Phần 6
Bỗng nhiên có người ôm mình bổng lên chạy đi, Tiểu Chi chưa kịp hiểu ra chuyện gì thoắt cái người ấy đã đưa cô đến một căn nhà bỏ hoang trong một cái hẻm sâu. Thả Tiểu Chi xuống ông ta lầm bầm:
– Cô bé cô nặng thật đấy! Cũng lâu rồi lão già này mới vận động xương cốt thế này. Cô và bốn lão họ Long liên quan gì nhau không?
Tay Tiểu Chi vẫn đang cầm quả tim của tên đại ca kia, máu đã khô trên tay nhưng quả tim vẫn ấm… cảm giác như đang đập. Lẽ ra nó phải lạnh ngắt rồi chứ… mà mình vừa giết người, mà không phải một mà rất nhiều…
– Trời ơi! Ta… ta… đã…
Tiểu Chi la thất thanh vì thấy kinh sợ chính mình, cô vứt vội quả tim xuống đất… rời khỏi bàn tay cô nó nằm trên mặt đất một tí đã trở nên lạnh ngắt xám xịt. Dù là phẫn nộ như vậy xong bản tính thiện lương làm cho cô sợ… dẫu mấy kẻ đó đều đáng chết cả.
– Lần đầu vậy thôi! Dũng cảm lên cô bé chúng nó đều đáng chết… can cớ gì trách mình… Long Thiên ta lần đầu giết người… cũng chỉ bằng phân nửa số đó… ha… ha… ha… ha… hậu sinh khả úy… bái phục!
– Lão bá… người là Long Thiên tức là Thiên Sát… nhưng mọi người đều nói rằng…
Tiểu Chi chưa nói hết câu Long Thiên đã cắt ngang:
– Nói ta đã chết rồi đúng không? Người thiên hạ có lẽ chỉ để yên cho ta khi ta đã chết mà thôi! Mà ngươi chắc chắn là truyền nhân của bốn huynh đệ nhà ta… còn không kêu ta một tiếng sư phụ “Dạ thiên đoạt hồn” của ta cũng lén học rồi.
Nghe thế Tiểu Chi vội quỳ bái Long Thiên rồi hỏi:
– Lão bá! À Đại Sư phụ người vì sao phải trốn đến đây! Mà con nghe nói người là cao thủ đại danh đỉnh đỉnh… Tiểu Chi không hiểu cớ sao vì cái bánh để lũ kia đả thương người.
– Đó là khổ nhục kế của ta! Cái mà lo nhất chính là Hạ Ý Nhi bởi vậy cố ý giả điên mà tránh về đây. Kẻ muốn ta chết nhiều vô kể, nếu biết ta còn sống ở đất này… e rằng ngày tháng bình yên ở đây sẽ hết.
– Ý Đại sư phụ muốn nói mẹ Ý Nhi, mẹ đang sống rất tốt đó ạ!
Nghe Tiểu Chi nói Long Thiên thở dài nói:
– Chuyện hắc đạo khó một lúc nói ra hết được, ta lo có kẻ biết ta khi sống một lòng yêu thương Ý Nhi. Nghĩ ta chết rồi ắt giao tuyệt học cho cô ấy, hoặc bốn huynh đệ ta. Bốn huynh đệ ta luôn bên nhau thì ít kẻ làm khó được… ta còn lo cho Ý Nhi mà thôi…
Hai người trò chuyện thêm một hồi nữa, biết Tiểu Chi vừa là con nuôi Long Nhất lẫn Ý Nhi lại lĩnh hội được hết tuyệt học ngũ long, thì Long Thiên mừng vô kể… Băng tâm ngọc nữ nghìn năm mới có một người, xem ra mấy đệ đệ ta thật có mắt nhìn lão thầm nghĩ. Long Thiên lật đống đá gốc cây gần đó lấy ra một chủy thủ đi sang trái bảy bước rồi… đào bới cái gì đó ở dưới con mương nước nhỏ lôi lên một cái gói, mang lại chỗ Tiểu Chi. Long Thiên đưa một cái lọ thủy tinh bé xíu bằng ba ngón tay, chứa bên trong một dung dịch màu xanh ngọc rồi bảo:
– Con uống nó vào đi, còn đây là sách bí quyết học thuật thôi miên “Cửu thiên U hồn” từ từ mà học… Con đã học “ngũ tán tiêu tinh” hãy cầm những bông hoa mai nhỏ này tập phóng chúng làm sao khi bắn ra từ tám cánh mai ấy bắn ra tám kim châm… một lần đánh bẩy bẩy bốn chín mai hoa. Nó là tuyệt học của ta “Mạn thiên hoa vũ” Long Thiên ta thành danh vang dội cũng nhờ tuyệt học này. Con chỉ cần dùng được “mạn thiên hoa vũ” thì bọn chúng đã đủ kinh sợ rồi…
Long Thiên vừa họ sù sụ vừa cố nói tiếp:
