Phần 4
Mỹ mở cửa bước vào. Thấy hai vợ chồng Trung đang dùng cơm, nàng ngó lơ, đi thẳng về phía căn phòng của mình.
Liếc thấy thái độ của Mỹ có vẻ hơi bất thường, Hòa nói với theo:
– Mỹ thay đồ đi rồi dùng cơm với anh chị luôn.
Mỹ bước vô phòng, nàng trả lời Hòa trước khi đóng cửa:
– Cảm ơn. Em hỏng đói.
Hòa quay lại nhìn Trung thắc mắc. Nàng chẳng hiểu tại sao mấy bữa nay Mỹ có vẻ xa cách đối với nàng. Hòa đem chuyện dó ra hỏi. Trung tĩnh bơ mà trả lời:
– Anh đâu có biết. Chắc là tại nó… muốn chồng chứ gì.
Mà thật vậy, Trung hiểu em mình hơn ai hết. Chàng đã biết Mỹ yêu Toàn, nên đã nhiều lần ca ngợi Toàn trước mặt Trung. Hiểu ý Mỹ nên Trung đã lưu tâm đến Toàn nhờ vậy cho nên Toàn được lên làm chức Trưởng xưởng sản xuất như ngày hôm nay. Tất cả những gì có thể làm cho em gái chàng đều không từ chối. Còn cái chuyện buồn vui bất chợt là chuyện của nó, đâu có mắc mớ gì tới chàng. Trung quay sang bảo vợ:
– Thây kệ nó. Để ý làm gì.
Hòa vẫn chlta an tâm. Nàng trách chồng:
– Gia tài chỉ có hai anh em. Anh phải tìm hiểu xem có gì mà Mỹ hỏng được vui như vậy.
– Anh là đàn ông, làm sao hỏi nó cho tiện. Đáng lẽ em hỏi nó mới đúng. Chị dâu với em chồng để tâm sự với nhau hơn chứ.
Hòa không nói nữa… Nàng tiếp tục buổi cơm mà đầu óc cứ bị ám ảnh bởi thái độ của cô em chồng hoài. Khác với nhiều gia đình. Chị dâu, em chồng hoặc anh rể với em vợ không ưa nhau. Đằng này, hai chị em Hòa với Trung và Mỹ đã hiểu nhau từ lâu. Trước khi lấy Trung, Mỹ và hai chị em nàng đã là bạn với nhau. Và Hòa cũng không quên ơn Mỹ đã đưa hai chị em nàng vào làm việc ở xí nghiệp của Trung. Rồi từ đó mới đưa đến chuyện nàng trở thành “bà giám đốc” như ngày hôm nay.
Cũng vì lẽ đó mà Hòa không thể… “thây kệ nó” như chồng nói được. Ơn Mỹ nàng chưa trả, lẽ nào nàng lại vô ý làm Mỹ buồn. Hòa tự hứa sẽ để ý, tìm hiểu cô em chồng mà nàng vẫn yêu mến từ bấy lâu nay.
Cả buổi chiều hôm đó, Hòa không thấy Mỹ bước ra khỏi phòng. Nàng đến gõ cửa gọi Mỹ. Bất đắc dĩ Mỹ phải ra mở cửa. Hòa thấy hai mắt của Mỹ đỏ hoe, người xơ xác như đang lâm bệnh. Hòa hốt hoảng hỏi:
– Em làm sao vậy Mỹ?
Mỹ vẫn trả lời tỉnh bơ:
– Có sao đâu. Em vẫn bình thường mà.
Mỹ đừng có dấu chị. Có chuyện gì thì nói cho chị nghe, để coi chị có chia sẻ gì với em được không.
Mỹ trả lời lấp lửng:
– Em đã nói là không có gì hết. Mà nếu có gì thì cũng không ai chia sẻ với em được đâu.
Hòa vẫn chưa thỏa mãn với câu trả lời của Mỹ. Nàng đứng nấn ná định hỏi thêm thì Mỹ nói trước:
– Xin lỗi chị, trong người em không được khỏe. Xin phép chị để em được yên ổn nghỉ ngơi.
