Phần 7
Sáng sớm hôm sau, Trúc Mai đang cuộn tròn trong chăn ngủ thì bỗng có tiếng động ở ngoài làm cô tỉnh giấc. Nhìn sang bên cạnh Như Quỳnh đang ngủ rất ngon, Trúc Mai mỉm cười rồi đắp chăn lên cổ cho em.
Bước ra ngoài hiên, cô định đi ra nhà bếp thì tiếng động vọng từ ngoài sân. Tò mò nên cô ra xem thử thì thấy Lương và sư phụ luyện tập, hai thanh kiếm gỗ va đập, mồ hôi cả hai nhễ nhại chứng tỏ họ đã dậy sớm tập luyện từ rất lâu.
Lương đang nắm thanh kiếm gỗ giương lên đỡ đòn bổ của lão Hành, cậu lùi lại lấy đà rồi bức tốc sang bên phải rồi qua bên trái tạo hình dích dắc tấn công liên tục về phía lão Hành.
Đòn tấn công như vũ bão không làm lão Hành lo ngại, lão liên tục vừa đỡ vừa phản công vào tay của Lương. Lão bỗng rụt kiếm lại rồi đâm tới, Lương đạp đất lùi sang bên trái thì lão Hành lại vung tiếp chân phải sút.
Ăn hành nhiều rồi quen, đoán trước được nên cậu nhảy lùi lại tránh đòn đá. Lương hơi cúi người xuống tạo thế phóng đến. Cậu vung đường kiếm ngang đầy mạnh mẽ nhưng lão Hành đã nhanh hơn một bước, lão xoay người rồi giương kiếm kề vào cổ.
Lão Hành nhìn Lương rồi cười nói:
“Ha! 121 – 0 Nha nhóc.”
“V… Vâng…” – cậu vừa thở vừa nói vì tập kiếm suốt nãy giờ.
Trúc Mai bỗng từ bếp đi ra mang cho hai thầy trò hai cốc nước. Đang mệt mỏi có nước uống, Lương hớn hở đi đến lấy nước chỗ Trúc Mai:
“Cảm ơn cô…”
“Không có gì đâu ạ…” – Trúc Mai hơi ngại ngùng nên không dám nhìn thẳng mặt mà quay mặt đi.
Rồi nàng quay ra mời lão Hành uống nước. Uống nước rồi nghỉ ngơi một lát thì hai thầy trò ăn cơm.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi đồ đạc hai thầy trò chuẩn bị ra về. Trúc Mai và Như Quỳnh hơi buồn bã. Nhìn hai cô nàng buồn thì Lương đến an ủi:
“Khi nào rảnh tôi sẽ ghé thăm.”
Hai cô nàng nghe xong vui sướng, khuôn mặt hơi đỏ, miệng không dấu nổi nụ cười kiềm diễm.
“Hai thầy trò đi cẩn thận ạ.” – Trúc Mai, Như Quỳnh đồng thanh nói.
Trước khi đi hai cô nàng dúi nào tay Lương hai vật gì đó rồi nói:
“Đây là kỷ vật mà tôi tặng cho anh. Mỗi khi nhìn vào nó anh sẽ nhớ đến tôi. Mong được gặp anh sớm.”
Lương mỉm cười nhẹ rồi vẫy tay chào hai nàng rời đi. Nhìn lại hai vật trên tay là hai cái miếng ngọc bội màu ngọc bích khắc chữ Trịnh bỏ vào túi rồi rời đi.
Đang đi trên đường về nhà, Lương vẫn tò mò về người hôm nọ nên cậu lên tiếng hỏi, lão Hành biết ý nên chưa kịp để cậu nói thì lão đã lên tiếng:
“Nhóc vẫn tò mò về mấy tên hôm trước ý gì?”
“Vâng!”
Lão Hành thở dài, đôi mắt lão nhắm nghiền, lão đứng khựng lại rồi chỉ tay ra hiệu qua chỗ kia nghỉ ngơi.
Ngồi dưới bóng những cây quế mát rượi, hai thầy trò đang tận hưởng cảm giác sung sướng ít ỏi sau quãng đi bộ dài. Lão Hành quay ra Lương kể hết cho cậu về những kẻ tấn công cậu hôm trước:
“Hai tên hôm trước tấn công nhóc có tên mặc hán phục từng là đồng đội của ta.”
“Đồng đội? Sao đồng đội của người lại tấn công con cơ chứ.” – Cậu ngạc nhiên khi biết người đó là đồng đội kề vai sát cánh của lão khi còn trong chiến đội.
