Phần 15: Đêm “nhóm họ”
Đường Chấn Phát nghiêm mặt…
“Tránh ra con gái, để ta xem có phải hắn đã bị trúng nguyền rủa rồi hay không”
“Bặc… Bặc… Bặc”
Đoan Trang muốn cản Đường Chấn Phát nhưng chỉ với một cái chớp mắt bà Chín đã lao lên điểm vào “tam huyệt định thân” phía trước ngực khiến nàng đứng bất động.
Trịnh Khâm hai tay ôm hai hòn dái đau nhức dữ dội không thể kịp phản kháng chỉ thều thào yếu ớt.
“Hai ngươi định làm gì con gái ta… ah… ah”
Đường Chấn Phát bước đến, ngồi xuống quan sát dương vật Trịnh Khâm, một chút nheo mày.
“Quái lạ, dấu hiệu nhìn như đang bị Cóc tinh ngàn năm nguyền rủa nhưng lại không có tí nào huyết dịch cùng dục khí của Cóc tinh”
Bà Chín đứng cách hai mét “tuân thủ 5K” dùng mũi khịt khịt…
“Ngôi nhà này có mùi thi khí lẫn yêu khí nồng đậm, đan xen vào đó còn có âm khí cùng dục khí nhưng tứ khí lại lẫn lộn lúc nồng lúc nhạt, đúng là quái lạ, đây lại hoàn toàn chẳng có tí dương khí nào nhưng âm khí lại không thịnh là lý do gì”
“Trịnh Khâm ta có nghe nói ông từng bị nhiếp hồn nhờ gặp bà Chín đây mới giải trừ được, vậy ông có còn nhớ ông có gây thù với ai hoặc đã hiếp dâm người nào hay không mà sau khi được cứu tỉnh người ta còn muốn dùng loại tà môn dị thuật yểm lên người khiến ông không chết không thôi”
“Cả đời ta chưa một lần phản bội lại lương tâm, một đời chính trực, vợ ta chết đến giờ đã sáu tháng và trước đó ta cũng chưa hề có hành động đê hèn với ai, có chăng cũng chỉ dừng ở mức suy nghĩ”
Đường Chấn Phát xoay người bước đi thanh thoát đến bên cửa sổ, hai tay chắp sau lưng…
“Tâm sinh tướng, ác tâm sinh ác ma, hoang dâm sinh vô đạo, ông cũng nên nhớ hai chúng ta là bậc cứu nhân độ thế bằng tài nghệ của mình tuyệt không sai đường”
Trịnh Khâm hoang mang nhìn theo bóng lưng của Đường Chấn Phát mà thều thào…
“Ý ông là gì, là tôi đang hình thành dục tâm tà đạo hay ông vẫn để bụng người ta xếp tôi trên ông à”
Đường Chấn Phát cười nhếch mép…
“Cái gì là Nhất bái Trịnh Khâm, nhì quỳ Đường Phát”
Bà Chín xen vô “Này thời gian không có nhiều, ông Phát đừng có lấy thân thế của nhau mà so bì nữa, nhìn lão ta sắp không xong rồi kìa”
Trịnh Khâm cau mày nhăn nhó “Cái gì không xong, tôi không có gì cả… ây da”
Đường Chấn Phát cười lớn…
“Ha ha, ta e rằng từ nay xứ này chỉ còn mỗi họ Đường ta là nổi trội vì ngươi vốn đã tận số”
Trịnh Khâm đau đến nổi mắt hoa môi tái không thể đứng vững được nữa phải khụy xuống ôm chặt vào hông con gái mình, ông cảm giác như đang có ngàn mũi kim đâm vào hai trứng dái của ông muốn vỡ vụn.
“Ta không muốn chết khi chưa nhìn thấy con gái ta làm cô dâu, coi như ta xin ngươi, hãy… cứu ta… ta biết ngươi pháp lực thông thiên, không ít lần cứu ta thoát chết. Ta đã không nhìn thấy được lúc vợ mình lần cuối là điều ân hận đi theo suốt cuộc đời, giờ ta chết ngay ngày con gái ta thành thân chẳng khác nào máu nhuộm váy cô dâu… Ah… Ta xin ngươi Đường Chấn Phát, hãy cứu ta, chỉ cần cho ta sống thêm ba ngày cũng được… ah… ta… muốn nhìn giây phút con ta hạnh phúc… ahh…”
Trịnh Khâm cố gồng mình mà bộc lộ tất cả những gì mình muốn nói rồi quỳ bệt xuống đất, ông cúi đầu sát đất mà thều thào van xin Đường Chấn Phát.
Đoan Trang tuy bất động nhưng nàng có thể nghe thấy mọi việc, hai dòng nước mắt của nàng chảy ướt cả áo ngủ làm trôi cả lớp phấn đang đánh dở, nàng cảm thấy tình cảm mình dành cho người ba đáng kính lâu nay là không hề sai, nàng nguyện có thể làm tất cả việc gì kể cả chết để cho ba mình để ông được sống.