Hòa ngỡ ngàng không biết Mỹ giận hờn vì lý do gì mà có thái độ lạnh nhạt với nàng như vậy. Không biết nói gì hơn, Hòa bước ra về phòng mình. Mỹ khép cửa lại, trở vào giường nằm suy nghĩ mông lung. Nàng không giận hờn gì Hòa hết, mà trái lại còn quý mến Hòa nữa. Nhưng kể từ lúc chứng kiến tận mắt cảnh Toàn và Thuận, em gái của Hòa âu yếm nhau trong tiệm ăn mà Mỹ tình cờ bắt gặp, thì Mỹ quá buồn khổ, bực bội với cả Hòa, người chị dâu của nàng.
Từ bấy lâu nay, hai chị em Hòa, Thuận cùng với Toàn và Mỹ là bộ bốn lúc nào cũng có nhau. Từ niềm vui cho đến nỗi buồn trong cuộc sống họ đều tâm sự, chia sẻ cùng nhau. Nay thì Hòa đã yên bề gia thất, chỉ còn lại bộ ba Thuận, Toàn và Mỹ mà thôi.
Mỹ vẫn biết là Thuận dành nhiều tình cảm với Toàn. Nhưng Mỹ tự tin là Toàn sẽ nghiêng về mình. So về nhan sắc thì bên tám lạng, bên nửa cân. Nhưng về đời sống kinh tế thì dĩ nhiên Mỹ ăn đứt. Mỹ nhiều tiền lắm bạc nên tha hồ mua sắm, chưng diện. Lúc nào trông nàng cũng trẻ trung, sang trọng. Đúng với câu nói của cổ nhân: “Người đẹp nhờ lụa, lúa tốt nhờ phân.”
Mỹ càng suy nghĩ thì vấn đề càng thêm rối nùi. Nàng để ý thấy Toàn có vẻ lo lắng, quý mến cả hai người. Toàn thì lúc nào cũng ân cần, săn sóc Thuận và Mỹ như một người anh cả lo cho hai em thì chuyện Toàn dưa Thuận đi ăn vừa rồi cũng giống như những lần Toàn dưa Mỹ đi ăn vậy thôi.
Vả lại, Mỹ cũng đã nhiều lần tỏ vẻ quan tâm, lo lắng cho Toàn. Thậm chí nàng đã vận động với Trung để Toàn được thăng chức, lên lương. Lẽ nào Toàn có thể gây đau khổ cho nàng dược. Trong khi Toàn biết Mỹ lo cho chàng chỉ vì yêu chàng. Mỹ suy nghĩ một hồi rồi ngủ thiếp đi trong cơn mộng mị…
Thuận mở cửa cho Hòa vào. Nàng bảo chị:
– Chờ em một chút. Thay đồ xong em ra liền.
Hòa nhìn theo Thuận, trách em bằng giọng trìu mến:
– Mấy cô chưa chồng này điệu quá. Đi đâu một chút phải sửa soạn cả tiếng đồng hồ.
Thuận nói vọng ra:
– Thì trước khi chị đi lấy chồng, chị cũng điệu như em bây giờ vậy.
Hòa mắng yêu em:
– Thôi… Lẹ lẹ lên đi cô. Đừng có lý sự nữa.
Từ ngày theo chồng đến nay, Hòa ít có dịp gần gũi Thuận. Nhưng không phải là nàng không lưu ý đến em gái. Giữa nơi xứ lạ quê người, cha mẹ họ hàng không có, chỉ có hai chị em đùm bọc lẫn nhau. Làm sao nàng không thương em cho được.
Từ mấy hôm nay, thái độ khác thường của Mỹ đã làm Hòa suy nghĩ. Nàng cũng biết là Mỹ yêu Toàn. Còn chuyện Toàn yêu ai thì Hòa cũng chẳng để ý tới. Hòa âm thầm tìm hiểu. Cho đến hôm nay, màn bí mật đã hé mở. Hòa nghĩ, phải chăng Thuận và Toàn đã có tình ý gì với nhau. Chỉ có lý do đó mới làm cho Mỹ buồn khổ và lạnh lùng với nàng. Muốn tìm hiểu câu chuyện, Hòa giả vờ gọi điện thoại rủ Thuận đi mua sắm, mong điều tra ra sự thật.
