Phần 3
Ngày đầu tiên chiều lòng người yêu đến ra mắt cha mẹ của Thoa, chàng đã có một hảo cảm đặc biệt với bà mẹ vợ tương lai vẫn còn trẻ đẹp đầy sức lôi cuốn. Bà Oanh mới chỉ độ ngoài bốn mươi với nhan sắc còn quá đỗi mặn nồng với khuôn mặt trắng hồng đầy đặn đôn hậu. Thân hình bà, qua làn vải áo quần thô sơ, qua làn da trắng ngần mát mịn trên ngấn cổ cũng nói cho người đối diện biết rằng bà Oanh vẫn còn tràn đầy nhựa sống, vẫn còn sức mời gọi nhục dục ghê hồn, khiến cho Khoa không dám để lâu tầm mắt trên tấm thân ngà của bà mẹ vợ còn trẻ.
Chàng đã tự dặn mình:
– Không được nghĩ tầm bậy? Phải đâu ra đó cho đàng hoàng.
Nhưng dặn lòng giữ gìn nghiêm túc là một việc thực tế xảy ra éo le lại là chuyện không ai có thể ngờ và tránh né được.
Số là vào một ngày Ong Phước đột nhiên trở bệnh, Thoa bận làm việc ở sở du lịch. Nàng gọi điện thoại cho người yêu, nhờ chàng có xe đến nhà phụ giúp mẹ đưa ông Phước vào bệnh viện. Nơi đây bắt buộc ông Phước phải lưu lại bệnh.
Viện vài hôm để tiến hành các thủ tục y khoa thử nghiệm, nên sau khi hoàn tất các thủ tục giấy tờ, Bà Oanh đành phải trở về nhà để còn phải lo những công việc lặt vặt và cơm nước cho Thoa.
Chuyện ông Phước phải đến bệnh viện là chuyện đã thường tình vì từ ngày ở trại cải tạo trở về nhà ông đã thật sự yếu đuối và bị đủ mọi thứ bệnh hoành hành. Phần bà Oanh chỉ biết cố gắng lo toan cho vuông tròn nghĩa vụ.
Đưa chồng vào nhà thương xong, bà trở về nhà, bà ngỏ lời mời Khoa ở lại nhà chơi để chờ đến chiều Thoa đi làm về, cả nhà sẽ cùng ăn cơm tối. Căn nhà chỉ còn lại hai người. Bà Thoa lúi húi trong bếp để sửa soạn cho bữa ăn chiều. Khoa một mình ở ngoài phòng khách, hết xem báo, nghe cassette, chàng lại lẩn thẩn đi ra đi vào mãi cũng chán.
Chàng ngả người trên bộ ghế sa lông cũ ngủ gà ngủ gật, quên đi tự lúc nào chàng cũng không nhớ rõ cho đến lúc chàng mơ mơ màng màng mở hé mắt ra, đã thấy bà Oanh đang đứng gần đó lặng yên chăm chú nhìn chàng, khuôn mặt bà vốn đã đẹp càng đẹp lộ hẳn ra trong trạng thái rõ ràng hồn phách bà đang để tận đâu đâu.
Khoa vờ như không nhìn thấy bà Oanh đứng đó và chàng vẫn như còn đang say ngủ. Đứng nhìn Khoa đã khá lâu và không hiểu bà Oanh đang nghĩ ngợi những gì bỗng bà trở vào trong phòng trong lấy ra một tấm chăn đơn tiến lại chỗ Khoa ngồi ngủ, rồi nhẹ nhàng cúi xuống âu yếm phủ tấm chăn đơn để đắp lên trên người của chàng. Bà Oanh khom người cúi xuống thật gần khuôn mặt của Khoa, chậm chạp kéo cái mép chăn lên đến tận cằm của chàng, vòng áo cổ của bà vô tình trễ xuống để cho Khoa nhìn thấy tận tường cặp nhũ hoa to tròn đầy đặn hiện ra ở bên trong làn vải áo cùng một lúc với hơi hướm thơm tho kỳ lạ tiết ra từ thân thể của người đàn bà.
