Phần 5
Mùa đông miền Bắc thật lạnh giá tuyết phủ trắng lối đi, gió mang băng phong rơi mịt mù phố nhỏ. Tiểu Chi đang cố gắng đạp xe đi học mặc kệ tuyết trắng cùng gió hú gào bên mình. Hạ Ý Nhi nhìn bóng dáng nhỏ bé của Tiểu Chi mờ dần trong làn tuyết trắng… Cô thương con bé quá, lãnh băng đường này có chật hẹp đến mấy Cũng dư sức có cho con gái nhỏ của mình một chiếc xe ôtô đến trường. Nhưng trước khi về Long Nhất đã dặn để con bé sống thật bình dị, càng khoa trương càng hại nó…
Hạ Ý Nhi cắn chặt đôi một mình muốn rớm máu, khóc mà không thể khóc và yêu không thể yêu… mình có cái gì đây? Lần ấy khi về Long Nhất chần chừ đứng lại rồi bảo cô:
Ý Nhi ta muốn nói riêng với muội đôi lời… bảo họ lui đi!
Không thể tả được nỗi mừng trong lòng cô, Chưa bao giờ Long Nhất gọi mình thân thuộc như vậy! Nhất Ca! Cuối cùng huynh cũng thay đổi chịu gật đầu sao? Ta chờ đợi mười năm rồi, từ ngày Long nhất cứu cô khỏi tay mấy kẻ cuồng dâm… ngày ấy tuổi mười sáu của Ý Nhi đã trọn vẹn… gặp người làm trái tim cô rung động, và tấm thân trinh trắng còn vẹn nguyên. Nhưng thà hoa tàn nhị nát như con gái Tiểu Chi, thì có lẽ cô hạnh phúc hơn… đằng này mười năm dành cho người ấy! Tấm thân vẫn thanh bạch tuyết trinh, không còn để cho có thể cô rời xa Nhất Ca dễ dàng…
– Ta cũng… cũng không biết có nên nói hay không?
Trái tim của Ý Nhi muốn nổ tung, sao Nhất Ca người ác vậy đợi tóc đã hoa râm, thân thể suy tàn… mới chịu công nhận tấm chân tình nơi Ý Nhi sao? Long Nhất chậm rãi nói:
– Ta cũng muốn gọi như này lắm! Ta cảm thấy rất hối hận đưa muội vào hắc đạo… Ta sai rồi nếu không giờ cuộc sống muội đã khác…
Nghe tới đó Ý Nhi chỉ muốn gào lên “… Nhất ca người mới là đồ ngốc, hắc đạo chính đạo cái gì? Chỉ cần chân trời góc bể nào có Nhất Ca thì Ý Nhi hạnh phúc lắm rồi… địa ngục cũng được!” Long Nhất vẫn từ tốn nói:
– Ý Nhi muội không thấy lạ sao? Việc đưa Tiểu Chi đi Long Đại đi cũng được, Đông Vũ cũng xong! Nhưng chuyện này thực hệ trọng ta phải đi… E rằng lần này chúng ta gặp không còn lần sau… Lần ta cứu muội khi đó ta đã 56 tuổi, ta chỉ có vẻ bề ngoài khi ấy giống một thanh niên… Ta và Long Thiên được gọi hai tiểu lão hoàn đồng, dù ngoại ngũ tuần chỉ giống thanh niên ba mươi. Thiên Ca bỏ được chấp niệm theo đuổi muội ta thì không! Chúng ta khác xa nhau nhiều, muội hãy đi tìm hạnh phúc thực sự cho mình… ta chỉ là một lão già. Gọi thế này là không phải đạo, nhưng coi như tấm chân tình ta cho muội… hãy tìm người trẻ trung như mình và sống cho hạnh phúc… Ta không muốn một người tìm ra Tiểu Chi hãy để nó sống bình dị… càng bình dị càng có lợi cho nó… Sau này muội thay chúng ta giúp nó chấp chưởng Đông đường.
– Người không muốn ta vào hắc đạo! Sao nhẫn tâm đẩy Tiểu Chi vào khi nó còn bé nhỏ hơn cả ta khi xưa?