Thuận bước ra dáng điệu yêu đời. Nàng thật gọn gàng trong chiếc sơ mi trắng rộng, được bỏ vô trong chiếc quần jean bó sát người, phô trương cái nét đẹp của người thiếu nữ mơn mởn xuân thì. Hòa nhìn em, nàng phải công nhận là Thuận đẹp nét đẹp không kiêu sa, đài các nhưng trông Thuận rất quyến rũ, tươi mát như một nụ hoa nở.
Thuận có mái tóc dài đen tuyền, buông xõa như dòng suối, làm nổi bật khuôn mặt trái xoan với làn da trắng hồng khỏe mạnh. Bộ ngực to, căng cứng dưới làn vải áo mỏng manh, nhô cao để thắt lại nơi chiếc eo thon nhỏ. Chiếc mông tròn được bó chặt bởi lớp vải quần jean giày trên đôi chân dài, tạo nên một nét ngổ ngáo dễ thương đặc biệt của nàng. Toàn diện con người Thuận đẹp như một tác phẩm của tạo hóa.
Càng để ý nhận xét, Hòa càng quả quyết là Thuận đang có tình yêu. Hòa đã bước qua giai đoạn đó, nên chỉ cần nhìn ánh mắt long lanh, đa tình lúc nào cũng ươn ướt của cô em là Hòa biết ngay.
– Chị Hòa có gì mà suy nghĩ dữ quá vậy.
Tiếng Thuận đột ngột vang lên làm Hòa trở lại thực tại. Nàng trả lời em:
– Đâu có gì đâu em. Chị đang suy nghĩ xem… ở nhà có cần mua sắm cái gì hôn vậy mà.
– Vậy mà em tưởng đâu… em sắp có cháu bồng rồi đấy chứ.
Hòa đưa tay dứ dứ lên dầu Thuận, mắng yêu:
– Cái cô này lớn rồi mà cứ đùa giỡn tối ngày.
Thuận đáp lại tĩnh bơ:
– Em đâu có giỡn. Có chồng thì có con là chuyện bình thường thôi mà.
Hòa quay lại nhìn thẳng vào đôi mắt của Thuận.
Nàng hỏi:
– Còn em? Tính chừng nào lấy chồng? Nói chị biết để chị mừng.
Thuận bối rối, ngập ngừng trả lời, thiếu suy nghĩ:
– Tụi em chưa có tính.
Hòa trợn mắt nhìn Thuận, vẻ ngạc nhiên:
– Như vậy là em đã có người yêu rồi phải không?
– Chưa. Mà sao chị hỏi như vậy?
Hòa quả quyết:
– Nếu chưa có người yêu sao em nói là “tụi em.”
Thuận cứng họng, nàng bẽn lẽn nói:
– Thì… hai đứa em cũng tính tiến tới. Nhưng hoàn cảnh còn nghèo quá nên định để một thời gian nữa.
Hòa chặn đầu Thuận một lần nữa:
– Sao… chị hỏng nghe Toàn nói gì với chị hết vậy.
Thuận thật thà trả lời chị:
– Ảnh cũng tính nói với chị. Nhưng em thấy cũng chưa có gì nên nói với ảnh để từ từ.
Thuận là gái mới lớn, miệng mồm tía lia nhưng khi dụng dến những vấn đề tế nhị khó khăn thì nàng mù tịt, khờ dại như một đứa con nít.
Hòa chỉ cần chặn đầu vài câu là đã biết ngay Thuận và Toàn đã yêu nhau, họ đang dự tính sẽ tiến tới hôn nhân. Chẳng biết giải quyết thế nào, Hòa đành tìm kế hoãn binh:
– Em lớn rồi. Chị không ngăn cấm em chuyện yêu đương. Nhưng hoàn cảnh hai bên đều khó khăn, em hãy nói với Toàn thong thả, cần phải có thêm một thời gian nữa để tìm hiểu cho kỹ càng.
Thuận lúc nào cũng thương yêu, nghe lời chị. Nàng đáp:
– Dạ… thì tụi em cũng tính vậy thôi chứ… chưa có gì cả.
