Phần 23
Thời gian thấm thoát trôi qua thật nhanh… dường như mỗi ngày mình chỉ ngủ được tầm 2 đến 3 tiếng… ốm mất 2 kg…
Mỗi sáng… mua đồ ăn sáng cho em… gọi em dậy ăn… và ở nhà em đến tận tối bạn bè, ba mẹ, ai nhìn thấy cũng thương xót…
1 tuần trôi qua thật nhanh…
Những lời chúc, những cái ôm chắc nịch, những làn nước mắt đưa tiễn từ bạn bè, người thân…
Đặt chân qua bên sing… thuê luôn thông dịch viên… vì không ai biết nói tiếng anh…
Đến bệnh viện IPS… toàn bộ giấy tờ đưa cho chị thông dịch viên làm thủ tục gì đó… suốt gần 1h mới xong… nhận phòng… chờ 3 ngày xét nghiệm tiến hành ca mổ…
– Anh… chút mình đi ra ngoài chơi đi…
– Bác sĩ không cho đâu…
– Vậy ở đây… hát cho em nghe đi…
Mẹ em nói vào…
– Mày nhỏng nhẻo quá, có thằng K nó mới chiều được mày, gặp thằng khác nó chạy mất dép…
– Đúng rồi đó bác…
– Hứ… anh dám hông… em giết anh luôn…
3 người cười đùa vui vẻ… mỗi ngày mình đều hát cho em nghe… lúc nào cũng vậy, lúc nào em cũng muốn mình hát…
Và cái ngày không mong đợi cũng đã đến…
Đêm hôm ấy… mình, em, và mẹ em đều không thể nào ngủ được… em siết chặt tay mình…
– Em yêu anh lắm…
– Không sao đâu em… em sẽ vượt qua được mà…
– Em không muốn xa anh… em muốn được bên anh…
– Anh luôn bên em mà… anh nói nhiều lần rồi… anh không bao giờ xa em đâu…
– Em xin anh 1 điều được không?
– Em không được nói bậy… anh không muốn em nói nữa…
Cả 3 người ôm nhau khóc… đến nổi các chị y tá cũng rươm rướm nước mắt theo…
5:30 sáng… thử máu, khám tổng quát lại 1 lần nữa… và 8h mổ…
Nhìn em bước vào phòng đầy nước mắt… bác sĩ khép 2 cánh cửa lại…
– Em yêu anh…
Khóc thật lớn gào thét như điên dại… mẹ em phải níu mình lại…
Mình ngồi xuống… như người mất hồn…
Có những điều gì đó… trong mỗi con người chúng ta, ai cũng phải đau, phải khóc, phải chấp nhận những chuyện ở hiện tại đang xảy ra… để bước tiếp trên con đường đời…
Và mình cũng vậy… nhưng mình không thể nào chấp nhận được cái hiện tại ngay trước mắt… người mình yêu thương nhất phải đối diện vs lưỡi hái của tử thần…
Mình chỉ biết ngồi lặng im… hai hàng nước mắt vẫn cứ tuôn rơi ra, kỷ niệm lại tràn về trong tâm trí…
Anh rất sợ…
Anh sợ rằng sau hôm nay… anh sẽ không thấy em…
Anh sẽ không được nhìn ngắm em như trước nữa…
Anh sẽ không còn dậy sớm lúc mỗi sáng mua đồ ăn cho em… chỉ để được bên em như mọi ngày…
Sẽ không được nghe tiếng nói từ em… Em Yêu Anh…
Không còn được hát cho em ngủ, chém gió cho em cười…
Sau 4h… bác sĩ bước ra…
Mình chạy lại … chỉ khoảng 10 mét mà té 2 lần…
Chị thông dịch viên đi lại… nói điều gì đó…
Mình mãi nhớ phút giây đó mà không thể nào quên được…
– Không sao đâu em… qua rồi, ông bác sĩ nói thành công rất cao mà gia đình làm hồi hộp quá…
Nhào vào ôm chị thông dịch viên… nước mắt vỡ òa… nhưng lần này không phải đau, cũng không phải buồn…
Đơn giản… đơn giản chỉ là hạnh phúc…một hạnh phúc thật sự…
Mẹ em gọi điện thoại về báo cho gia đình, bà con biết tin vui…
2 ngày sau… em đã tỉnh dậy… nụ cười trên đôi môi em vẫn như ngày nào… có phần sắc mặt em xanh xao… không được tươi như trước…
Chạy lại ôm chặt tay em vào lòng…
– Anh yêu em…
– Em cũng vậy…
– Làm vợ anh nha…
Mẹ em trồ mắt lên nhìn mình…
Em cười mủm mỉm…
– Có nhẩn chưa mà đòi cưới em…
– Về Việt Nam anh mua…
– Xía… cưới em mà không mua nhẩn…
– Ở đây… làm sao anh mua được…
– Về Việt Nam phải mua liền nha… không mua là không cưới hỏi gì hết…
Niềm hạnh phúc… niềm vui… tràn về trong tâm trí… và sau ngày đó mình chính thức gọi mẹ em bằng mẹ…