Phần 5
Đã gần nửa đêm rồi mà vẫn chưa thấy Toàn về. Ba mẹ Toàn bắt đầu lo lắng. Từ xưa nay có bao giờ Toàn bỏ nhà đi đêm đâu. Năm khi mười họa, có tiệc tùng cưới hỏi gì thì Toàn mới di. Mà bao giờ Toàn cũng báo trước để ở nhà khỏi mong.
Phần cơm chừa lại cho Toàn đã bị nguội lạnh từ lâu, vẫn còn để nguyên nơi nhà bếp. Trời càng về khuya thì ông bà càng lo sợ. Bác tưởng là nó qua chơi với cháu.
Thuận thắc mắc. Nàng hỏi dò:
– Vậy anh Toàn đi với ai, bác có biết không?
– Nó đi một mình hà. À, mà hình như hồi chiều có cô Mỹ gọi kiếm nó. Chắc có chuyện gì đó mà nó thay đồ đi luôn cho tới giờ này.
Thuận nghi ngờ. Nhưng nàng trấn an ông:
– Chắc là ảnh đi dự tiệc sinh nhật gì đó mà. Bác cứ yên tâm di. Để con gọi điện thoại hỏi tìm ảnh thử xem sao.
Sau khi cúp máy, Thuận gọi ngay đến nhà Hòa. Khi nghe Thuận kể lại mẫu đối thoại với gia đình Toàn, Hòa bảo em:
– Từ chiều tới giờ chị cũng không thấy Mỹ. Chị tưởng nó ở trong phòng. Vậy em chờ chị gõ cửa phòng Mỹ thử coi.
Mấy phút sau, Hòa trở lại báo cho Thuận biết:
– Mỹ cũng hỏng có ở nhà. Tại vì cả tuần nay cô ấy cứ rút ở trong phòng nên chị cũng không để ý. Để chị cho anh Trung hay để ảnh đi tìm nó.
Thuận rã rời cả chân tay. Bao nhiêu câu hỏi hiện ra trong đầu nàng. Hai người đi đâu tới nửa đêm mà chưa thấy về? Thuận nóng ruột quá. Nàng không thể nào yên tâm nhắm mắt ngủ được nữa. Cuối cùng nàng quyết định thay đồ đi tìm Toàn.
Thuận chạy vòng hết các sở cảnh sát. Nơi nào cũng trả lời một câu như nhau:
“Chúng tôi không có giữ người nào tên Phan Nguyên Toàn hết”.
Thuận không nản lòng. Nàng tiếp tục chạy khắp các nhà thương trong vùng. Không nơi nào có cái tên Toàn cả. Thuận vừa lo, vừa ghen, vừa buồn khổ. Nàng ngồi trước cửa nhà thương mà khóc rấm rứt.
Trung đang ngủ ngon sau một ngày làm việc thì bị Hòa đánh thức dậy. Bằng giọng ngái ngủ, Trung bảo với vợ:
– Có chuyện gì thì để đến sáng. Sao nửa đêm nửa hôm mà phá giấc ngủ của anh vậy?
Hòa trả lời chồng với giọng diệu mất bình tĩnh:
– Cô Mỹ đi đâu mà giờ này chưa về. Bộ anh không biết sao?
Trung vẫn còn bực bội. Chàng bảo vợ:
– Thì nó đi đâu thây kệ nó. Lớn rồi chớ phải con nít đâu mà lo cho nó.
Hòa vẫn kiên nhẫn trình bày:
– Anh không thấy cả tuần nay Mỹ có vẻ bất thường lắm sao? Làm như nó dang… thất tình vậy.
Nghe Hòa nói đến đó, Trung giật mình. Chàng sực nhớ lại là mấy lúc sau này Mỹ có vẻ quạu quọ, xa lánh anh chị. Về đến nhà là rút vào phòng, khóa trái cửa lại như không muốn tiếp xúc với bất cứ ai. Càng nghĩ Trung càng lo. Hay là Mỹ thất tình, hay là đi… theo trai. Hay là… hay là… nó di tự vận. Chàng lật đật bảo vợ:
– Hay là nó buồn về chuyện cậu Toàn. Anh thấy nó có vẻ thương cậu Toàn ghê lắm đó. Em gọi lại nhà Toàn thử coi.
– Em đã gọi rồi. Toàn cũng không có nhà. Ba má Toàn bảo là hồi chiều Mỹ có gọi điện thoại lại đó kiếm Toàn. Nhưng Toàn không có nhà. Mỹ nhắn lại là khi nào Toàn về thì gọi lại cho Mỹ. Lúc Toàn về, ông bà ấy có nhắn lại. Toàn cũng có gọi lại nói chuyện gì đó với Mỹ. Rồi sau đó thay đồ di luôn tới giờ này cũng chưa về.
