Phần 17
Thục Trinh đọc xong mà không tin vào mắt mình, số tiền Mạnh vừa chuyển tương đương khoảng 1 triệu đô la Mỹ. Cô đưa cho Mạnh xem điện thoại của mình:
– Anh Mạnh, anh có chuyển nhầm không?
Mạnh lắc đầu:
– Thục Trinh cứ cầm khoản tiền này đi chữa bệnh cho con, phòng chuyện gì bất trắc còn có cái sử dụng ngay. Còn thừa thì gửi lại cho… Anh sau cũng được.
Lệ tuôn trào không kiểm soát, anh Mạnh thật là tốt với mẹ con cô quá. Việc lớn tưởng chừng như núi Thái Sơn, ấy vậy mà cô dễ vượt qua nhờ sự trợ giúp của anh. Thục Trinh không biết nói gì hơn ngoài lắp bắp mấy câu:
– Em… em… cảm ơn!
Nhưng chưa hết đâu, đã giúp thì giúp cho chét, Mạnh cũng hiểu vấn đề của Thục Trinh chưa phải đã xong:
– Còn nữa. Trong thời gian em và bé Út đi Singapore, bé Minh Anh và Cu Tí anh sẽ thay em chăm sóc có được không? Anh sẽ đưa hai bé về nhà anh, anh đảm bảo các con sẽ được đi học bình thường và được chăm sóc một cách chu đáo nhất. Được không?
Bầu trời đêm đầy sao, nhiều ngôi sao nhỏ chi chít trên bầu trời, gió đêm mát lạnh mà Thục Trinh cảm thấy ấm lòng. Giờ cô đã hiểu, cô chỉ là một cô gái nhỏ nhoi, một ngôi sao nhỏ bé giữa bầu trời bao la. Cô có mạnh mẽ, có kiên cường, có bất khuất thế nào đi chăng nữa, rồi cũng có một lúc nào đó, cô vẫn cần một bờ vai để tựa vào, bởi cô chỉ là một phụ nữ mà thôi. Giữa không gian im ắng của khuôn viên bệnh viện, tiếng nói lí nhí của Thục Trinh nghe rõ ràng biết bao:
– Em… cảm… ơn!
Và Thục Trinh biết, cuộc đời cô đã sang một trang mới, cô dám chắc rằng nó sẽ chỉ mang lại cho cô đau khổ mà thôi. Bởi tình yêu đơn phương chưa bao giờ là hạnh phúc cả.
…
1 tuần sau cái buổi hôm phát hiện bệnh của bé Út.
Tố Quyên mở cửa phòng Mạnh bước vào, thấy mẹ, Mạnh hỏi luôn:
– Hai bé ngủ chưa hả mẹ?
Thục Trinh và bé Út vừa đáp chuyến bay sang Singapore buổi sáng nay. Cả 1 tuần Thục Trinh và Mạnh chạy đôn chạy đáo khắp nơi để làm thủ tục cho bé Út, cũng phải nhờ các mối quan hệ xã hội của gia đình thì thủ tục mới nhanh được như vậy. Không chỉ đơn giản là bệnh viện Việt Nam giới thiệu sang, bệnh viện Singapore đồng ý tiếp nhận, còn các thủ tục về visa nữa. 1 tuần đã là quá nhanh rồi.
Về công việc của Thục Trinh, bộ sưu tập mùa Hạ đang trong quá trình hoàn thiện, công việc truyền thông rất nhiều và là mấu chốt để thành công. Ấy thế nhưng thông cảm cho hoàn cảnh của mẹ con Thục Trinh, tổng giám đốc Kiều Huyền vẫn đồng ý cho Thục Trinh nghỉ việc. Tuy nhiên trong khi chữa bệnh cho con, Thục Trinh vẫn phải điều khiển từ xa hoạt động của bộ phận mình thông qua internet.
Sáng nay, chính Mạnh đưa 2 mẹ con Thục Trinh ra sân bay Nội Bài, đi cùng chuyến bay còn có một y tá giàu kinh nghiệm của bệnh viện Vinmec. Người y tá này làm nhiệm vụ hỗ trợ Thục Trinh trong quá trình vận chuyển bệnh nhân và bàn giao cho phía bệnh viện Singapore.
Buổi chiều, Mạnh từ công ty về thẳng trường học của bé Minh Anh và Cu Tí đón về nhà mình. Ông bà Đạt rất vui mừng khi đón 2 đứa trẻ về nhà mình chăm sóc trong thời gian mẹ nó không ở Việt Nam. Mạnh đã kể lại chi tiết sự việc của bé Út cho bố mẹ nghe, với lòng thương người của mình, ông bà không những ủng hộ về mặt vật chất mà còn sẵn sàng chăm sóc hai đứa trẻ tội nghiệp này. Buổi tối hôm nay, trên bàn ăn xuất hiện thêm 2 nhân vật nhí, hai đứa trẻ khép nép vì lạ nhà và nhớ mẹ. Nhưng rất nhanh hòa nhập bởi trước khi đi, mẹ Thục Trinh có dặn là phải ngoan và nghe lời chú Mạnh.
