Phần 14
Dực là người đàn ông may mắn.
Đúng vào lúc Vân không còn nơi nào để đi, cần một nơi để nương tựa, cần một mái ấm cho đứa con bé bỏng… nàng tự tìm đến với lão.
Dực chẳng phải tốn nhiều công sức cũng có được Vân, có được người đàn bà gợi cảm trẻ trung mơn mởn.
Kể từ đêm đó, Dực như ở thiên đường với đời sống tình dục sung sướng mà con gái đem lại. Không đêm nào là nàng và lão không làm tình, chỉ cần đợi vợ say giấc là ông bố nuôi lại bế con gái ra ngoài mà đụ cuồng nhiệt. Vân không còn phản đối mỗi khi Dực thèm muốn. Như nàng nói, chỉ cần an toàn không để bà Tâm biết là nàng sẵn sàng cho lão đút cặc vào lồn mình mà tận hưởng. Dần dần Vân coi việc quan hệ tình dục với lão là chuyện hiển nhiên, đêm đến nàng còn không mặc đồ lót để bố nuôi dễ dàng hành sự.
Vân coi việc làm tình với lão là cách để duy trì mái ấm hiện tại, để con trai được sống một cuộc sống đầy đủ.
Ban ngày là bố con, ban đêm là vợ chồng.
Bà Tâm thấy chồng thân thiết với con nuôi và đứa cháu cũng lấy đó làm vui vẻ, lâu lắm rồi gia đình mới đông vui như vậy. Dạo này ông Dực còn bày đặt mua mấy chai rượu ngâm bìm bịp cá ngựa này nọ về uống, thêm cả mấy loại thảo dược bổ thận tráng dương. Bà Tâm nghĩ đó là sở thích của cánh đàn ông nên cũng chả để ý gì. Chỉ có Vân là biết.
Mấy hôm nay lão đụ khỏe hơn hẳn, hóa ra là do mấy chai rượu kia. Đêm nào lão cũng phải xuất tinh trong lồn nàng tới bốn năm lần gì đó mới chịu thỏa mãn, làm Vân mệt mỏi căng người ra phục vụ bố nuôi. Nhiều khi lồn nàng bị đụ đến sưng cả lên, nóng ran như muốn nổ tung rồi mà lão vẫn chưa chịu ra, khiến nàng vừa sướng nhưng cũng vừa quằn quại không yên. Giống như đêm nay, lão đã đụ nàng phầm phập liên tục gần 20 phút rồi mà vẫn chưa xuất, khiến Vân vừa rên vừa hổn hển:
– Bố… ư… con… không… a… chịu… nổi… nữa… rồi… a…
Dực thấy con gái phải nài nỉ mình bèn sung sướng nói nhỏ:
– Hôn bố đi…
Vân ngoan ngoãn nghe lời như một người vợ, nàng đáp lại khi bị lão ngậm lấy môi hôn say đắm. Dực hả hê khi được con gái hôn trong cuồng nhiệt, đôi môi mềm mại nhỏ nhắn của nàng quấn lấy môi lão trong cơn mê tình ái. Vân sắp không chịu nổi nữa, nàng răm rắp nghe theo lão chỉ để ông bố nuôi nhanh chóng xuất tinh trong lồn mình.
– Sướng không con?
– Ư… a… ưm…
– Sướng không?
– Có… a… ư…
Lão liên tục hỏi nàng trong khi con cặc dập điên cuồng vào cái lồn nóng bỏng. Vân rên rỉ gật đầu trong khoái cảm cùng cực, nàng banh háng hết cỡ để cho bố nuôi thoải mái đụ tới tấp. Cuối cùng lão cũng chịu ra, sau một cú đâm chí tử, Vân rên lên khi lão cứng người xuất tinh ồ ạt trong lồn mình.
Đêm nào cũng vậy, hai bố con quấn chặt lấy nhau dưới ánh trăng dịu nhẹ, chìm vào khoái lạc đê mê như quên cả trời đất.