Hòa khuyên răn em:
– Chuyện hôn nhân quan trọng đến cả đời. Em cần phải suy nghĩ cho chín chắn. Chị thấy Toàn cũng hiền lành, dễ thương đó. Nhưng phải tìm hiểu cho kỹ thêm. Nếu không có thể vì vô tình mà làm đau khổ cho người khác thì không nên.
Thuận nhìn chị, thoáng ngạc nhiên. Nàng hỏi:
– Chị nói vậy có ý gì? Ai làm đau khổ ai?
Hòa nói bóng gió:
– Không. Chị chỉ nghĩ vậy thôi. Chị chỉ sợ vì mình mà người khác phải đau khổ. Chẳng hạn như có một người nào đó yêu em, hoặc một người con gái khác yêu Toàn thì.
Thuận nhìn thẳng vào mắt chị. Nàng hỏi thẳng vào vấn đề:
– Có phải chị muốn nói đến Mỹ phải không.
Biết Thuận đã hiểu hết ý mình, Hòa thấy cũng chẳng cần nói quanh co. Nàng hỏi Thuận:
– Theo như nhận xét của chị thì Mỹ yêu Toàn từ lâu. Lẽ dĩ nhiên là Mỹ sẽ buồn lắm nếu biết em và Toàn yêu nhau. Bởi vậy, chị cũng ngại lắm. Dù sao thì Mỹ cũng vừa là bạn vừa là người ơn của mình.
Thuận hỏi lại với giọng gay gắt:
– Chẳng lẽ vì vậy mà chị muốn em phải rút lui để Mỹ đến với anh Toàn hay sao? Chị đừng quên là anh Toàn yêu em chớ không yêu Mỹ.
Hòa thật khổ tâm, chẳng biết phải xử sao để trọn vẹn đôi bề. Một bên là em chồng, một bên là em ruột nàng buồn bã nói giọng nghẹn ngào như muốn khóc:
– Chị khổ lắm em ơi! Cả tuần nay gia đình chị như cái địa ngục.
Thuận hoảng hốt:
– Sao vậy? Bộ chị với anh Trung gây gổ với nhau hay sao?
– Không. Chị với anh Trung thì không có gì cả. Nhưng thấy thái độ của Mỹ thì chị chịu không nổi.
Thuận tò mò:
– Mỹ đã làm cái gì chị? Nói em nghe với.
– Nó chẳng làm cái gì cả. Nhưng ra vô lúc nào mặt cũng hầm hầm, tỏ vẻ quạu quọ, làm như không muốn gặp mặt chị.
Thuận vẫn chưa hiểu gì cả. Nàng hỏi một cách ngu ngơ:
– Nhưng mà tại sao? Chẳng lẽ vô cớ mà Mỹ lại thay đổi như vậy…
Hòa ôn tồn giải thích:
– Như em đã biết. Bấy lâu nay Mỹ đã để ý yêu Toàn tha thiết. Nhưng Toàn vẫn tỏ vẻ vô tư như không biết, để Mỹ mỗi ngày mỗi nuôi thêm hy vọng. Bây giờ đùng một cái, Toàn và em ra mặt yêu nhau. Làm sao Mỹ không đau buồn cho được.
– Nếu Mỹ có giận là giận em, chứ có mắc mớ gì đến chị đâu.
Biết vậy rồi. Nhưng em đừng quên Mỹ là em gái cưng của anh Trung. Mỹ mà buồn thì anh Trung cũng đâu có vui. Có lẽ Mỹ ghen với em mà không làm gì được nên sinh ra cau có, gắt gỏng với chị. Riết rồi anh Trung cũng vậy luôn. Suốt cả ngày anh ấy cứ lạnh nhạt, im lặng như trong nhà có đám ma không bằng.
Thuận không trả lời. Nàng viện lý do mệt, xin phép chị về nhà nghĩ, đầu óc nàng quay cuồng với bao mối lo âu.