– Thời đại kim tiền này người ta ỷ vào súng đạn, mà quên đi tuyệt kỹ nghìn năm của ông cha. Súng đạn thì hữu hình, tuyệt học vô hình… con cầm súng đạn khó qua ải kiểm tra… nhưng thân mang tuyệt kỹ thì không máy móc nào dò ra được. Mạn thiên hoa vũ có tính sát thương diện rộng nhưng chỉ tiêu diệt được một nhóm người và một khoảng nhất định nó vẫn cần vũ khí là mai hoa tiêu. Ngặt khi người ta kiểm tra kỹ thì một hạt cát cũng khó mang qua nói gì kim tiêu…
– … Người ta truy sát ta không hẳn vì mạn thiên hoa vũ, có kẻ đã sớm biết… mạn thiên hoa vũ chỉ là đệ nhất sơ học. Tuyệt học cao thâm của nó là “cửu thiên u hồn”… thuật thôi miên này đánh vào não bộ có thể khống chế và sai khiến bất cứ kẻ nào cũng có thể thành công cụ của con. Kẻ đó ngoài bị sai khiến còn bị đọc được suy nghĩ của họ… Con không cần đến núi đao biển lửa, chỉ cần ngồi nhà dùng chú thuật là hành khiển được họ. Nhưng cần hương độc của mạn thiên hoa làm dẫn dược mới được, cái con uống khi nãy chính độc mạn thiên hoa.
– Nó không mùi không vị bán kính tỏa rộng hàng vài cây số, chỉ cần trong người chứa độc hoa mạn thiên… tự nó tỏa vào không khí… không khác gì một con virus tự cấy vào đại não người xung quanh con. Chỉ cần con lại không cần quá gần đối thủ họ đã dính độc rồi, thì mọi bí mật quốc gia, hay bí mật thương mại con đều lấy được hết.
– Bí mật cấm chú lộ ra bao kẻ đã nổi lòng tham có nó buộc ta phải giả chết, theo kế “Kim Thiền thoát xác”thì anh em, người thân quanh ta mới thoát nạn đao kiếm… Nhưng họ chỉ biết một mà không biết hai, rằng cửu thiên u hồn cần độc mạn thiên hoa… mà mạn thiên hoa này nở trên núi tuyết, lấy độc tố được rồi còn phải ủ trong tuyết đủ 500 năm mới tác dụng…
– Thời đại này di bản về độc mạn thiên ta dày công tim mới được… chỉ tiếc tu luyện rồi ta mới biết độc mạn thiên hoa chỉ… ngọc nữ băng tâm thể mới uống được kẻ phàm phu uống vào sau một lần dụng độc với người khác, bản thân mình cũng thấm độc đau đớn không nguôi… khu khụ… khụ…
Long Thiên lại bị cơn ho hành hạ thổ cả ra máu vẫn cố nói thêm:
– Chỗ độc mạn thiên hoa duy nhất còn lại con uống rồi, vì thế kẻ nào có tham lam cũng phải chờ 500 năm nữa để có độc mạn thiên hoa… ha ha… ha ha… Con sẽ là người duy nhất trên thế gian này dùng được cấm chú… ta biết con thiện lương đã chọn con làm người kế thừa mau đi khỏi đây cho xa, mệnh ta sắp đoản. Hơn nữa những kẻ con giết là con cái bao kẻ không phải vừa trên đại lục này… về cấp tốc mang mẹ con đi thật xa… trước khi quá muộn. Và con đã thi triển “Dạ thiên đoạt hồn” tuyệt kỹ của ta… một công đôi việc chúng sắp đào bới tung xứ này lên tim ta đoạt bí kíp mong hòng thống trị thế giới hoặc là sai khiến kẻ lấy tiền… đi đi… đi đi kệ ta…
Tiểu Chi ngập ngừng không có ý đi, Thì Long Thiên bực bội quát lớn:
– Súng đạn không có mắt con không để chúng đến bắn chết chúng ta mà đoạt bí kíp sao? Khổ tâm của sư phụ mà con còn ở lại là để ta tức chết à… đi đi mau…
…
Tiểu Chi ra đến ngoài ngõ, nhìn con ngõ nhỏ vòng vèo vắng hoe cỏ mọc lấn cả lối đi. Thì nghĩ thầm “… nơi này thực chả mấy ai đi đến cảnh vật hoang tàn đổ nát, căn nhà ấy tận cuối đường, dễ gì mà người ta tìm ra chứ đại sư phụ người lo xa qua rồi” Tay cô cầm bí kíp “Cửu thiên u hồn” xoay ngang xoay dọc rồi mở nó ra xem… thì ra chỉ có vài chữ ngắn ngủi trên tấm da thú dày cộm ấy. Với trí nhớ của mình thì đoạn chú thuật này đâu có gì khó nhớ, nay xem xong chi bằng đốt đi rồi quay lại xem đại sư phụ ra sao? Bí kíp không còn lo gì người ta cướp, nhưng cô mới nhớ ra làm gì có bật lửa mà đốt đây?
