Phần 19
Đoàn xe đưa Tiểu Chi đi rất lâu, đến một khu rừng xa… theo con đường vòng vèo lên núi một lúc mới đến biệt thự của Lưu Thiếu Kỳ. Nó tọa lạc trên đỉnh núi có thể trông ra bốn phía chung quanh… Thiên nhiên hoang sơ hùng vĩ, chim hót líu lo… cảnh đẹp thật hữu tình. Quả là nơi nghỉ dưỡng lý tưởng, nhưng Tiểu Chi để ý nơi này từ ngoài vào đã phòng vệ tầng tầng lớp lớp.
Cha nuôi là chính khách quan trọng, nhưng có cần quá nghiêm trọng vậy không? Cô có cảm giác nó giống căn cứ địa hơn là khu nghỉ dưỡng. Cha nuôi Lưu Thiếu Kỳ một mình đứng của đón cô, vẫn nụ cười nhân hậu hiền hòa. Ông mặc chiếc áo pijama bộ đồ ngủ truyền thống có kẻ sọc, trông giống như một người cha hiền từ hơn là vị thủ tướng…
Nơi này lại không có bóng dáng cả vệ binh, cảnh vật trở lên đáng yêu hơn khi không có những kẻ mặt sắt đeo súng đứng lì ở đó. Cha nuôi gọi một cô phục vụ bưng đồ uống lên cô ấy không mang vũ khí, Tiểu Chi nghĩ thầm… “… ta từ lúc nghe Vương Lập Quân cảnh báo đã sinh ra đa nghi quá rồi…” Khi cô ấy rót trà ánh mắt vô hồn không hề nhìn chén nước mà vẫn rót được, Tiểu Chi sinh nghi cô thử dò la suy nghĩ cô ấy nhưng vô hiệu… “… tại sao ta không thể đọc được suy nghĩ của ai ở đây ngoài hai tỷ của mình…” Cha nuôi giục mọi người uống nước, rồi có ý mời mọi người đi thăm xung quanh. Tiểu Chi nhấp một ngụm nhỏ chợt nhìn ra cửa sổ thấy một tên lính mặt xanh lét đi vụt qua… thiết cương thi, cô giật mình đúng là không ổn rồi. Tiểu Chi thấy hai tỷ uống nước xong đổ gục xuống như hai cái cây bị đốn, cô cũng vờ rơi chén nước gục xuống bàn… “. Choang.” Một tiếng ly nước rơi xuống sàn vỡ tan tành trên nền gạch.
Lưu Thiếu Kỳ bất chợt cười ha hả, nụ cười ấy làm Tiểu Chi lạnh người rồi ông ta nói một mình:
– Hay cho lão thiên nhà ngươi! Ta từng nghĩ mưu sự tại nhân thành sự tại thiên… nhưng trời già người lẩn thẩn rồi. Phái ngọc nữ xuống để cô ta nhập thân trong phàm thể một đứa trẻ xinh đẹp nhưng ngu ngốc… Thuốc của ta cộng với vài ngày này đang kinh nguyệt thiếu nữ của nó. Thì ngọc nữ kia thời điểm này chỉ là phế vật… Sớm biết cho nó đầu thai làm nam nhân đi, tiếc thay ngọc nữ mãi mãi hiện thế chỉ là thân thể đàn bà. Và chừng nào chưa có hắc tiên cốt hợp thân… thì kỳ kinh nguyệt sẽ là thời điểm yếu nhất của ngọc nữ. Vài ngày đủ để ta xóa sổ thế giới này và ta sẽ thống trị tất cả ha… ha… ha…
Tiểu Chi rùng mình kinh sợ, rốt cuộc Lưu Thiếu Kỳ là ai? Ông ta có vẻ bề ngoài không ai ngờ nổi, may có Lập Quân cảnh tỉnh nếu ta uống hết chắc hồn siêu phách lạc như hai tỷ rồi. Lưu Thiếu Kỳ ra lệnh.
– Rô bốt 125 ra đưa chúng vào trong!