Vân nghĩ có lẽ cuộc sống của mình sẽ tiếp diễn mãi như vậy. Ban ngày đi làm, tối về cùng con học bài, đêm đến lại banh háng ra phục vụ bố nuôi. Ở chỗ làm thì gã chủ nhà hàng vẫn tìm cách gần gũi nàng, thi thoảng lại cố tình đụng chạm cơ thể. Nếu chỉ có vậy, nàng nghĩ có thể chịu đựng được.
Miễn là bình yên không sóng gió.
…
Vân đang rửa bát trong nhà bếp, Hải đi vào nói với nàng:
– Xong lên lau dọn phòng trên cho anh nhé.
– Vâng ạ.
Trên tầng hai ngoài nhà kho còn có văn phòng dành cho chủ nhà hàng, cũng thi thoảng là nơi Hải tiếp khách quý. Vân xách chậu nước cùng cái chổi lau nhà và khăn đi lên thì Hải đang ngồi ở trong kiểm tra sổ sách. Hải gật đầu ra hiệu cho nàng cứ tự nhiên lau dọn, rồi giả bộ dán mắt vào cuốn sổ trên bàn. Vân không quan tâm tới hắn mà chăm chú làm việc, còn Hải thì ngược lại, cứ đợi lúc Vân quay đi là hắn lại dán mắt vào cặp mông căng tròn của nàng. Dù Vân mặc váy nhưng cũng không thể che nổi vòng 3 đồ sộ, Hải căng mắt ra nhìn, hình như còn thấy cả nếp quần lót hằn lên, con cặc vì thế mà ngóc đầu dậy. Hải thèm thuồng nuốt nước bọt, hắn bảo nàng:
– Lau chỗ bàn này cho anh.
– Vâng.
Vân lại gần bàn làm việc lau dọn, Hải chỉ đợi có thế để được ngắm nàng gần hơn. Quả nhiên là nếp quần lót hằn cả dưới lớp váy, mà lại còn là loại lọt khe đầy kích thích. Lúc Vân cúi xuống lau mặt bàn thì mông hơi chổng ra, Hải đẩy ghế lùi ra sau như để nàng dễ lau chùi hơn, thực chất là để ngắm mông nàng được trọn vẹn. Cái áo đồng phục bó sát tôn lên vòng eo nhỏ nhắn, cặp mông đồ sộ khêu gợi, dù kín đáo mà vẫn gợi cảm đến mê hồn làm Hải nóng hết cả người. Không chịu nổi, hắn giả vờ đứng dậy đi ra rồi lấy tay chạm vào mông nàng.
Vân giật mình nhưng cũng không nói gì, hắn đã nhiều lần làm như vậy rồi.
Lúc quay trở lại, hắn cố tình đứng sát phía sau nàng, hạ bộ dán chặt vào cặp mông nảy lửa. Vân vội đứng thẳng người lại, Hải giả vờ nhìn mặt bàn rồi nói:
– Chỗ kia vẫn bẩn, lau thật sáng bóng cho anh.
– Vâng…
Vân cố lách người ra thì hắn lại cứ đứng sát lại, nàng đành phải lau thật nhanh cho xong rồi đi ra. Do đứng gần nên lúc đi ra tay hắn lại được dịp sờ mông nàng lần nữa, Vân ấm ức không biết làm gì.
Nàng cũng biết cơ thể mình có sức hấp dẫn nhất định, việc bị quấy rối là không tránh khỏi.
Nhưng nếu chỉ có vậy, nàng vẫn chịu đựng được.
Tối nay lúc đang rửa bát ngoài sân, bà Tâm ra hỏi nàng:
– Con đang qua lại với người đàn ông nào à?
– Dạ… không ạ – Vân ngơ ngác.
– Thật không? – Bà Tâm gặng hỏi.
– Thật ạ… có chuyện gì vậy mẹ?
– Tại mẹ tìm thấy vỉ thuốc tránh thai trong ngăn tủ.
Vân giật bắn người, sáng nay nàng quên cất đi mà vội đi nấu cơm rồi đi làm. Lão Dực chả chịu dùng bao cao su vì bảo như vậy bí bách với không được sướng trọn vẹn. Vân đành phải tự mình phòng tránh, bao nhiêu lần bảo lão xuất ra ngoài mà lão không chịu, cứ đút vào là đụ điên cuồng tới lúc xuất mới thôi. Vân lo lắng giải thích với mẹ nuôi:
– Dạ… vỉ thuốc này từ lâu rồi, hôm qua con soạn ra định vứt đi mà quên…
– Nếu vậy thì không sao, có chuyện gì không được giấu mẹ đấy.