Khoa hé mắt nhìn no nê bộ ngực trần của bà Oanh đến độ chàng vô ý để sẩy tuột bàn chân của chàng về phía trước mặt và còn đạp trúng vào một bên chân của bà Oanh khiến bà mất thăng bằng ngã ngồi lên trên một ống chân của chàng tạo ra một sự va chạm huyền diệu. Từ cách va chạm đó khiến Khoa vô cùng bồi hồi như bị một dòng điện cực kỳ mạnh mẽ đang làm người chàng run bắn lên khi cảm nhận thật rõ rệt sống chân của chàng đang đặt đúng chính giữa cái âm hộ và hai bờ mông êm tròn của bà mẹ tương lai.
Chàng luống cuống rút vội chân về thì lại vô tình tạo ra một sự va chạm kinh hoàng khác vào lúc cái ống chân tròn của chàng kéo dài qua khu vực nhạy cảm nhất của người đàn bà trước mặt. Bà Oanh như ngây như dại không còn đủ tỉnh táo và sức lực để tự mình đứng lên, bà cứ ngồi trong tư thế đó và ngả từ bên này rồi lại vẹo mông qua bên kia một lúc mà vẫn chưa đứng được hẳn lên.
CƠ thể của người đàn bà đang độ hồi xuân nóng rực lên rần rần, hơi thở của bà tự nhiên trở nên đứt quãng. Khoa hoảng hốt nhổm dậy để đỡ cho bà đứng lên, nhưng thân thể của bà Oanh đã như một làn liễu rũ, mềm nhũn trong cánh tay rắn chắc của chàng, bà không còn tâm trí và tư cách của một người đàn bà tiết hạnh, một bà mẹ vợ nghiêm túc thường ngày.
Khuôn mặt bà trở nên đờ đẫn, đôi mắt long lanh như đã bị lạc thần trong khi bà ngước khuôn mặt lên như van nài, đón đợi một nụ hôn nóng bỏng từ Khoa. Đáng kể nhất là hơi hướm thơm ngát đàn bà từ cơ thể bà Oanh toát ra khiến cho Khoa cũng phải bàng hoàng ngây ngất. Chàng ôm gọn lấy tấm thân đầy đặn và mềm mại nóng hổi của bà. Bộ ngực no tròn của bà Oanh phập phồng hằn rõ bên trong làn vải áo mỏng tạo nên một hình ảnh kích động dục tình.
Khoa như lạc vào một thế giới thần diệu nào khác và không còn biết mình đang ở đâu. Người đàn bà nằm gọn trong vòng tay của chàng giờ đây chỉ còn là một sinh vật giống cái đang sẵn sàng đón nhận những giọt nước dịu ngọt của cơn mưa tình ái đầu mùa sau một thời gian dài hạn hán. Một tay Khoa đỡ lấy tấm thân bà Oanh cho bà khỏi ngã sụm xuống, tay còn lại chàng rà vuốt dài từ bụng xuống đến phần âm hộ của bà qua làn vải mỏng bà đang mặc trên người.
Vào giữa những giây phút kích động tột cùng này, bà Oanh giờ đây thuần túy chỉ còn là một con cái cần đến những vuốt ve mơn trớn với những xúc cảm khát khao mà đã từ bao lâu nay bà phải đè nén, thúc thủ tận đáy lòng. Vào lúc này nó mới có cơ nổi dậy thúc bách kinh hoàng. Bà lịm người đi trong cảm giác đê mê kích ngất. Khoa nhận biết điều này dễ dàng và chàng cũng hoàn toàn sướng khoái khi bàn tay của chàng êm ái chà xiết khắp nơi trên thân thể người đàn bà.