Ý Nhi hỏi đầy mâu thuẫn, Long Nhất buồn bã nói:
– Người ta nghĩ năm anh em ta đại danh đỉnh đỉnh, nhưng cũng thực chỉ là năm con giun để người ta sai khiến… Cái gì mà ngũ long cái thế… thôi ta phải về… chuyện không thể nói thêm… Nhưng chỉ duy nhất Tiểu Chi mới có hy vọng thay đổi được đại cục, hãy bảo vệ nó!
Dù phải trái ra sao con bé thật khổ, mình chỉ có trái tim đau… còn Tiểu Chi đã hoa nát nhị tàn, nhà không có mà về… ai đang tâm truy sát nó? Con bé ấy rốt cuộc là ai là cái gì? Ý Nhi nghĩ mãi không ra… Có lần Tiểu Chi đi cùng cô, nhìn thấy việc cho vay nặng lãi… đánh người lấy tiền… việc hắc đạo vẫn làm… cô bé đã hỏi:
– Mẹ! Sống thế này mẹ có thấy hạnh phúc không?
Ý Nhi đau đớn tự trả lời “… thật sự không hề hạnh phúc”… nước mắt cô lăn dài…
Tiểu Chi đến trường thấy người đám bạn học cùng trường đang, trêu chọc một người đàn ông già nua ốm yếu… chúng giật bánh bao của ông ném chuyền tay nhau. Thậm chí mấy thằng học sinh ngỗ ngược còn đang đấm đá ông ấy, chỉ ông ấy với lại miếng bánh của mình. Ông già máu me đầy mặt, máu còn nhuộm hồng cả một khoảng tuyết trắng… Tiểu Chi đứng chặn trước ông già quát to:
– Thôi ngay!
– Con này láo nhỉ? Lão giật bánh của chúng ta… hơn nữa mày dám hỗn với các ông mày à! Lần trước mới đến học chúng ta chỉ giỡn với mày… đó chỉ là sờ mó. Lần này mày muốn được cưỡng hiếp hả con ranh con…
Ông già đang nắm chân Tiểu Chi giật giật:
– Cô bé ta… ta đói!
Không nhắc thì nỗi hận trong lòng cô còn được chôn vùi, đằng này chúng nó… Nhớ hôm ấy Tiểu Chi, cùng Hoa Hoa và Bội Chi nhập trường… đến lúc về ba cô bé bị chặn cổng bởi một nhóm hơn, chục thanh niên lớp trên chúng nhăn nhở:
– Ba em có biết thập tam đại thiếu gia chúng ta không? Vào học mà không chào hỏi chúng ta một lời à…
Nguyên lai bọn này đều là con các ông lớn của đất này, không tham quan cũng là ông trùm hắc đạo. Ngôi trường danh giá nhất đất Bắc này thì hỏi sao cha mẹ chúng không gửi chúng đến học. Thành ra ngưu tầm ngưu, mã tầm mã… chúng thành một nhóm ác đạo trong trường bắt nạt hết thảy không ai dám hé răng nửa câu… Bọn chúng dồn ba cô bé vào nhà thay đồ nữ sinh trong trường, trước bao con mắt của học sinh và thầy cô. Đứa giữ chân kẻ giữ tay các cô bé rồi lột váy cởi áo, Tiểu Chi nhớ lời Cha nuôi dặn: “Vạn bước đường cùng mới được dùng đến sức mạnh của mình ở trên đất bắc này” Tiểu Chi mặt vẫn lạnh tanh trong khi Hoa Hoa, cùng Bội Chi khóc thét lên sợ hãi…
Tiểu Chi là đứa con gái xinh hơn cả, cho lên sau khi cho hai thằng giữ hai cô bé tội nghiệp kia lại. Chúng vây tròn quanh Tiểu Chi, mười một cặp mắt sáng rực như mốt đốt cháy cơ thể cô. Sau lần bị hiếp hội đồng ở nhà Lưu Vỹ thì đây là lần thứ hai Tiểu Chi bị lột truồng trước một đám con trai… Tiểu Chi ngày trước và bây giờ không hề giống nhau, bàn tay ẽo uột của bọn công tử bột ăn chơi trác tác ấy làm sao giữ nổi chứ? Sở dĩ cô nhịn nhục bởi cha nuôi dặn chưa đến nước đường cùng thì không nên động thủ. “Thôi thì coi như mấy đứa chúng mày, trước khi chết có diễm phúc nhìn cơ thể tao” cô nghĩ thầm. Hai tay Tiểu Chi trước lúc vào đã kẹp sẵn ở kẽ ngón tay mấy mảnh sắt nhỏ… đó chính là ngũ tán tiêu tinh.
