Phần 25: Vận động xương cốt
Hôm nay lại không phải có người cần cứu mà là tên Đầu Bự, hắn đi cùng với năm tên cảnh sát và con rể của ông, Thành Long.
“Thưa ba, tên này khi nãy đến sinh sự với ba đúng không”
Không tin lại nhanh như vậy đã tóm được hắn, trong khi buổi sáng còn thấy hắn đi cùng với Thành Long, ông nhẹ gật đầu.
Một tên cảnh sát liền dơ ra tờ giấy và nói…
“Vậy được rồi, tên này có trộm của “Hà gia” một vật và nói rằng đã bị ông lấy, chúng tôi được lệnh khám xét”
Tên cảnh sát vừa định xông vào thì đã bị ông tung một đạp ngã nhào ra phía sau, hắn chưa kịp đứng lên đã bị ông đạp lên ngực dơ tờ giấy đưa ngay mặt hắn xem, ông nói…
“Lừa bố mày à lũ nhóc, muốn xét nhà mà lại đưa giấy đi đường cho tao à, bọn mày là người Hà gia?”
Thành Long thấy chuyện đã bị lộ khi đây là những tên cảnh sát dỏm nên vội chạy đến giải thích, hắn nói nhỏ vào tai Trịnh Khâm…
“Ba ơi, con biết bọn hắn là người Hà gia nhưng con biết ba không có giữ thứ bọn hắn tìm nên ba cứ cho bọn hắn xét nhà đi”
Ông lườm Thành Long, đứng dậy, rồi nói…
“Được, cho tụi mày mười phút”
Thành Long liền nháy mắt năm tên cảnh sát dỏm, năm tên đó vừa định đi vào thì ông lại đá tiếp một tên ngã nhào mấy vòng, tên Đầu Bự thấy anh em mình bị đánh muốn thua đủ với ông nhưng Thành Long ra hiệu không cho phép.
“Tụi mày cởi hết đồ ra rồi vào xét, vỡ một món thì ăn một đấm”
Hai tên bị đánh cởi đồ nhanh nhất, trên người bọn hắn chỉ còn mặc đúng cái quần cộc, mỗi tên cầm trên tay một cái đồng hồ tròn nhỏ vừa lòng bàn tay như la bàn rồi xông ngay vô nhà, Trịnh Khâm định cản lại nhưng ông suy nghĩ về lời của Y Mộng nên ông mới chịu đứng yên.
Riêng Thành Long lại bất ngờ trước quyết định cho xét nhà rất nhanh của ông dù kế hoạch đã bị bại lộ, trước một người ba vợ mà hắn đã dường như biết rõ tính khí của ông thì chuyện này đúng là nằm ngoài suy nghĩ của hắn.
Thành Long bước vào nhà rồi nói lớn…
“Anh em cẩn thận nhẹ tay thôi nhé, à anh em để tôi theo giám sát”
“Ba phút” Trịnh Khâm cầm cái đồng hồ quả quýt trên tay mà đếm giờ.
Tên Đầu Bự đã ngứa ngáy tay chân với ông lắm rồi nhưng không dám manh động, khi sáng đến đây sinh sự cũng muốn lợi dụng việc ẩu đả để cho anh em của hắn vào nhà tìm “chiếc nhẫn” mà Thành Long đã giao, nhưng kế hoạch bị đổ vỡ khi Mộng tỷ xuất hiện.
Làm tay chân cho “Hà gia” thì dưới nhà của họ thì Mộng tỷ đứng thứ hai, quyền hạn của nàng ấy còn cao hơn của Thành Long, chính điều này nên khi nghe tên Y Mộng thì hắn đã cụp đuôi không dám phản kháng, hắn len lén rời đi, Trịnh Khâm chỉ liếc nhẹ rồi chú ý tiếp vào đồng hồ.
Thành Long lên phòng của Trịnh Khâm thì nhìn thấy Thu Hiền đang nằm trên ruy – băng, hắn nhìn con bé vợ của Trịnh Khá đang nằm ngủ say sưa, hắn cúi đầu định hôn má nàng nhưng lại nghe có mùi tanh rất khó ngửi.
Nhìn gương mặt nàng có một nét gợi dục nào đó trong người hắn, Thành Long mới nói với một tên đang trong phòng tìm kiếm…
“Trong này để tôi tìm, anh em đi chỗ khác”
Tên đó gật gù rồi đi nhanh ra ngoài, Thành Long bước đến đóng cửa lại rồi chạy đến vén áo Thu Hiền lên, hắn nắn bóp hai cái vú của nàng rồi đưa miệng vào bú, Thu Hiền tuy đang còn mê ngủ nhưng vẫn “ư” lên một tiếng.
