Phần 20
Cái gì đến cũng phải đến dù là điều tốt hay không tốt, đã là điều không tốt mà biết trước càng mong nó không đến… lại càng cảm thấy nó đến nhanh… Tiểu Chi mấy ngày này sống trong cực hình, nếu chẳng phải có áp lực đe dọa thì cô càng không cam chịu. Nhục nhã đã đành nhưng cái cảm giác một người mình vô cùng tin tưởng tôn trọng, người mà Tiểu Chi yêu kính như cha ruột phút chốc… lá mặt lá trái đổi thành kẻ nham hiểm khốn nạn.
Ngày nào nhiều thì hai ba lần, ít thì một lần bất chợt khi sáng… khi thì giữa đêm… Lưu Thiếu Kỳ đến lôi cả ba ra hành hạ, hai tỷ của Tiểu Chi mới có vài ngày nhưng đã trở nên tiều tụy hốc hác… mái tóc bù xù thân thể rã rời. Dù không rơi vào cảnh bị bạo dâm như các tỷ… khi nào cô cũng nhầy nhụa bẩn thỉu bởi cái thứ ông ta phun lên người lên mặt mình. Vì đã từng yêu kính như cha đẻ, khi ngậm cái vật đó vào mồm… hay nhìn ông ta Tiểu Chi vẫn có cảm giác mình đang làm điều đó với cha ruột vậy…
Nhất là đêm hôm qua, ông ta đến có vẻ đã chán chê hai tỷ của cô. Họ cũng rã rượi gầy gò đi nhiều so với ngày đầu, ông ta nảy ra ý định khác… quay lại đè Tiểu Chi ra lột quần lót… tống vật đó của ông ta vào hậu môn của cô. Chắc chắn Lưu Thiếu Kỳ cũng sớm nhận ra máu kinh nguyệt cũng đã sắp hết, nó rỉ ra rất ít… kể cả không dùng đến băng vệ sinh cũng được. Tối hôm đó hai tỷ được buông tha chỉ việc ngồi nhìn Tiểu Chi quằn quại rên la thảm thiết khi bị ông ta tống cái buồi to đùng ấy vào hậu môn mình.
… hơn một tiếng đồng hồ địa ngục chậm chạp trôi qua…
Lưu Thiếu Kỳ thỏa mãn bỏ đi, việc chơi được Tiểu Chi dù không phải là hoàn toàn… nhưng ôm lấy thân thể trần truồng mịn màng trắng như ngọc. Ông ta thèm muốn Tiểu Chi lâu rồi, nhưng chỉ vì vai diễn đạo đức giả mà cam tâm giấu biến. Cặp mông tròn lẳn rung lên bần bật khi ông ta thúc vào… tiếng rên rỉ nghẹn ngào của cô khiến ông ta sướng tột độ. Lần Tiểu Chi gặp nạn ở lãnh băng đường, Lưu Thiếu Kỳ biết quá rõ lệnh cho Vương Lập Quân đích thân dẫn quân bao vây. Không cần Tiểu Chi có tín hiệu rồi ông ta cũng cứu cô, nhưng không địt được cô khi ấy… nên đành nhìn tên tỉnh trưởng và Mãn Thiên thay nhau chơi Tiểu Chi…
Nhìn thấy Tiểu Chi quằn quại khi thì đau đớn, khi thì sung sướng trong tay Mãn Thiên và tên tỉnh trưởng. Lưu Thiếu Kỳ thèm muốn và sung sướng tới mức không thủ dâm tinh trùng cũng tự phọt ra quần. Từ đó ông ta đã nảy ra một thói quen bệnh hoạn là nhìn lén cô, Tiểu Chi đâu biết nhất cử nhất động của cô đều bị Lưu Thiếu Kỳ soi mói. Ông ta đặc biệt thiết kế một phòng riêng rồi ở đó để rình xem Tiểu Chi làm gì, những đoạn nhạy cảm của cô với hai sư huynh, với Lưu Vỹ đều được lưu lại. Ngày nào Lưu Thiếu Kỳ cũng bỏ ra một số thời gian ở lì trong đó, rồi kích thích cực độ thì tự thủ dâm mà thôi. Đàn bà với Lưu Thiếu Kỳ không thiếu, nhưng thủ dâm với hình ảnh Tiểu Chi yêu kiều ông ta thấy sung sướng hơn gấp vạn lần.