Tửng cảm giác đê mê từ bàn tay Khoa chuyển vào bên trong cơ thể khiến chàng rạo rực không kém gì bà Oanh. Bỗng nhiên Khoa liên tưởng đến thân thể cùng những cảm giác chàng đã có với Thoa qua một sự so sánh lạ lùng. Hai tấm thân đàn bà này rõ ràng là hai thái cực đầy khác biệt. Thân thể của Thoa rắn chắc no tròn, còn thân thể bà Oanh thì lại mềm mại óng chuốt.
Mỗi người đem đến cho Khoa một xúc cảm riêng tư thú vị. Bà Thoa thì đầy đặn và mềm mại lạ thường trong khi con gái của bà là Thoa thì chỗ nào cũng rắn chắc. Nhưng dường như trái cây chín mọng thì hương vị vẫn dịu ngọt nhiều hơn loại trái vừa chớm ừng hồng. Bà Oanh là loại trái cây đã chín mọng. Hương vị và cảm giác chàng tiếp nhận từ bà Oanh đã khiến Khoa bị kích động tột cùng.
Khúc gân trong quần của chàng từ nãy giờ đã trở thành cương cứng từ lúc nào vì Khoa còn đang mải miết chà xiết cùng khắp trên thân thể của bà Oanh. Bà đứng đó chết trân và thụ động hoàn toàn để đón nhận cách xoa nắn tài tình của bàn tay người thanh niên trẻ mà đáng lẽ bà phải gọi là con. Nhưng hôm nay, trong giây phút đột ngột như thế này, bà Oanh chỉ còn biết thì thầm:
– Khoa ơi! Khoa ơi! Chết mất, chết mấttttt…
Khoa không biết phải nói gì, chàng chỉ còn biết hưởng thụ từng cảm giác khoái cảm đê mê. Khoa xòe rộng bàn tay chà quét lên khu vực địa đàng của bà Oanh bên ngoài lớp vải mỏng, rồi lần xuống đến tận đầu gối của bà Thoa mà kéo rà lên đến háng khiến bà như rợn hần người lên. Năm ngón tay của chàng chụm lại rui miết rộng ra trên đầu gối của bà Thoa khiến bà nghẹn ngào rên lên nho nhỏ, chàng dùng những đầu ngón tay mềm mại vuốt ngược từ đầu gối trở lên trong vùng da non kéo tận lên đến háng của bà khiến cho bà Oanh rụng rời giẫy lên đành đạch.
Khoa làm như vậy cho cả hai bên chân của bà. Động tác êm dịu này thật ra cũng đem lại cho chàng những phần thống khoái ghê gớm vì tay chàng được thưởng thức cái êm ái mát dịu của hai cái đùi tròn lẳn và ấm áp của bà Thoa. Chàng xoa xoa nhè nhẹ lên trên cái âm hộ vừa to vừa tròn và nóng ấm của bà khiến cho bà Oanh như chịu đời không thấu. Bà đặt một bàn tay chụp lấy bàn tay của Khoa như muốn khuyến khích tiếp sức cho Khoa chà xát mạnh thêm trên cái vùng thiêng liêng khao khát cùng độ của bà.
…
Từ bên ngoài lớp vải rịn ra bàn tay Khoa, chàng đã biết bà Oanh đã bị kích ngất đến một mức độ tột cùng. Chàng cúi xuống ôm trọn lấy và nhấc bổng thân thể của bà Oanh tiến vào phòng trong đặt bà xuống giường. Hai tay Khoa run run mở bung từng cái nút áo của bà Thoa để lộ ra phần ngực trắng ngần. Quả thật ông trời đã bắt tội ông Phước không còn khả năng sinh lý để mà tận hưởng cả một tòa nhà lồ lộ thiên nhiên.