– Vâng…
Vân thở phào, không giấu sao được, cứ đêm đến là nàng lại cùng bố nuôi đụ nhau tưng bừng như vậy, theo khía cạnh nào đó thì nàng vừa loạn luân vừa cướp chồng của mẹ. Vân nghĩ có lẽ phải cẩn thận hơn, bà Tâm cũng là phụ nữ, ắt hẳn cũng nhạy cảm với những chuyện trai gái này.
Nói là vậy, Vân cũng chẳng biết phải cẩn trọng như nào nữa. Đến đêm là lão Dực lại đè nàng ra mà đụ phầm phập, Vân chỉ có thể rên nhỏ hơn đi mà thôi.
– Đừng… đừng ra… bên trong… ư… a…
Dực chẳng thèm để ý lời con gái nói, gồng người đâm cặc sâu lút cán trong lồn nàng, từng dòng tinh trùng nóng hổi tuôn ào ạt như núi lửa. Lão hả hê thở phì phò gục xuống ngực nàng, Vân cũng thở gấp rồi sau màn làm tình cuồng nhiệt. Nàng để lão hôn một lúc rồi đẩy ra trách móc:
– Đã bảo đừng ra ở trong rồi…
– Ở trong sướng hơn… hề… hề…
– Rồi con lại phải uống thuốc. Mà hình như mẹ để ý rồi đấy…
– Không sao đâu, lo gì… – Lão nói rồi lại hôn hít ngực nàng.
– Sao lại không lo, mẹ mà biết thì…
Lão ghé tai nàng nói nhỏ:
– Hay mình ra ngoài thuê nhà nghỉ…
– Bố điên à – Nàng cau mày đánh lão một cái.
Dực cười hề hề rồi lại ngậm lấy vú nàng mà ngấu nghiến. Chả biết từ bao giờ Vân và lão lại nói chuyện thoải mái như vậy, giữa hai người dường như không còn khoảng cách nữa. Lão thi thoảng lại trêu Vân như vậy, nàng cũng thoải mái đáp lại như người tình. Vân gần như đã trở thành vợ lão từ lúc nào không hay…
Vân vẫn cho bố nuôi đụ hàng đêm, cuồng nhiệt, cháy bỏng. Nàng thực sự không biết mình muốn hay là không muốn làm tình với lão nữa. Ham muốn tình dục cao ngút của Dực khiến nàng không thể thoát ra, trở thành người vợ thứ hai của lão.
Một người vợ chỉ để lão thỏa mãn dục vọng.
…
Tối nay không đông khách lắm, Vân dư dả thời gian ngồi bấm điện thoại. Chợt Hải gọi nàng:
– Lên lau dọn phòng trên cho anh.
– Vâng.
Vân chẳng vui vẻ gì khi phải ở cùng với hắn, vì kiểu gì hắn cũng tìm cách đụng chạm cơ thể nàng. Nhưng dù sao hắn vẫn là chủ, nàng chán nản đi lên tầng. Hải vẫn ngồi ở bàn làm việc, hắn ra hiệu cho nàng lau dọn bàn, Vân miễn cưỡng nghe lệnh. Nàng thừa biết trong lúc mình lau thì hắn ngồi ở sau đang ngắm nghía mông nàng, vậy nên Vân gắng hoàn thành nhanh nhất có thể, không cho hắn cơ hội giở trò.
Chỉ có điều, lần này hắn ngang nhiên hơn, không phải làm bộ vô ý, mà là cố tình.
Hải không kìm được, đưa tay bóp mông nàng.
Vân giật mình quay lại.
– Anh…
Vân chưa kịp nói hết, hắn đã ôm chầm lấy nàng đè ngửa ra bàn. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Vân không kịp làm gì, trong nháy mắt đã bị hắn vật xuống bàn rồi nằm đè lên.
– Bỏ tôi ra… anh… bỏ ra!