“Hầy! Chẳng phải ta đã bảo là tên đó thử xem nhóc mạnh như nào hay sao?”
“Vậy người đó là ai vậy sư phụ.”
“Hắn là Phong Vân hay còn biết đến với cái tên Toàn Phong đại hiệp. Hắn là một trong những người đồng đội thân thiết nhất của ta. Trông hắn thoắt ẩn thoắt hiện vậy thôi chứ hắn nổi tiếng lắm đấy.”
“Vậy người đó chắc mạnh lắm đúng không sư phụ?”
“Hắn rất mạnh thậm chí còn mạnh hơn ta nữa đấy.”
“Cái gì? Mạnh hơn sư phụ sao, vậy tên đó chắc hơn cả quái vật?” – Lương nghe vậy há hốc cả mồm vì lão Hành đã mạnh lắm rồi nhưng người đó còn mạnh hơn.
“Haha… À mà nhóc bảo ai quái vật đấy.”
*Cốc*
“Ahhh…”
Vẫn là tiếng của tình thương vô bờ của lão Trần Bạo Hành dành cho đệ tử đáng yêu của mình.
… Bạn đang đọc truyện Sát quỷ nhân tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/08/truyen-sex-hiep-dam-sat-quy-nhan.html
Trở về căn nhà yêu thương sau mấy ngày xa cách. Hai thầy trò tắm rửa xong thì đi ngủ luôn chứ chả thiết gì ăn cơm.
Sáng sớm hôm sau, lão Hành quyết định tăng cường tập luyện từ chuyên nghiệp lên thành địa ngục. Vừa tập chuyên nghiệp được vài ngày mà đã tăng hết cỡ độ khó.
Sáng tập kiếm, chiều tập võ với hàng chục tên mộc nhân, chiều muộn luyện thân thể với thác nước, tối lại kiếm quỷ để đi săn kiếm tiền.
Bốn năm là quãng thời gian địa ngục của Lương. Mỗi ngày là bài luyện tập với lão quái vật Đại Hành. Giờ đây cậu đã 15 tuổi, giương mặt toát lên vẻ đẹp anh tuấn cùng thân thể lực lưỡng trai tráng, người cậu giờ đã cao hơn cả người trưởng thành (tầm 1m78), khắp người đầy cơ bắp săn chắc, tha thu trên đó là những vết sẹo của những buổi huấn luyện. Giờ đây cậu đã đủ tuổi để nhập học. Lão Hành nhìn Lương tập kiếm ngoài sân với vẻ mặt hài lòng, lão tiến lại gần Lương nở nụ cười mãn nguyện. Lương thấy sư phụ cười làm cậu thấy tò mò:
“Sư phụ! Người cười gì vậy?”
“Xem ra tên nhóc hồi nào đã trưởng thành rồi. Ta đã chuẩn bị cho con nhập học ở kinh đô Thừa Thiên rồi. Vài ngày nữa con sẽ chuẩn bị đi học rồi đấy.”
Nhìn vẻ mặt có vẻ vui sướng vì tên đệ tử của lão đã lớn, nhưng xen lẫn trong đó là nỗi buồn không nói lên lời. Lương là đệ tử duy nhất của lão nên lão coi cậu như người con của mình. Lương cũng coi lão như cha. Khi phải xa sư phụ, lòng cậu cũng buồn rười rượi, họng cậu nghẹn ứ lại mãi mới phát ra tiếng:
“Nhất… nhất định con sẽ thành sát quỷ nhân vĩ đại nhất để không phụ lòng người.”
Lão ngạc nhiên khi tên đệ tự nói như vậy, lão như muốn phát khóc nhưng vẫn kìm nén lại.
“Hôm nay là bài kiểm tra cuối cùng.”
“Kiểm tra ạ.”
“Ừ! Con chuẩn bị đồ đi.”
“Vâng.”
Ăn bữa cơm trưa xong, cậu đi vào trong nhà sửa soạn đồ rồi ra đến cửa thì thấy lão Hành đang đứng đó đợi cậu, cậu hớn hở chạy đến.
“Nay nhiệm vụ là gì vậy sư phụ?”
“Nay con sẽ trừ quỷ ở làng con.”
“Ở làng con sao? Thật sự lâu lắm rồi con không về.” – Lương nghe vậy trong lòng vui sướng, cậu muốn nhảy tót lên ôm lấy sư phụ của mình.
“Theo như tình báo ta biết rằng có một tàn hồn con quỷ bốn sừng hạ đẳng, một con quỷ hai sừng thượng đẳng và hai con quỷ một sừng trung đẳng.”