Hình ảnh cặp nhũ hoa trần của bà Thoa trước mắt Khoa là hình ảnh một thiên thần với hai đôi vú căng tròn thật vô cùng cân đối với phần bụng cân phương tròn trịa không gợn một tỳ vết nào. Bà Oanh không còn ngại ngùng chi, bà đưa tay nong nhẹ cái lưng quần rồi kéo tụt xuống dưới đất để lộ trọn vẹn một tấm thân trắng tươi màu ngọc thạch trước mắt người thanh niên.
Thể xác bà Oanh đẹp quá. Đẹp đến độ làm Khoa ngây ngất mãnh liệt. Chàng đứng ngắm bà Oanh không còn một mảnh vải che thân trắng toát mịn màng tròn trịa, cân đối từ hai bờ vai thon tròn cho đến cái gót chân của một người đàn bà đẹp kiêu sa quyền quý như chàng muốn thu hút lấy hình ảnh tuyệt kỷ này vào trong ký ức của đam mê. Đôi mắt bà Oanh long lanh đẹp tuyệt vời và càng nhìn, Khoa càng nhận thấy như có phần thánh thiện. Bà ngước tia nhìn Khoa dịu ngọt như một sự van nài khiến cho chàng không thể cầm lòng thêm được nữa, chàng gục xuống âm hộ của bà như gục vào một vùng đất màu nhiệm thiêng liêng để rồi bà Oanh thảng thốt kêu rên lên khe khẽ như muốn nghẹn lời:
– Khoa! Khoa… tiếp tục nhanh nào…
Bà tự nhiên dạng cả hai chân rộng ra để lộ cặp đùi thần thoại trắng ngần và nguyên một vùng âm hộ quá đẹp đẽ với một chùm lông đen mịn tựa như nhung lụa, không có bút mực nào tả xiết đến nỗi khoa cứ mải miết gục mặt vào hít lấy hít để cái hương thơm lạ lùng của người đàn bà đầy nhan sắc đến nỗi bà Oanh phải vít lấy đầu lóc của chàng mà xiết nó vào cái cửa mình của bà như đang lên cơn sết.
Khoa lấy tay nương nhẹ vạch rộng hai bên mép âm hộ của bà Oanh ra nhìn. Thật là kỳ thú. Bộ phận sinh dục của bà Oanh đẹp đẽ no đầy và trọn vẹn còn đẹp hơn cả bộ phận sinh dục của Thoa. Mu của bà Oanh đầy đặn và cao hơn, tròn hơn, ấm hơn, êm ái hơn với chùm lông mọc rậm kín đều đặn như được ưa xén thật gọn gàng. Khoa nhìn mãi cũng không chán mắt, xong chàng cúi sát miệng vào giữa hai làn khe mép mà rà qua rà lại một lúc trong khi âm thủy từ bên trong âm đạo của bà Oanh có lẽ bị dồn ứ lâu ngày đã ứa ra cả đến bên ngoài cửa mình.
Khoa chụm môi hút lấy chất tinh thủy ngọt ngào rồi chàng lấy đầu lưỡi đánh qua đánh lại lên trên đầu cái hột âm hạch khiến bà Oanh bị kích động, giật nảy cả người lên. Hai bàn chân của bà chống lên mặt giường hẩy lên hẩy xuống cái vùng háng đều đặn và láng mướt của bà hất cả vào mặt của Khoa, nhân cơ hội đó, Khoa vòng tay xuống ôm chặt lấy hai bờ mông tròn trịa của bà mà bóp nắn nhè nhẹ, rồi chàng luồn những ngón tay của hai bàn tay một bên mân mê cái hột âm hạch tròn lằn, một tay chàng dùng những ngón chà miết vào sâu bên trong cái cửa mình của bà.
Bà Oanh như một cỗ xe còn chiến đã được tịnh dưỡng lâu ngày, hôm nay được đem ra chạy lại. Chiếc xe tỏ ra dũng mãnh và nhịp nhàng thân thuộc. Bà rít nhẹ lên từng hồi, bà dang tay bấu chặt xuống mặt nệm trong khi gương mặt của bà hằn lên trong từng xúc cảm mãnh liệt đến rụng rời. Hai chân bà vẫn dạng ra như nóng lòng chờ đợi một điều cấp thiết mà Khoa phải làm.
