Phần 14
Chấn Thiên túm mạnh lấy cổ Lương nhấc lên một cách nhẹ nhàng. Vừa bị khí tức ghìm lên cơ thể lại vừa bị bóp cổ nhấc lên. Lương giải chú ba ngón tay, cậu thả lỏng cơ thể.
Như hòa mình vào nước…
Như hợp lại thành một.
Lương vặn mình dễ dàng thoát khỏi tay của lão Thiên, cậu lùi lại đưa tay về phía sau rồi tung thẳng nắm đấm vào ngực Chấn Thiên.
“Thuỷ Long Xung Kích”
“Bách Thiên Quyền”
*Uỳnhhhh…*
Hai cú đấm tuyệt kỹ va vào nhau tạo xung kích cực mạnh khiến chỗ quan trường như sắp bị thổi tung.
*Ầmmm…*
Lương bị đẩy lui lại khá xa còn lão Thiên vẫn đứng yên một chỗ.
“Hừm! Thuỷ Long Quyền Pháp. Xem ra tên Phan Huỳnh dạy dỗ ngươi khá tốt.” – Lão Thiên khá hài lòng về Lương.
“Theo ta.” – Lão vẫy tay ám hiệu hai tay nhóc đi theo lão.
“Thưa… thưa thái uý! Còn… còn… còn cái ấn thì sao ạ? Tên nhóc này liệu có phải kẻ trộm không?” – Quan tri phủ nghệt cả mặt, cũng may hắn khá mạnh chứ không như mấy tên lính, kẻ thì ngất, kẻ ôm lấy nhau cho đỡ sợ, kẻ đũng quần ướt sũng.
Duy nhất có tên lính đứng sau quan tri phủ vẫn án binh bất động, trên gương mặt lấm tấm mồ hôi.
“À! Tí nữa người của ta sẽ báo lại với ngươi sau. Ta xin người trước.” – Chấn Thiên nói mà toát lên khí thế của một đấng thánh nhân quan võ. Quả thực nếu lão Thiên dùng ba phần mười công lực khéo thổi bay cả khu này.
Đến chỗ của ở của Chấn Thiên là cánh cổng vàng to đùng, đã thế lại còn ở gần hoàng thành. Quả nhiên là chỗ của thái uý đúng là rất uy nghiêm. Riêng chỉ cánh cửa thôi đã to bằng cả căn nhà hai tầng, cánh cửa làm bằng gỗ mun, bên nắm cửa là hai con sư khá giống cái ở bên cửa kinh đô nhưng bé hơn.
Hai bên cửa là hai bức tượng sư tử đá xanh biếc, chúng khá lớn, tính ra cao gần bằng Lương chứ chẳng bé đâu. Tiến vào bên trong là một trang viên rộng bao la. Nó ít nhất bằng một phần hai làng cậu đấy, ở giữa là một dinh thự bự chà bá nằm uy nghi giữa khu trang viên, bên phải có mấy toà cho binh lính và người hầu, chếch lên trên là khu luyện tập rất hoành tráng.
Bên trái là khu tĩnh dưỡng của thái uý và người nhà, đó cũng là chỗ ưa thích của Chấn Thiên. Điểm mà lão thích nhất là căn chòi gỗ giữa cái hồ rộng mát, hồ này khá rộng tầm hơn 5000m2.
Quả thật đúng là nhà giàu có khác, đấy chỉ là liếc sơ qua chứ chưa xem kỹ. Lão Thiên giàu bao nhiêu mà lão Hành lại trông nghèo bấy nhiêu. Đó là Lương chưa biết lão Hành ở ẩn chứ nếu không lão cũng phải gần bằng lão Thiên đó.
“Nhóc sẽ ở đây tầm một tuần. Đợi đợt tuyển sinh lần hai mở thì nhóc sẽ nhập học.” – Lão Thiên nhắc nhở.
“Vân… ng…” – cả hai cùng đáp mà cái miệng chưa thể khép lại được vì trước giờ chưa từng ở nơi hoành tráng như này.
“Chuẩn bị đi tắm đi. Mấy nhóc hôi quá đấy.” – Lão Thiên đứng cạnh mà nghẹt cả mũi. May mà lão nhắc nhở không thì cũng Lương tính ra khu tập luyện luôn.
… Ra khu sau nhà có căn nhà gỗ khá to và cực kỳ khang trang. Vừa bước vào có chia hai khu nam và nữ, tiến vào phòng nam thì trước nơi tắm là khu thay quần áo, cất quần áo thì hai cu cậu quấn khăn quanh hông rồi nhảy um ra bể nước nóng ấm.
“Woaaa… cảm giác này… quả thực… ahhh… đúng là thiên đường.” – Lương nhắm nghiền mắt hưởng thụ, cảm giác thoải mái sau bao năm tập luyện cuối cùng có chỗ xả hơi.
“Thưa chủ nhân! Nhất định khi ngài làm nên đại sự… à không! Kể cả ra sao đi thì việc ưu tiên là xây nơi tắm như này ạ!” – Nguỵ Mã hớn hở nói.
“Công nhận! Quả thực không phải ý kiến tồi. Nhất định phải xây. Dù có là nhà tranh hay bằng đất thì cũng phải xây nhà tắm như này.”
