Phần 14
Đã gần 11 giờ đêm, Mạnh không thể chịu đựng thêm được nữa rồi. Hơn tuần nay, buồi lúc nào cũng cứng ngắc ở trong quần chỉ muốn xuất tinh để giảm bớt áp lực. Ở nhà mẹ thì đã như thế, lúc nào cũng như mơi mơi thằng con. Ấy thế nhưng trên công ty cũng không có khấm khá gì hơn. Lúc thì bị cái vú của em lễ tân Ánh Hồng trêu chọc, lúc thì bị cặp mông và khe ngực của cô Kiều Huyền tổng giám đốc hút hồn, lúc thì bị bàn tay búp măng của chị giám đốc thiết kế Kim Liên làm đầu óc mụ mị vì tưởng tượng ra đôi bàn tay ấy sóc lọ và vuốt bìu.
Mạnh lại không có thói quen thủ dâm để giải tỏa, trước kia, mỗi lần thèm thèm thì gọi bồ ra khách sạn, hoặc đơn giản hơn mỗi lần muốn đổi món mới thì lên bar tìm gái, hoặc nhanh hơn là bảo ông bô thiết kế một “ẻm” hàng cao cấp là xong. Từ lúc đi làm đến giờ chưa “ăn hàng” bao giờ, bảo sao không nứng cho được.
Đang định mở tủ mặc bộ quần áo rồi lên bar kiếm gái thì Mạnh nghe tiếng khá to của mẹ ở ngoài cửa phòng mình. Hình như ông bô bà bô đang cãi nhau thì phải, điều hiếm thấy trong ngôi nhà này, trước giờ bố mẹ vẫn rất tình cảm với nhau.
Mạnh thôi không mặc quần áo nữa mà vẫn mặc nguyên bộ đồ quần đùi áo cộc vừa nãy ra mở cửa phòng xem thực hư như thế nào.
Cửa phòng vừa mở thì Mạnh nghe tiếng mẹ khóc khan:
– Anh tưởng tôi không biết à? Tôi không thể chịu đựng được nữa. Hix hix hix.
Ông Đạt cũng cứng rắn làm chính Mạnh cũng phải ngạc nhiên. Lần đầu tiên thấy bố dám bật lại mẹ, con sư tử cái xinh đẹp trong cái gia đình này:
– Lúc nào cũng đòi, lúc nào cũng đòi. Tôi là người chứ có phải gà trống đâu. Ai mà chịu đựng nổi cơ chứ.
Mạnh lại ngoảnh mặt về phía mẹ xem mẹ nói gì, thấy mẹ dậm chân thuỳnh thuỵch xuống sàn làm chiếc váy ngủ ngắn cũn cỡn qua một chút tung lên rồi tung xuống, chiếc quần lót mỏng dính màu trắng tinh ẩn hiện bên trong. Chưa hết đâu, vì là váy ngủ nên vải váy cũng mỏng nốt, Mạnh nhìn thấy hình hài hai vú của mẹ tưng lên nẩy xuống. Ước gì ông bô bà bô cứ đứng đây mà cãi nhau đến sáng cũng được. Hấp dẫn à nghe:
– Tôi lạ gì anh, anh cho con nào ở ngoài rồi phải không? Tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi không thể ngủ cùng phòng với kẻ phản bội như anh.
Chuyện này lớn à nha. Nghe hai bên đấu khẩu, Mạnh manh nha bắt đầu hiểu nguồn cơn như thế này: “Bà bô đòi địt, ông bô không chịu, bà bô nổi giận vu ông bô bồ bịch bên ngoài. Chấm con bà hết”.
– “Không ngủ thì không ngủ, tôi đếch cần.”, Ông Mạnh đáp trả đanh thép lại lời thách thức của vợ.
Tố Quyên khóc rống lên nhưng hình như không có nước mắt, giờ bà không thèm nhìn mặt chồng nữa mà quay sang nũng con trai đang lấp ló cửa phòng:
– Đấy con xem. Ông ấy thừa nhận rồi. Thế thì mẹ sống làm gì nữa. Hix hix hix!!!