Đồng ý là trong vấn đề này, Thuận không có lỗi gì cả Mỹ yêu Toàn, nhưng Toàn không yêu Mỹ lại yêu Thuận. Cái đó đâu phải lỗi của nàng. Nhưng xét cho cùng vì nàng và Toàn yêu nhau nên Mỹ mới khổ, ảnh hưởng tới hạnh phúc của chị nàng. Điều đó Thuận hoàn toàn không muốn. Nàng phải xử trí thế nào bây giờ đây? Chẳng những yêu Toàn mà nàng còn trao trọn trinh tiết cho Toàn. Có nghĩa là hai người đã coi như là vợ chồng dù là chưa cưới hỏi. Lẽ nào nàng phải chịu hy sinh một cách vô lý như vậy được…
Toàn từ nhà Thuận vừa về tới thì nghe mẹ chàng nói là có Mỹ vừa gọi lại tìm chàng. Toàn vội vã nhấc điện thoại gọi trở lại cho Mỹ. Từ đầu dây bên kia chàng nghe tiếng Mỹ nghẹn ngào:
– Em muốn gặp anh có chút chuyện.
Tuy Mỹ chưa nói, Toàn cũng đã đoán biết là câu chuyện có liên quan đến chàng và Thuận. Nhưng Toàn cũng giả vờ hỏi:
– Chuyện gì vậy Mỹ? Có gấp lắm không?
– Chẳng gấp lắm. Nhưng nếu mình gặp nhau được càng sớm càng tốt.
Toàn ngập ngừng:
– Để anh xem… Mà Mỹ thấy giờ nào thì tiện?
– Nếu được thì tối nay. Khoảng tám giờ anh đến đón em. Mình đi uống nước rồi nói chuyện luôn.
Toàn uể oải đáp:
– Ờ Tám giờ anh đến nhé.
Toàn vừa ngừng xe, chưa kịp tắt máy đã thấy Mỹ từ trong nhà mở cửa bước ra. Như thế có nghĩa là Mỹ đang chờ đợi Toàn đến từng giây từng phút.
Chẳng cần hỏi Mỹ muốn di đâu. Toàn cứ sang số chạy thẳng ra đường. Trong bụng Toàn cũng chẳng muốn gặp Trung hay Hòa lúc này sẽ thêm ngại ngùng cho Toàn.
Vừa lái xe, Toàn vừa quay sang hỏi Mỹ:
– Em muốn đi đâu?
Mỹ đáp nửa đùa nửa thật:
– Muốn… đi tự vận.
Toàn xanh mặt, nhưng chàng cũng làm bộ giả lã.
– Trẻ đẹp như em mà tự vận thì chắc bọn đàn ông con trai phải tự sát tập thể để theo em đó.
Mỹ nghiêm nét mặt:
– Em nói thiệt đó. Đừng tưởng em giỡn.
Toàn hiểu hết, nhưng giả giọng ngây thơ:
– Có chuyện gì mà em nói nghe ghê quá vậy. Nói anh nghe với.
Mỹ nhìn Toàn với ánh mắt trách móc:
– Anh mà không hiểu chứ ai hiểu bây giờ.
Toàn vẫn “cố tình không hiểu.” Chàng nói:
– Mỹ phải nói thì anh mới biết chứ. Tự nhiên không nói gì hết làm sao anh biết?
Mỹ trả lời với giọng điệu chán đời:
– Anh kiếm cái quán rượu nào di. Em muốn vừa uống vừa nói chuyện với anh… lần chót.
Toàn hoảng hốt. Chàng lắp bắp:
– Mỹ bình tĩnh lại đi. Có gì thì từ từ nói. Em đừng có suy nghĩ bậy bạ hỏng nên.
Mỹ cười buồn:
– Nói đùa với anh chứ em đâu có dại gì tự tử. Em chỉ muốn nói chuyện với anh lần chót. Vì anh đã là người chồng sắp cưới của Thuận rồi. Em không có quyền làm phiền đến hai người nữa.
Toàn bối rối, chẳng biết phải nói thế nào. Mỹ đã biết rồi thì chàng đỡ phải giải thích cho nàng hiểu. Nhưng trong lòng Toàn vẫn không khỏi ái ngại cho người bạn gái tốt bụng đã hết lòng yêu chàng.