(Quỷ đạt bốn sừng trở lên nếu diệt mà không dùng nước thánh thì sẽ không tiêu huỷ được yêu khí và âm khí của con quỷ đó. Trừ một số bảo khí bát phẩm trở lên có khả năng tiêu diệt được các khí này mà không cần nước thánh.)
“Đã rõ nhiệm vụ chưa?”
“Dạ rõ rồi sư phụ.” – Lương đứng nghiêm nhận nhiệm vụ như người lính làm lão phì cười.
Sau tám năm, quãng thời gian dài Lương không trở về nhà. Trên đường về, những người trong làng chẳng ai nhận ra đấy là cậu bé mà họ khinh miệt, xa lánh năm nào. Giờ họ nhìn Lương trông như một công tử nào đó, dáng người cậu cao dổng, khuôn mặt điển trai, bo đì khiến chị em phải rụng cả trứng.
Cứ mỗi khi cậu đi qua nhà nào có phụ nữ y rằng họ liếc theo cậu không chớp mắt. Các thiếu nữ trong làng nhôn nhao đi theo, trong đó có mỹ nhân của xóm là Trịnh Khánh Thu. Cô nàng nổi tiếng xinh đẹp, nhà khá giả, tài năng đặc biệt là đàn hát, nàng cũng đang định chuẩn bị nhập học làm sát quỷ nhân.
Nhìn Khánh Thu say mê Lương làm tên Cao Phúc Thông ghen ghét. Vì hắn đã tỏ tình cô bốn lần nhưng đều bị từ chối. Hắn làm đủ mọi cách mà nàng không thèm chú ý nhưng bỗng có tên lạ hoắc nào tự dưng xuất hiện làm Khánh Thu để ý đến khiến hắn không ngụm nổi cục tức.
Hắn tiến đến sát gần Lương hăm dọa:
“Này nhóc! Mày ở đâu đấy? Qua làng tao làm gì?”
Lương vẫn lạnh lùng không thèm để ý tên đó nói. Bị quê, tên Phúc Thông tức giận lao đến vung nắm đấm về phía cậu. Ở đằng sau, Khánh Thu hốt hoảng chạy đến can ngăn. Khi nắm đấm sắp chạm đến người cậu, bỗng Lương xoay người né làm tên Phúc Thông ngã sml xuống đất.
Ngã đập nguyên cả cái mặt xuống làm hắn đau đớn hét lên…
Máu mũi hắn rỏ xuống. Phía bên kia Khánh Thu há hốc mồm vì cô không kịp nhìn Lương xoay người. Lấy hết can đảm nàng tiến đến Lương mặc kệ tên Phúc Thông kêu gào đau đớn.
“Công tử không sao chứ?” – Gương mặt xinh đẹp nàng đã hơi ửng đỏ.
Tuy vậy Lương vẫn lạnh lùng trả lời không sao rồi rời đi làm Khánh Thu đứng đực ra đó, nàng muốn nói chuyện với Lương nhưng hắn lạnh lùng đi như vậy làm cô thấy bực dọc.
Tên Phúc Thông định lấy le với gái mà bỗng bị làm nhục. Hắn tức giận chỉ tay vào Lương mà quát:
“Mày đợi đấy thằng chó… tao… tao sẽ cho mày một bài học… ui da.” – Hắn vừa nói vừa che cái mũi đang chảy máu.
Định quay ra mong Khánh Thu an ủi hắn nhưng nàng quay phắt đi về. Hắn đứng trơ trọi ở đấy, đã bực lại cành thêm bực, hắn tức giận sút liên tục vào cái cây gần đó cho bõ tức. Nhưng do sút quá mạnh làm ngón chân hắn trật cả khớp. Hắn la toáng lên làm người trong nhà phải chạy ra dìu hắn vào nhà.
… Bạn đang đọc truyện Sát quỷ nhân tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/08/truyen-sex-hiep-dam-sat-quy-nhan.html
Bước đến trước cửa, đằng sau là ánh hoàng hôn chiều tà. Lương vẫn đứng ở đó, trong cậu bây giờ toàn là những cảm xúc ngổn ngang, những kỷ niệm đau buồn. Cậu dang tay chuẩn bị mở cửa thì bỗng có tiếng trong nhà vọng ra:
“Xin lỗi ai vậy ạ. Chồng tôi nghỉ ngơi rồi mong anh về cho.”