Trở lại với căn phòng của Mạnh vào lúc muộn này, Tố Quyên đóng cửa phòng lại, chuẩn bị đi ngủ. Từ cái bữa “giả cãi nhau” nọ đến nay, tối nào Tố Quyên cũng ngủ ở phòng Mạnh với lý do là chưa hết giận chồng:
– Hai đứa nhớ mẹ, phải dỗ mãi mới ngủ được. Tội nghiệp 2 đứa trẻ ghê. Đợi cái Trinh về mẹ sẽ gặp nó nói chuyện xin nuôi 1, 2 đứa cho vui nhà vui cửa. Chứ đợi anh lấy vợ sinh con thì thân này chắc già mất rồi.
Nói xong Tố Quyên che miệng ngáp một phát rõ dài, cả buổi tối chơi với hai đứa trẻ khiến cô cảm thấy mệt hơn so với ngày thường. Vừa leo lên chỗ ngủ quen thuộc của mình ở phía trong của giường thì Mạnh hỏi:
– Mẹ định ngủ ở đây đến bao giờ? Chẳng lẽ cứ giận bố mãi như thế à?
Tố Quyên cố tình kéo cái chăn lên cao để lộ cặp đùi nõn của mình hòng trêu ngươi Mạnh:
– Còn lâu mới hết giận. Thôi ngủ đi, mẹ mệt rồi.
Mạnh thở dài ngao ngán, bà già còn ngủ ở đây ngày nào là ngày ấy cậu như bị tra tấn một cách khủng khiếp, buồi cứ cứng ngắc từ đêm tới tận sáng hôm sau khi chung giường với mình là một người đàn bà quá mỹ miều. Cứng như vậy, mà đến sục cặc thủ dâm cũng không dám vì sợ động mẹ biết thì ngượng.
Tặc lưỡi tắt đèn đi ngủ, Mạnh cố tình không bật đèn ngủ, bởi ánh sáng mờ mờ cũng đủ làm cậu thấy được bóng của mẹ, như vậy càng thèm hơn. Căn phòng chìm vào bóng tối. Một thứ bóng tối thực sự.
…
Cũng chẳng biết giờ là mấy giờ, chỉ biết cả căn phòng vẫn chìm trong bóng tối. Mạnh mở mắt vì có động ở phía bên kia giường, chắc là do mẹ chuyển tư thế ngủ, đập chân đập tay xuống đệm. Mạnh có mở mắt ra nhưng tuyệt nhiên không nhìn thấy bất cứ một thứ gì.
Chỉ có tiếng động đậy từ phía mẹ, và cả tiếng mẹ nói ú ớ trong đêm, có lẽ mẹ đang ở trong một giấc mơ nào đó. Tiếng sột soạt của quần áo, rồi cả tiếng nhóp nhép gì đó phát ra từ bên dưới:
– Chồng ơi… chồng… Em… nứng… em ngứa… lồn. Gãi… lồn… cho em đi… liếm… bú đi… địt em đi… em thèm.
Mạnh thở dài vì đoán mẹ đang mơ gì, còn gì khác ngoài mơ được bố địt đây. Cũng phải thôi, đã hơn 1 tuần rồi mẹ ngủ ở phòng mình, vậy có nghĩa là cả tuần bố mẹ không làm tình. Tuổi như mẹ, vậy là thiếu thốn quá đi còn gì nữa. Những tiếng mẹ rên rỉ bên tai, rồi mùi hương tình từ phía dưới của mẹ phát ra xộc vào mũi làm Mạnh nứng tợn hơn nữa. Cậu thực sự tỉnh hẳn giấc. Vì không có bất cứ thứ ánh sáng nào, Mạnh cũng không ngần ngại thò tay vào chiếc quần đùi của mình rồi tóm lấy dương vật cứng ngắc, nóng ấm rồi xóc lên xóc xuống một cách nhẹ nhàng để tự giải tỏa cho bản thân.
Nếu chỉ có vậy thôi thì mọi chuyện có lẽ cũng dừng ở đó, mẹ mơ việc của mẹ, con thủ dâm việc của con. Nhưng nào chỉ có đơn giản như vậy. Một cái cựa quậy thật mạnh làm một chân trần của mẹ gác lên chân Mạnh. Mạnh nằm yên không dám cựa quậy, phần đùi non của mẹ đã chạm vào cái tay đang ở trên dương vật, nếu không có cái tay ấy thì có lẽ dương vật của cậu đã tiếp xúc với da đùi của mẹ rồi.