Rồi lại lẩm suy tính. “… để vài ngày nữa khống chế được sức mạnh ngọc nữ ta sẽ chơi cho nó đến khi nó có con… ha ha… Lão thiên người hãy chống mắt mà xem. Người biết ma vương đã phá được phong ấn mà phục thế, để ngọc nữ tái sinh khắc mệnh mà diệt ma vương… nhưng con người thì lão thiên người phòng sao được? Người cho ta là phàm thể ngu xuẩn không hề biết muốn ngọc nữ sinh con… phải chơi cô ta đúng ngày trăng tròn và vào thời điểm 12 giờ đêm trở đi… linh khí tiên nhân hợp nhất. Đứa trẻ ấy sinh ra sẽ là kỳ nhân và không còn ai có thể khống chế nổi nó… kể cả phật tổ. Cho nên phật tổ đã có ý để ngọc nữ sau thời điểm hóa thân ra võ hậu… chỉ nghìn năm mới tái sinh và nhập thân thiếu nữ chỉ tồn tại phàm thể tới năm 16 tuổi, tránh họa tam tai cho chúng sinh… Ta đã dày công nghiên cứu rồi, còn một bí mật khác của ngọc nữ là chưa nhập hắc tiên cốt sẽ rất yếu và ngày nguyệt san… Chỉ cần cuối ngày đó trở đi… tìm cách quan hệ với thể phàm cho cô ta sung sướng đủ 3 ngày… thì sức mạnh ngọc nữ sẽ hoán đổi sang thân kẻ phối ngẫu… ta sẽ thành bất diệt… và lại có thêm một đứa con siêu phàm… ha ha… ha…”
Cô phục vụ khi nãy đi ra mỗi tay cắp một tỷ của Tiểu Chi đi vào trong, thì ra nó là người máy thảo nào không đọc nổi suy nghĩ của nó. Lần thứ hai nó ra lôi chính Tiểu Chi đi, lần này nó vác cô lên vai cô hé mắt nhìn lại thấy mắt Lưu Thiếu Kỳ đỏ rực như lửa thật đáng sợ.
Nó ném Tiểu Chi đánh “… Bịch…” xuống giường rất mạnh, may nó không giáng cô xuống nền gạch là may rồi. Tiểu Chi ê hết cả người cú ném cô lầm bầm chửi nó… “… đồ cục sắt ác độc, ném ta thế này đến gãy lưng mà chết thôi…” Hai tỷ của cô đang nằm mỗi người một góc trên cái giường bên cạnh. Tiểu Chi nhắm mắt vờ hôn mê, trong khi máu kinh nguyệt đang rỉ thành dòng khe chân ra nệm… “… May mà hắn không đọc được suy nghĩ của ta, không ta nguy to rồi…” Tiểu Chi lo sợ nghĩ thầm.
Cánh cửa kẹt mở Vương Lập Quân đi vào, túm tóc lôi Tiểu Chi đậy tát cho mấy cái khá đau… lay lay cô để cô tỉnh. Tiểu Chi vờ tỉnh dậy ngơ ngác nhìn xung quanh… Cô đọc được suy nghĩ của Lập Quân… “… ở đây vô cùng nguy hiểm, Lưu Thiếu Kỳ rất nham hiểm… hắn không chế ta bằng độc dược. Cô cũng dính độc dược của hắn tuyệt nhiên không được dùng sức mạnh của mình lúc này. Chỉ cần sử dụng nó phản lại chính mình, cô sẽ bị hắn khống chế… từ từ ta sẽ nghĩ cách cứu cô…” Tiểu Chi khẽ gật đầu… Vương Lập Quân đoán được ý cô đã hiểu, vứt lại cho Tiểu Chi bọc băng vệ sinh phụ nữ rồi bỏ ra ngoài.