Thấy tình hình có vẻ căng căng, Mạnh biết mình phải đứng ra phân xử, nếu không thì to chuyện. Bước hẳn ra ngoài cửa, đứng giữa hai người một mẹ một cha, Mạnh lên tiếng:
– Thôi thôi con xin. Có gì từ từ mai rồi nói. Giờ cũng muộn rồi. Bố về phòng ngủ đi. Còn mẹ sang ngủ phòng con.
Ông Đạt nghe con phân tích, thấy cũng có lý bèn nói:
– Thôi được rồi. Cứ như vậy đi. Có gì mai nói chuyện tiếp. Chứ tôi là tôi phải làm cho ra nhẽ chuyện này. Vợ viếc gì đâu mà cứ coi chồng như gà trống. Bố thằng nào chịu được.
Ông Đạt quay lưng đi trở về phòng mình, ông xuýt chút nữa thì bật cười thành tiếng vì nhìn thấy vợ thè lưỡi lêu lêu mình ở sau lưng con trai.
Mạnh quay lại phía mẹ ôn tồn như người phán xử:
– Thôi mẹ đừng khóc nữa. Chuyện có gì thì từ từ nói. Giờ mẹ về phòng con ngủ tạm đi.
Trong cái ngôi biệt thự này, phòng ngủ thì có quá nhiều, mỗi người ngủ hai phòng chả hết nhưng chỉ có hai phòng là thường xuyên có người ngủ là phòng vợ chồng ông Đạt và phòng của Mạnh, những phòng khác thì lạnh lẽo vì không có hơi người. Mạnh sắp xếp mẹ về phòng ngủ của mình cũng là hợp lý rồi, chắc chẳng ai thắc mắc gì đâu, nhỉ?
Tố Quyên đưa tay lên bịt miệng mình, vừa đi về phòng con vừa “sụt sịt, hix hix” ra vẻ tội nghiệp lắm. Về đến phòng con, Tố Quyên trèo ngay lên giường, chui vào phía trong cùng rồi kéo cái chăn mỏng lên đắp hờ ở ngang bụng rồi quay lưng vào tường tiếp tục khóc thút thít. Có lẽ nàng đã phải chịu uất ức lắm.
Mạnh thấy mình gai gai đốt sống lưng khi nhìn thấy mẹ ở ngay trên giường mình, mẹ nằm nghiêng quay lưng ra phía ngoài, chiếc chăn mỏng chỉ đắp ngang bụng. Và thế là cái mông của mẹ vẫn ở bên ngoài, chiếc váy do tư thế nằm làm cho tà bị kéo lên cao, lộ ra một nửa cái mông trắng ngần, mịn màng không tì vết. Lộ ra đến nửa đít nhưng tuyệt vẫn chưa nhìn thấy quần lót, chứng tỏ loại quần lót mẹ đang mặc ngắn một cách dữ dội luôn.
Không muốn để rơi vào cảnh khó xử, Mạnh tiếp tục ý định của mình từ ban nãy, đó là đi chơi gái để giải cơn thèm lồn.
Vừa mở cửa tủ quần áo ra, tiếng kẹt cửa chắc là đập vào tai mẹ. Mạnh dừng tay lại ở trên một cái mắc áo khi mẹ hỏi:
– Con định đâu đấy. Đêm rồi còn gì?
Không thể không nói cho mẹ biết là mình định đi ra ngoài:
– Thì con… định đi ra ngoài… kiếm…
Mạnh định nói là “kiếm gái” nhưng không dám nói ra miệng, như thế thô quá.
– Kiếm… chỗ ngủ.