Đường Chấn Phát xoay người lại nhìn Đoan Trang, bà Chín hiểu ý liền giải huyệt cho nàng.
“Bặc… Bặc… Bặc”
“Con gái, ba của con bị trúng tà thuật khiến cho dương vật tụ khí dần dần rồi chết, ta nghĩ con cũng biết điều này khi cố che đậy giúp ba mình trước đó”
Đoan Trang lau nước mắt, nàng cũng quỳ xuống van xin Đường Chấn Phát, trước mắt nàng là Đường Chấn Phát vang danh xứ Tây Đô, ông bốc thuốc chẩn mạch cùng trừ ma giúp cho người nhưng tuyệt nhiên có một lời truyền ở đây, ai được ông tự thân đến nhà chẩn bệnh khi ông tự ý đến ắt tận số mà chết, người được ông đến nhà cũng thuộc dạng sống dở chết dở.
Phàm là người ở đây lâu năm, khi nghe danh Đường Chấn Phát thì tám phần kính nể, mười phần sợ hãi, khi ai gặp ông chẩn bệnh rồi một thời gian sau lại chết nhưng lại chết rất khó coi mà chẳng hề liên quan gì đến bệnh cũ. Người ở đây thường gọi ông và Trịnh Khâm với hai biệt danh để phân biệt hai vị thầy lang nổi tiếng hay đi dạo chơi rồi cứu người mà không đòi bất kể một đồng xu.
Trịnh Khâm thì với sở thích “bốn bể là nhà” nên thường xuyên đi tứ xứ nhưng từ khi lập gia đình thì ông đã giảm đi lại mà thường đi len lỏi các ngõ ngách trong thành phố này là nhiều nên người ở đây thường gọi ông là “du hí Lãng”, tên này ban đầu là “du hí Lãng Tử Lang” do ông có vẻ ngoài đẹp trai thánh thiện cùng nét phong trần hiếm có nhưng từ khi lập gia thất rồi ông cũng có tuổi nên tên ông được rút ngắn.
Còn đối với Đường Chấn Phát, ông như một kẻ phán xét sinh mệnh, người dự báo của cái chết, phán quan dương gian khi ai gặp ông cũng chưa đầy bảy ngày đều chết nên người ta thường gọi ông với cái tên lãnh khốc hơn “Thất Cầm Tiên Sinh”, ngoài trị bệnh ông còn biết nhiều về tinh thông tướng số, trừ tà diệt quỷ, phong thuỷ trấn tà, người ở đây cũng rất ngại gặp ông vì thường có lẽ ông hay mang đến vận đen đủi cho họ.
Đoan Trang đang trang điểm trong phòng khi nghe tiếng người lên cầu thang, trực giác mách bảo có điều không tốt, nàng liền bỏ dở đang đánh phấn mà ngăn cản hai người tìm ba mình nhưng không kịp.
Giờ đây khi biết được ba mình thực sự tận số như Đường Chấn Phát đã nói nàng vô cùng tuyệt vọng, đau đớn hơn khi nghe được những lời nguyện vọng của Trịnh Khâm.
Đường Chấn Phát đỡ nàng đứng dậy…
“Con đứng lên”
“Dạ không, xin ông hãy cứu ba con, tuy nhân duyên cuộc tình này là do ba con sắp xếp dù con cũng rất yêu anh ấy nhưng con không muốn nhìn em gái con đau khổ một lần nữa cũng như xon nhìn thấy người thân nhất của mình lần lượt ra đi, con sợ con và em con cũng không chịu nổi chuyện này, nếu ông không giúp con được thì con không dám đứng lên”
Bà Chín cùng Đường Chấn Phát cảm khái cho tình phụ tử của hai cha con mà gật gật đầu.
“Con đứng lên trước cái đã, giúp thì ta sẽ giúp nhưng ta nào phải tiên nhân thần thánh gì đâu, ta cũng chỉ là con người và cũng rất con người”
“Xin ông hãy cứu ba con”. Nàng vừa nói vừa lau nước mắt, cái váy ngủ giờ đây đã thấm ướt và để lộ cặp nhũ hoa căng mọng tràn đầy sức sống kia cùng gương mặt xinh đẹp của nàng có thể khiến một con thú hoang cụp đuôi trong chớp mắt.
Đường Chấn Phát cười ân cần, vỗ vỗ vào vai Đoan Trang thỏ thẻ…
“Con đã quan hệ với ai chưa”
Nghe thấy câu này, hai mắt Trịnh Khâm đỏ ngầu, nổi đầy tơ máu, ông gồng tất cả sức bình sinh còn lại mà nắm chặt vào cổ chân của Đường Chấn Phát.
