Phần 8
Lập Quân nhìn khắp sảnh bọn lâu la của Mãn Thiên, và tên tỉnh trưởng có đứa còn đang đứng chết lặng… quên cả mặc quần áo. Có một vài cô gái đã chết khi bị cưỡng bức, thân thể không một mảnh áo che thân người bầm dập do những trận bạo dâm tập thể. Ngay đại điện cũng thế nồng nặc mùi tinh trùng, trên nệm còn vương máu và những vết ố của dâm thủy cùng tinh trùng để lại.
Quần áo nam nữ cái thì rách nát, cái vứt trên thành ghế cái dưới sàn, Hạ Ý Nhi đang lồm cồm bò dậy tìm quần áo che thân thể lộ liễu của mình. Nhất là nhìn khuôn mặt Tiểu Chi còn tím bầm mấy vệt tay, cái áo choàng quá khổ khoác vội dài chấm đất. Cái áo chưa kịp cài hết khuy chỗ kín chỗ hở, thân thể kiều mị quyến rũ vẫn lộ ra ngoài.
Lập Quân biết mình đến hơi muộn, Lưu tiểu thư đã bị ủy khuất rồi. Lập Quân bực lắm nghiến răng nói:
– Lưu tiểu thư! Cô hãy giao tất cả chúng cho ta. Vương Lập Quân ta hứa khi chúng về đến đại doanh lữ đoàn, sẽ để chúng sống không bằng chết vì dám làm ô nhục tiểu thư.
Lời nói từ miệng của Lữ đoàn trưởng binh đoàn tử thần, cái binh đoàn xưa nay vốn là ác mộng cho kẻ dám chống đối hoặc bạo loạn với chính phủ. Rất nhiều lời đồn đại về binh đoàn này, họ không những tài giỏi trong tác chiến. Mà cả tra tấn moi tin cũng thảm khốc khôn cùng, hơn nữa hang cùng ngõ hẻm nào cũng có mặt họ. Gây biến ở đâu họ có mặt ngay tại chỗ đó, nhanh hơn cả ma quỷ hiện hình… Lần này lại đích thân tướng Vương Lập Quân dẫn đầu thật quá thảm cho chúng rồi.
Bọn chúng có thằng quá sợ đứng tim mà chết tại chỗ, nhưng vỡ tim mà chết sau bữa tiệc dâm loạn kia, còn là kết cục tốt hơn những kẻ không chết đi được. Bọn chúng bò lê bò lết dưới sảnh kêu khóc van xin Tiểu Chi:
– Lưu Tiểu thư hãy tha cho chúng tôi! Dù làm chó làm ngựa cũng được hay cho chúng tôi chết tại đây! Đừng bắt chúng tôi về theo bọn 221 này…
– Im ngay! Không đến lượt mấy con chó chúng mày được nói!
Một viên sĩ quan đi cùng Vương Lập Quân quát lên. Cả sảnh im lặng không còn ai dám ho he, chúng thừa biết 221 thích để ai sống thì sống chết thì chết. Đừng nghĩ tự tử mà dễ dàng thế, nếu để người ta chết đi dễ quá trừ những kẻ đột quỵ vì vỡ tim kia là việc bất khả kháng ra. Không thì họ còn đâu mà nổi danh, với các ngón tra tấn quỷ khóc thần sầu đến đá cũng phải mở miệng ra.
– Vương Tướng quân! Đa tạ đã cứu mạng Tiểu Chi và mẹ… Tiểu Chi ngàn lần không quên ơn! Cứ để bọn chúng cho Tiểu Chi, tự Tiểu Chi có cách xử lý!
– Việc cứu Lưu tiểu thư là nhiệm vụ Lập Quân ta phải làm, có cảm ơn tiểu thư hãy cảm ơn cha mình, ông ấy luôn lo lắng cho tiểu thư và tiểu thư định làm gì với chúng?
Vương Lập Quân đáp lời… Tiểu Chi tháo cái vòng đeo ở cổ, ngoài cái thẻ và điện thoại bé bé mà Lưu Thiếu Kỳ cho còn một cái túi nhỏ bằng gấm trang trí rất đẹp. Trong đó đựng thập tự mai hoa tiêu, cầm số tiêu đó cô nhún người phi thân ra sảnh đường. Trên cao người Tiểu Chi xoáy vòng tròn mai hoa tiêu tỏa xuống bọn chúng… trong cánh mai hoa lả tả áo choàng tốc lên. Thân thể ngọc nữ diễm kiều của cô hé lộ… mái tóc dài lòa xòa quyện lấy bờ vai tròn… trông Tiểu Chi như thiên nữ tán hoa bay lượn uyển chuyển, tựa vào gió đan vào mây nơi tiên giới.