Những lần gặp Tiểu Chi hiếm hoi, Lưu Thiếu Kỳ hay nhìn lén cô, lúc cô vô tình cúi xuống để lộ bầu vú tròn căng sau lần áo lót. Hay lúc cô ngồi cạnh cặp đùi thon thả trắng hồng lộ ra bởi cái váy ngắn, ông ta từng nuốt nước bọt ừng ực khi thấy những sợi lông măng mờ mờ mềm mại trên đùi cô. Rồi lại hồi tưởng lại, hình ảnh lúc Tiểu Chi trần truồng mà thèm muốn.
Vì quá tin tưởng yêu kính Lưu Thiếu Kỳ, Tiểu Chi nào biết cha nuôi là con sói ác độc… kẻ muốn địt cô nhất… bệnh hoạn nhất với cô lại là ông ta. Lưu Thiếu Kỳ còn để cái điện thoại của mình kết nối với thiết bị theo dõi. Nhưng khi bận không về được căn phòng đó, thì Lưu Thiếu Kỳ nhìn trộm Tiểu Chi qua điện thoại…
Bắt được Tiểu Chi rồi thói quen đó vẫn không chừa, từ lúc chơi Tiểu Chi đêm đó… Lưu Thiếu Kỳ sai con rô bốt 125 vào mang sạch váy áo của Tiểu Chi… Khiến cho cô chỉ còn độc mỗi mấy cái quần lót để mặc, ông ta khoan khoái nhìn cô đi lại nằm ngồi… thấy bầu vú trần căng tròn rung rinh theo nhịp đi, hay lúc cô nằm ngồi mà lấy làm sung sướng.
… do công việc bận rộn của chính trường khó có thể vắng mặt, một ngày bình yên đã trôi qua cho cả ba người. Tiểu Chi nhân lúc ông ta vắng mặt cố thử vận dụng sức mạnh, cô cứ nghĩ rằng một ngụm nhỏ thuốc kia không đáng gì. Nào ngờ lôi điện phản lại chân thân hộc cả máu ra ngã gục xuống, Lưu Thiếu Kỳ thật ra qua camera thấy cả ông ta cười thầm…
Ngày tiếp theo Tiểu Chi đã hết thời gian kinh nguyệt thiếu nữ đã một hôm, tuy nhiên thấy Tiểu Chi bị năng lực của mình phản lại chính thân. Cô đứng không nổi chỉ nằm bẹp một chỗ, vì thế ông ta không muốn chiếm đoạt cô vội vàng. Chiều hôm sau Tiểu Chi ngồi dậy được, cô đang ngồi thu lu ở xó giường vẻ mặt chưa hết mệt mỏi.
Thì Lưu Thiếu Kỳ bước vảo, khỏi nói ba cô gái run sợ tới mức nào… lại một trận hành xác sắp bắt đầu. Đặc biệt Tiểu Chi cô biết lần không còn lý do gì mà ông ta buông tha mình. Lưu Thiếu Kỳ bắt Tiểu Chi tự uống viên thuốc kích dục, cô ngang bướng ném đi khiến hắn nổi điên tát cô mấy cái rồi ra lệnh:
– Đưa bà ta vào đây!
Mẹ Tiểu Chi lại bị lôi vào lần nữa, Lưu Thiếu Kỳ tiến lại bảo con rô bốt mang vào một khay đồ dầy dụng cụ tra tấn. Hắn lấy con dao mổ rạch nhẹ một đường vào tay bà, cho máu chảy tong tong xuống sàn rồi đe dọa Tiểu Chi:
– Nhặt lên uống ngay! Nếu không bà ta rất đau đớn đấy…
“… Người thật hèn hạ, ta quá thất vọng về người rồi! Ta từng coi người như cha ta đấy…” Tiểu Chi nhặt viên thuốc lên bí mật dùng lôi điện đốt nó cháy giả vờ uống, việc cố dùng năng lực khiến cô đau đớn nhưng không để hắn thấy. Thấy mục đích êm xuôi Lưu Thiếu kỳ cởi đồ bắt hai tỷ của Tiểu Chi thay phiên liếm mút… Phần Tiểu Chi bị lôi điện phản thân, mặt hết hồng lại tái cứ như đang nhiễm thuốc vậy. Hắn mừng thầm viên kích dục ấy chỉ cần hai viên nữa thì, Tiểu Chi khác tự đào thải năng lực qua dâm khí mà chuyển sang hắn. Tiểu Chi chỉ còn phàm thể và duy nhất chỉ còn giúp hắn việc cuối là kết hợp để sinh ra đứa con thiên tài…
Tiểu Chi đâu biết âm mưu nham hiểm ấy, đơn giản cô chỉ đoán là nó nguy hiểm cho mình không thể uống vào. Lưu Thiếu Kỳ tự phong ấn được ký ức cho nên cô càng không thể biết âm mưu dã man đó… Hắn kích thích đã đủ bèn đứng dậy, giương cái buồi to tướng ngạo nghễ tiến về phía Tiểu Chi. Cô nhắm mắt lại chịu trận mình không thể chết, cố chịu nhục này tìm cách cứu hai tỷ cùng mẹ. Nhưng dù cố gắng đến mấy thì cô cũng nhăn mặt vì đau khi hắn ta dạng chân cô ra, tống cái buồi to đùng một cách vội vã vào trong.