Âm thanh chỉ đủ Thành Long nghe thấy, nhưng dưới nhà Trịnh Khâm hai bên lỗ tai giật nhẹ rồi hai mắt ông đanh lại hét lớn.
“Hết giờ”
Ông vừa định bước vào nhà thì có hai bàn tay đặt lên hai bên vai ông kéo ngược ra sau, không bất ngờ, ông cum hai tay dơ ra phía trước hô to…
“Kiiii… a… a… a…”
Hai tên kéo ông lại bị “khí công” của ông bộc phát mà té ngược ra sau, xoay người lại thì Trịnh Khâm phát giác, tên Đầu Bự gọi thêm tám tên đồng bọn đến hỗ trợ.
Không quan tâm bọn này, ông định vào nhà lôi cổ bọn xét nhà ra thì đám người bên ngoài xông đến, không ai nghĩ một người mập béo như ông lại có thân thủ nhanh nhạy như thế.
Một tên, hai tên rồi năm tên, tất cả bọn chúng không cầm cự nổi với ông được năm phút, tên nào xông đến thì chỉ với ba chiêu thì đã nằm đo đất.
Đầu Bự không thể chờ đợi, hắn xông vào thua đủ với Trịnh Khâm, là một cánh tay phải của Thành Long, hắn cũng không phải dạng xoàn, hắn né được các đòn đánh của Trịnh Khâm dễ dàng rồi nhanh chóng chuyển bị động sang chủ động.
Hắn ra đòn rất hiểm hóc, nếu không phải Trịnh Khâm thân thủ nhanh nhẹn mặc dù cơ thể mập béo cộng với kinh nghiệm thì những đòn đánh ác ý của Đầu Bự đã khiến ông đo đất trong năm phút đầu.
Trong phòng của ông, Thành Long cởi từ từ cái quần của Thu Hiền xuống đến gối, hắn đưa mũi lại ngửi thì một mùi tanh hôi nồng nặc xộc lên mũi khiến hắn choáng váng muốn ngất lịm tại chỗ, nhưng hắn là bác sĩ khoa sản lại có ít kinh nghiệm khi gặp các mùi dị biệt, lấy vội trong túi ra chai dầu gió đặc chế từ nhà của “Hà gia” cho hắn, hít một hơi thì hắn lại tỉnh táo.
Trước đây, khi “Hà gia” đang cần tìm một loại dịch nhầy từ cơ thể người trong thành phố, vô tình hắn được Trịnh Khá mang đến một ly chứa đầy dịch nhầy như thế.
Qua lời Trịnh Khá thì hắn biết được dịch nhầy này lấy được từ ba vợ của hắn, với hắn Trịnh Khâm chẳng xa lạ gì khi ông ấy luôn sưu tầm những thứ thảo dược hay dịch từ các con vật rất bình thường rồi điều chế thành các bài thuốc “độc nhất vô nhị”.
Nhờ cái ly “tinh dịch” của Trịnh Khâm năm nào mà Thành Long đã bước vào một con đường mới, bước chân vào thế giới đầy ma mị chỉ có trên phim ảnh.
Cảm thấy mùi từ âm hộ của vợ Trịnh Khá cực kinh tởm, hắn vội kéo quần nàng lên rồi bỏ đi ra ngoài, còn Thu Hiền thì miệng lầm bầm “ba… ba…”
Ngoài sân, hai người vẫn đang giao đấu với nhau rất ác liệt, phần đã lâu năm không chinh chiến, đối với Đầu Bự lại là kẻ dùng cú đấm để kiếm cơm từ nhỏ, xét về một khía cạnh “văn ôn võ luyện” thì hắn hơn hẳn Trịnh Khâm.
“Uỵch”
Trịnh Khâm né được một cú đấm nhưng đã bị trúng một cú đá như trời giáng từ hắn, chưa kịp phản ứng, ông đã bị trúng thêm bốn cú đá liên tiếp và chỉ kịp né hai cú kết liễu từ hắn khi ông tự lộn nhào ra sau mấy vòng tránh né, tay chân ông đều bị trầy xước chảy máu.
“Vô ảnh cước tuy ta chưa thông, nhưng đủ khiến cho cao thủ nghe nói đã hạ bảy người phải thở dốc thế à” Đầu Bự cười mỉa mai…
“Hộc… Hộc… Hộc” Trịnh Khâm thở dốc khi đã rất lâu rồi ông chưa đánh nhau, nay lại gặp một đối thủ trẻ khỏe như thế, vốn có một lượng “khí công” nhất định trong người nhưng đã lâu ông không còn tha thiết mà tu luyện mà thay vào đó là những “dục tâm” hoang lạc, ông chỉ chú trọng đến con cặc của ông có thể giúp nó hồi sinh mà bỏ luôn chuyện tập luyện “khí công” từ nhỏ.