Chưa hết đâu, một tay của mẹ đặt lên ngang ngực của cậu, một bên vú mềm của mẹ đã chạm vào lườn của cậu. “Ôi sao mà êm thế, sao mà mềm thế, mẹ ơi, chết con rồi!”
Tiếng mẹ ú ớ trong khi một tay mẹ cứ di chuyển khắp ngực, một chân mẹ ngọ nguậy trượt lên trượt xuống háng Mạnh:
– Địt… em đi. Làm cho em sướng… đi anh.
Hình như mẹ đang nghĩ rằng người ở bên cạnh mẹ là bố thì phải. Mạnh suy nghĩ như vậy nên yên tâm phần nào. Mẹ đang mơ, trong mơ mẹ nghĩ mình là bố. Mạnh căng hết tất cả các giác quan để cảm nhận những điểm va chạm giữa mình và mẹ. Cậu từ rút bàn tay của mình ra, để cho buồi được trực tiếp cảm nhận cái trượt lên trượt xuống đùi, tất nhiên vẫn qua một lớp vải quần đùi nhưng như vậy cũng là quá đủ cho một sự sung sướng rồi.
Mẹ hình như cảm nhận rõ dương vật thì phải, đùi mẹ se mạnh hơn như làm động tác thủ dâm cho dương vật. Bàn tay ở trên ngực mẹ cũng xiết mạnh hơn làm chiếc áo phông xô lên hở bụng.
Rồi bàn tay ấy trượt dần xuống dưới, qua phần da bụng rồi luồn qua cạp quần chạm vào đám lông. Mạnh như chết lặng không dám nhúc nhích, chỉ có buồi là giật giật vài cái vì chỉ một chút xíu nữa thôi là bàn tay thon của mẹ sẽ chạm vào. Thời gian như ngừng trôi, hình như tay mẹ dừng lại ở đám lông không đi xuống nữa, mẹ đang phân vân hay sao? Mẹ đang ngủ cơ mà.
Một thoáng bàn tay ấy rụt lên, nhưng đó chỉ là động tác lấy đà, một cái chụp thật nhanh và bàn tay mẹ đã ôm trọn cái dương vật khổng lồ, cứng cáp và nóng hổi của Mạnh. Miệng mẹ bật ra một câu rên:
– Ôi… to quá… nóng quá.
Bầu vú mẹ ở bên sườn Mạnh hình như cứng hơn, áp chặt vào sườn Mạnh làm cậu cảm nhận rất rõ. Ước gì được đưa bàn tay của mình bóp vào cái vú ấy nhỉ.
Ở bên dưới bắt đầu động đậy sau cái cầm chặt ban đầu, tay mẹ bắt đầu đi lên đi xuống dọc thân buồi. Đó chính là động tác thủ dâm, là mẹ Tố Quyên đang thủ dâm cho con trai, kể cả mẹ có đang ngủ, đang mơ, đang nghĩ cái buồi trong tay mẹ là của bố đi chăng nữa thì hành động của mẹ cũng là đang thủ dâm cho con trai của mình.
Động tác càng ngày càng nhanh, càng mạnh hơn và kéo dài một lúc khá lâu. Mạnh không dám rên to, cậu cứ nhắm mắt như giả vờ ngủ mặc dù lúc này có mở mắt cũng chẳng ai thấy gì cả. Cứ mỗi lần Mạnh định xuất tinh vì không thể kiềm chế hơn được, mỗi lần buồi Mạnh cứng hơn, giật giật thì y như rằng hình như mẹ lại ngủ quên, động tác lại chậm lại như điều hòa, vài lần như thế rồi, vài lần trực xuất tinh nhưng chưa lần nào Mạnh xuất được.
Thế rồi mẹ rút phụt tay mình ra, chân cũng rút khỏi đùi Mạnh, tay cũng không còn ở trên ngực nữa, mẹ làm động tác nằm ngửa nhưng khi chuyển từ tư thế nằm nghiêng sang nằm ngửa, tay mẹ cầm tay Mạnh kéo mạnh sang phía mình. Mẹ cầm tay Mạnh dí vào lồn mình, mẹ ú ớ:
– Làm cho em sướng đi.
Tay Mạnh run bần bật vì cả bàn tay đã úp trọn lên cái quần lót, không cần nhìn nhưng qua cảm nhận, Mạnh đã biết lồn mẹ đã đầy nước, bằng chứng là cái quần lót đã ướt sũng đến mát tay. Không dám cử động mặc dù lúc này cậu chỉ ước được chạm trực tiếp vào lồn mẹ mà thôi.