“Ahhhh… Mẹ nó… ngươi không cần cứu ta nữa… Ahhhh”
Chẳng cần suy nghĩ, Đoan Trang cởi phăng chiếc váy ngủ, một cơ thể hoàn hảo đến từng milimet kết hợp với gương mặt xinh đẹp ví như “diễm áp quần phương”.
Bà Chín nhìn săm soi nói thầm trong miệng “Một cơ thể tuyệt hảo, đáng để mơ ước”
“Con vẫn còn trinh trắng chưa vướng bụi trần, nếu ông cứu được ba con sống, con nguyện dâng hiến sự tinh khiết này cho ông”
Nói xong nàng cúi đầu mà khóc, những giọt nước mắt của nàng rơi tí tách lên đôi bàn tay nổi đầy gân máu của Trịnh Khâm đang ghì chặt chân của ông Phát, từng sợi gân trên đôi tay ông nổi cộm lên rõ rệt một màu đen tuyền.
Bà Chín dường như phát giác được việc này, rất nhanh bà lấy một tay nắm chặt đầu Trịnh Khâm kéo ngược ra sau rồi cho ông uống ngay một viên thuốc có hình tròn màu đen khoảng bằng đầu đũa.
Hai mắt Trịnh Khâm trợn ngược, há miệng phun ra một làn khói đen rồi gục xuống nằm yên không nhúc nhích nhưng ông vẫn nghe được mọi người đối thoại, Đoan Trang nhìn thấy cảnh này phát tiết muốn ăn thua đủ với bà Chín dù biết thực lực rất chênh lệch.
Nàng lau đến tát vào mặt bà Chín…
“Chát”
Nhưng ông Phát nhanh hơn đã che ngay trước mặt bà Chín mà lãnh trọn cú tát.
“Ta xin lỗi về hành động vừa rồi của bà Chín nhưng nếu chậm trễ thì ba con đã chết”
“Hức, chưa từng có ai đối xử với ba con như thế, bà Chín nắm đầu ông như vậy con không nhịn được, con xin lỗi”
Bà Chín bước lên đưa cho nàng chiếc váy ngủ, ra dấu bảo nàng mặc vào, ông Phát cũng không lòng vòng mà nói hết những việc cần làm cho nàng hiểu.
“Nước đầy thì ta sẽ hút nó cạn, ví như dương vật của lão ta đã không còn chỗ chứa thì phải tìm cách cho nó khô lại, một cái ao cạn nước thì không thể tràn ra ngoài được”
Đoan Trang hơi đỏ mặt vì nàng cứ nghĩ phải cho ba đụ mình mới hết sạch tinh dịch trong hai hòn dái, nàng không nghĩ lại có thể dùng cách khác.
“Nhưng đó là loạn luân, trái với luân thường đạo lý mà”
Bà Chín che miệng cười, rồi tìm cách hướng dẫn nàng làm…
“Con nhỏ này thật còn chưa biết chuyện đó à, đâu cần thiết phải cho vào chứ, chỉ cần hút nó ra bằng tay hoặc bằng miệng như vậy thì đâu có gì là sai”
Đường Chấn Phát trợn mắt “Bà nói cái gì thế, gì mà không sai, chỉ là hiện tại bây giờ cứu người như cứu hoả, con gái đây không làm thì không nhẽ kêu hai tên già bọn ta làm chuyện này, với lại ta tuyệt đối không cổ vũ chuyện trái với luân thường đạo lý này”.
“Vậy con phải làm thế nào”
Bà Chín lắc đầu nắm tay kéo ông Phát ra về, khi ra tới gần cửa phòng bà lén xoay lại làm động tác như đang bú mút dương vật cho Đoan Trang chứng kiến, tuy là một điều dưỡng vừa tốt nghiệp nhưng những chuyện chăn gối này nàng rất thiếu kinh nghiệm, nhìn bà Chín ra ám hiệu thì nàng nghĩ là còn phải uống dịch nhầy từ dương vật.
Bước đến cửa sổ nhìn thấy hai người họ đã thực sự rời đi nàng mới đến gần nơi ba mình đang nằm gục dưới đất, như một cô học việc Đoan Trang lấy hai bàn tay mân mê cái dương vật nhỏ bé đang sưng đỏ ở hai hòn dái.
Dương vật trào ra từng đợt tinh dịch bằng muỗng cà phê, nàng cố nặn nặn bóp bóp thì nó trào ra càng nhiều. Mất gần mười lăm phút thì nàng cũng nặn ra được hơn một ly sữa, loại ly thuỷ tinh này nhà nàng có mỗi người một cái, thể tích nó chứa được khoảng gần nửa lít.