Toàn lái xe đến một quán rượu vắng vẻ. Hai người tìm một góc vắng, yên tĩnh. Mỹ bảo Toàn:
– Em nói ra điều này và mong anh đừng nghĩ là em đặt vấn đề ơn nghĩa để ràng buộc anh.
Toàn hoang mang:
– Anh đâu dám nghĩ vậy. Mỹ là người bạn tốt của anh. Có gì thì em cứ nói.
– Em đối xử với anh như thế nào thì anh cũng đã biết rồi. Em đã làm tất cả vì anh. Hôm nay, trước khi mất anh vĩnh viễn em muốn anh vì em một bữa có được không?
– Trong khả năng của anh, những gì làm được cho em, anh hứa sẽ không bao giờ từ chối.
Mỹ vui ra mặt. Nàng đưa cao ly rượu:
– Cảm ơn anh. Vậy thì điều trước tiên, em muốn được say với anh hôm nay.
Toàn bất đắc dĩ phải cụng ly với Mỹ dù trong lòng chàng chẳng muốn, phần vì Toàn không được khỏe. Cả ngày hôm nay, Thuận đã bắt Toàn chơi hết ba phát rồi. Bây giờ quá mỏi mệt, Toàn chỉ muốn được đặt lưng xuống ngủ một giấc mà thôi.
Mỹ gọi rượu liên tục. Toàn muốn cản, nhưng Mỹ như đọc được ý nghĩ của chàng. Nàng nhắc nhở:
– Anh đã hứa vì em hôm nay. Đừng nuốt lời. Cứ thoải mái với nhau lần chót. Ngày mai em xin trả anh về với người yêu của anh.
Toàn cứng họng. Chàng đành phải uống tay đôi với Mỹ như hai người tri kỷ lâu ngày mới gặp lại…
Khi những người hầu bàn lục tục xếp dọn bàn ghế thì Mỹ đã say mèm. Toàn đứng dậy trả tiền, xong nhìn đồng hồ thì đã hai giờ sáng. Chàng dìu Mỹ đứng dậy ra xe. Nhưng hai chân Mỹ không còn đứng nỗi nữa. Người nàng như một khối thịt mềm nhũn trên tay chàng.
Toàn đặt Mỹ ngồi ngay ngắn, xong vòng qua ngồi bên phía tay lái thì đã nghe giọng Mỹ lè nhè:
– Anh tính chở em đi đâu đây?
– Anh đưa em về nghỉ.
Mỹ ngồi thẳng dậy, giọng nói trở nên tỉnh táo:
– Không. Em không muốn về nhà đâu. Em không muốn gặp mặt “bà Hòa” trong lúc này.
Toàn chẳng biết tính sao. Thật tâm chàng cũng không muốn thấy Trung và Hòa đưa Mỹ đi uống rượu say sưa như thế này. Làm sao họ thông cảm cho chàng được Chàng hỏi Mỹ:
– Không về nhà em chớ về đâu?
Về đâu cũng được…
– Vậy thôi… về tạm nhà anh nghĩ nhé.
Toàn nói câu này với sự thành thật ở lòng chàng. Toàn định để Mỹ ngủ lại ở phòng chàng. Còn Toàn sẽ đến ngủ ở nhà bạn, hoặc nằm tạm ngoài phòng khách.
Nhưng vừa nghe Toàn nói, Mỹ đã giãy nảy lên:
– Không được. Như vậy gia đình anh còn coi em ra gì nữa. Em không muốn ai coi thường em hết.
Toàn hết đường giải quyết. Chàng than thở:
– Về nhà em, em cũng hổng chịu. Về nhà anh, em cũng hổng chịu. Vậy anh phải làm sao đây?
– Anh kiếm khách sạn nào đưa em đến. Còn anh về với Thuận đi. Em không cần.
Bất đắc dĩ, Toàn phải đưa Mỹ đến một khách sạn gần đó. Sau khi nhận chìa khóa, Toàn lại phải bồng Mỹ trên tay đem lên phòng. Chàng dặt Mỹ nằm ngay ngắn trên giường.
Mỹ uống rượu quá nhiều. Người nàng như không còn một chút sinh lực. Nhưng đầu óc nàng vẫn còn sáng suốt lắm tuy rằng giọng nói có hơi lè nhè:
– Cảm ơn anh. Anh cứ để mặc em ở đây.