Tại sao con bé nó không thích mà vẫn khô rang thế này? Rõ ràng nó đã có biểu hiện ngấm thuốc mà. Lưu Thiếu Kỳ băn khoăn không hiểu khi mà đã ấn ngập nguyên cả buồi vào trong cái lồn bé nhỏ rát rạt Tiểu Chi…
Hắn nổi điên đứng dậy cầm ngay cái kìm trên khay, rút luôn một móng tay của mẹ Tiểu Chi. Mẹ đau đớn hét lên… máu từ đầu ngón tay túa ra đỏ nền nhà. Lưu Thiếu Kỳ móc trên khay một viên thuốc ném về phía Tiểu Chi… Cô không còn cách nào khác uống nó, một lát sau người cô đã nóng rực lên… cảm giác nhục dục dâng tràn. Hắn nhìn lồn Tiểu Chi nước dâm thủy đã rỉ ra rất hài lòng đi về phía cô… Nhân lúc tên cương thi để tuột tay mẹ Tiểu Chi bà vớ ngay con dao mổ trên khay tự đâm vào ngực mình gào lên:
– Tiểu Bạch Ngọc! Mẹ đi trước… dù con không phải con đẻ của mẹ… nhưng mẹ cả đời này… mẹ yêu thương Tiểu Bạch Ngọc con vô cùng… Mẹ chết hắn không còn gì ép con nữa…
Bà gục xuống trong vũng máu, nước mắt vẫn lăn trên má… nỗi đau tột cùng của người mẹ bất lực.
Tiểu Chi muội bảo trọng!, Chúng ta cũng đi trước… không cho hắn ép cô nữa…
Hai tỷ lãnh băng của Tiểu Chi cũng gục xuống bởi hai con dao vừa cướp được trên khay… Khi mà Lưu Thiếu Kỳ còn chưa kịp ra lệnh cho bọn cương thi và rô bốt hành động. Lưu Thiếu Kỳ giờ mới hối hận, rằng chỉ tin dùng người máy và cương thi hơn người sống. Hắn sợ người sống phản bội mình, nên kẻ sống chỉ có mình Vương Lập Quân là tin dùng. Nhưng vẫn dùng độc để khống chế Lập Quân, và không mang Lập quân theo lúc này… nếu không phải cục sắt vô hồn, hay mấy cái xác vô dụng mà là Lập Quân hay ai đó… thì hai tỷ Tiểu Chi làm gì có cơ hội tự sát, khiến hắn mất sạch con tin…
Lưu Vỹ sau lần yêu cuồng nhiệt với Tiểu Chi, tỉnh dậy lại thấy cô mất tích… Sau nhiều ngày sục sạo thành phố thất bại… Lưu Vỹ chỉ còn cách về hỏi cha mình về tung tích Tiểu Chi, dẫu biết không hề hợp với người cha này của mình. Lưu Vỹ bặm môi nghĩ “… cho dù thế nào, dù làm sao để ông ấy nói ra Tiểu Chi ở đâu thì mình cũng cam lòng… trước kia ta né tránh cha ta vì ngại ông ghét mình… lần này phải cố thôi…” Qua phủ Thủ Tướng không có, Lưu Vỹ nhớ đã có vài lần Lưu Thiếu Kỳ đưa hai mẹ con lên cái biệt thự trên núi… Chắc cha ta ở đó rồi, chứ công du nước ngoài thì bên sở nội vụ đã biết. Lưu Vỹ đến biệt thự lên trên tầng dễ dàng vì bọn lính canh và rô bốt đã có nhận dạng trước rồi. Khi đi gần đến phòng cuối Lưu Vỹ đã nghe thấy tiếng con gái rên rỉ dồn dập, tiếng hạ thể đập vào nhau phành phạch…
Không lẽ cha ta đến đây để chơi gái trả trách mẹ ta chịu không nổi ông… Tiếng người con gái rên rỉ có vẻ rất thỏa mãn, sung sướng… càng gần nghe càng rõ. Lưu Vỹ giật mình nghĩ “… tiếng người con gái này sao giống Tiểu Chi đến thế… không lẽ… không lẽ…” Khi đến cửa phòng không khép Lưu Vỹ sững sờ cảnh tượng trước mắt, Tiểu Chi đang rên rỉ quằn quại trong tay cha đẻ mình.