Nếu Mạnh đi ra ngoài thì hỏng hết bánh kẹo, hỏng hết cả kế hoạch mà hai vợ chồng kỳ công lắm mới nghĩ ra được, Tố Quyên giãy nảy lên trên giường, hai chân vò lúa đạp vào nhau, mông ngoáy tợn làm chiếc váy càng bị xô lên trên cao. Giờ thì chiếc quần lót lọt khe mà cạp quần chỉ là một sợi dây đã hiện ra:
– Bố anh giờ đã như thế rồi. Anh còn bỏ tôi mà đi nữa thì tôi còn sống để làm gì. Trời ơi là trời, sao số tôi lại khổ thế này. Hết bố rồi đến con. Hu hu hu, hix hix hix. Tôi thà chết còn hơn phải sống trong cái nhà này. Hu hu hu…
Giờ có bố bảo Mạnh cũng không dám mặc quần áo mà đi ra ngoài tìm lồn nữa. Mẹ khóc dữ quá, không ở lại mà dỗ thì làm gì còn cách gì khác. Đóng lại cửa tủ, Mạnh lại gần giường mẹ, khe khẽ chạm vào cái chăn mà mẹ đang đắp trên bụng, mắt dán chặt vào cái mông đít như ở trần của Mạnh. Mạnh chỉ ước gì mình được úp mặt vào cái đít ấy ngay lập tức:
– Thôi được rồi, con không đi nữa, được chưa.
Mẹ im thin thít không trả lời, có lẽ mục đích của việc giãy nảy vừa rồi là để Mạnh không ra khỏi nhà, không để mẹ cô đơn trong căn phòng này. Vẫn để điện sáng trưng, Mạnh ngả người nằm ngửa xuống nửa bên ngoài của giường, hai tay đưa lên đầu làm gối. Ở tư thế này, buồi Mạnh chổng ngược lên trần nhà, không có xịp nên háng như một túp lều nhỏ. Cũng may mẹ nằm quay lưng nên không nhìn thấy cái cảnh xuân tình này.
Hai mẹ con không ai nói với ai một lời, không gian im ắng như tờ làm các giác quan trở nên nhạy cảm hơn. Nhất là đối với Mạnh, một khi buồi đã cứng, toàn thân đã nứng thì các giác quan càng trở nên nhạy cảm hơn. Mùi hương từ cơ thể mẹ phát ra trở nên nồng đậm hơn. Xen lẫn mùi nước hoa là mùi cơ thể của mẹ, hòa lẫn với nó là một chút mùi ngai ngái phát ra ở phía dưới.
Không phải nghĩ nhiều, Mạnh biết, đó là mùi lồn của mẹ. Mùi của giống cái phát ra mỗi khi động dục để kích thích con đực. Cái này đúng như phán đoán của Mạnh khi thấy bố mẹ cãi nhau. Mẹ đang nứng, mẹ đang thèm khát được đụ theo cách nói người miền Nam, mẹ đang thèm địt theo cách nói của người miền Bắc. Vì mẹ đang thèm nên ở dưới bướm tiết ra nước nhờn là phải rồi.
Không thể chịu đựng thêm được nữa, Mạnh xoay người nằm nghiêng theo chiều với mẹ. Cậu không chạm vào mẹ nhưng hai người chỉ cách nhau có khoảng 1 gang tay mà thôi. Kia, cặp mông của mẹ ưỡn ra phía đằng sau mời gọi, chiếc lều dưới háng Mạnh chĩa thẳng ra, đỉnh lều ươn ướt chỉ còn cách vài centimet nữa thôi là chạm vào phần nhô cao nhất của mông rồi. Mạnh không dám cử động, bởi chỉ cần nhích nhích một chút thôi là đầu buồi sẽ chạm vào đít mẹ, tinh tương thấm ra từ lỗ sáo sẽ tràn sang thịt mông mẹ.
Để tự kiềm chế bản thân mình, Mạnh hỏi chuyện cho quên đi sự căng cứng bên dưới:
– Thế bố mẹ có chuyện gì? Sao lại cãi nhau. Con chưa thấy bố mẹ cãi nhau như thế này bao giờ.