Toàn nhìn Mỹ mà muốn rơi nước mắt. Chàng biết Mỹ vì quá yêu mình nên mới ra nông nỗi này. Chàng kéo mền đắp ngang người cho Mỹ rồi vỗ về nàng:
– Em yên tâm ngủ đi. Anh sẽ ở đây để lo cho em chớ đâu nỡ bỏ em một mình giữa lúc này.
Mỹ ngước mắt nhìn Toàn. Chợt nàng như quá xúc động, bật khóc nức nở.
Toàn bối rối, ngồi xuống bên cạnh Mỹ an ủi nàng:
– Anh không muốn làm cho em buồn đâu. Mỹ nên hiểu cho anh.
Mỹ không nói gì cả. Nàng kéo tay cho Toàn nằm xuống bên cạnh vừa hôn Toàn vừa khóc tức tưởi. Toàn cảm thấy áy náy. Chàng bảo Mỹ:
– Em uống nhiều quá nên say rồi. Cứ ngủ đi rồi mai anh đưa em về.
Mỹ nói như van xin Toàn:
– Không. Anh đã hứa dành cho em hôm nay. Em muốn là… anh phải đến với em… lần đầu mà cũng là lần cuối.
Toàn trợn tròn con mắt, với giọng hết hoảng:
– Không được Mỹ. Đừng bắt anh phải làm điều tội lỗi đó.
Mỹ đổ lì, bảo Toàn:
– Sao lại là tội lỗi. Tại em muốn như vậy mà. Em không muốn anh từ chối:
Toàn vẫn cương quyết:
– Mỹ… không được đâu mà. Em đừng làm cho lương tâm anh phải cắn rứt.
Mỹ khóc òa lên. Nàng trách móc:
– Anh… ác với em lắm. Hay là anh chê em không bằng Thuận.
Toàn ú ớ, chẳng biết phải trả lời sao. Chàng đành cúi xuống hôn lên trán Mỹ như hôn một người em gái nhỏ. Mỹ ôm ghì chàng như sợ chàng sẽ tan ra thành khói, biến mất khỏi cuộc đời nàng. Mỹ nói khẽ vào tai Toàn:
– Anh… chìu em đi. Một lần này thôi. Em muốn được làm vợ anh, dù chỉ là một đêm nay thôi. Vừa nói Mỹ vừa tự đưa tay mỡ từng hột nút áo trên ngực nàng…
Đến lúc không còn một mảnh vải trên người. Mỹ dang rộng hai tay chờ đón. Toàn thẫn thờ nhìn tấm thân vệ nữ của người con gái trinh nguyên đang lồ lộ trong ánh đèn mờ ảo. Mỹ nằm oằn oại thủ dâm dưới cặp mắt ngẩn ngơ của Toàn đang nhìn nàng trợn mắt. Nàng nói:
– Chơi em đi anh… Chơi vô lồn em đi anh.
Đến giây phút này chl còn có thánh mới có thể vượt qua được thôi, chàng không tài nào kềm hãm được nữa nên cúi xuống hôn lên cặp vú của Mỹ trong khi một tay chàng đưa xuống lần mở nút quần, rồi vội vã nắm kéo tuột nó khỏi ra ngoài.
Mỹ nhìn xuống phía dưới nàng vừa trông thấy con cặc của Toàn, nàng như là người mất hồn, hai mắt sáng rực lên, nàng đưa tay hấp tấp với xuống nắm chặt lấy con eặc của Toàn sục lên sục xuống mấy cái rồi nhét bừa nhét ẩu thằng nhỏ đang cương cứng vào trong lồn mình, miệng vừa rên vừa nói:
– Uzm… Uzm… Em nứng quá rồi… Chơi em liền đi anh Toàn… Phá trinh em đi.
