lang dài vứt bộp cô vào một cái phòng, đèn điện đang sáng chói… lẫn cả tiếng người đánh đấm thùm thụp… Kẻ tóm Tiểu Chi là thiết cương thi, cho lên khi nó bên cô mà cô không đọc được suy nghĩ của nó… Bàng hoàng Tiểu Chi ngó ngược ngó xuôi… thì thấy sư phụ Long Thiên đang bị khóa tay ra đằng sau… Hai tên cương thi giữ sư phụ, một tên ra sức đánh… mặt mũi người đầy máu. Tiểu Chi la lên:
– Sư phụ! Người… người sao thế này…
– Ta không quen cô, cô là ai?
Tiểu Chi lại đọc được ý nghĩ khác ngay trong đầu Long Thiên “… con tìm cách trốn mau, đừng tỏ ra quen ta đừng cho hắn biết con luyện cửu thiên u hồn…” Còn một dòng suy nghĩ khác thì ra, ở đây hiện có hai sống ở chỗ này thôi… “… thì ra chúng mày thầy trò, để xem Long Thiên ngươi còn cứng đầu nổi không… nhìn nó lại cũng xinh xắn… vừa hay ta lâu nay chưa thưởng thức gái đẹp” Hắn muốn chơi mình, mà lại trước mặt sư phụ thế này… Tiểu Chi vội xoay người lại xem hắn là ai… Chung quanh có rất nhiều người đứng, nhưng sắc da đều xám ngoét của người chết. Trên ghế bành là một lão già, trông mặt mũi hung ác và xấu xí. Lão khoảng chừng đã trên 80 tuổi… lão ra hiệu lập tức Tiểu Chi bị tên cương thi lôi xềnh xệch về phía lão.
“Xoạt… xoạt…” áo váy của Tiểu Chi bị xé tan tành, Chưa đầy hai phút cô đã bị tên cương thi lột truồng trước mặt lão ta. Lão cười ha hả nói với Long Thiên:
– Thằng phản phúc kia, nếu mày giao lại cửu thiên tao sẽ tha cho con bé này sống… bằng không lát nữa tao sẽ để đám thây ma kia hiếp nó đến chết.
Lão đứng dậy tự tay túm tóc Tiểu Chi giật ngửa ra sau quát lên:
– Ta cho mày một giờ để nghĩ… trong lúc ngẫm nghĩ mày sẽ được xem con nhóc đệ tử của mày… bị ta chơi ha ha… ha…
Tiểu Chi giàn dụa nước mắt, giờ mới thấy sự ngu ngốc của mình… nếu ta còn sức mạnh kia… thì ta vừa cứu được người. Và ta không bị lão già xấu xí này ô nhục… “Đau quá…” đang nghĩ thì Tiểu Chi thấy đau nhói ở lồn mình… cô nhăn mặt lại, lão quái vật này chả cần biết gì đến cảm giác của cô… Không thèm sờ mó gì cả tống luôn cái của lão vào trong lồn cô. Tiểu Chi hai tay bị giữ bởi hai tên cương thi vô hồn… Lão rút cái cái buồi ra khỏi Tiểu Chi… mặt đầy vẻ ngạo nghễ… máu từ lồn Tiểu Chi ứa ra… Trời ơi! Thì ra cái của lão không hề bình thường, vòng quanh cái đầu khấc là cái vòng có gai tua tủa. Khỏi nói vẻ mặt đau đớn của Long Thiên thế nào, nhìn cái lồn bé nhỏ của người mình yêu thương bị người địt đã đau rồi…
Đằng này bị xé nát bởi cái buồi gớm ghiếc ấy, máu đang rỉ ra đỏ cả nệm… Long Thiên nghĩ “… không còn cách nào ta phải dùng đến, thoái tiên cốt thu nhỏ người lại thoát khỏi hai tên này mà cứu Tiểu Chi, cho dù tuyêt học này dùng chỉ một lần… ta tan xương nát thịt cũng cam”.
– Đừng… đừng… á á… a… a… ôi… ôiiiiiii!
Tiểu Chi la thất thất thanh, vốn biết được ý nghĩ sư phụ định ngăn cản nhưng lão bị lão quái kia ấn cái buồi gớm ghiếc vào trong cô… đau xé người…
Máu từ lồn Tiểu Chi ứa ra ướt đệm, mới thúc có hai ba cái mà cô có cảm tưởng nó cào nào nát người mình rồi… Nhìn khuôn mặt Tiểu Chi nhăn nhó vì đau… lồn cô quá khít và lâu ngày không chơi gái. Chỉ mải miết theo dã tâm của mình… lão già đã chịu không nổi xuất ra trong lồn cô. Người lão bỗng giật lên mắt trợn ngược… chân tay vô lực, đúng là anh hùng không qua được ải mỹ nhân… Lão quái này không hề biết lão làm một việc vô cùng ngu ngốc… máu Tiểu Chi chứa độc mãn thiên nghìn năm… nó chính là sát mệnh lão lo sợ… Lại càng không biết lão đứa con gái mình vừa hiếp chính là ngọc nữ chuyển thế… Trong người cô có đủ tam giới Thiên, Nhân, Địa… lôi là dương khí của trời, âm hàn là khí của đất… hội tụ dung hòa trong cơ thể bình thường của một đứa con gái xinh đẹp…
Lão không biết đó sẽ lần sung sướng cuối cùng khi chơi gái của mình… Long Thiên đã dùng thoái cốt thoát ra, vùng bế Tiểu Chi chạy vào nghĩa trang… Đám cương thi vô hồn chỉ đứng im, khi lão già ngất đi… không có lệnh từ lão chúng chỉ là cỗ máy vô hồn… Đợi cho Long Thiên đi xa, một bóng áo đen từ xó tối đi ra lẩm bẩm “… bao năm ta nhịn nhục lão hủ kia… giờ thiên hạ mới thuộc về ta… ta không muốn giết hai người… coi như tạ cái ơn giúp ta hạ lão quái vật ấy…” Đặt Tiểu Chi xuống đất, ngó lại đã thấy an toàn Long Thiên liền nắm tay Tiểu Chi nói:
– Tiểu Chi… ta ta… thật lòng yêu con! Nếu có kiếp sau hy vọng chúng ta là thanh mai trúc mã, không bị tuổi tác luân lý ngăn chặn nữa. Con hãy tìm chàng trai trẻ nào yêu rồi sống cho hạnh phúc… Ta dùng thoái cốt cứu con lên chẳng sống bao lâu nữa… sau này… Có gì… khó… khăn… hãy… đến… Thiên Sơn Tự… gặp…
Nói chưa dứt câu Long Thiên đã thổ huyết ra, chết tức thì… xương cốt vỡ vụn phát ra tiếng nổ khô khốc… Cả người thân thể to lớn hóa ra một đống thịt bầy nhầy máu me.
– Sư phụ! Người nỡ bỏ Tiểu Chi đi nốt sao…
Tiểu Chi đau đớn phẫn uất gào lên, không ngờ chính nộ khí tột cùng ấy chính là chân nguyên để tam khí hợp nhất. Sấm chớp cuồng xoáy tỏa ra từ cô chói lòa… đồng thời thiêu rụi luôn thi thể đã thoái cốt của sư phụ. Âm khí từ dưới mặt đất bốc lên mù mịt, trên trời lôi điện phóng xuống… Người Tiểu Chi sáng lòa, chân thân chính thức hợp nhất… Ngọc Nữ đã hiện thế…