Nhưng chàng cứ chậm chạp vừa cho bà Oanh hưởng lấy từng đợt cảm xúc ngất ngây, chàng cũng vừa ngây ngất chiêm ngưỡng dung nhan diễm lệ và tấm thân mỹ miều của bà mà trong lòng Khoa tự nhủ, chưa bao giờ trong đời sống ân ái của chàng gặp được người đàn bà có một nét đẹp toàn vẹn như vậy. Hai tay Khoa tiếp tục rờ rẫm xoa nắn và mơn trớn dưới cửa mình thì trên triền ngực no tròn của bà Oanh, chàng nhẹ nhàng mút thật dịu nhẹ trên hai đầu nhũ hoa của bà khiến cho toàn thân của bà Oanh vặn vẹo hai bên như một con rắn.
Bà đang kích ngất đến tận cùng, nhưng cách hưởng lạc của bà Oanh không hề tỏ ra vồ vập hay cuồng loạn giống Thoa, con gái của bà. Thoa thì cuồng bạo vội vàng đôi khi còn khiến cho Khoa cảm thấy khá đau vì những sự va chạm. Còn Bà Oanh thì dịu nhẹ tuyệt vời. Tuyệt vời từng nụ hôn êm ái. Bà ngậm nhẹ lấy môi mép của Khoa, dùng đầu lưỡi ấm mềm quyện lấy lưỡi môi của Khoa thật nhịp nhàng ăn ý.
Cả hai hôn nhau mà như đang mớm cho nhau những giọt mật ngọt ngào. Họ uống lấy dịch vị nồng nàn của cả hai cùng ứa ra bên trong miệng. Hai bàn tay bà Oanh bấu miết xuống mặt vải nệm như chừng đã mỏi, bà bỏ đột ngột thả lỏng những ngón tay, thòng xuống đỡ lấy cái dương vật cứng chắc của Khoa mà xoay qua xoay lại ở nơi cái khấc của quy đầu làm cho Khoa giật nẩy người lên để chịu đựng, chàng hạ thấp bụng xuống cho đầu dương vật vừa chạm trên làn da bụng mát rượi của bà Oanh để cho bà cầm lấy mà chà xát quanh cái mu đẫy đà của bà khiến cho từng sợi lông âm hộ quét qua quét lại giữa khu vực nhạy cảm nhất ở cái quy đầu của người đàn ông, chàng nhích người lên cho cái dương vật đong đưa trước miệng của người đàn bà để cho bà dễ dàng hiểu ý, há cái miệng xinh xắn ra táp nhẹ lấy mà bú mút thật điệu nghệ nhịp nhàng trong khi Khoa vẫn không ngưng dùng những ngón tay thiện nghệ của chàng thọc ra thọc vào lúc cạn lúc sâu bên trong cái lỗ âm đạo mà nước đã ngập ứ ra từ nãy giờ.
Đợi cho bà Oanh thỏa mãn những cảm giác của bà trên miệng, Khoa mới nhè nhẹ rút nó ra rồi cúi xuống liếm trọn lấy vũng nước nhờn đang ứa ra dầm dề làm cho khóm lông của bà Oanh ướt chèm nhẹp. Chàng liếm nước dâm thủy và tiếp tục nhay nhay mãi cái âm đạo cùng hai bên mép âm hộ săn cứng đến khi bà Oanh rướn hẩn háng lân rồi đập mạnh mông xuống giường với những tiếng rên thất thanh thì Khoa biết rằng đã đến lúc chàng phải làm cho bà tận hưởng cái tột cùng của một lần ân ái.