Hết thảy bọn lâu la đều bị dính kim tiêm, nhưng chúng lại hoan hỉ… chờ chết. So với việc bị lôi về 221 tra tấn sống không được chết không xong, thì chết thế này đã là quá dễ chịu rồi.
– Các người chỉ là thủ hạ ta không trách! Cách người đều dính độc mạn thiên hoa vũ. Sau này không chịu thay đổi thì hàng tháng ta cấp thuốc giải, bằng không nhiễm độc chết không dễ chịu lắm đâu.
– Chúng tôi nhất nhất nghe lời Lưu tiểu thư…
Chúng hoan hỉ reo lên, dù thế nào cũng ơn tái sinh độ thế. Thấy mọi việc cũng khá chu toàn, việc giang hồ cũng chả muốn can thiệp nhiều Vương Lập Quân nói:
– Lưu tiểu thư! Mọi việc cũng đã qua! Chúng tôi xin trở về báo cáo lại ngài Thủ tướng!
Lữ đoàn 221 rút đi cũng nhanh chóng như khi họ đến, cầm cái điện thoại trên tay Tiểu Chi nghĩ thầm “… ta sớm biết điện thoại cha cho hữu dụng thế này thì đã sử dụng cứu mẹ Ý Nhi, thân ta cũng đâu bị chúng giày vò ô nhục… cha nuôi người thật tốt với Tiểu Chi” Cô bảo đám lâu la của Mãn Thiên:
– Các người mang Mãn Thiên về phương nam đi! Sau này không cần gặp ta nữa… độc tính trong tiêu không có. Ta thật không muốn các ngươi bị họ bắt đi, dù sao thủ hạ mấy người chỉ thừa hành.
– Tiểu Chi sao người lại để bọn chúng đi! Chúng vũ nhục cưỡng bức chị em lãnh băng chúng ta thế này… chúng ta làm sao nuốt nỗi hận này.
Đám nữ nhân Lãnh băng đường uất ức gào lên. Tiểu Chi lại nói tiếp:
– Các tỷ tỷ! Thử nghĩ xem thù cứ oan oan tương báo bao giờ dừng… con cái họ vợ họ biết các tỷ giết người nhà họ sẽ đi báo thù các tỷ. Tiểu Chi đây cũng một thân bị ô nhục giày vò, sao không hiểu nỗi đau các tỷ. Chúng ta cho họ về đi.
– Lưu Tiểu thư! Các tỷ muội lãnh băng chúng ta cúi đầu tạ ba lạy này. Sau nhất định trở về đây tạ tội… ai chưa vợ con gì sẽ thân chinh hỏi các tỷ muội làm vợ để chuộc lỗi…
Đám người Mãn Thiên lục tục ra về, còn lại đám cảnh sát lâu la của tỉnh trưởng. Chúng đang đứng run cầm cập chưa biết mình chết sống ra sao. Tiểu Chi nhìn chúng nói:
– Các người hàng ngày nắm luật, biết luật mà sai… đám anh em canh cửa thì cứ tự tiện ra về. Còn tất cả những kẻ là cảnh sát sắc phục uy nghi thế, đang tâm cưỡng bức giày vò chị em lãnh băng thì đứng cả đó.
– Lưu Tiểu thư cô tha cho bọn Mãn Thiên cớ sao không tha chúng ta!
Bọn chúng tức tối phân bua, thì Tiểu Chi nói tiếp:
– Ta không để các ngươi chết trong tay lữ đoàn 221, coi như đã tốt với mấy người rồi. Hàng ngày các người ăn của đút lót, mặc sắc phục mà hà hiếp dân chúng. So với anh em hắc bang tư cách còn không bằng… Các tỷ ai hà hếp các tỷ như nào giờ cứ trút giận lại như thế…
Chỉ chờ câu nói đó đám nữ nhân lãnh băng, đã tìm vũ khí từ sẵn để rửa nhục nay ào lên… Dưới sảnh đường bắt đầu nhuộm đỏ máu của vụ thảm sát phục cừu. Hạ Ý Nhi im lặng nãy giờ, thấy Tiểu Chi xử lý mọi việc đâu vào đó trong lòng đã sẵn dự tính. Đợi cho những tên cảnh sát biến thái cuối cùng đỏ gục xuống sàn mới cất giọng nói:
– Các muội theo ta đã bao năm sinh tử! Nay lãnh băng đường gặp họa sát thân… chúng ta thiệt hại nhiều. Lỗi ở Hạ Ý Nhi ta mà ra vì thế… hôm nay Hạ Ý Nhi xin từ nhiệm để con gái Tiểu Chi lên chấp chưởng lãnh băng đường. Các muội nghe rõ chưa! Các muội thoát nạn này cũng do Tiểu Chi cứu hãy trung thành với con ta…