Tự tin vào thân thủ mình cô trợn tròn mắt nhìn bọn chúng! Chúng lần lượt cởi quần áo của mình, còn Tiểu Chi đang cố lùi dần về phía góc tường để tiện động thủ… Mười một cái buồi to nhỏ ngắn dài dựng đứng trước mặt cô… dù là đã trải qua nhưng cô khổng ớn lạnh. Bọn chúng đứa nào cũng xuyên hai viên bi vào đầu buồi, khiến những cái đó trông quái đản hơn… trông như mắt con cá vàng thòi lòi ra vậy… Một tên tiến lại Tiểu Chi túm tóc cô giật ngửa ra sau, đau quá cô kêu “Ái…” lên một tiếng thì đã có viên thuốc gì đó chui tuột vào miệng mình…
Chưa đầy mười phút cô thấy mạch máu trong người chảy giần giật, một cảm giác nhột nhạt vô cùng khó chịu. Người cô bấn loạn ngũ tán tiêu tinh rơi xuống sàn, một thằng cười nhăn nhở nói:
– Mặt nó hồng lên thế kia, là ngấm thuốc rồi đại ca! Đúng là cho nó uống thuốc kích dục thì chục anh em ta mới thích thú được…
Tiểu Chi bàng hoàng, Chú Tam đã dạy mình khinh địch dù giỏi đến đâu cũng bại… Sao mình tự mãn quá để giờ đây thế này, cô cố gắng thử gượng tay chân xong vì ảnh hưởng thuốc kích dục liều cao chân tay cô bải hoải rã rời… Tiểu Chi nằm bẹp dưới nền nhà cho bọn chúng vần vò cơ thể mình, bầu vú trắng trẻo đã tím bầm bởi các vết tay nhào nặn… Càng nắn bóp cô chỉ thấy thoải mái hơn chứ không thấy đau… Sau khi thi nhau hành hạ bộ ngực núng nính của cô chúng mới chuyển mục tiêu xuống dưới…
Mười bốn đã thành thiếu nữ, lồn Tiểu Chi mum múp khít rịt… hai môi nhỏ bé ẩn chìm vào bên trong… Nhìn cái lồn hồng hồng mũm mĩm thằng nào cũng sướng cực độ, buồi chúng căng lên chỉ muốn phóng tinh ra ngoài. Một thằng tiến đến ghé mồm vào liếm một cách cuồng nhiệt, cô bị kích thích quá oằn oại, ưỡn cong cả người lên… nhưng môi mím chặt cố không rên rỉ trước mặt bọn chúng.
Nhưng chưa bao giờ cô thấy sướng đến thế, một cảm giác tê dại dưới háng dồn lên đỉnh đầu… Thằng này thấy Tiểu Chi ra nhiều nước quá… ngừng liếm vạch cách mép lồn khít rịt của cô ra ngó… Khi môi nhỏ bị banh ra tột cùng, cái mép lồn đỏ hồng nhầy nhụa dâm thủy… thì nhìn thấy lỗ lồn nhỏ thông thống đang co giật thít ra thít vào trong cơn sướng của cô… nó thất vọng nói:
– Nó mất trinh rồi đại ca! Nhưng chắc ít địt nhau lên lỗ nó vẫn hẹp lắm…
– Con bà nó xinh thế mà anh em mình đéo có phúc hưởng! Bỏ sang hai con kia… nó tính sau!