Cũng định hỏi chuyện khác đấy, nhưng đầu óc Mạnh không tài nào mà nghĩ ra được một chuyện gì khác. Vừa rồi, chín phần mười Mạnh đã đoán ra được nguyên nhân, nhưng dù sao thì nghe chính miệng mẹ nói ra vẫn thích hơn, vẫn thú vị và kích thích hơn. Coi như đó là khẩu dâm đi, còn đỡ hơn là cứ phải âm thầm chịu đựng cái không gian đông cứng này.
Tố Quyên thì thầm rất nhỏ:
– Ngượng lắm, không nói đâu.
Mạnh càng khẳng định phán đoán của mình là đúng, chuyện mà mẹ ngượng không dám nói ra nếu không phải là chuyện đó thì là chuyện gì nữa đây:
– Có gì mà ngượng, con là con mà. Chuyện trong gia đình con cũng nên biết. Với lại có chuyện gì của con mà mẹ không biết đâu.
Chưa nói ra, mới chỉ nghĩ đến những điều mà định nói ra cho đứa con trai của mình nghe thôi mà Tố Quyên đã thấy râm ran ở lồn, cô chỉ muốn ngoáy thật mạnh cái mông mình cho bớt ngứa. Lồn ướt, núm vú cứng ngắc là phản ứng của cơ thể Tố Quyên với những điều mà bộ não đang nghĩ. Bằng cái giọng thủ thỉ, thì thầm giữa đêm tối, Tố Quyên nói:
– Tắt điện đi, nói chuyện xong rồi ngủ luôn.
Là Tố Quyên không muốn, dưới ánh điện sáng trưng thế này con trai sẽ nhìn thấy những nốt sởn gai ốc ở trên làn da mông. Tố Quyên biết chứ, cô biết mình đang mặc cái gì trên người, gấu váy của mình đang ở đâu và con trai cô có thể nhìn thấy cái gì với cái kiểu nằm này của cô.
Mạnh với tay ra tapdluy đầu giường lấy điều khiển từ xa, cậu bấm nút tắt bóng đèn led sáng trắng rồi bấm thêm một nút khác, chiếc đèn ngủ rọi ánh sáng vàng vàng mờ mờ bật lên, hắt ánh sáng vào tường. Chưa quen với ánh sáng mới nên căn phòng trở nên tối om một lúc. Vài chục giây sau, khi mắt đã quen rồi thì mới nhìn thấy mờ mờ hình dáng của mẹ trên giường. Hình như mẹ vừa cựa quậy mông.
– “Mẹ nói đi”, Mạnh mở căng mắt mình nhìn chằm chằm vào đít mẹ.
Bóng đêm làm cho người ta trở nên dạn dĩ và tự tin hơn thì phải. Cũng chính bóng đêm làm cho người ta trở nên phóng túng hơn. Chả thế mà đa phần những đứa trẻ được thụ thai trong bóng đêm. Tố Quyên cũng vậy, cô yên tâm hơn phần nào với cái thứ ánh sáng có mà như không này, ấy vậy nên Tố Quyên bắt đầu than khổ than sở, cô bịa ra chuyện này để làm lý do chính đáng cho việc mình sang đây ngủ cùng con. Tất nhiên câu chuyện này là kịch bản mà vợ chồng cô đã cùng nhau viết ra:
– 1 Tuần rồi… 1 tuần rồi mà… bố… không…
Trong bóng đêm, tiếng Mạnh phát ra như một lực đẩy về phía mẹ, thổn thển bằng hơi thở pha lẫn tiếng nói:
– Không… gì hả mẹ?
Tố Quyên giấu con cho tay lên trước ngực mà nhéo vào núm vú mình qua một lớp áo, cho nó bớt tê:
– Không… làm tình… với… mẹ…
Chữ “làm tình” phát ra từ miệng mẹ nghe thật kích thích, nó như kích hoạt quả bom tình dục trong con người Mạnh lúc này. Nếu người phụ nữ đang nằm cạnh Mạnh lúc này không phải là mẹ, mà là bất kỳ ai, già trẻ lớn bé gì thì có lẽ Mạnh đã không thể kiềm chế mà đè nghiến ra địt rồi. Khốn nỗi, đây lại là mẹ:
– Mẹ… thèm lắm… phải không?