Nhìn ly tinh dịch của ba mình mà ngỡ ly sữa của Uyển Nhi thường uống nhưng nó lại có màu vàng sệt, nàng nhớ đến hành động của bà Chín trước đó nhưng ngửi mùi nó cực tanh, nàng không dám uống nên để nó lên một góc tủ mấy bình rượu của Trịnh Khâm.
Mặc đồ lại dùm ba thì nàng mừng vui khôn xiết khi thấy hai hòn dái của ông đã teo nhỏ lại chỉ bằng hai hột nhãn. Nàng vẫn còn mặc đồ ngủ, chạy xuống nhà để gọi Trịnh Khá giúp đưa ba lên giường cho đàng hoàng thì vô tình nàng nhìn thấy em trai mình đang hì hục làm gì đó trong nhà vệ sinh khi cứ nghe tiếng nó rên “ư… ư…” trong đó.
Đoan Trang bước đến gõ cửa “Khá em trong đó hả, sao dạ em”
Bên trong có tiếng cười hí hửng…
“Chị hai hả, có việc gì không”
“Lên trông ba dùm chị, đỡ ba lên giường, nào ba tỉnh thì gọi chị nha”
Đoan Trang nhận ra tiếng thì thầm trong đó là của Mạn Sinh, một người bạn khá thân của Trịnh Khá vẫn hay ngủ lại đây nhưng hắn còn hơn Đoan Trang một tuổi, nàng luôn thắc mắc ba rất khó trong việc bạn bè của Trịnh Khá nhưng lại rất quý tên Mạn Sinh này mặc dù nàng không mấy thích ánh mắt dâm tiện của hắn hay săm soi mình.
Dưới nhà thì dòng họ cùng hàng xóm vẫn còn đang sôi nổi chuẩn bị cho bữa tiệc nhóm họ, Đoan Trang cảm thấy ba đã an toàn nền giao phó chuyện giữ ba cho Trịnh Khá mà nàng xuống thay ba tiếp khách.
Cùng với Trịnh Khá lên phòng, Mạn Sinh đã nhanh chóng bị thu hút bởi cái ly trên kệ tủ, sau khi khiêng Trịnh Khâm lên giường thì cả hai không ở lại giữ ông mà đem cái ly chạy sang nhà chú rể là Thành Long.
Hai người rời đi được một đoạn thì Đường Chấn Phát mới hỏi bà Chín…
“Bà nhận thấy tên này thực chất là hắn bị gì”
Bà Chín lấy trong người ra một viên thuốc nhỏ như thứ đã bỏ vào miệng Trịnh Khâm trước đó…
“Thứ này là…” Đường Chấn Phát hơi nheo mày…
Nụ cười khinh bỉ của bà Chín hiện rõ trên gương mặt…
“Hừm, tên Trịnh Khâm này không dễ thu phục, tôi cảm nhận được trên người hắn có âm khí của “vô gián địa ngục”, thứ dịch trong dương vật hắn thực chất không phải của Cóc tinh ngàn năm mà chính là huyết dịch từ Tam thiền thử”
Đường Chấn Phát hít mạnh một hơi…
“Nhị khí song tu, một người bình thường như hắn lại có thể chứa đựng được hai loại khí tức lợi hại như thế, đúng là không thể tin được”
Bà Chín bóp nát viên thuốc trong tay rồi từ tốn nói…
“Tôi đã cho hắn uống “vô sinh tán”, chỉ cần diệt được một loại khí tức trong người hắn thì sẽ gây cho cơ thể hắn mất cân bằng dẫn đến đột tử”
Đường Chấn Phát lắc đầu ngao ngán…
“Thâm độc như bà thì mấy ai bì nổi, người chứa đựng hai loại khí này sớm muộn cũng thành đại họa cho con người khi Tam Độc Vương sắp đến kỳ hạn tái thế”
Bà Chín ngước lên nhìn bầu trời đang dần chuyển tối, phần vì đã xế chiều, phần vì một cơn giông sắp đến.
“Ông nhìn xem bỗng dưng trời nổi cơn giông, nếu chúng ta khi nãy ra tay giết hắn chẳng khác nào khiến thiên kiếp xảy ra nhanh hơn mà khi chúng ta thực sự chưa chuẩn bị đầy đủ nhân tài”
Đường Chấn Phát dùng tay bấm quẻ, vẻ mặt đầy lo lắng…
“Tên này rõ ràng đã tận số, vậy tại sao hắn vẫn còn sống không lẽ hắn chính là…”
Gió bỗng nổi lên cuồn cuộn, mây đen kéo đến nhanh hơn chỉ trong chớp mắt, bà Chín lấy tay che miệng Đường Chấn Phát.
“Suỵt, chúng ta đi về thôi”
Đường Chấn Phát xoay người nhìn về hướng nhà Trịnh Khâm, hai tay nắm chặt rồi xoay người rời đi.