– Dạ…
Đám nữ nhân nhất loạt vâng mệnh, phần họ cũng thấy việc Tiểu Chi làm trọn tình trọn nghĩa đáng phục. Hai là chính cô là con gái Thủ tướng Lưu Thiếu Kỳ, thì lãnh băng cũng sẽ có ngày sớm phục hưng trở lại… Tiểu Chi ngỡ ngàng chưa kịp hỏi mẹ ra sao, thì mấy chiếc ô tô đã xịch cửa lãnh băng đường. Đi đầu là Triệu Hải vẻ mặt cực lo lắng, không để ý cả các xác chết thẳng đến Tiểu Chi nói:
– Tiểu Chi! Tứ lão đại các chú, các bác bị người ta sát hại chết rồi… Di nguyện của các chú, các bác là mời muội về chấp trưởng Đông phong… đi cùng ta ngay không đông đường nguy mất… các đại hắc bang khác đang muốn cơ hội này thôn tính chúng ta…
– Nhất ca… ôi… Nhất ca…
Hạ Ý Nhi khóc nấc lên, khi nghe tin dữ… Cô vớ ngay khẩu súng của tên Tỉnh trưởng còn dưới đất rồi thổn thức:
– Muội buồn lắm… người ta hại muội, không còn gì cho người nữa… Nhất ca chờ muội với…
“Đoàng!” Tiếc súng nổ chói tai… Hạ Ý Nhi gục xuống… mười năm một tấm chân tình… khiến người ta rơi nước mắt. Tiểu Chi còn đang bàng hoàng tin dữ của Đông đường thì mẹ Ý Nhi cũng đã tạ thế… cô đau khổ tột cùng… Trong phút này mình phải bình tĩnh, “cha, mẹ Ý Nhi, chú Đại, chú Tam, chú Tứ… Tiểu Chi sẽ không phụ sự trông đợi của mọi người… Tiểu Chi sẽ tìm lại công bằng…” Nghĩ thế cô mạnh mẽ hơn và vội vã cùng mọi người còn lại của lãnh đường tức tốc về Đông đường, sau khi an táng chu toàn cho Hạ Ý Nhi, và chị em lãnh băng tử nạn…
Giang hồ thực sự bắt đầu dậy sóng, Lục Khả và Tư Đình đã sớm hợp tác với nhau… thật sự hai bên đều có chủ ý riêng. Nhưng việc bốn lão họ Long kia tạ thế lại cắt đặt một con bé mười bốn tuổi vắt mũi chưa sạch chấp chưởng Đông đường thì khinh họ qua rồi. Trong mắt hai người họ Tiểu Chi vẫn chỉ là con nhóc… mà lại là đàn bà, ngồi ngang với các lão đại như họ sao xứng. Dẫu việc nội bộ Đông đường thì họ cũng chả để yên… một công đôi việc… Lục Khả thân chinh sang đất nam nhằm thương thuyết với Mãn Thiên để triệt hạ hẳn Đông đường…
Ít ngày đã qua lên Mãn Thiên đã ngồi dậy được, ngoài cái việc thành thái giám vĩnh viễn thì lão vừa sợ vừa nể Tiểu Chi. Dù biết “thiết cốt trảo” Tiểu Chi sử dụng thì chính con bé là kẻ sát thủ giết con lão, lão đành ngấm ngầm chịu nhục. Con bé tha cho lão một mạng là điều lão khó hiểu nhất, mình hiếp nó và mẹ nó đầu tiên nó định giết. Nhưng sau vì sao? Lại từ bi tha lão về không sao đoán ra. Nay Lục Khả muốn diệt Đông đường lão vui mừng khôn tả, lão cũng có hy vọng rửa hờn lên đồng ý ngay. Có thể không dễ gì giết Tiểu Chi nhưng mượn tay Lục Khả cũng là nước đi hay, hắn buôn ma túy binh hùng tướng mạnh cũng có thể có hy vọng… Mãn Thiên sau khi Lục Khả về họp anh em lại bàn chuyện đánh Đông đường, nhưng chỉ vừa dứt lời xong. Toàn bộ các anh em đứng dậy nhất loạt chĩa súng vào hắn và nói:
– Chúng ta theo lão bao năm, nể tình không bắn ngay. Nhưng mạng chúng ta là Tiểu Chi cứu… bất cứ ai kể cả lão. Tổn thương Tiểu Chi tức là tổn thương anh em ta. Cứ theo kế giả mà làm để bọn ta theo về báo ơn cô ấy… Tiểu Chi có thể còn trẻ, không nhìn ra tâm địa bất nhân của lão. Nhân đức tha cho lão, dù lão cưỡng hiếp hai mẹ con cô ấy… chứ súng anh em ta không biết thế nào nhân đức cả đâu…