Tiểu Chi nằm ngửa chân banh bị banh ra hết cỡ, Cha Lưu Vỹ đang hùng hục thúc liên tục vào cô… khiến Tiểu Chi thốn quá thi thoảng lại cong người lên ngó xuống lồn mình… Lưu Vỹ đứng chết lặng thế này là sao? Người con gái mình thương yêu bội phần, đang sung sướng làm chuyện đó với cha đẻ của mình. Cứ nhìn liên tục dâm thủy rớt xuống đệm đủ biết là không phải cưỡng ép rồi, Tiếng. “. Nhóp… nhép…”… “. Nhóp… nhép…” đều đều khi cha mình cho ra cho vào trong Tiểu Chi làm tim Lưu Vỹ đau nhói…
“… Anh nhớ em đi tìm em khắp nơi, không ngờ em trốn ở đây… làm thế này với ông ấy… em biết là cha anh mà… có cần trả thù đến thế không… nhất là em từng nói đã tha thứ cho anh cơ mà…” Lưu Vỹ đau đớn nghĩ thầm… trước mắt Lưu Vỹ cơn hoan lạc vẫn diễn ra. Lần này tư thế thay đổi Tiểu Chi chổng mông lên để cho Lưu Thiếu kỳ chơi từ đằng sau.
… Nhìn mặt của Tiểu Chi đang mê muội trong cơn dâm cuồng, Lưu Vỹ muốn lao vào làm rõ trắng đen thì bị một người lôi tuột đi.
Sau khi lôi Lưu Vỹ khỏi đó đến một góc núi an toàn, chắc chắn không bị ai theo dõi hay cái camera nào. Vương Lập Quân mới mở bàn tay thép của mình thả Lưu Vỹ xuống… Lưu Vỹ tức tối chửi luôn:
– Con bà mày! Mày chỉ là chó săn cho cha tao… sao mày dám cản tao!
– Câm mồm! Muốn giết Tiểu Chi à mà vào… cô ấy bị kẻ làm cha khốn nạn của cậu cưỡng bức… dùng thuốc kích dục… cậu là đồ ngu!
Cái gì thế này Lưu Vỹ ôm đầu… sao em khổ đến thế này hả Tiểu Chi? Vương Lập Quân lại nói tiếp:
– Chuyện dài lắm… ta nhất thời không nói rõ được, nhưng thi thể mẹ Tiểu Chi và hai cô gái lãnh băng ta chưa kịp chôn thì thấy cậu lên phải đi theo… Lát ra mà nhìn biết cha cậu độc ác ra sao? Tiểu Chi tội nghiệp chỉ là cô bé con thôi… Lập tức đến đông đường tìm Đông Vũ bàn cách cứu Tiểu Chi… ta ở đây làm nội ứng cho các người.
Lưu Vỹ nghe xong ra nhìn thấy hai thân thể trần truồng đã xám ngắt, Hai bầu vú cùng hạ thể bầm dập đủ biết hai cô gái lãnh băng tội nghiệp… đã bị cưỡng dâm thế nào. Trên ngực họ còn ghim nguyên hai con dao mổ, ánh mắt trợn trừng đầy bi ai. Mẹ Tiểu Chi tay móng bị rút máu vẫn bê bết, cùng vết rạch khá sâu ở bắp tay. Con dao cũng ghim ở ngực… họ chết đều không nhắm mắt… Lưu Vỹ vuốt mắt cho họ lòng vô cùng đau khổ, dù gì đối với Lưu Vỹ ông ta vẫn là cha đẻ. Vương Lập Quân căm phẫn nói rít trong họng:
– Ông ta không phải người, ta cũng bị ông ta không chế… ta muốn báo thù cho năm huynh đệ ta… nhưng thân bất do kỷ bị kìm kẹp. Hãy mau cầm thư này gặp Đông Vũ nội tình cơ mật ta đã ghi rõ, vốn định tự tìm đến đông đường nhưng chưa có cơ hội… Lưu Vỹ đi mau… e đêm dài lắm mộng.