Trung suy nghĩ. Chàng vẫn biết tính em mình rất nghiêm trang, đứng đắn. Nhưng lúc yêu rồi thì làm sao nói được…
Trung khoác vội chiếc áo lạnh vào rồi cầm chìa khóa xe phóng ra cửa, sau khi dặn vợ:
– Anh chạy đi tìm nó. Em ở nhà chờ phone nhé.
Trung chạy một vòng khắp các nhà thương, thì tình cờ gặp Thuận đang ngồi khóc. Chàng hất hoảng hỏi Thuận:
– Cô Thuận. Sao vậy? Bộ có tin gì của Mỹ rồi sao?
Thuận uể oải lắc đầu. Biết nói sao với Trung bây giờ. Chẳng lẽ bảo nàng đi kiếm Toàn.
Trung vẫn vô tình không hay biết gì về chuyện Toàn và Thuận yêu nhau. Chàng chỉ nghĩ là Thuận quá lo cho Mỹ nên Trung cảm động ra mặt. Chàng đề nghị:
– Cô Thuận cứ bỏ xe ở dây di. Lên xe tôi rồi mình cùng đi tìm Mỹ.
Thuận đang quá buồn khổ, tuyệt vọng nên không ngần ngại leo lên xe di với Trung khắp nơi tìm kiếm. Hai người đi mãi đến sáng mà vẫn chưa biết được tin tức gì về Mỹ.
Trung đề nghị đưa Thuận trở lại nhà thương để nàng lấy xe. Còn chàng chạy thẳng về nhà, chuẩn bị đến sở làm. Còn lại một mình, Thuận càng thấm thía nỗi cô đơn. Nàng quyết định theo đến nhà Trung, giả vờ thăm hỏi Hòa. Nhưng kỳ thật, Thuận muốn tận mắt chứng kiến coi có phải Mỹ đi với Toàn không.
…
Trời đã sáng tỏ. Ánh nắng rực rỡ bên ngoài xuyên qua lớp màn cửa làm Mỹ chói mắt. Nàng đưa tay dụi mắt nhìn đồng hồ. Đã hơn tám giờ rồi mà Toàn vẫn chưa thức. Mỹ giật mình. Đúng ra tám giờ là Toàn phải có mặt ở sở làm. Hàng trăm nhân viên đang chờ đợi chàng. Nàng dịnh đánh thức Toàn dậy cho chàng về đi làm. Nhưng nhớ lại hoàn cảnh hiện tại. Nàng đưa mắt nhìn xuống phía dưới bụng chàng. Con cặc to múp míp sau một cơn no đụ đéo của Toàn nó nằm vắt ngang một bên đùi trông vẫn còn bụ bẫm, sổ sữa, dễ thương vô cùng…
Mỹ cúi xuống, nàng nắm lấy con cặc để lên mũi rồi hôn hít thật say mê, nàng hé bờ môi mọng đỏ hình trái tim của mình từ từ táp lấy đầu cặc Toàn trông y như mấy con cá vồ đang táp cứt.
Toàn giật mình mở mắt ra. Chàng cảm thấy cái gì đó đang làm nhột lỗ mũi mình, khi mở mất ra thì chàng chỉ thấy một túm lông đen của Mỹ dạng cọ quẹt lên trên lỗ mũi của mình.
Mỹ đang nầm bò trên người Toàn. Nàng xoay ngược đầu để thổi cây kèn Saxo của chàng. Đồng thời nàng ép chặt hạ bộ xuống miệng Toàn, bắt chàng phải thổi lại cây kèn Harmonica của nàng.
Toàn thầm nghĩ “Chu choa… mới có sáng sớm mà đã có thiệp mời để ăn thịt lồn rồi” chàng cười mỉm rồi đâu cũng vào đó. Toàn le lưỡi ra liếm, nút xung quanh vòng cấm địa. Thân thể nàng cũng bắt đầu chuyển động, hai vú chảy thòng xuống đong đưa như “chiếc võng trên rừng Trường Sơn”. Mu lồn nàng hãy tới hãy lui theo nhịp “chỏi” của cái lưỡi đang lướt qua lướt lại trên hai cái mép mập mạp đáng yêu của Mỹ. Mỹ không còn chịu đựng nổi nữa. Nàng ngừng bú để tận hưởng cái sướng đang đến với nàng, tay nàng vẫn còn cầm chặt lấy con cặc của Toàn, mặt nhăn nhó lên biểu tượng cho sự sung sướng quá tột độ.