Nghe giọng quen thuộc, Lương ngờ ngợ đoán đó là Vy. Cậu mở cửa bước vào đúng lúc Vy trong nhà đi ra. Chưa kịp nhìn cậu Vy đã nói:
“Tôi đã nói chồng tôi đi nghỉ rồi mong anh về cho.”
“Dì vẫn xinh đẹp như vậy nhỉ.”
Thuý Vy ngạc nhiên ngước lên nhìn thì thấy cậu thanh niên đẹp trai nào đó trông rất quen. Nàng mất một lúc mới nhận ra đứa cháu của mình. Nàng ôm chầm lấy Lương, hai bộ ngực to tướng ép sát vào mặt cậu, hương thơm của con gái phả ra khiến Lương thấy ngại.
“Dì ơi! Dì ôm chặt quá làm con khó thở đấy.”
Nghe vậy Vy ngại ngùng buông cậu ra. Nhìn Vy bây giờ trông già dặn hơn nhưng nàng vẫn rất xinh đẹp, thậm chí còn đẹp hơn trước. Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to tròn lấp lánh, bầu ngực to, mông má đầy đặn, làn da trắng ngần, mái tóc dài đến tận hông.
Bỗng có thằng cu trông nhà chạy ra ôm chầm lấy Thuý Vy, nhìn Lương cậu bé nhanh nhảu nói:
“Ai vậy mẹ?”
“Ah! Đây là cậu Lương, cậu của con đấy. Ra chào cậu đi.”
“Tí chào cậu đi con.”
“Ừm.”
Lương lấy tay xoa đầu đứa bé, quay ra nhìn Vy, nàng cũng đang nhìn chằm chằm vào cậu.
Nhìn nàng hồi lâu cậu chợt lên tiếng:
“Cháu vào thắp hương bà được chứ?”
“À được chứ sao không? Cháu vào thắp hương cho bà đi để dì đi làm bữa.”
“Vâng! À mà cháu có mang ít đồ đến thắp hương. Thắp hương xong dì mang ra ăn nhé.”
“Ừm dì biết biết rồi.”
Lương xách túi vào trong nhà. Nhìn lên bàn thờ, cậu không kìm nổi cảm xúc mà quỳ gục xuống sàn nhà, hai hàng lệ nhỏ lên sàn, trái tim cậu quặn lại.
Tám năm qua, đây là lần đầu cậu khóc sau thời gian dài. Nhìn Lương khóc mà Thuý Vy cũng không kìm được.
Cu cậu Tí chạy vào xoa lấy đôi vai của Lương.
“Cậu đau ở đâu à?” – Cậu bé tò mò hỏi.
Lương liền lấy tay dụi nước mắt, cậu nhỏm đầu dậy trả lời:
“Không. Ta không đau đâu cả, ta nhớ bà nên vậy thôi.”
Rồi Lương lấy từ trong cái túi lấy ra cái cái bánh giò.
“Cầm lấy ăn đi. Coi như là quà nhé.”
“Vâng. Con cảm ơn cậu.” – Cậu bé vui sướng trả lời vì lâu rồi cậu không được ăn bánh.
Lương bước vào bếp để ra sân sau tắm. Vừa đến cửa thì thấy Vy lép vào tường, nàng nhìn Lương mà bản thân cũng xúc động, nàng hiểu cảm giác Lương bây giờ.
Lương cười nhẹ nói:
“Cháu đi tắm đây.”
“Ờ! Ừm! Cháu đi tắm đi.”
Vào nhà tắm cậu chợt nhớ lại những ngày tháng bà còn sống, cứ chiều tối là bà tắm cho cậu. Ngày nào cũng được bên bà trò chuyện, được bà kể cho nghe nhưng câu chuyện xa xưa mà cậu còn nhớ mãi.
Vẫn khung cảnh ấy, vẫn là cái bồn tắm, vẫn là cái lò đun nước nóng ấy. Tất cả vẫn như cũ nhưng chỉ thiếu người bà.
Cậu siết chặt nắm đấm, rồi thả lỏng bản thân, thở một hơi dài như trút bỏ gánh nặng. Cởi bộ quần áo ra, làm lộ rõ thân thể cuồn cuộn cơ bắp, khắp người ở đâu cũng có những vết sẹo.
Ngồi vào bồn nước, cậu thư giãn sau chuyến hành trình dài đằng đẵng mới trở lại căn nhà.
Đây mới chỉ là khởi đầu, cậu mới chỉ bước đến một bước bậc thang của chuyến hành trình, trước mắt còn cả dãy bậc dài đang chờ cậu chinh phục.