Phần 24
Vợ chồng ông Đạt về tới trụ tập đoàn Trần Gia lúc chiều muộn, cán bộ công nhân viên đã tan sở, tòa nhà 17 tầng bề thế đặt tại trung tâm quận Hoàn Kiếm chỉ có vài bảo vệ ở ngoài cửa. Nhưng ở bên ngoài phòng chủ tịch vẫn còn có 2 người đang đợi là thư ký Kim Anh và cậu nhân viên mới ra nhập tập đoàn Đỗ Văn Quang.
Quang thắc mắc hỏi Kim Anh:
– Không biết tại sao chủ tịch lại muốn gặp anh nhỉ?
Bản thân Kim Anh cũng chưa biết sự thực như thế nào, một nhân viên mới đến được đích thân giám đốc giao nhiệm vụ đưa đi bệnh viện khám sức khỏe. Rồi còn yêu cầu gặp mặt trực tiếp. Kim Anh làm thư ký của chủ tịch được 3 năm nhưng chưa bao giờ cô thấy chủ tịch có sự quan tâm đến một nhân viên mới tuyển dụng như vậy. Phải nhớ Tập đoàn Trần Gia trải dài khắp Bắc Trung Nam có đến cả vạn cán bộ công nhân viên, chuyện một nhân viên mới tuyển dụng hay nghỉ việc là việc bé đến nỗi không thể bé hơn.
– Cái này em cũng không biết. Em chỉ biết thực hiện theo lệnh của chủ tịch là yêu cầu anh chờ ở đây. Một lát nữa chủ tịch sẽ đến nói chuyện với anh.
– Thế còn chuyện khám sức khỏe?
– Cái đó là quy định của công ty dành cho những người mới tuyển dụng như anh.
Quang định nói cái gì đó nhưng chưa kịp nói thì cửa thang máy mở ra, tiếng chuông nhỏ vang lên. Đã gặp chủ tịch tập đoàn 1 lần lúc Mạnh dẫn đến đây giới thiệu nên Quang biết người vừa bước ra là ai. Người đi bên cạnh chủ tịch Quang cũng biết nốt, đó là phu nhân của chủ tịch, là chủ tịch của một tập đoàn khác chuyên về thời trang, quý bà Tố Quyên nức tiếng thiên hạ về sự xinh đẹp và giàu có.
Tố Quyên đi sóng đôi bên cạnh chồng, cửa thang máy mở ra, cô nhìn chằm chằm vào cậu thanh niên đang đứng ở cách cô có khoảng 5 mét. Cậu ta dong dỏng cao, khuôn mặt tuấn tú khôi ngô, khỏe mạnh. Khi gần về đến Hà Nội thì có kết quả xét nghiệm ADN gửi tới từ bác sĩ Chức. Đúng như dự đoán, cậu thanh niên tên Quang này là con đẻ của cô và chồng.
Không thể nhầm lẫn được nữa. Trong Tố Quyên vô vàn cảm xúc khác nhau, đứng trước mặt là một giọt máu của cô, cô không nuôi dưỡng nó từ lúc mới sinh ra nhưng tình cảm mẹ con dâng tràn bởi là máu mủ tình thâm. Thương con bởi cô biết, để lớn được chừng này nó đã phải trải qua muôn vàn khó khăn trong gia cảnh của một gia đình nông dân nghèo.
Vừa đi, Tố Quyên vừa nhìn, trong mắt cô, gian phòng rộng lớn này giờ chỉ còn duy nhất một cậu thanh niên đó mà thôi.
Ông Đạt cũng như vậy, đứng trước đứa con trai ruột thịt của mình, ông cũng dâng trào cảm xúc khó tả. Là đàn ông, chuyện thừa tự, chuyện nòi giống là vô cùng quan trọng:
– “Chào chủ tịch, chào phu nhân”, tiếng Kim Anh cất lên đầu tiên.
Nhưng cả hai ông bà đều không chú ý đến lời chào của cô thư ký bé nhỏ. Họ vẫn lầm lũi tiến về phía Quang.
Quang mở lời:
– Cháu chào chủ tịch! Cháu chào cô. Không biết…
Quang chưa kịp nói hết thì ông Đạt nhìn về phía Kim Anh:
– Cô xuống tầng 1, không cho ai lên trên tầng này.
Kim Anh ngớ người một lúc mới hiểu được mệnh lệnh của chủ tịch:
– “Vâng, thưa chủ tịch”, rồi cất bước về phía thang máy.
Sau lưng Kim Anh, tiếng chủ tịch nói:
– Quang, vào trong phòng đi.
Ông bà Đạt ngồi một bên ghế salon, Quang ngồi một bên đối diện. Khuôn mặt Quang vô cùng lo lắng không biết ông bà chủ tịch đòi gặp riêng mình là có chuyện gì. Cậu có linh cảm đây là chuyện tốt chứ không phải là chuyện xấu, mới làm ở công ty có 1 vài ngày, chưa thể gọi là mình đã gây ra chuyện gì được. Với lại thái độ hết sức trịnh trọng và nghiêm túc của cả hai vợ chồng chủ tịch kia cho thấy cậu là một nhân vật quan trọng. Nhưng quan trọng ở mức độ như thế nào thì cậu chưa thể phán đoán ra được.