Hải hôn hít tới tấp lên cổ lên mặt nàng, mặc cho Vân giãy giụa, một tay hắn trườn xuống dưới kéo váy nàng lên, sờ mó cặp đùi nuột nà trắng bóc. Vân bị hắn đè chặt chỉ có thể cố đẩy hắn ra, nhưng nàng càng giãy giụa thì càng làm cho cơ thể hai người cọ xát mạnh hơn, mùi thơm cơ thể Vân khiến hắn càng kích thích, hôn hít ngày càng cuồng nhiệt.
– Buông ra… cứu…
Lần đầu tiên khi bị ép buộc, nàng kêu cứu, nhưng trớ trêu thay, lại chẳng có mấy tác dụng.
Căn phòng không phải cách âm hoàn toàn, nhưng khi bị đóng kín thì dù ở trong la hét to cỡ mấy ở bên ngoài cũng chỉ thấy như đang nói chuyện mà thôi. Huống chi, chả có ai ở trên tầng hai cả.
Hải dùng răng cố cắn đứt cái khuy áo ngực của nàng, Vân vừa đẩy ra vừa giãy giụa khiến hắn gặp chút khó khăn. Nàng mải chống cự phía trên mà quên mất phía dưới, đến khi nhận ra hắn đang sờ tới quần lót của mình thì Vân mới vội vã tìm cách đối phó. Nàng đưa tay giữ tay hắn lại nhưng gần như vô ích, sức nàng không thắng nổi hắn, cái quần lót dần dần bị tuột xuống đùi. Không còn cách nào khác, Vân cố nhổm đầu dậy tìm kiếm tai lão.
– A…
Hải ôm tai trong đau đớn, mắt nhìn nàng giận giữ.
– Bốp!
Hắn dang tay tát nàng một cú đau điếng.
– Mẹ kiếp con đĩ, bố mày đã thương còn không biết đường mà hưởng.
Vân choáng váng mặt mày sau cú tát trời giáng, nàng ôm má đau đớn khóc không thành tiếng. Nhân cơ hội này, Hải dùng tay xé mạnh, cái áo sơ mi rách làm đôi, bộ ngực đồ sộ dưới lớp áo lót hiện ra làm hắn tròn mắt. Tên dê xồm vội cúi xuống vục mặt vào ngực nàng mà hôn hít, đến khi Vân trấn tĩnh trở lại thì áo lót nàng đã sắp bị lão lột ra rồi.
– Buông ra… khốn nạn…
Lần này Vân cảm giác mình sắp bị cưỡng hiếp thật sự. Sợ hãi, đau đớn, xen lẫn cả tức giận. Nàng vùng vẫy mạnh mẽ trong khi miệng không ngừng kêu cứu. Thấy Vân chống cự quyết liệt, Hải túm lấy hai tay nàng đặt phía trên đỉnh đầu rồi dùng một tay ấn chặt. Giờ thì nàng hoàn toàn bất lực, chỉ có thể dùng lời nói để phản kháng.
– Đồ khốn, buông tôi ra… đồ khốn…
Hải chẳng để tâm đến nàng, hắn dùng tay còn lại kéo chiếc áo lót xuống, bộ ngực căng tròn đồ sộ hiện ra trước mắt.
Hải đờ đẫn ngắm nhìn hai trái đào tiên tuyệt đẹp.
Rồi hắn vội cúi xuống ngoạm lấy ngực nàng mà bú mút điên cuồng. Vân chẳng thể làm gì ngoài giãy giụa, nước mắt nàng khẽ trào ra.
Cặp nhũ hoa mềm mại căng tròn khiến Hải mê mẩn, hắn hết ngoạm bên này lại lần sang bên kia ngấu nghiến. Đầu ti đỏ hỏn như trái sơ ri bị cắn khiến Vân run rẩy.
– Ư…
Nàng quằn quại khi ngực bị người khác giới bú mút, sức chống đỡ cứ ngày một yếu dần. Cơ thể Vân cứ mỗi khi bị kích thích là lại trở nên yếu ớt như mất hết sức lực.
Ký ức về bố chồng lại ùa về trong tâm trí nàng.
Lần này, nên để yên hay chống cự đến cùng?
Liệu chống cự có tốt hơn không?