Chàng ra dấu cho bà Oanh hiểu được ý muốn của mình bằng cách hẩy nhẹ nhẹ cái dương vật của chàng như trong tư thế đang giao cấu Bà Oanh hiểu ý việc này và thật ra từ nãy giờ bà đã ước ao Khoa làm việc này càng sớm càng tốt nhưng bà cũng không nỡ ngắt ngang những động tác thần diệu bằng miệng, bằng tay của Khoa. Bà bẹt rộng hai bắp đùi trông đến ngon mắt lạ lùng rồi bà cầm lấy dương vật của Khoa mà nhét thật sâu vào trong đó, xong bà vòng tay ôm cứng lấy vai Khoa.
Dương vật của Khoa tuy giao hợp với Thoa hằng ngày nhưng phần vì Khoa còn trẻ, sức khỏe còn tràn đầy sung mãn, phần vì chàng có dư thừa tiền bạc và biết cách bồi bổ đúng mực bằng những bữa ăn với những món lạ đầy chất bổ dương của quê hương, chằng hạn như chàng đã uống huyết rắn, huyết dê pha với chất rượu ngâm lâu ngày thật đậm đà của loại thuốc gia truyền của các y sĩ Tàu giúp tráng thận bổ dương.
Nhờ đó mà Khoa vẫn tráng kiện sung mãn và bền bỉ dũng mã như thường. Cái như thường của Khoa, của người thanh niên sinh sống ở ngoại quốc lâu dài với sự dồi dào kinh nghiệm chăn gối đã làm “chóng mặt” người phụ nữ chay tịnh lâu năm bất đắc dĩ như bà Oanh. Vì vậy cho nên, bà Oanh chỉ còn có nước khoan thai mà đón nhận những cơn giông bão xác thịt cứ liên tu bất tận ập đến liên hồi.
Bà đắm chìm vào trong cơn say ân ái với người thanh niên điệu nghệ và quên hẳn cả những bổn phận làm mẹ làm vợ thường ngày. Bà cho rằng trong lúc này, có thể ông Phước, người chồng yếu đuối và bệnh hoạn của bà đang say ngủ trong căn phòng bệnh viện để cho bà bình thản đón nhận những khoái cảm ái ân. Nghĩ đến đây bà cảm thấy hưng phấn nhiều lần. Bà thì thầm bên tai người ‘con rể’:
– Tiếp tục nữa đi Khoa… Khoa làm cho… bác, cho… mình thật hạnh phúc tuyệt vời.
Nói xong, bà Oanh khép chặt háng lại như kẹp sát cái khúc gân cứng đơ của Khoa bên trong cái âm đạo của mình. Quả thật, hai bắp đùi non nõn nà của bà sau khi kẹp chặt lại thì sự cọ xát âm dương giữa cái dương vật và cái âm hộ trở nên hai thái cực keo sơn gắn bó hơn bất cứ lúc nào, Khoa nhịp nhàng đẩy ra đẩy vào dịu nhẹ giống như cung cách dịu nhẹ của bà đã tỏ ra trong suốt cuộc giao hoan, không giống với những cơn thịnh nộ giữa Thoa với chàng.
Có lẽ, cả hai người còn trong lứa tuổi hung hăng son trẻ làm việc gì cũng phải thật gấp thật nhanh để rồi phải kết thúc một cách không ngờ. Làm tình với bà Oanh thì khác, bà dịu nhẹ thương yêu. Nhưng thực ra cái dịu nhẹ thương yêu của bà có tác dụng “chết người”. Nó làm cho Khoa bủn rủn tay chân hồn phách và có lúc, nếu thiếu sự tỉnh táo cần thiết, thì chàng đã vãi khí ra từ lúc nào.