Khi còn nhỏ ở quê Tiểu Chi vẫn thường lấy hai viên đá nhỏ, rồi đánh vào nhau cho tóe lửa để chơi trò đồ hàng. Ở cảnh này cô mới thấy trò chơi thơ ấu này thật hữu dụng… đám lửa bén qua lá khô cháy bùng vào cuốn bí kíp. Nhìn ngọn lửa hồng uốn éo lung linh, cô nghĩ “thế là hết dù kẻ nào cũng chả còn có cơ hội nữa rồi… hi… hi…” Khi đốm lửa cuối cùng lụi tàn trên đám tro đen một tấm giấy khác màu vàng lấp lánh hiện ra… Tiểu Chi vội nhặt lên đọc dòng chữ trên đó…
“Gửi kẻ hậu bối hữu duyên! Ta là Võ Thiên hậu chủ nhân của” Cửu thiên u hồn “nay nhờ nó mà ta nó mà có vương quyền… Nhưng uy lực cửu thiên vô cùng khôn lường, rơi vào tay kẻ phàm phu ắt mang họa cho chúng sinh lầm than. Chỉ có kẻ dám mang bí kíp cửu thiên huyền u, trị giá liên thành này đốt đi mới là chủ nhân thực sự của nó. Kẻ hậu bối người không tham ta rất kính nể, Thiên hậu ta thấy người có lòng với chúng sinh, cơ duyên nếu người là một thiếu nữ có thể trạng ngọc nữ băng tâm. Chính là chân thân ta chuyển thế, thì coi như tâm cơ ta đã mãn nguyện. Bí kíp này có ghi cấm chú thực sự, ở ngoài chỉ là phản thiên sát chú. Kẻ học nó chỉ khu dụng được một phần cửu thiên, sau bảy lần sử dụng sát chú làm độc xuyên tâm dần dần mà chết rất đau đớn…” Đại sư phụ người nguy đến nơi rồi Tiểu Chi nghĩ bụng, xong vẫn cố đọc cho hết.
“… bí kíp này đặc chế từ độc hoa mãn thiên nghìn năm, trộn với vàng cám. Trong nửa canh giờ nó sẽ tự tan trong tay người con gái, có thể trạng ngọc nữ băng tâm mà ngấm vào cơ thể… nếu người đã hữu duyên hãy nhớ khẩu dụ của mật chú. Khi nó tan vào tay thì người đã có thể khu dụng mật chú sau thất nhật (7 ngày)… Còn nó không thể tự tan được, người là kẻ vô duyên… thì sau thất nhật độc hoa mãn thiên cũng làm người chết rất khó coi. Nó đốt không thể cháy, nước không thể mục… vậy ta khuyên người đã có tâm từ bi thì nuốt nó ngay vào bụng. Vì chúng sinh bách tính mà người cũng được chết toàn thây, tránh kẻ tham lam có được… hoặc giả có tham lam cất giữ thì chữ trên bí kíp này, cũng sẽ tự mờ nhạt rồi biến mất sau vài khắc nữa…” Ôi! Thật là tàn độc… Tiểu Chi cố đọc hết trong lúc các hàng chữ phía trên tự phai dần…
“… người hữu duyên học được thì hãy mang đi cứu nhân độ thế, diệt ác trừ tà cho bách tính bình an. Cũng là di chiếu của Thiên hậu ta cho người, và để cảm tạ ân huệ này ta tặng cho người một bí mật. Nếu người có tâm muốn cứu kẻ bị phản thiên sát chú chỉ có một cách duy nhất…” Đọc hết Tiểu Chi đỏ mặt lẩm bẩm một mình “Võ hậu người quá ác độc rồi, ta làm sao cứu đại sư phụ khi ta sắp chết… dù ta có là ngọc nữ băng tâm… thì cách đó cũng không thể… mà ta lại chỉ là đứa con gái nhỏ tầm thường biết cái gì là băng tâm thể chứ? Nghìn năm mới có một kẻ như vậy, chắc chỉ Võ hậu người chân mạng thiên tử mới mang ngọc nữ băng tâm thể…”
– Ôi… ôi…