Một lần nữa, Vân lại phải lựa chọn.
Trong lúc ấy, Hải vẫn đang hôn hít liếm láp khắp ngực nàng. Thấy Vân giãy giụa ít đi, hắn tưởng nàng đã buông xuôi, bèn không giữ tay nàng nữa mà ôm chặt lấy cơ thể gợi cảm mát rượi mà hôn hít khắp mặt, xuống cổ rồi lại xuống ngực. Làn da trắng nõn thơm phức như liều thuốc mê khiến hắn mụ mị, tường đường cong nóng bỏng như ngọn lửa thúc giục gã đàn ông khát tình. Vân vẫn chống cự yếu ớt trước ham muốn điên cuồng của hắn, phần thân trên nàng đã hoàn toàn bị phơi bày, trở thành đích đến cho cái miệng tham lam ngấu nghiến.
Vân đờ đẫn nhìn lên trần nhà, nàng lại ở trong hoàn cảnh này một lần nữa.
Trong lúc ấy, Hải đã tụt quần lót nàng xuống tới gót chân. Hắn tốc váy lên, toàn bộ hạ thể Vân hiển hiện trước mắt đầy kích thích. Cặp giò nuột nà múp máp, cái mu lồn cao đầy đặn cùng đám lông đen thưa thớt khiến Hải như phát điên. Hắn vội vã cởi khuy quần, con cặc cứng như sắt muốn đút vào cái lồn kia lắm rồi.
Vân vẫn đang vật lộn giữa hai ranh giới mặc cho tình thế đang vô cùng cấp bách.
Hải đã cởi sịp ra, khúc thịt to dài gân guốc chĩa thẳng lồn nàng mà tiến tới.
Vân nhắm mắt.
Hải banh hai chân nàng ra, cái lồn hồng hào cực phẩm đầy mê hoặc như mời gọi.
Vân nắm chặt tay.
Hải xếch hai đùi nàng lên cho cửa lồn đúng tầm con cặc rồi chuẩn bị nhấn vào.
Có lẽ là hết rồi…
Không! Nàng đã đánh đổi quá nhiều rồi.
– Phập!
– Aaaaaaa!!!
Vân vơ lấy cây bút bi trên bàn nhằm thẳng người hắn mà đâm mạnh. Lúc nàng mở mắt ra thì thấy tên đồi bại đang ôm bả vai kêu la đau đớn, cái bút bi găm vào cánh tay khiến máu thẫm đỏ cả áo.
Vân mặc hắn ngồi run rẩy chửi rủa, nàng kéo quần lót lên, khép áo lại rồi vội vã chạy ra ngoài.
Có lẽ, chính những lời chửi rủa của hắn đã khiến nàng mạnh mẽ hơn.
Con đĩ? Lần đầu tiên có người chửi nàng như vậy. Vân không muốn, thực sự không muốn trở thành loại con gái đó.
Dù cho, nàng đã trao thân xác cho vài người đàn ông, nhưng Vân vẫn còn lòng tin vào bản thân mình. Ít nhất, nàng không chủ động trong những mối quan hệ đó.
Đều là do số phận.
Vân lau nước mắt thu dọn đồ đạc đi về. Chị Quyên quản lý thấy lạ bèn hỏi:
– Chưa hết giờ mà em đã định về rồi à?
– Vâng… chị cho em nghỉ việc từ hôm nay ạ.
– Sao vậy em?
Vân không nói gì, Quyên nhìn áo đồng phục nàng bị đứt khuya, kèm theo bộ mặt buồn bã của nàng thì cũng đoán ra phần nào câu chuyện. Người quản lý thở dài rồi nói với nàng:
– Đợi chị một lát.
Quyên lấy máy tính ra bấm bấm rồi đi đến ngăn tủ, chị đưa cho Vân cái phong bì rồi an ủi:
– Đây là tiền lương tháng này của em. Chúc em sớm tìm được công việc mới tốt hơn.
– Em cảm ơn chị…
Vân rưng rưng cầm khoản tiền mồ hôi công sức của mình ra về, nhiều nhân viên khác nhìn nàng rồi cũng chỉ biết thở dài. Có lẽ họ cũng không lạ lẫm gì với gã chủ nhà hàng đê tiện này.