Chúng quay sang Hoa Hoa và Bội Chi vẫn đang khóc nức nở, khi biết chúng chuẩn bị hiếp mình hai cô bé vừa gào vừa khóc thảm thiết gấp đôi lúc trước… Tiểu Chi ở góc nhà nhìn rõ cái buồi quá khổ của thằng đại ca… đang tống vào lồn Hoa Hoa… cô bé vừa đau vừa sợ khóc váng lên… do cả sợ lồn Hoa Hoa khít lại, buồi nó trượt lên trượt xuống mà không chui được vào trong… Nhưng cô thì lại bị kích thích bởi cảnh ấy… không chịu nổi Tiểu Chi thò tay ngón tay nhỏ xinh xinh của mình tự móc lồn. Dưới sự hỗ trợ của hai tên đàn em chân của Hoa Hoa bị dạng ra hết cỡ… “… sụt” một cái theo đà dấn mạnh cái buồi nó cùng hai viên bi kềnh càng… xé rách lồn của cô bé lao vào trong… máu từ vết rách nhỏ xuống đất tong tỏng. Hoa Hoa ngất lịm ngay lập tức sau tiếng thét chói tai…
Tiếp sau là tiếng la hét đau đớn không kém của Bội Chi, con bé không ngất như Hoa Hoa… nó vẫn tiếp tục la khóc thảm thiết trong tiếng dập thình thịch vào lồn mình… Mấy thằng còn lại tồng ngồng đứng chờ lượt mình, nhưng không dám chơi Tiểu Chi vì tên đại ca đã nói như vậy… đành nuốt nước bọt ngắm thân thể trắng ngần của cô đang quằn quại thủ dâm, rồi cũng tự sóc cho phọt cả tinh trùng ra lênh láng sàn nhà… Vì thế sau khi đến lượt mình chơi Hoa Hoa và Bội Chi thì toàn bộ bọn đàn em cũng rã rời cả. Còn tên đại ca thì sau khi đã chơi hai cô bé kia đã đời cũng chả thiết gì Tiểu Chi… chúng lần lượt bỏ đi mặc kệ ba cô bé lăn lóc trên sàn nhà…
Vừa uất vừa nhục nhã, nghĩ cảnh lồn vú mình phơi ra trước bọn này, ánh mắt khinh thị của chúng nhìn cô khi biết cô mất trinh. Tiểu Chi hét lên một cách man rợ… trong phẫn nộ. Người cô xoáy tròn trên không… mười ba tên lăn lộn trên tuyết ôm hạ bộ lênh láng máu me. Ông già lẩm bẩm “ngũ tán tiêu tinh”… Chưa dừng ở đấy cô rút hai cây súng nho nhỏ mà Long Đại đặc chế cho cô đeo trong người… sở dĩ sau lần nhục nhã kia Tiểu Chi không bao giờ còn dám khinh địch nữa và cô luôn mang cả súng đi theo… không thèm quay lại nhìn… chỉ dùng tay xoay tròn cây súng siết cò bắn về sau lưng lưng… mười hai phát đạn từ hai cây súng lục… mười hai tên nằm trợn mắt trên mặt đất một cách kinh hoàng bởi phát đạn giữa trán… “Dạ thiên đoạt hồn” tuyệt học bắn súng của ta… sao lại thế này…
Chưa dừng ở đấy Tiểu Chi tiến tới tên đại ca đang nằm trên tuyết kinh hãi không nói lên lời, khi thấy đàn em chết thảm khốc. Hắn sợ đến mức quên cả nỗi đau vì cái buồi bị chém cụt bởi “ngũ tán tiêu tinh” tàn khốc. Bóng Tiểu Chi mờ nhạt nhanh như gió đi ngang qua tên đại ca… Khi cô dừng lại hắn đã chết lồng ngực rách toác… tay Tiểu Chi vẫn đang cầm quả tim đầy của hắn trên tay… “thiết cốt trảo” tuyệt học của Tứ đệ. Long Thiên nghĩ thầm ta phải đưa con bé đi trước khi quá muộn… Đang từ một ông già co quắp rên rỉ, Long Thiên vùng dậy như rồng cuộn hổ vồ ôm chặt Tiểu Chi chạy vụt vào ngõ nhỏ…