… Bạn đang đọc truyện Sát quỷ nhân tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/10/truyen-sex-hiep-dam-sat-quy-nhan.html
Đang ngâm bồn sung sướng thì một giọng quen thuộc vang lên:
“Các ngươi ngâm lâu vậy không sợ ốm hay sao?”
Không ai khác là Phạm Chấn Thiên thái uy cao cao thượng thượng.
“Dạ thưa! Cả đời của tiểu nhân có lẽ đây là cơ hội hiếm hoi được ngâm mình tại đây và gặp gỡ thái uý ạ!” – Nguỵ Mã nịnh nọt nói.
“Haha vậy sao? Cảm phiền ngươi cho ta chút riêng tư với Lương được chứ?” – Chấn Thiên vẫn còn chút việc dở dang chưa nói xong.
Nguỵ Mã bèn đứng dậy, khom người cúi chào rồi rời đi. Lão Thiên bước xuống bồn nước, bên dưới là làn nước ấm nóng tỏa hương thơm của thảo mộc, bên trên là dải ngân hà tỏa sáng rực. Đúng là thiên đường trần gian không sai chút nào.
Bây giờ Lương mới chứng kiến thân thể ngoại cỡ, siêu cấp cường tráng của lão Thiên. Nhưng cơ bắp cuộn chặt ép hết cỡ cực kỳ săn chắc, những vết sẹo trải dài khắp cơ thể. Những vết cào, chém, đâm chằng chịt trên từng chỗ thân thể đủ để thấy sự trải đời cực kỳ kinh nghiệm của một thái uý đứng đầu quan võ.
Lão Thiên khuôn mặt trở nên trầm trọng, lão tiến lại gần Lương. “Hầy”, sau tiếng thở dài lão lên tiếng:
“Nói đi! Lão bạn già ta chết như nào?” – Giọng lão tuy uy nghiêm nhưng vẫn không giấu được cảm xúc.
Sau một hồi Lương mới trả lời:
“Ngài ấy bị một tên quỷ trùm bốn sừng màu đỏ giết hại.”
“Hửm! Cái gì… Nếu chỉ là quỷ trùm thì lão ta và Phan Huỳnh thừa sức đánh lại. Ta nghĩ ít nhất cũng phải vài ba quỷ trùm hoặc ít nhất cũng phải hai tên quỷ chúa. Hầy… lão già ngốc.” – Chấn Thiên than thở nói.
“Quỷ chúa cơ ạ? Nhưng chẳng phải lão từng kể là đã từng tiêu diệt bọn quỷ chúa rồi chứ ạ.” – Lương ngạc nhiên hỏi.
“Phải! Bọn ta đã từng tiêu diệt nhưng chỉ là 7 tên trong số 21 tên.”
“Nhiều vậy cơ ạ.”
“Hừm… theo ta biết thì quỷ thần mà Lạc Long Quân tiêu diệt hàng ngàn năm trước chính là Đại Quỷ Thần Tula đạt đến thượng đẳng đỉnh phong tiệm cận Thượng Thần Quỷ.”
Nhìn vẻ mặt ngây ngô như tìm hiểu được thứ gì đó lớn lao, như tìm kho báu. Lão Thiên mỉm cười kể tiếp:
“Có lẽ lão ta chưa nói chi tiết. Hơn quỷ chúa là quỷ thần và trên nó là Trung Thần Quỷ hay Huyền Thần Quỷ tiếp đó là Đại Thần Quỷ và cuối cùng là Thượng Thần Quỷ. Và trước đến nay chưa có sử sách ghi lại một con Thượng Thần Quỷ.”
“Vậy tức là nó không tồn tại ạ?”
“Không hẳn! Vì Thượng Thần Quỷ đã được chính Lạc Long Quân kể lại là có thật. Tuy vậy có khả năng tương lai sẽ có…”
Nhìn Lương, lão nhớ lại người đồng đội cũ. Lão hỏi:
“Có lẽ mi chưa biết đến cha mình hay gia thế của mi nhỉ?”
“Dạ… vâng! Cháu chưa biết tí gì về người cha chưa gặp bao giờ ạ?”
“Hahaha… rồi nhóc sẽ biết. Khi đến năm ba, ta sẽ đưa nhóc đến gặp một người sẽ kể hết tất cả cho nhóc nghe. Nhưng với điều kiện đến năm ba nhóc đã đủ mạnh để kiểm soát bàn tay. Chưa cần đến cẳng tay.”
“Ngài biết phong ấn này sao ạ?” – Lương ngạc nhiên vì lần đầu tiên có người biết được dải bùa chú đang quấn chặt trên tay cậu.
“Đó là Xích Hồn Ấn. Thứ phong ấn kìm hãm lại sức mạnh. Nhóc nên biết rằng nếu không có phong ấn ấy thì nhóc sẽ thành thảm họa mất. Tí nữa ta đưa nhóc cuốn trục thư để luyện tập kiểm soát sức mạnh đồng thời nâng cao kỹ năng. Được chứ?”
“Dạ… rõ!” – Lương vui sướng. Tên nhóc toét cả miệng như trúng vietlott.
Lão Thiên nhìn cái điệu cười mà run hết cả người. Tên nhóc này ngoài mặt giống cha nhưng cái tính cách đặc biệt cái điệu cười gian hiểm đích thị là của lão Hành.