Phần 11
Lão Bá lập tức ra hiệu rút lui. Họ vừa lui vừa tấn công đám lâu la cản đường tuy khá chậm chạp nhưng cũng rút được một đoạn khá xa. Mất đám mồi béo bở, tên quỷ tức giận, gân đỏ nổi lên chi chít, hắn rú lên tiếng, miệng gầm gừ, bàn tay cuồn cuộn hắc hệ.
Đôi mắt đỏ ngầu phát sáng, nhìn Lương với sát quỷ cao ngút. Hắn gầm lên:
“Thằng chó… mày… mày dám làm để thức ăn tao đi sao?? Địt mẹ mày nghĩ ta là cái chó gì hả?? Thằng khốn mày dám coi thường tao sao??”
Hắn điên loạn lao thẳng đến, móng vuốt cào mạnh tạo cả tiếng rít khi xé vào không khí. Lương vận sức bức tốc lùi lại, đôi chân bây giờ khá nhức vì cậu vận nó khá nhiều khi đấu với quỷ hổ.
Không chần chừ tên quỷ kiến vung liên tiếp vào người Lương, đòn nào cũng chí mạng, hiểm ác. Sau cào xé không gian còn đọng lại hắc hệ, hắn tung đòn liên tiếp khiến Lương vừa phải xoay người né vừa phải vung kiếm đỡ.
“Long Trảo Cuồng.”
“Vuốt Long Trảo.”
“Long Phi Quyền.”
Lương vừa vận Long Phi Chấn Thiên vừa đỡ đòn vừa tìm cơ hội phản công. Trong giây phút tên quỷ vận sức tay phải định ra đòn tất sát. Lương tận dụng cơ hội duy nhất này.
“Long Phi Chấn Thiên – Thiên Long Phá Địa Quyền.”
*Uỳnh*
Cả hai văng mạnh về hai phía. Thiên Long Phá Địa Quyền là đòn mạnh về uy lực và hủy diệt nhưng nó lại là con dao hai lưỡi. Đối thủ nhận sát thương thì kẻ dùng cũng nhận lượng sát thương tuy chỉ một nửa nhưng đủ khiến cậu ngã quỵ thở hồng hộc.
Cánh tay phải đau nhức như muốn nổ tung, cơn nhói thấu vào tận xương lan ra cả mạch máu và thần kinh. Phía bên kia tên quỷ kiến ăn cú đấm huỷ diệt còn đau đớn hơn.
Lớp vảy mà hắn rất tự hào đã vỡ tan, cú đấm mạnh đến mức xuyên thủng cả cơ thể hắn tạo cái lỗ thông sang cả bên kia. Hắn nằm quỵ trên đất mà không nhích được cái miệng để mà chửi.
Hắn sẽ phải chết? Đúng sẽ chết. Chết dưới tay mà hắn từng khinh bỉ. Lương cầm Lang Nguyệt Đao cho lên miệng, tay trái lấy lọ nước thánh đổ lên, Lang Đao sáng rực ngọc bích, cậu lạnh lùng chém phăng cái đầu khốn kiếp của con quỷ.
Cậu ngã phịch dưới gốc cây ngồi xem Phan Huỳnh đang đấm tên quỷ hổ. Phan Huỳnh nhấc tên quỷ như nhấc trẻ con vì hắn bị Phan Huỳnh đấm cho giúm cả người lại thành đống bầy nhầy bé tẹo.
“Ahhhhh…”
Phan Huỳnh gầm lên bàn tay túm lấy tên quỷ sáng rực đủ khiến một phần cánh rừng chìm trong ánh sáng.
*Bùm*
Cơ thể tên quỷ nổ tung, những hạt sáng như đom đóm bay đi khắp nơi. Lương trợn tròn mắt la lớn:
“Ahh… tên long tộc chết tiệt bao nhiêu nguyên liệu quý. Bao nhiêu tiền của ta. Trả đây tên long tộc khốn khiếp.”
Lương xót đống nguyên liệu từ tên quỷ hổ vì những bộ phận từ quỷ bốn sừng cực hiếm và rất đắt đỏ, bán đi đủ khiến một người ăn tiêu xả láng cả hai năm trời.
Phan Huỳnh cố lảng tránh càng lảng thì Lương càng tiến đến túm cổ áo mà hét. Phan Huỳnh đành ngập ngừng nói:
“Thôi thì coi như quà cứu mạng đi.”