Nhưng có lẽ bà Oanh cảm nhận được những cơn cường độ co giật khác thường của khúc gân cứng của người đàn ông hoặc đang tung hoành hoặc thụt ra kéo vào và nằm sâu bên trong con đường âm dạo chỉ qua sự tiếp xúc bên trong nhưng rất nhạy bén của bà mà thôi. Cứ mỗi lần Khoa sắp sửa đến độ phải tự buông lơi cho tinh khí bắn ra thì bà Oanh đã khéo léo tự giúp chàng bằng cách ghì chặt lấy hai bờ mông của Khoa và khép chặt đùi lại để cho những động tác dồn dập của chàng phải lơi đi, chậm lại. Nhờ vậy mà cuộc ân ái được giữ mãi nhịp độ bền bỉ để cho cả hai được tận hưởng hoàn toàn. Khoa thú vị nhất mỗi lần chàng mút lấy cặp môi mọng đỏ của bà Oanh.
Bà tiếp nhập dịu nhẹ nhưng tận tình và đầu lưỡi của bà thì hoàn toàn như một con rắn tài tình làm cho những cảm xúc cả trên lẫn dưới hạ bộ của Khoa phải một phen rụng rời chao đảo. Khoa mím chặt môi lại để chịu đựng cơn thống khoái đang trào dâng lên đến mức tận cùng. Chàng lơi dần động tác theo cung cách kéo dài của bà Oanh. Bao nhiêu lần dương khí trong Khoa định bật ra bên ngoài thì nhờ sự dịu nhẹ khôn khéo của bà Oanh, Khoa đã ngăn được phút giây chấm dứt cuộc chơi. Chỉ cần một lần ân ái với người đàn bà vừa đẹp tuyệt vời vừa giàu kinh nghiệm này, chàng đã có thể thỏa hiệp và ăn ý với bà hoàn toàn.
Khoa nhận ra lòng mình đang dạt dào hạnh phúc, hạnh phúc hơn cả những cảm xúc tột cùng chỉ chực bùng vỡ sau mỗi lần bà Oanh dùng nội lực để khiến co thất lòng âm đạo thật điệu nghệ của bà.
Thật ra, đối diện với một người đàn bà tuyệt mỹ như bâ Oanh đã là một hạnh phúc vô biên, Khoa lại còn được ôm ấp tấm thân bốc lửa và ngọt lịm hương sắc của người đàn bà tuyệt kỹ này để cho bàn tay của chàng lần mò mân mê từng tấc da tấc thịt, lướt qua những núi đồi quanh co êm mát ở cả trên lẫn dưới sau lớp vải mềm đã là một thích thú không thể nào tả được. Chàng lại còn được bà thỏa hiệp tận tình trong từng động tác ái ân, hỏi sao một thanh niên sung mãn và đầy nhiệt tình như Khoa không khỏi đê mê đến rụng rời.
Ở trên giường, chìm ngập trong cơn mê xác thịt bà Oanh thật khác hằn vẻ nghiêm túc lúc thường. Đối diện với bà, nhìn trong tia mắt tuy long lanh và đầy chững chạc của bà Oanh, người ta khó mà nhen nhúm những ý nghĩ vẩn đục ở trong đầu, cho đến khi cùng bà nhập cuộc thì tất cả nữ tính khát khao của một con thú hoang giống cái tiềm ẩn sâu kín bên trong tâm hồn của bà mới thực sự xuất hiện. Nó tuy chẳng cuồng loạn hung hăng nhưng lại có sức khơi dậy tất cả mọi ham muốn của một con người.
Bà Oanh uốn người đón nhận và “trả đũa” những cú dập rợn da của người thanh niên trai tráng. Bà bóp thất âm hộ như để hút lấy cái dương vật rút ra cắm vào thật vô cùng khắn khít. Khoa được thể dập, ngoáy đủ góc đủ cạnh tận sâu bên trong cửa mình khiến mỗi lúc bà Oanh càng rên to thống thiết. Bà nói thật nhỏ nhưng như thể đang thét gào:
– Khoa ơi! Khoa ơi… chết… mââất!