Tuy là một thầy thuốc chuyên châm cứu nhưng trước khi ông về nhà lĩnh giáo y thuật từ mẹ mình thì ông đã lưu lạc khắp nơi, mền trời chiếu đất cũng gần chục năm, giao du với nhiều thành phần tận cùng của xã hội.
Những năm tháng ấy đã dừng lại khi mẹ ông tìm lại được đứa con thất lạc, từ đó đến giờ thì ông như “gác kiếm” thoát khỏi chốn đấm nhau vì chén cơm ấy.
Không để Trịnh Khâm “hồi máu”, Đầu Bự như con mãnh thú dặm chân ba cái lộn người lên cao, tung một cước thẳng vào đầu ông.
“Bốp” một cây dầu vuông dài gần một mét đánh vào khớp gối của hắn…
“AAAAA” tên Đầu Bự gào thét ôm chân nhảy cà nhắc…
Cao thủ không bằng tranh thủ, Trịnh Khâm lao lên tung một cú đấm ngay ngực khiến “đo ván” tên Đầu Bự trong sự ngỡ ngàng của bọn tay chân.
“Hự” tên Đầu Bự phun một ngụm máu rồi té gục xuống đất.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
Trịnh Khâm len lén thu hồi cây châm vào trong vạt áo lam vừa tấn công khiến hắn gục ngã, rồi mới tiến đến cảm ơn người vừa cứu mình, Phan Văn Xiên.
“Cảm ơn cậu nhé”
Tên Xiên hắn nhìn Đầu Bự nằm cứng đơ mà trở nên sợ hãi, hắn lắp bắp…
“Hắn… hắn… có chết không thế”
Trịnh Khâm cười nhẹ, vỗ vai tên Xiên chấn an…
“Không sao, cậu đừng sợ”
Lúc này, Thành Long cùng nhóm người xét nhà cũng ra tới, bọn họ đều kinh hãi khi nhìn thấy Đầu Bự nằm đo đất, Thành Long bước đến hỏi thăm tình hình sự việc rồi rời đi.
Nhóm người đó cũng nhanh chóng ôm đồ không kịp mặc rồi chạy mất dép, ông mời tên Xiên vào nhà uống tách trà để cảm ơn.
“Cậu trông vậy mà cũng gan dạ đấy chứ hả”
Tên Xiên vênh cái mặt lên dù tâm trạng hắn đang rất lo sợ…
“Thầy Lãng không biết, chứ thằng này không sợ ai hết”
Trịnh Khâm thở dài…
“Biết là vậy, nhưng ta sợ bọn nó lại gây sự với cậu”
Mồ hôi trên trán hắn bắt đầu ứa ra, Trịnh Khâm cười nhẹ rồi nói…
“Cậu đánh hắn như vậy, sớm muộn hắn cũng tìm cậu”
“Cái gì mà tìm tui, nó phải tìm ông chứ”
Trịnh Khâm lắc đầu nói “Biết là hắn đang đánh ta nhưng người làm hắn mất mặt là cậu, cậu thử nghĩ xem, chỉ vì không cho bán ở bến xe mà bọn nó đã đánh cậu vậy rồi, thế cậu nghĩ chuyện này thì sao”
Tên Xiên từ vẻ mặt vênh váo đã nhanh chóng quỳ rạp xuống đất và thay luôn cách xưng hô…
“Thầy thầy giúp con với, con thì không sao nhưng còn mẹ con nữa, sáng thầy cứu con nên con định trả ơn nhưng không nghĩ chuyện sẽ gây ra hậu quả như thế”
Trịnh Khâm cười híp mắt gật gật đầu nói…
“Ta trêu ngươi tí thôi, tuy do cậu hắn mới thua nhưng người như hắn sẽ đến tìm ta trước nên cậu cứ yên tâm, từ đây về sau có chuyện gì cứ đến tìm ta, nhưng nhớ là tránh khỏi cái bến xe đó ra nhé”
“Dạ thầy”
Hai người ngồi tán gẫu, Trịnh Khâm với ý đồ tìm hiểu thân thế của tên Xiên cùng cô vợ của hắn, còn tên Xiên thì đang lóng ngóng như tìm kiếm thứ gì đó. Những cử chỉ của hắn không thể qua mặt được Trịnh Khâm, rất nhanh ông đã mời hắn ra về còn hào phóng tặng cho hắn năm chục nghìn, người như hắn không phải thấy tiền là “híp mắt” nhưng đang lúc thiếu thốn thì có còn hơn không, hắn lấy tiền rồi ngó nghiêng trước sau mà ra về trông chẳng khác nào một “kẻ trộm”.