Lương cắn răng bỏ qua mặc dù cậu xót vãi cả lồn. Nghĩ đến cảnh ăn thịt tẹt bô mà giờ đây tan nát cũng may còn tên quỷ kiến và đống khác không thì cậu cũng chả bỏ qua cho Phan Huỳnh.
“Mé thằng lòn sóc hàng. Đã cứu còn vòi của đúng là sư phụ nào trò lấy. Hai thầy trò ham tiền như nhau.”
Trong lúc Lương thu nhặt nguyên liệu thì Phan Huỳnh đã đi mất. Chẳng để tâm việc đó, cậu vừa nhặt vừa đếm tiền. Mệt!
Thu dọn xong Lương trở về làng. Sau trận chiến trời đã quang sáng, những tia nắng của bình minh chiếu rọi qua từng kẽ lá, khung cảnh của buổi sáng sớm thật thoải mái. Từng tia nắng ấm chiếu vào người làm cậu thấy đỡ đau hơn.
Trận chiến hôm qua thật khốc liệt, một cuộc chiến nếu không có sự giúp đỡ của Phan Huỳnh thì có lẽ cả đoàn sẽ thiệt mạng.
Sau khi tạm biệt và phân chia nguyên liệu, dù lão Bá đã ra sức thuyết phục nhưng Lương vẫn bắt chia vì ai cũng có công sức cả. Những gia đình có người hy sinh sẽ được nhiều hơn, Lương chỉ lấy phần đầu và ít vảy cùng vài cái nanh của quỷ kiến và bọn hai sừng khác còn lại để cho mọi người trong đoàn tự xử.
Tổng cộng 8 người chết, 7 người thương nặng, Lương cũng nằm một trong bảy nhưng cậu từ chối chữa trị vì thân thể cậu đỡ hơn rồi.
“Mé thằng này quái vật hay sao mà ăn lo hành mà không nhập viện.” – Lão Bá nghĩ thầm.
Trở lại căn nhà thân thuộc, Thuý Vy đang ngồi sân chờ cậu trở về, nhìn bóng dáng Lương nàng chạy đến ôm sầm lấy cậu. Nhìn lia lịa xung quanh nàng tí bật khóc khi thấy những vết bầm tím trên người cậu. Xót Lương nàng giận dỗi nói:
“Hứ! Lần sau khỏi đi nữa bị thương như này liệu còn dám đi nữa không?”
Lương cười chừ rồi lấy hẳn miếng thịt bò to tướng mà cậu mới mua. Lương tiến lại dỗ:
“Tặng dì cái này coi như quà xin lỗi.”
“Tên nhóc khốn này! Ai lại đi lấy thịt để dỗ gái không? Nếu không vì nhan sắc thì gái có mà còn lâu mới đổ cháu.”
Nàng đấm nhẹ vào ngực cậu rồi ton ton cầm miếng thịt vào nhà làm bữa. Ăn bữa sáng no nê sau buổi tối mệt mỏi, đang dự đi ngủ thì Thuý Vy đi vào, mặt nàng hơi đỏ. Hai ngón tay trỏ loay hoay, hai đùi to trắng nõn khép lại tạo tư thế gợi cảm, nàng ngập ngừng nói:
“Hôm… hôm nay cu Tí đi học, còn Kiệt mai mới về liệu cháu có muốn…” – Thuý Vy mặt đỏ bừng xấu hổ, hai bàn tay nàng che đi khuôn mặt xinh đẹp đỏ phừng phừng.
Lương gãi đầu trả lời:
“Dì nếu muốn cái đó cũng được dù dì cháu cũng chẳng để tâm lắm.”
Thuý Vy nhanh tay cởi áo lộ ra cái yếm màu hồng mỏng manh lấp ló là bầu ngực to chà bá, bên dưới nàng đã ướt sũng. Thuý Vy tinh nghịch thọc hẳn vào quần Lương, nàng túm chặt lấy con cặc phình to trong quần. Rồi nàng nhẹ nhàng cởi bỏ quần Lương để lộ con quái vật đầu đỏ ra ngoài.
Thuý Vy như cô nàng dâm đãng chết đói lâu ngày, nàng vồ vập bú lấy con cặc Lương, dù ngập tận họng cũng chỉ được ba phần tư.
“Chụt… chụt… chụt… ahh… con cặc to như này liệu cháu phải lấy mấy cô đây.” – Thuý Vy dí dỏm nói.
