Phần 3: Hoa Hậu giảng đường
Lúc Hạ Phong Ngân đang vui vẻ vì được mỹ nữ chủ nhiệm đặc xá, thì bọn hắn đã đi tới nơi nhận sách giáo, khi thấy mỹ nữ chủ nhiệm chỉ vào đống sách giáo khoa, thì Hạ Phong Ngân ngây dại, chừng này cũng phải tầm tám mươi quyển!
“Yên tâm đi, hai người chúng ta cùng mang về, không có vấn đề j đâu!”
Mỹ nữ chủ nhiệm thấy Hạ Phong Ngân thộn mặt ra, thì nàng vội vàng an ủi.
Lúc mỹ nữ chủ nhiệm ký giấy lấy sách, thì Hạ Phong Ngân vừa chằm chằm vào chồng chất sách giáo khoa vừa lầm bầm:
“Mỹ nữ chủ nhiệm cầm bốn mươi quyển. Không được, nàng là nữ, hơn nữa nàng còn là tuyệt sắc đại mỹ nữ, sao ta có thể để nàng cầm nhiều như vậy? Để nàng cầm 38 quyển là dk!”
Tầm ba phút sau, mỹ nữ chủ nhiệm đi tới, nàng ngọc duỗi tay ra, cầm lên mười quyển sách giáo khoa, nhưng trên mặt nàng lại lộ ra vẻ cố hết sức:
“Nặng như vậy ah! Nhiều hơn 1 quyển nữa, là ta bê không nổi!”
Nói xong, nàng nhìn Hạ Phong Ngân, rồi cười cười:
“Ngươi nói ngươi rất cường tráng ấy ư, thế thì bảy mươi quyển sách đối với ngươi thì chả là j”
“Đương đương… Đương nhiên!”
Tuy nhiên Hạ Phong Ngân không tình nguyện, nhưng hắn không thể mất mặt trước mỹ nữ dk! Hắn dùng hết khí lực, để bê bảy mươi quyển sách giáo khoa.
“Ta bê! Không lên à. Ta lại bê! Vẫn không lên Móa nó,”
Khi Hạ Phong Ngân bê dk đống sách thì hắn cũng lảo đà lảo đảo, nhưng vẫn ra vẻ là không nặng:
“Ta đi với ngươi lâu như vậy, còn không biết tên của ngươi đấy?”
“Ta gọi là Tiếu Tư Nhã! Ta là nghiên cứu sinh mới tốt nghiệp! Ta sẽ đảm nhiệm giáo viên chủ nhiệm lớp của ngươi!”
Tiếu Tư Nhã cười cười, hai cái má lúm đồng tiền lại lộ ra. Nàng muốn mê chết ta sao, sao nàng cứ cười với ta vậy. Hạ Phong Ngân chậm rãi đi theo đằng sau Tiếu Tư Nhã, một đôi mắt của hắn không ngừng nhìn chằm chằm vào bờ mông nàng, nước miếng ở trong miệng hắn lại chảy lên sách vở. Lúc đang lên lầu, thì hai mắt của Hạ Phong Ngân lại đột nhiên tỏa sáng, lần đầu tiên ánh mắt của hắn rời đi bờ mông của Tiếu Tư Nhã, để chuyển đến một mỹ nữ ở bên cạnh hồ nước, mỹ nữ này có khí chất cao nhã, dung mạo đẹp đẽ, đôi mắt to lóe ra hào quang, lông mi thật dài, cái miệng hơi run run, hình như nàng đang nói cái gì đấy. Nàng mặc T – shirt màu xanh nhạt, cánh tay và bộ ngực lộ ra vừa đủ và vừa đẹp, và nàng mặc quần soóc màu xám, cộng thêm 1 đôi màu đen tất chân. Cô gái này thì Hạ Phong Ngân biết, nàng tên là Tần Như Yến, nàng là đệ nhất mỹ nữ trong cái trường đại học này, nàng dk mọi người phong là Hoa Hậu giảng đường. Mỹ nữ thì nhiều người cua, mỗi ngày có vô số nam sinh đi theo Tần Như Yến, trong đó không thiếu những thằng đẹp trai, công tử bạc liêu, nhưng Tần Như Yến chỉ muốn học, nàng đã nói không học xong đại học thì không yêu, bởi vậy rất nhiều nam sinh thích nàng, nhưng chỉ có thể vừa nhìn vừa than thở, Hạ Phong Ngân biết mình cũng không đẹp trai lém, nên không có tiếp xúc với Tần Như Yến. Nhưng mỗi buổi tối hắn đều nghĩ đến Tần Như Yến, nàng đẹp nhu vậy, chỉ cần nàng mở miệng, muốn người khác đi cướp ngân hàng, thì cũng có nam sinh đi cướp.
“Ngươi cũng yêu thầm Tần Như Yến?”
Tiếu Tư Nhã thấy Hạ Phong Ngân ngơ ngác nhìn Tần Như Yến, thì đã biết chuyện gì xảy ra, nàng đùa 1 cái:
“Thích nàng thì đi thổ lộ với nàng! Nếu không thì sẽ bỏ lỡ cơ hội!”
Nhìn ngươi điềm đạm nho nhã, nhưng nói chuyện thì rất hào sảng(phóng khoáng) a! Ta cũng thích ngươi, chẳng lẽ ta cũng phải thổ lộ với ngươi ư, Hạ Phong Ngân nói:
“Kệ đu! Ta khá đẹp trai, nhưng ta cũng biết, ở trong trường học này, nam sinh thích Tần Như Yến không có một vạn thì cũng có tám ngàn! Trong đó có con của chủ tịch tỉnh, cháu của Thị trưởng, và rất nhiều con cháu của hào phú quan lại, tuy xuất thân của ta cũng không kém, nhưng ta lại không muốn giống như bọn hắn, cả ngày chỉ biết làm 3 cái việc mất mặt!”
“Ân! Ta rất thích tính cách của ngươi!”
Tiếu Tư Nhã nhìn Hạ Phong Ngân từ trên xuống dưới, nàng làm như kiểu không biết hắn ấy.
“Đúng vậy! Thật ra ta có rất nhiều ưu điểm. Nhưng ta không thích phô bày ra mà thôi! Trong tương lai, nếu ngươi và ta mà ở chung một chỗ, thì ngươi sẽ phát hiện ra!”
Hạ Phong Ngân lại bắt đầu tự sướng.
“Ai muốn ở chung với ngươi!”
Tiếu Tư Nhã thấy Hạ Phong Ngân nói chưa hết 2 câu mà miệng đã dẻo như kẹo rồi. Thì nàng đã bắt đầu tức giận.
“Chủ nhiệm lớp, ngươi muốn đi nơi nào! Ta nói ở một chỗ là ngươi và ta cùng nhau học tập! Không phải như suy nghĩ của ngươi là kiểu sinh hoạt vợ chồng!”
Hạ Phong Ngân đùa cười một phát, rồi ôm sách chạy mất dép.
“Ngươi! Tức chết ta!”
Khuôn mặt của Tiếu Tư Nhã bị Hạ Phong Ngân làm cho đỏ bừng, vì xung quanh đang có rất nhiều học sinh, chứ nếu theo tính cách của nàng, thì nàng đã cầm sách mà ném Hạ Phong Ngân.