Tiểu Chi đau đớn kêu lên khi cánh tay cầm bí kíp tê dại, quyển bí kíp tự bốc khói tan vào trong cô tê buốt… Cảm giác đau đớn nhanh trôi qua khi khi độc ngấm hết vào cơ thể. Tiểu Chi bàng hoàng: “Ta thật là ngọc nữ sao? Truyền nhân của Võ hậu… Ta sẽ như người đứng đầu thiên hạ, là bậc thánh quân như người viết… Lần này người nhầm to rồi, họ cưỡng bức ta đánh đập ta… ta lấy gì mà danh chấn sánh ngang võ hậu người chứ” Nghĩ đến đại sư phụ, Tiểu Chi vội trở lại căn nhà cũ dù gì vì mẹ Ý Nhi. Xem biết đâu còn cách gì khác cứu người…
Độc tính đã đến đỉnh điểm, mặt Long Thiên tái nhợt, quả là “Cửu thiên u hồn” là bí kíp độc địa võ lâm… Nhà sư năm đó khuyên ta mà ta không nghe, ôi lòng tham của ta… ta đã nỡ giết cả ông ấy để đoạt tất cả. Báo ứng này là đáng… ta chỉ không hề ân hận đã trao bí kíp tới đúng người. Nhà sư đã từng nói trước khi hấp hối:
Thí chủ người giết ta đoạt bảo ta không oán… âu cũng mệnh ta. Trụ trì các đời chúng đã gìn giữ bí kíp cho Võ hậu… nay nhẩm mệnh thì cũng là lúc ngọc nữ tái thế sau nghìn năm. Ta cho người biết một bí mật người con gái ngọc nữ băng tâm thể, chủ nhân “Cửu thiên u hồn” cô ấy sẽ giữ được tâm thất người chết sống trên tay mình… nhất định phải trao lại bí kíp cho cô ấy.
“Nhà sư đã chết đi mang bí mật xuống cửu tuyền, nhưng thật sự ông ta tính được sao? Khi nhìn Tiểu Chi nắm qua tim vẫn đập trong tay Long Thiên ta đây biết âu cũng là mệnh số cả rồi. Ta cam tâm tình nguyện chết để trả giá cho việc mình làm” Long Thiên nghĩ trong đau đớn và lăn lộn trên mặt đất, thì nhìn thấy bóng nhỏ bé của Tiểu Chi ở cửa. Long Thiên cố nhịn đau ngồi dậy mắt vằn lên giận giữ quát:
– Đi ngay! Ta nói con không coi ra gì sao? Đi đi ngay…
– Tiểu Chi ở đây cứu đại sư phụ! Giá nào Tiểu Chi cũng không đi…
Tiểu Chi kiên định đáp, nhưng cô vẫn miên man thật sự có cách cứu khác sao? Thấy Tiểu Chi vẫn đứng lì ở đó mặc kệ mình nói thế nào thì nói, đôi mắt tròn xoe vẫn đăm đăm nhìn đi đâu đó xa xăm… Long Thiên tức quá ho thổ ra một đống máu “… Con bé này quả cứng đầu! Nhưng nó rất trượng nghĩa…” Long Thiên độc đã ngấm từ khá lâu rồi, giờ hồi mạng tuyệt chả qua không muốn kẻ hậu bối. Nhất là một con bé thấy mình chết trong đau đớn… chả gì cũng là anh hùng danh thiên chấn địa một thời. Nhưng cái gì cũng chỉ có giới hạn, độc mãn thiên hoa đâu phải tầm thường. Long Thiên bị độc phát tác tựa ngàn kim châm xé da rách thịt, lăn lộn trên sàn nhà… than ôi! Anh hùng một thủa giờ chỉ như con sâu cái kiến quằn quại trong nỗi đau kinh hồn…
“… muốn giải được phản thiên sát chú, phải dùng thân thể ngọc nữ băng tâm giao hoan với đối phương! Độc sẽ chuyển sang thân ngọc thì mới cứu được toàn mạng…” Mình phải làm chuyện đó với đại sư phụ chăng? Tiểu Chi băn khoăn cực độ… nhưng phút sinh tử không cho cô chọn lựa lâu… Không thể để đại sư phụ chết, ở đây chỉ có ta và người nếu không nói ra ai biết… Tiểu Chi cúi xuống cởi quần lót ra, vén cái váy lên ngượng ngùng tiến về phía đại sư phụ. Thật sự với người lại là cảm giác khác cô đâu dám cởi hết khoe thân thể kiều mị quyến rũ của mình.