Tiểu Chi đi vào trong phòng tắm thay rửa rồi ra ngoài, không có một bộ quần áo nào để thay… “… Chí ít ngày này cũng cần đến vài cái quần lót, giờ ta bị nhốt thế này dơ dáy bẩn thỉu chịu sao được… không ngờ kẻ ta tin tưởng nhất… lại là kẻ nguy hiểm vô cùng thế này.” Tiểu Chi lo lắng nghĩ thì con rô bốt 125 đi vào, nó ném thẳng vào mặt cô một mớ quần áo. Rồi nó đi ra ngoài… thôi mặc kệ thế nào ta cứ dựa vào tình hình rồi tính. Tiểu Chi quay vào phòng tắm thay đồ mới, tính cô giống mọi người con gái bình thường khác rất ưa sạch sẽ khô thoáng cho ngày này…
… Ha ha… ngọc nữ! Có khác thân hình quả thật tuyệt mỹ… cứ chờ đó vài ngày nữa… ta sẽ cho cô diễm phúc phục vụ ta…
Nghe tiếng nói đó Tiểu Chi quay ra cô đụng phải Lưu Thiếu Kỳ ông ta đang đứng ở cửa phòng tắm ngó cô thay đồ. Người mà cô tôn trọng phút chốc hóa ra thế này thật là một sự đả kích lớn cho Tiểu Chi… Ông ta cười khi thấy vẻ mặt buồn buồn của cô… Lưu Thiếu Kỳ nói tiếp:
– Ở đời này quyền lực ai chả muốn, ta trầy trật mới leo được vị trí này. Từ khi bị buộc theo phục vụ lão quái ta mới biết, có một truyền thuyết về thế giới tiên và ma. Ta khổ tâm nhịn nhục lão ấy chờ cơ hội, rất may cô và tên Long Thiên đã giúp ta một tay. Lão ấy vốn chân nguyên là kẻ đối địch cô… hắn là Ma vương U linh… kẻ làm hắn chết được chỉ có mình ngọc nữ mà thôi. Ta cứ trách sao hắn có thể nắm giữ chính trường lâu vậy… hóa ra hắn không giống ta… hắn là ma giới. Hắn bị hắc tiên cốt linh của cô phong ấn cho nên dù phá phong ấn ra đợi vài trăm năm nữa mới phục nguyên thể. Ta ở bên hắn phục dịch đã lén đọc trộm được thiên thư… bí mật kinh thiên động địa đó ta đã biết lên sớm khổ tâm sắp đặt kế hoạch…
Nói rồi hắn ra lệnh:
– Đưa bà ta vào đây!
– Mẹ!
Tiểu Chi la lớn, khi thấy mẹ bị hai tên cương thi xốc nách đến, Lưu Thiếu Kỳ nói:
– Nếu cô muốn mẹ cô sống… hãy mau chóng gọi tên thần thiết hành thi đến đây! Để nó uống dược hoàn của ta… Ta cũng phải cảm ơn đứa con trai ngu ngốc của ta tìm mẹ cô về chạy chữa cho bà ta khỏi điên… Nói cho cô biết Lưu Vỹ vốn không phải con ta… mẹ nó đã có với người khác. Ngài Thủ tướng tiền nhiệm vì danh dự phải làm cuộc mua bán với ta. Sau này khi ta gia nhập chính trường liền bị tên ma vương khống chế… Mới đầu ta rất hận… nhưng một lần hắn bỏ quên thiên thư bí phổ, kỳ độc kinh thì ta đã học được… Ta cũng biết phong ấn ký ức cho kẻ như cô không đọc nổi.
Tiểu Chi nhìn mẹ đau lòng, mẹ không sinh Tiểu Chi nhưng mẹ rất thương con… con không để mẹ chết theo cha được. Cô bất đắc dĩ triệu hồi Thần thiết cương thi… Mặt đất nứt ra nó chui lên đứng im chờ lệnh… Tiểu Chi dùng ý thức ra lệnh cho nó uống đơn dược… Cô nhìn nó đau đớn từ từ biến đổi từ sắc xanh sang đỏ mà lòng đau như cắt, dù gì nó cũng trung thành với cô mà cô nhẫn tâm hại nó. Lưu Thiếu Kỳ có vẻ ưng ý, hắn ra lệnh cho người dắt mẹ cô đi khỏi, rồi bảo cô:
– Hãy ra lệnh cho nó mang đội quân cương thi đến các thành phố lớn như London, Newyork… chuẩn bị tấn công. Vài ngày nữa nó thành Thiết cuồng thi ta sẽ tự sai khiến nó.