Vân thẫn thờ bước đi trên phố, trong lòng rối như tơ vò. Giờ vẫn còn sớm, nàng cũng chẳng biết đi đâu cả, đành đi về nhà. Nhưng cũng nhờ về sớm, nàng mới tránh được mối nguy khác.
Vừa về tới cổng, Vân đã nghe thấy tiếng bố mẹ nuôi cãi nhau.
– Bà thôi đi, chỉ suy diễn vớ vẩn.
– Ông lại còn chối à, tôi nhìn thấy rõ ràng ông ngửi quần lót của nó. Có phải ông và nó có gì đúng không?
– Bà điên à.
– Tôi không điên. Lại còn mấy chai rượu bổ thận tráng dương nữa, ông uống cho ai sướng, cho nó sướng hả?
– Tôi thích uống gì mặc tôi.
– Ông cứ liệu đấy, già từng này tuổi rồi còn ham hố. Cứ coi chừng con này.
Vân ngồi thụp xuống, từng lời nói như cứa vào ruột gan nàng. Bà Tâm cũng là phụ nữ, quả nhiên phụ nữ luôn có trực giác rất nhạy bén. Làm sao có thể giấu mãi được.
Có lẽ, nàng không thể ở lại đây nữa rồi.
Mọi thứ đến cùng một lúc, hết chuyện ở chỗ làm đến chuyện ở nhà.
Vân đau khổ, tại sao số phận cứ lặp đi lặp lại mãi với nàng như vậy.
Vân đợi trong nhà yên ắng mới dám vào. Quả nhiên ánh mắt bà Tâm nhìn nàng cũng khác hẳn, không còn sự thân thiện nào nữa. Đêm đó lão Dực cũng không dám động tĩnh gì. Lần đầu tiên kể từ khi nàng cho lão đụ thì Vân mới được ngủ đủ giấc.
Nhưng có lẽ là giấc ngủ cuối cùng của nàng tại ngôi nhà này.
Sáng hôm sau, đợi bố mẹ nuôi đi làm, nàng lặng lẽ thu dọn đồ đạc.
– Hôm nay không đi học hả mẹ? – Cu Mít hỏi.
– Không.
– Vậy mình đi đâu thế ạ?
Vân ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng bảo con:
– Về nhà ngoại.
Ngoài nơi đó ra, Vân chẳng biết phải đi đâu nữa. Có lẽ bố mẹ đẻ đã biết chuyện của nàng từ lâu, giờ trong mắt họ chắc nàng đã trở thành một đứa con gái hư hỏng, không gia giáo, trở thành sự xấu hổ cho gia đình. Vân biết mình sẽ không được chào đón khi trở về, nhưng dù sao đó vẫn là quê hương.
Vân để lại mẩu giấy rồi xách đồ đạc cùng con trai bắt taxi ra bến xe. Lần thứ 3 nàng rời khỏi nơi gọi là ‘nhà’, cũng đều vì một nguyên nhân.
Tình dục.
Rời xa chốn đô thị phồn hoa, rời xa những con người lạ lẫm, chỉ có ở nơi mình sinh ra nàng mới tìm được sự bình yên.
Vân ôm con tựa vào ghế thiếp đi, bỏ lại tất cả những mệt mỏi ấm ức phải chịu. Chiếc xe khách bon bon đưa nàng trở lại quê nhà.
…
Vân đặt túi đồ xuống cửa, khẽ gọi nhỏ:
– Bố…
Người đàn ông với mái tóc hoa râm ngước lên, đôi mắt đỏ hoe ẩn chứa đầy sự mệt mỏi. Ông rưng rưng nước mắt khi thấy con gái trở về. Vân ào vào lòng bố khóc nức nở, ông cũng ôm nàng ngậm ngùi:
– Con tôi… sao bây giờ con mới về…
– Bố… con xin lỗi…
– Cháu ông đâu rồi, lại đây nào…
Mấy bố con ông cháu ôm nhau xúc động nức nở, rồi ông bảo nàng:
– Vào với mẹ đi con…
Vân vội vã vào trong buồng, mẹ nàng nằm trên giường, trán đắp khăn lạnh, gương mặt hốc hác tiều tụy. Nàng cầm tay mẹ gọi nhỏ:
– Mẹ… con về rồi…
Người đàn bà từ từ quay mặt ra, mắt cũng đỏ hoe, giọng yếu ớt:
– Chị còn dám… vác mặt… về đây… à.