Long Thiên đang ôm bụng đau đớn bởi độc tính phát tác, ngẩng lên thấy Tiểu Chi đang cởi truồng đứng trước mặt mình. Dù độc tính đau đớn tuyệt cùng đi nữa… nhưng đã là đàn ông thì sao không khỏi bị quyến rũ bởi cặp đùi thon trắng. Cái khe đào nguyên sâu hun hút… hồng hào mũm mĩm của cô bé mười bốn tuổi…
Không kịp để đại sư phụ phản ứng gì, Tiểu Chi đẩy Long Thiên ngã xoài ra sàn nhà. Nếu là lúc chưa bị độc tính hoành hành cho kiệt quệ, chắc gì cô bé đã dễ dàng thực hiện ý đồ ấy với Long Thiên. Tiểu Chi kéo quần Long Thiên xuống do lăn lộn đau đớn nó sớm rách bươm. Cái vật của đàn ông tuột ra bung lên ngạo nghễ “… của đại sư phụ sao lớn và dài thế…” cô thấy hơi lo lo. Thật sự Long Thiên cao tới 1m 90 thân thể tráng kiện thì tất nhiên vật ấy chẳng vừa… Tiểu Chi dùng bàn tay nhỏ bé cầm cái buồi cứng nhắc của sư phụ ấn vào cái khe lồn mình…
“Hư… ư… hư… hưưư… ư…”
Tiểu Chi rên khe khẽ, rát quá! Nó to đi vào đến đâu biết đến đó… Long Thiên phần do đuối sức bởi độc tính, phần do Tiểu Chi nhanh quá chưa kịp tỏ thái độ ra sao cả. Khi cái buồi của mình được bao bọc bởi lồn ấm ấm thít chặt khít khao của Tiểu Chi. Đã lâu không chơi gái chỉ tâm tâm niệm niệm lo cho Hạ Ý Nhi, cảm giác bây giờ mới bừng dậy mạnh mẽ trong Long Thiên.
Nhìn khuôn mặt xinh xắn đang nhăn nhó vì khó chịu, bờ môi hồng cắn chặt lại rên rỉ hổn hển khiến Long Thiên sướng cực độ. Tiểu Chi đang hơi khó chịu một tay chống lên bụng Long Thiên, hạ cái mông lên xuống một cách khẽ khàng… cho đỡ đau vì vẫn chưa có nước dâm thủy. Long Thiên chống tay hẩy mông mạnh lên liên tục…
– Ái a… a… a… ái da… aaaa… ái uiiiiiii…
Tự nhiên bị chơi một cách vũ bão… thốn quá Tiểu Chi la oái oái… Cái buồi to nần nẫn của sư phụ đâm vào trong cô sầm sầm sập… Một cảm giác tê dại chạy khắp người, dâm thủy tràn ra… Tiểu Chi bắt đầu thấy thích sau những cú thúc cực mạnh đó… Mái tóc dài xõa xượi tung bay, người cô bật tưng tưng trên cơ thể Long Thiên…
– Sư phụ. Phu… phụ… ự… ơ… Tiểu Chi… thích… ưưư…
Tiểu Chi đã sống dậy cảm giác đàn bà trong mình… cái của sư phụ vừa to vừa cứng thúc vào sướng tê người… cũng có thể rất lâu rồi khi cùng Lưu Vỹ thì giờ đây cô mới tự nguyện cho ai đó…
Long Thiên chồm dậy ôm thân thể nhỏ bé của Tiểu Chi đặt nằm xuống, banh rộng háng ra hai bên… lúc này Long Thiên có thể nhìn thấy cái khe lồn, hồng hồng nhễ nhại dâm thủy của Tiểu Chi đang mời gọi… Từ khi bị uống thuốc kích dục chứng kiến người khác chơi… bản chất dâm nữ trong cô đã sống dậy… Tiểu Chi ưỡn người lên bờ mu cong lên chờ đợi… cô như mê đi trong cơn hoan lạc.