Lương vẫn không đáp khiến nàng bị quê, đã thế nàng cắn nhẹ đầu rùa làm cậu la toáng lên.
“Khì khì.”
“Á à. Dám trêu tức ông à.” – Lương túm lấy cổ Vy thọc mạnh, ấn hết con cặc vào sâu đến tận khí quản.
Thuý Vy trợn hết cả mắt, mồm nàng như oẹ cả con cặc Lương ra. Nàng nhanh kẹp lấy cái đùi to trắng bóp chặt lấy con cặc, đôi môi hồng hào mút lấy bờ môi khô ráp của Lương.
“Chụt… ahh…”
Rời lấy bờ môi của cậu, Thuý Vy từ từ nhấc người lên kê con cu Lương chạm ngay cửa mình. Nàng dậm mạnh xuống.
“Ahhh…” – Thuý Vy rên lên, dù chỉ nuốt chưa hết nhưng cái đầu cặc đã đâm mạnh vào tử cung.
Lương nhắm nghiền mắt, hít một hơi cậu lấy sức rồi đâm tới tấp, mới dạo đầu mà dương vật đã ngập trong dâm thuỷ.
“Bạch… bạch… nữa… nữaaa… ahh… mạnh lên… ư…”
“Bạch… bạch… đâm mạnh nữa đi Lương.”
Thuý Vy đã chìm trong dục vọng, hông nàng đưa đẩy theo nhịp cùng Lương. Dù mới ra nhưng nàng đã dập lên xuống liên hồi, cái âm đạo dâm đãng đã phủ trắng xóa dương vật nâu đen đầy dũng mãnh, trai tráng.
“Ahh… dì… ra nữa.” – Nàng la lên trong khoái cảm, nàng rên hết cỡ mặc kệ trời đất, đầu nàng chẳng nghĩ gì khác mà chỉ có con cặc to vật kia.
“Bạch… bạch… sao dì ra nhanh vậy.” – Lương ghé sát tai Thuý Vy nói làm nàng hơi rợn rợn người.
“Ahh… cháu đấy… ah… không biết nàng bao cô rồi mà giỏi vậy?” – Nàng dừng nhấp, véo má nghiêm nghị hỏi.
“Hắc… dì lấy zin cháu mà còn lên mặt sao? Đã thế cho dì biết lễ độ.”
Lương cười khẩy, lật người Thuý Vy lại thành tư thế doggy. Lương gồng mình thúc liên tục vào âm đạo nàng, con cặc Lương thúc liên hồi khiến cơn khoái cảm ngày càng tăng. Nàng nhắm chặt mắt, khóe miệng lấp lánh dòng nước miếng vì sướng.
Nàng rên to như giải tỏa kìm nén trong người:
“Bạch bạch… bạch… ah… đúng rồi… mạnh… mạnh nữa lên… cắm mạnh thứ đó vào sâu bên trong em nữa đi… ahh… nữa nữa… đi… ah… khiến em chết ngất trong khoái cảm đi. Ahh đâm sâu vào nữa đi… Lương.”
“Cháu không ngờ dì như này đấy.” – Lương choài người lên nút lấy lưỡi Thuý Vy.
“Ahh… chụt… chụt… ai bảo con cặc anh sướng quá chi… chụt… ha… ha… tại anh hết đó.” – Lời nói khiến mặt nàng đã đỏ nay còn đỏ hơn.
“Khà khà… bạch… bạch… cháu sắp ra rồi…”
“Ra đi nay là ngày an toàn nên cứ bắn… trong thoải mái.”
“Ahhh… hộc hộc…” – cái đầu rùa Lương đâm tọt vào bên trong tử cung xả tinh xối xả vào khiến bụng Thuý Vy căng lên. Cả hai nằm bệt trên giường thở hồng hộc. Khuôn mặt anh tuấn lấm tấm mồ hôi làm tim nàng loạn nhịp, cứ như tiếng sét ái tình. Giá như… giá như nàng chưa chồng. Giá như nàng chưa bị quỷ hiếp thì có lẽ nàng đã tỏ lòng với Lương.
Nhưng nàng đã có chồng có con rồi. Đáng tiếc làm sao? Xót thương làm sao? Có chồng như không có, hằng ngày Kiệt chỉ như kẻ ăn đậu ở nhà. Ngoài đi làm chu cấp tiền ra còn lại như người dưng khiến nàng thấy hụt hẫng.