Vân không biết nói gì, chỉ sụt sịt khóc. Ông Mạnh – bố nàng đứng phía sau thở dài:
– Từ lúc biết chuyện của con, bà ấy đổ bệnh liệt giường. Uống bao nhiêu thuốc cũng vẫn vậy.
– Con có lỗi với bố mẹ nhiều quá – Vân nức nở.
Vân ngồi với mẹ một lúc, bàn tay thô ráp gầy guộc của mẹ khiến nàng xót xa. Bố nàng ngồi ngoài trò chuyện với thằng Mít, đợi nàng ra ông ôn tồn hỏi:
– Con định sau này thế nào?
– Con cũng chưa biết nữa.
Ông Mạnh im lặng một lúc rồi nói:
– Con nhớ thằng Long hàng xóm không, hồi nhỏ hay dẫn con đi hái trộm ổi ngoài hợp tác xã đấy. Giờ nó buôn bán kiếm cũng được. Biết chuyện con ly hôn, hôm nọ nó có qua đây…
– Tạm thời con chưa muốn tính đến mấy chuyện đó – Vân thờ ơ đáp.
Ông nhìn con gái hồi lâu, khuôn mặt mệt mỏi buồn bã cùng đôi mắt u sầu, có lẽ ông biết con gái mình cũng đã phải trải qua nhiều chuyện lắm rồi. Ông thở dài bảo nàng:
– Đành vậy, cứ thong thả rồi tính sau…
Giờ Vân chỉ muốn dành thời gian chăm sóc mẹ, bà ra nông nỗi như vậy cũng là do nàng, những chuyện khác chẳng còn quan trọng nữa.
Không khí thôn quê trong lành yên tĩnh nhanh chóng giúp Vân ổn định trở lại. Lâu lắm rồi nàng mới quay lại nơi này, mọi thứ dường như vẫn thân quen như ngày nào. Vân nhớ lại lời bố, Long là anh hàng xóm hơn nàng 3 tuổi, hồi nhỏ vẫn thường cầm đầu lũ trẻ con bày trò nghịch nghợm, giờ chắc cũng trưởng thành chững chạc lắm rồi. Nàng nhớ lại mấy trò hồi bé hay cùng lũ bạn trong xóm đùa nghịch, bao ký ức tuổi thơ ùa về. Vui vẻ là vậy, nhưng cũng chỉ là những hoài niệm thoáng qua, nàng phải tiếp tục cuộc sống thực tại.
Vân đút từng thìa cháo cho mẹ, bà chỉ nuốt được vài thìa rồi lại không muốn ăn nữa. Nàng thở dài, phải làm sao cho mẹ khỏe mạnh lại đây.
Đêm đến, nàng lại trằn trọc với những suy nghĩ đan xen. Làm gì để sống, nên ở đây hay lên thị trấn kiếm việc làm, có vài đám cũng đang ngấp nghé hỏi nàng, rồi chuyện học hành của con trai… Vân không phải không biết ý của bố, Long hiện giờ cũng khá giả, chắc sẽ nhờ cậy được nhiều. Nhưng quan trọng là, nàng không có tình cảm, sao có thể tiến đến hôn nhân. Chuyện quan trọng của đời người, Vân không muốn qua loa. Nàng đã vấp ngã một lần rồi.
Vân mệt mỏi với những suy tư, không gian yên tĩnh đưa nàng chìm vào giấc ngủ.
Đêm, một bóng người chui vào trong màn nằm đè lên Vân. Nàng mở mắt, bóng đen nhanh chóng bịt miệng nàng, tay tốc áo nàng lên để lộ ra bầu ngực trần căng mọng.
Vân giãy giụa.
Mái tóc hoa râm mập mờ trong bóng tối.
Sau tất cả, vẫn không có gì thay đổi.
— Hết —
Tác giả: Fakkerr