Lưu Vỹ đi xa rồi… Vương Lập Quân an táng cẩn thận cho ba người rồi trở lên trên núi. Đến nơi thì thấy ở căn phòng đó mọi sự đã chấm dứt, Tiểu Chi nằm bẹp dưới sàn nhà ngất lịm. Hạ thể những dòng tinh trùng vẫn đang rỉ ra… trên khuôn mặt xinh đẹp cũng bê bết tinh khí… thân thể trắng hồng nổi nên nhưng vết bầm do bị nắm chặt hoặc bị bóp mạnh… Sàn nhà cũng như trên người cô tinh trùng vương vãi nhầy nhụa. Lưu Thiếu Kỳ dụng dược theo cách bào chế của bí kíp… tác dụng vô cùng kinh khủng… Tiểu Chi đương nhiên chịu không nổi hành chục lần hành xác ngất lịm từ lâu. Lưu Thiếu Kỳ mặc quần áo lạnh nhạt bảo Vương Lập Quân:
– Thằng con mất dạy của ta sao rồi!
– Tôi đã tống nó về! Nó có vẻ căm tức nhưng sợ ngài không dám làm gì đâu…
– Thôi kệ nó thằng như nó chỉ báo hại, cứ để nó đến cho nó xem ta chơi con bé của nó. Cho nó đau khổ ta vốn muốn thằng con hoang này thấy ha… ha… Lập Quân sau khỏi cản nó…
Lập Quân thở phào… “. Ta vẫn lo lão quỷ này, rút nhận diện của Lưu Vỹ thì đột nhập lần tới sẽ khó khăn hơn… thế may rồi…” Trước khi đi khỏi Lưu Thiếu Kỳ thì Lập Quân ngoái lại nhìn thân thể trần truồng, bé nhỏ của Tiểu Chi đang nằm bẹp trên sàn nhà. Lập Quân nghĩ thầm. “. Con gái bé nhỏ của ta… con cố lên đừng chết con sẽ sớm được cứu…”
Lưu Thiếu Kỳ về phủ Thủ tướng phát lệnh cho thần thiết hành thi, lúc này đã hóa Thiết cuồng thi tấn công các thành phố trên thế giới. Cuồng thi đã tự chế ra các phiên bản của nó, tỏa đi khắp nơi âm thầm giết người quân đội các nước. Bố trí chúng lái máy bay điều khiển ra đa như khi còn sống… họa kiếp sắp bắt đầu. Phần vừa chơi Tiểu Chi một trận đã đời… hắn ra không biết bao nhiêu lần nhờ có tiên dược… không hề mệt mỏi. Tiểu Chi cũng bị hắn nhồi cho thêm chục viên xuân dược trong lúc chơi cô. Cho lên lần sau chỉ cần nhìn thấy đàn ông con bé tự cho rồi…
Mọi mối lo đã gạt bỏ… hơn nữa lực lượng cương thi và rô bốt hắn đã kích hoạt chế độ tự bảo vệ, phàm kẻ lạ vào sẽ chết không toàn thây. Hắn nhìn camera thấy Tiểu Chi vẫn đang ngất lịm trên sàn nhà thì nghĩ. “… con bé không hổ danh là ngọc nữ… trả trách ai đã địt nó đều mê mẩn… cơ thể có tuyệt vời hơn tỷ con đàn bà trên thế gian này… nhưng nó hơi yếu… ta phải tìm cách chế dược cho nó dẻo dai hơn… chứ hôm nay làm đến lần thứ năm nó đã ngất lịm rồi… để nó tỉnh rên rỉ mới thú vị… ha ha… thôi ta cho nó tự do một hôm… không nhìn nó nữa…”
Lưu Thiếu Kỳ tự tắt màn hình camera, để chú tâm vào các cuộc chiến khởi phát sắp tới trên thế giới. Hắn không muốn nhìn thấy Tiểu Chi lúc này vì hắn hiểu, sau khi đã địt cô hắn như bị ma lực thu hút… nếu thây cô trần truồng trong camera khó chịu nổi… lại không thể không đến chơi cô… Hắn muốn yên tâm để thực hiện dã tâm của mình, lần đầu tiên hắn tắt bỏ mọi thiết bị theo dõi Tiểu Chi mà không thèm ngó đến… Sai lầm tai hại của cả đời mưu tính chu toàn của Lưu Thiếu Kỳ mà hắn không nghĩ đến… Sai một ly đi một dặm… hắn đâu biết đó là sai lầm duy nhất… để hắn trả giá đắt.