Hai người như hòa làm một. Hai trái tim cùng chung một nhịp đập. Hai cái kèn đang cùng hòa thành một điệu nhạc và đặc biệt chỉ có trong những cuốn phim sex mà thôi.
Toàn chơi Mỹ cho đến lúc con cặc chàng mềm nhũn như cọng bún. Không cách gì nhúc nhích được nữa lúc đó Mỹ mới chịu mặc đồ theo Toàn ra xe về nhà. Đồng hồ chỉ đúng một giờ trưa.
Trên đường về, Toàn ái ngại bảo Mỹ:
– Anh xin lỗi em. Nhưng… chỉ vì muốn chiều ý em nên anh phải làm chuyện đó. Mong Mỹ đừng giận anh.
– Anh có làm gì để em giận đâu. Tại em muốn đó mà. Em mong muốn… có một đứa con với anh để kỷ niệm.
Toàn sảng hồn. Chàng nói nhỏ nhẹ:
– Em phải suy nghĩ cho kỹ. Đời em còn dài. Hãy quên hết mọi chuyện cũ để gầy dựng lại tương lai…
Mỹ vẫn nhìn ra cửa xe, tránh ánh mắt của Toàn. Nàng nói giọng có vẻ mỉa mai:
– Cảm ơn anh đã lo cho em…
Toàn không dám nói gì nữa. Chàng nhấn ga chạy nhanh để đưa Mỹ về…
…
Sau một đêm thức trắng, Hòa và Thuận cứ ngồi nơi phòng khách, nhìn ra cửa chờ đợi một chiếc xe dừng lại. Nhưng mãi đến trưa hôm sau, Toàn và Mỹ vẫn bặt vô âm tín. Thỉnh thoảng, Trung gọi từ sở về hỏi thăm tin tức em gái. Hai người lại càng sốt ruột. Không còn kiên nhẫn được nữa, Thuận bảo chị:
– Thôi chắc em phải về. Cả đêm không ngủ nên em quá mệt. Chị cũng nên vào nghĩ đi.
Hòa nhìn em ái ngại. Nhưng nàng cũng đã quá mệt nên Hòa đồng ý ngay:
– Ờ. Em về đi… Có gì chị gọi phone cho em ngay.
Nói xong câu dó, Hòa đứng dậy mở cửa, tiễn em ra xe.
Cũng vừa lúc ấy, chiếc xe mà hai chị em nàng mong đợi cũng vừa trờ tới. Quần áo Toàn xốc xếch, tóc tai rối nùi, hai mắt trỏm lơ, chàng chạy xuống mở cửa xe cho Mỹ. Cô nàng cũng chân thấp chân cao, áo quần bèo nhèo, tóc tai rũ rượi đang lê từng bước để vào nhà.
Thuận mở to mắt, kinh hoàng nhìn người yêu hai chân run rẩy đang cố làm ra vẻ lịch sự tiễn Mỹ đến tận cửa nhà.
Thuận chịu hết nỗi. Bao nhiêu giận hờn, ghen ghét, uất hận dâng lên. Nàng không đủ can đảm để đứng đó mà chứng kiến đôi trai gái đang lết từng bước và đi hết nỗi sau một đêm hành lạc.
Thuận nhảy vào xe, mở máy phóng chạy. Sau mấy giây ngỡ ngàng đứng chôn chân như bị trời trồng, Toàn chợt bừng tỉnh. Chàng lật đật phóng lên xe đuổi theo.
Thuận chạy như bất kể trời đất. Đèn xanh đèn đỏ nàng cũng chẳng màng tới. Nàng muốn đi thật xa. Càng xa con người ghê tởm này chừng nào càng tốt chừng nấy. Nàng liếc nhìn kiếng chiếu hậu, thấy xe Toàn vẫn bám sát đằng sau. Thuận càng chạy nhanh hơn.
Đến một ngã tư. Đèn vàng vừa chuyển sang đỏ. Thuận nhấn ga cho xe phóng qua luôn.
Tiếng xe thắng gấp rít trên mặt đường nghe đến rợn người. Rồi tiếp theo là một tiếng “ầm” vang lên phía sau xe nàng. Thuận hốt hoảng nhìn lên kiếng chiếu hậu. Chiếc xe Toàn đang nằm bẹp dúm dưới hàng bánh đen đủi, to lớn của một chiếc xe vận tải hạng nặng…
Thuận thất thần đưa mắt nhìn nhân viên cứu hỏa đang dùng cưa máy cắt đôi xe Toàn để lấy xác chàng ra. Nàng không khóc được một tiếng. Thuận cảm thấy cả bầu trời như tối sầm trước mắt. Hai chân nàng yếu dần rồi từ từ khuỵu xuống…
— Hết —