Nhà cửa chẳng mấy bề bộn dù bị xét nhà, ông chỉ bước đến kiểm tra tủ tiền thuốc, rồi định lên phòng thì Thu Hiền đang đi xuống.
Nàng nhìn thấy ông thì cúi gằm mặt xuống như tránh né cái nhìn từ ông, ông cũng không nói gì rồi lên phòng mở tủ quần áo.
Trong tủ quần áo có một bức hình đen trắng dán phía trong, đó là tấm hình ông cùng vợ chụp lúc nàng tốt nghiệp, một tấm hình có thể gọi là duy nhất còn sót lại với người vợ đã mất sau cái đêm nhóm họ của con gái Đoan Trang bốn năm trước.
Đang nằm trên chiếc ruy – băng thì con dâu gọi ông xuống ăn cơm, ông chỉ mặc cái quần đùi “thân thuộc” này khi ngủ vì đây là cái quần mang nhiều kỷ niệm “chiến giường” của ông.
“Ba, con mới hâm đồ ăn lại, ba ăn liền cho nóng”. Nói rồi nàng lủi thủi đi lên nhà trên.
“Thế đồ ăn đâu” ông vỗ bàn la lớn…
Nàng giật mình khi nghe ba chồng quát, xoay người lại thì ông đã móc con cặc đang cương cứng dài một tấc mà sục, ông cười nhẹ nhàng bảo…
“Con mới là đồ ăn của ba đêm nay đó”
Dù nàng muốn xóa bỏ những ký ức đê hèn về loạn luân đó nhưng dường như cơ thể nàng lại không cho phép, nhìn thấy con cặc của Trịnh Khâm tuy nhỏ bé hơn của chồng nhưng nó mang lại cho nàng sự gần gũi và ấm áp hơn bao giờ hết và quan trọng nhất là nó giúp nàng đạt cực sướng dễ dàng.
“Con muốn sung sướng nữa không” ông bình thản hỏi vì đã biết rõ câu trả lời.
Như một chú cún ngoan ngoãn, Thu Hiền bước đến, quỳ gối xuống đất bò từ từ trên sàn gạch “tàu” đến trước con cặc ông như chờ đợi được cưng chìu, nàng không hiểu tại sao mình lại làm như thế dù ý chí nàng thực sự không muốn hạ thấp nhân phẩm như vậy.
“Này con làm gì đấy, con thực hư hỏng lắm với độ tuổi của con đó nha”
Vẻ mặt đang hí hứng của Trịnh Khâm bỗng chốc căng thẳng khi ông thấy một tia sáng phảng phất trong ánh mắt của Thu Hiền, nhanh chóng từ hai khóe mắt của nàng chảy ra hai dòng lệ “đỏ choét” khiến ông muốn rớt hai quả trứng gà ra ngoài.
Thu Hiền há to miệng như muốn toét cả hai bên má, trong miệng thì toát ra mùi tanh hôi khó chịu, biết gặp yêu quái nên ông nhanh chân đạp vào người con dâu mà chạy thoát thân trước khi nàng cắn đứt con cặc thân thương của ông dày công chữa trị.
Mà rượt đuổi bắt đầu, con dâu ông đêm nay lại nhanh nhẹn như một con chuột, nàng rượt đuổi ông trong nhà từ trước ra sau, từ sau ra trước như thể một vận động viên chạy tiếp sức còn với Trịnh Khâm thì vừa sợ vừa mệt mà chạy trối chết.
Ông sẽ không sợ ma nếu ông biết nơi đó có ma nhưng ông sẽ sợ khiếp vía khi bị bất ngờ như thế, nó mang lại cảm giác thiếu phòng bị cho ông như hiện tại.
Chạy gần đến cầu thang thì Thu Hiền cũng đã dí sát chuẩn bị túm được cổ của ông thì bất ngờ ông chuyển sang chạy lên lầu, ông nhanh chân chạy vào phòng rồi chốt cửa lại.
Ông úp mặt vào cửa mà thở hì hộc nhưng rồi ông phát giác có làn khói trắng bốc lên dưới chân, một giọng nói có phần “âm lãnh” phát ra phía sau lưng…
“Trịnh Khâm… Trịnh Khâm…”
Gương mặt ông trở nên tái nhợt…
…
Còn tiếp…