Thần thiết cương thi lại chui xuống đất, mặt đất liền lại như khi nó chưa đến… Lưu Thiếu Kỳ vui ra mặt hắn ta lẩm bẩm. “… đến lúc ta cần thư giãn rồi…” Hắn đến vỗ vào miệng hai tỷ của Tiểu Chi hai viên thuốc, hai cô gái lúc này mới tỉnh lại… Lưu Thiếu kỳ nói nhỏ vào tai hai cô rồi chỉ về phía Tiểu Chi… Hai cô gái bất đắc dĩ gật gật nước mắt chảy dài. Tiểu Chi đọc suy nghĩ của các sư tỷ cô gào lên:
– Hai tỷ kệ ta! Không việc gì phải chiều hắn… hắn giết ta thì thôi…
– Cô còn cứng đầu hả? Cả cô cũng phải nghe ta… hay muốn mẹ cô chết!
Lưu Thiếu Kỳ chắc không dọa suông, Tiểu Chi đành im bặt nhìn hai tỷ của mình lần lượt tự cởi quần áo trần truồng đến bên Lưu Thiếu Kỳ. Hắn khoái trá nhìn hai cơ thể thon thả của các cô cười thỏa mãn. Lưu Thiếu Kỳ vẫy tay bảo Tiểu Chi:
– Bò lại đây cho ta!
Tiểu Chi ngoan cố định đứng dậy đi, Hắn liền sau con rô bốt 125 xách một tỷ tỷ của cô lên rồi quát:
– Không chịu bò con bé này sẽ chết trước!
Tiểu Chi bất đắc dĩ bò lết đến chỗ hắn, Lưu Thiếu Kỳ bảo Tiểu Chi:
– Cởi hết áo quần ra!
Tiểu Chi hoảng sợ nghĩ thầm “… con người hắn dã man vậy ư… ta đang kỳ kinh nguyệt cũng vẫn con muốn địt ta…” Khi Tiểu Chi định cởi nốt quần lót hắn ra hiệu cho cô dừng lại. Cô thở phào dù gì cũng còn may hắn không làm việc đó. Hắn xoa bóp vào hai vú cô rất mạnh, Tiểu Chi đau quá nhăn cả mặt lại. Lưu Thiếu Kỳ hạ lệnh:
– Cởi quần ta ra, và mút nó ngay… nhớ là ta không vui thì cô biết sao rồi!
Tiểu Chi đành ngoan ngoãn làm theo, khi cô cởi quần Lưu Thiếu Kỳ không khỏi giật mình vì nó rất to. Hắn bẩm sinh đã thế nên mẹ Lưu Vỹ mê mẩn không rời cả ngày bám theo mà thôi. Từ khi hắn luyện được độc dược và biết kỳ thư, thì cô ta mới bị khống chế cái vụ đánh ghen là do hắn khổ tâm bày ra. Lưu Thiếu Kỳ biết rõ tại nơi đó ngày giờ đó Tiểu Chi sẽ có thể để lôi khí hồng hoang nhập thể… Tiểu Chi khó khăn lắm ngậm hết cái buồi to tướng của hắn trong mồm nhỏ bé của mình… và mút cách ngoan ngoãn.
Một lát hắn có vẻ thỏa mãn hất cô ra và nhào đến hai tỷ của cô. Tiểu Chi đau đớn nhìn hắn luân phiên chơi hai tỷ của mình.
Cứ một lúc hắn sắp ra lại ra chỗ Tiểu Chi, dúi cái buồi nhầy nhụa dâm thủy vào mồm bắt cô mút. Lúc xuất vào trong mồm lúc bắn đầy mặt cô, hắn vô cùng khỏe vì đã tự chế dược cho mình… dù hai sư tỷ của cô đã có thuốc kích thích hắn bắt uống lúc trước… song vẫn mệt lả khi bị hắn chơi liên tục hàng chục lần. Khi Lưu Thiếu Kỳ rời đi hai sư tỷ tội nghiệp đã ngất lịm từ khi nào, còn Tiểu Chi người ngợm mặt mũi, bê bết tinh trùng của cái người cha nuôi mà cô từng tôn trọng. Tiểu Chi bật khóc than thở:
– Làm thế nào mới thoát được địa ngục này đây, vài ngày nữa ta hết kinh nguyệt chắc cũng sớm bị như hai tỷ thôi.