– Sư phụ người cho vào nữa đi… Tiểu Chi… thích… lắm…
– Hự!
– Á… á… á…
Hai tiếng kêu đồng thời bật lên trộn vào nhau, khi Long Thiên dấn thật mạnh vào lồn Tiểu Chi… đau hay là sướng… Tiểu Chi không phân biệt nổi cơ thể cô rung lên bần bật, tay cô quàng vào cổ sư phụ… ‘phạch’ ‘phạch’… hai cơ thể đập nhau liên tục… Long Thiên thở hồng hộc… chưa bao giờ sướng thế này… lâu không chơi hay là tại Tiểu Chi sướng cái lồn co thắt liên tục…
“… bọp” ‘bọp’ ‘phụp’ ‘phụt’… Tiểu Chi đã nứng cực độ khi Long thiên chơi vào tiếng ấy phát ra liên tục…
Long Thiên lột hẳn cái váy khỏi người Tiểu Chi, kéo mông cô bé lên… dường như hiểu ý Tiểu Chi chống hai tay xuống đất chổng mông lên cao… chờ đợi… Khi cả thân thể to lớn của sư phụ phủ lên sau lưng cô thì cũng là những cú dập liên hồi… bờ mông nhỏ bé Tiểu Chi rung lên…
– Hừ ừ hư, ờ ồ ô…
– Long Thiên thở hồng hộc rông lên như trâu mộng… lồn con bé bót thật… sướng quá… Tiểu Chi ở dưới thì khá mệt sau lúc chơi ở dưới sàn… dâm thủy ra nhiều… ướt cả mặt đất… còn giờ nó chảy theo kheo chân xuống dưới…
– Sư… ư… ự hự… phu… ự hự… Tiểu… ư hư… Chi mệt… ư… rồi…
Cô rên rỉ ngắt quãng, có vẻ sư phụ không muốn dừng… Lúc này sư phụ cầm tay cô kéo sau… ngực Tiểu Chi ưỡn ra trước… hai bầu vú lắc lư theo nhịp dấn của Long Thiên… Cô mệt lả đi chỉ còn thở hổn hển và thi thoảng ‘hự’ lên cái khi bị thúc mạnh… mái tóc lòa xòa trong gió… ‘phạch’ ‘phạch’.
… ‘phạch’ ‘phạch’… trong căn nhà hoang tiếng động ấy ngày một gấp gáp hơn… giờ Tiểu Chi lại nằm dưới. Chân cô bé gác lên vai Long Thiên… thân thể nhỏ bé co rúm lại bao phủ bởi bóng khổng lồ của sư phụ…
– Ư ư… hư… hư… a… a… a… á… ui… ui… hự… hự…
Tiểu Chi bật rên lên cuống cuồng oằn oại khi bị sư phụ chơi những phát cuối gấp gáp… Hai chân Tiểu Chi quắp chặt vào cổ Long Thiên… cảm thấy của sư phụ căng phồng trong mình rồi… từng đợt từng đợt… tinh trùng xối xả chảy trong cô.
Long Thiên mệt lử rời Tiểu Chi lăn ra đất thở hồng hộc… một lát chìm vào giấc ngủ ngáy vang như sấm. Tiểu Chi bải hoải rã rời sau một trận giao hoan cuồng loạn, vương vãi trên sàn là tinh trùng lẫn dâm thủy của cô và sư phụ… Mặc xong quần áo Tiểu Chi hôn lên môi sư phụ đinh rời đi, nhìn cái dương vật to lớn đã oặt xuống… nhưng vẫn lòng thòng cả khúc. Bàn tay bé nhỏ cô động vào nó lay lay rồi nói nho nhỏ.
– Tiểu quỷ này, ngươi ở trong ta khiến ta mệt chết đi rồi đấy…
Ra đến của cô còn nhìn lại, thấy sư phụ nằm đấy trống trải thân thể phơi ra bèn chạy lại phủ quần áo lên… cô nhìn lần cuối nói nhỏ:
– Tiểu Chi cuối cùng cứu được người… mong sau này người sống hạnh phúc với mẹ Ý Nhi.