Chàng không ngờ là vấn đề sinh lý của Mỹ lại cao đến như vậy, Nàng dâm quá độ. Mỹ càng hối thúc thì Toàn càng kéo dài. Thật sự, không phải Toàn không biết “nứng cặc” là gì. Nhưng mấy ngày nay, ngày nào chàng cũng đều cung ứng cho con Thuận từ hai cho tới ba quả. Nên chàng cũng chẳng cần gấp lắm. Mỹ cố nhét cho con cặc vào bấy nhiêu thì Toàn gượng lại bấy nhiêu. Toàn nói với Mỹ:
– Từ từ đi em… Anh hứa sẽ chơi cho em sướng ngất trọn đêm nay mà.
Toàn cứ bổn cũ soạn lại, thêm thắt chút đỉnh cho cuộc tình thêm phần ướt át, Toàn cứ vờn Mỹ như mèo vờn chuột. Hết hôn vú tới liếm đít, hết nút hột le thì tới bú lồn. Chàng làm đủ mọi cách, miễn sao cho Mỹ sướng. Mà nói đúng ra, giờ này Toàn làm cái gì thì Mỹ cũng sướng hết. Giống như người lần đầu tiên được ăn món ngon vật lạ mà lại biết trước là chỉ ăn được lần này thôi. Không có lần thứ hai, nên ráng mà tận hưởng cho xứng đáng.
Chiếc lưỡi nham nhám của Toàn thè ra thụt vào nhanh như lưỡi rắn, cứ nhè mấy cái chỗ hiểm hóc nhất trên người Mỹ mà chọt vào làm cô trinh nữ cứ quýnh cả lên. Mỹ năn nỉ, van xin cho được mất trinh lẹ lẹ:
– Anh ơi. Em nứng quá… Đút cặc vô đi anh… nhanh lên di anh… Em chờ hết nổi rồi.
Toàn không trả lời được. Vì miệng chàng đang bận rộn chuyện bú liếm, lưỡi chàng le dài ra hết cỡ để vân vê lên cái hột le yêu quý của Mỹ. Hai đầu gối nàng cứ run lên bần bật như kẻ đang bị sốt rét rừng. Mỹ càng lúc càng nứng quá độ. Toàn bộ các tế bào trong cơ thể nàng như đồng loạt căng cứng hẳn lên. Hai mép lồn nở to hơn. Đồng thời dâm thủy cũng lan tràn ra làm cái miệng của Toàn bóng nhảy lên như vừa mới ăn xong món cơm chiên Tiều Châu nhiều dầu mỡ.
Mỹ uốn mình, vặn vẹo như con nít bị động kinh. Hai bàn tay Mỹ lúc thì cào cấu dưới nệm, lúc thì đưa lên nấm tóc mà giật. Nàng oằn oại, rên siết trong sự khoái lạc cực kỳ mà lần đầu tiên trong đời nàng được hưởng.
Chờ cho tới lúc Mỹ nứng điên, nứng cuồng. Nàng van xin ỉ ôi thì lúc đó Toàn mới thong thả cầm con cặc to như cái chày đâm tiêu của mình mà ấn vào lỗ lồn ướt đẫm của Mỹ. Tiếng rên xiết của Mỹ càng lúc càng dữ dội hơn trong căn phòng tội lỗi:
– Ối… ối. Anh Toàn… Anh chơi em sướng quá… Em sướng quá anh Toàn ơi.
Xong kiểu này liền bày kiểu khác. Đã lỡ hứa chơi thì phải chơi cho xứng đáng. Bởi chỉ có một đêm nay thôi, vì hai người sẽ không còn có cơ hội để được chơi nhau nữa. Mỹ không cho Toàn nghỉ ngơi. Nàng bắt Toàn phải chơi nàng thật nhiều kiểu nàng mới đã nư.
Mỹ õng ẹo lên tiếng.
– Chơi kiểu khác đi anh.
– Vâng, anh sẽ làm cho em toại nguyện đây.
Cuộc chiến kéo dài gây go cho đến trời mờ sáng, hai người mệt lã người và ngủ thiếp đi. Họ để lại xung quanh giường mền, gối tung tứ phía, tấm “Drap” giường nhăn nhúm bị dính nhiều vết máu hồng loan ra ở nhiều chỗ khác nhau, chứng tỏ rằng lần ái ân vừa qua của Toàn và Mỹ thật là cuồng nhiệt.