Hình như mẹ thấy việc đặt tay lên đó là không đủ, mẹ lại cầm tay Mạnh rồi nhét qua cạp quần lót vào phía trong, thật mạnh mẽ, thật nhanh gọn.
– “Á…”, tiếng mẹ rên khi bàn tay Mạnh chạm vào đám lông mu, mấy đầu ngón tay đã chạm vào miệng lồn.
Mạnh cũng xuýt chút nữa thì rên lớn vì bàn tay mình đã tiếp xúc trực tiếp với lồn mẹ, cái lồn nóng hổi, nhão nhoẹt nước.
Rồi mẹ hẩy mông mình lên làm ngón giữa xuýt chút nữa thì chui tọt vào trong cửa lồn:
– Làm đi anh… làm cho em sướng đi anh.
Không thể kiềm chế hơn được nữa, giờ đây, ranh giới giữa mẹ và con đã bị xóa nhòa hết tất cả. Mạnh không còn nghĩ nhiều đến việc người đàn bà bên cạnh mình là mẹ nữa, chỉ nghĩ đơn giản đó là một người đàn bà đang nứng lồn, cần được giải tỏa mà thôi. Mạnh nằm nghiêng về phía mẹ mà bắt đầu cựa quậy mấy đầu ngón tay móc móc vào mặt lồn, tách hai môi âm đạo ra.
Cậu xoa xoa vào cái hột le đã cứng rốp, rồi miết miết đầu ngón tay vào cửa lồn mẹ.
Tiếng mẹ ư ư trong cổ họng, hai chân mẹ tách rộng ra hai bên, hông mẹ đều đều nhổm lên nhổm xuống như hưởng ứng.
Rồi mạnh bạo chọc ngón tay giữa vào trong lồn mẹ, ướt át và nhỏ bé. Khi đầu ngón tay vừa vào được bên trong một chút thì lỗ lồn co bóp dữ dội như muốn hút cái ngón tay ấy vào sâu bên trong.
Vậy là Mạnh đã chính thức móc lồn mẹ Tố Quyên, cái lồn nóng hổi ấy đã ngậm vào ngón tay và bắt đầu mút nó.
Khi ngón tay trỏ đã nằm gọn trong lồn, Mạnh bắt đầu động tác kéo ra rồi lại đẩy vào, liên tục không ngừng nghỉ, sự mạnh nhẹ tùy thuộc vào tiếng rên to nhỏ của mẹ ở trên miệng. Rồi cậu đút thêm một ngón tay trỏ vào, cửa lồn mở rộng ra một chút để tiếp nhận ngón tay thứ 2.
– “Ọc ọc ọc”, tiếng từ dưới lồn mẹ phát ra khi hai ngón tay ấy rút ra đóng vào. Mạnh chỉ ước rằng vật đang ở trong lồn mẹ lúc này không phải là hai ngón tay mà là cái dương vật đang cứng ngắc của mình.
Nhưng Mạnh vẫn đủ lý trí để không làm việc đó. Cái giới hạn của mẹ chính là không để đút buồi vào lồn, Mạnh vẫn nhớ như in trong đầu như vậy.
– Sướng… Sướng… Nữa đi. Em sắp sướng rồi.
Mẹ Tố Quyên run rẩy, hẩy mông lên mạnh hơn so với lúc ban đầu. Hình như mẹ sắp sướng rồi thì phải.
Mạnh nhạy cảm biết mẹ sắp lên đỉnh vì lồn mẹ đang co rút bóp nghẹt hai ngón tay của cậu, Mạnh xóc mạnh hơn, nhanh hơn để dồn mẹ vào cơn cực khoái. Và quả đúng như vậy, mẹ rú lên thành tiếng:
– AAAAA… em sướng rồi… iiiiiiiiiii.
Mông mẹ rơi tự do xuống giường, háng mẹ giật giật, nước lồn ọc ra ướt đẫm bàn tay mẹ, ướt sũng chiếc quần lót đã bị kéo xuống đến nửa lồn. Âm đạo mẹ vẫn không ngừng co bóp.
Một lúc sau, khi tiếng mẹ thở đều đều báo hiệu cơn cực khoái đã lắng dịu, Mạnh mới từ từ rút tay ra khỏi lồn.
Mạnh suy nghĩ, hay mình địt mẹ luôn lúc này nhỉ, mình đang nứng và thèm được xuất tinh quá. Nói là làm, Mạnh lồm cồm bò dậy định tụt quần rồi ngồi vào giữa hai chân mẹ nhét buồi vào. Thì đúng lúc đó, mẹ lại quay người nằm nghiêng, mặt hướng vào trong tường, tiếng mẹ nói rất nhỏ, như là đang mơ:
– Đừng!
Rồi mẹ thở đều, thở đều, thở đều.