Tố Quyên chỉ muốn nói thật to lên rằng: “Ừ đúng rồi, mẹ thèm lắm. Mẹ thèm được địt, mẹ thèm được một cái buồi thật cứng, thật nóng dập lia lịa vào cái lồn mọng nước của mẹ. Lồn mẹ thèm được tinh trùng bơm cho đầy ắp” nhưng cô không thể nói như vậy với đứa con trai của mình được, chỉ biết nói rằng:
– Thì mẹ cũng là đàn bà. Với lại… đang độ…
Mẹ buông lửng câu không dám nói hết nhưng Mạnh cũng hiểu. Tuổi của mẹ đang là tuổi thành thục nhất của đời người phụ nữ, cái tuổi mà đã qua cái thời trẻ nhưng cũng chưa đến độ già. Cái tuổi mà người phụ nữ như muốn bùng cháy hết cơ thể mình để níu giữ thanh xuân mà người đời vẫn gọi bằng cái tên mỹ miều: Tuổi hồi xuân. Mà nghe đâu, phụ nữ ở tuổi này là nứng nhất trong mọi giai đoạn của cuộc đời.
Mạnh áp sát người mình vào mẹ hơn một chút nữa, tiếng tim mẹ đập cậu nghe rất rõ, nó thình thịch đập vào tai cậu. Mà tim Mạnh cũng nào có khác chi đâu, cũng loạn nhịp lên mất rồi. Tất nhiên, Mạnh không dám chạm vào mẹ, như vậy khác nào hiếp dâm đâu. Có điên lên đến thế nào đi chăng nữa, Mạnh cũng không mất đi lý trí mà làm điều sai trái với mẹ. Mạnh vẫn biết mình là ai, người đàn bà hồi xuân bên cạnh là ai mà. Cơ thể của mình thì Mạnh kiềm chế được nhưng còn miệng thì không kiểm soát nổi, bật ra một câu hỏi mà Mạnh ước mình không nói ra:
– Hay là mẹ để con giúp mẹ?
Tố Quyên suýt chút nữa thì bật dậy khỏi giường. Cô đã lựa chọn con đường này, đã từng có lần suy nghĩ đến chuyện này sẽ xảy ra và nếu thực sự nó xảy ra cô cũng chấp nhận thôi. Chồng cô đã từng nói, nếu thực sự xảy ra thì chỉ cần không để thụ thai là được, như vậy là ông Đạt cũng đã nghĩ đến chuyện này và chấp nhận nó. Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy thôi, giữa ý nghĩ và thực tế lại là hai câu chuyện khác nhau.
Sự thật vẫn là, cô là mẹ còn Mạnh là con. Rào cản luân thường đạo lý như bức tường thành trong tâm lý không dễ gì có thể xô đổ được đâu. Tố Quyên không phải là người kém tri thức để không nhận biết được điều đó. Cô không mắng con vì điều con vừa hỏi, bởi làm như vậy có thể sẽ phá hỏng toàn bộ kế hoạch của vợ chồng cô dành cho con. Tố Quyên thút thít nói thật khẽ:
– Không được. Chúng ta là mẹ con… Sao làm chuyện đó được.
Mạnh vớt vát:
– Nhưng…
Tố Quyên cắt lời:
– Đừng nói nữa Mạnh. Ngủ đi con. Mẹ và con không thể đi quá giới hạn được.
– ‘Vâng’, Mạnh đáp nhẹ bằng âm lượng nhỏ.
Rồi không gian lại trở nên im ắng. Hai người, mỗi người đều có suy nghĩ của mình, nhưng cả hai không biết được rằng, họ đều suy nghĩ một điểm chung. Đó là “giới hạn của mẹ và con trai”. Vậy cái “giới hạn” đó là gì? Phải chăng giới hạn chính là việc con trai không thể đút buồi vào trong lồn mẹ? Thế những việc trước cái giới hạn ấy thì sao? Có được làm không?
Và họ đi vào giấc ngủ lúc nào không hay.