Trong khi ông bà Đạt vẫn không nói một lời nào mà chỉ nhìn cậu như chưa bao giờ được nhìn thì Quang mở lời nói trước:
– Thưa chủ tịch, không biết chủ tịch gọi cháu lên đây có việc gì căn dặn không ạ?
Im lặng một hồi, ông Đạt nói ra 2 tiếng làm thay đổi cuộc đời Quang, còn bà Tố Quyên ngồi bên cạnh hai má có giọt nước mắt lăn xuống:
– CON TRAI!
Quang nghe rõ mồn một hai chữ “con trai” phát ra từ miệng chủ tịch. Trong phòng làm việc rộng lớn và sang trọng này, chỉ có 3 người, mà Quang thì rất tập trung, vì vậy không thể nghe nhầm được. Nhưng hai chữ “con trai” ấy nào có ý nghĩa gì với Quang đâu cơ chứ, hắn lắp bắp hỏi lại:
– Sao cơ ạ? Chủ tịch bảo gì cơ ạ?
Ông Đạt nói lại một lần nữa thật rõ ràng:
– Con trai. Con chính là con trai của bố mẹ.
Lần này thì Quang không thể nhầm lẫn được nữa rồi, chính miệng chủ tịch gọi mình là con trai, nhưng chắc là có sự nhầm lẫn gì đây. Con trai chủ tịch là cái cậu Mạnh, người đã giới thiệu mình đến đây cơ mà:
– Chủ… tịch… chủ tịch có nhầm lẫn gì không ạ? Cháu… cháu là…
Tố Quyên không kìm nén được nữa, cô nói chen vào:
– Con là con trai của bố mẹ.
Quang lại nhìn sang quý bà Tố Quyên xinh đẹp, cậu ta thực sự không biết là mình đang thức hay đang trong một giấc mơ nào nữa đây. Ông chủ tập đoàn bất động sản lớn nhất nước Việt Nam, bà chủ của tập đoàn thời trang số 1 Đông Nam Á này đang yên đang lành lại gọi mình là con trai, rồi còn kêu họ là bố mẹ của mình. Không phải bố mình là một người nông dân đã chết cách đây 20 năm vì bệnh tật và nghèo đói hay sao? Không phải mẹ mình là bà lao công chuyên phụ trách dọn vệ sinh lam lũ đen nhẻm đấy hay sao? Quang phản biện mặc dù trong lòng đang như ở trên mây:
– Không phải, mẹ cháu là mẹ Hoa, bố cháu là bố Quế. Bố cháu mất lâu rồi mà.
Tố Quyên đứng dậy đi về phía bên kia ghế salon, cô ngồi xuống bên cạnh Quang. Không vồ vập ôm ấp Quang vào lòng nhưng cô run run đưa bàn tay mềm mại của mình cần lấy tay Quang rồi nhẹ nhàng nói:
– Ngày 13/6 năm… mẹ sinh con ở bệnh viện Đa khoa tỉnh Nghệ An. Nhưng vì một sự nhầm lẫn nên bệnh viện đã trao nhầm con cho mẹ Hoa, còn con của mẹ Hoa là Mạnh được trao nhầm cho bố mẹ nuôi. Bố mẹ mới biết được việc này từ ngày hôm qua. Kết quả xét nghiệm ADN đã khẳng định con chính là con trai của bố mẹ.
Quang bắt đầu lờ mờ hiểu ra vấn đề, hắn vốn thông minh có thừa, chẳng phải dòng giống của hắn là những bậc tiền nhân cự phú đó hay sao:
– Kết quả xét nghiệm ADN?
Ông Đạt chêm vào:
– Sáng nay con được Kim Anh dẫn đi khám sức khỏe, chính là bố sắp xếp để lấy máu xét nghiệm ADN của con. Kết quả khẳng định, con chính là con của bố mẹ. Đứa con lưu lạc 25 năm qua.
Ơ, cuộc đời chẳng biết đâu mà lần. Quang từ con của một người lao công và nông dân đùng phát trở thành thiếu gia tập đoàn Trần Gia. Thế nên người ta mới nói, “nghèo thì lâu chứ giàu thì mau” là thế này đây.
Tố Quyên kéo tay con đứng dậy, đứng đối diện con, Tố Quyên dang rộng vòng tay của mình ra:
– Quang, con trai của mẹ.
Quang nảy số thật nhanh, thực tâm mà nói, trong lòng Quang chưa nghĩ nhiều đến tình mẹ con đâu, cái đó không phải một sớm một chiều mà gây dựng ngay được, nhưng người đang dang rộng vòng tay đón mình vào lòng kia là ai chứ. Là người phụ nữ xinh đẹp và quyền lực bậc nhất, là người gọi mình là con xưng mẹ. Quang mím môi rồi bật ra tiếng:
– “Mẹ!”, Kèm với đó là một cái ôm thật chặt, bầu ngực mềm của mẹ áp vào ngực Quang nóng hổi. Tim Quang đập mạnh lắm.
Ông Đạt cũng đi sang bên phía hai mẹ con, ông vòng tay ôm lấy cả 2 người, một vợ một con, cảnh gia đình đoàn tụ.
Quang thấy bố ôm cũng thở ra tiếng rõ to:
– Bố!
Ôi cảm động quá đi à. Địt cụ, lúc này ông Đạt và bà Tố Quyên có nghĩ gì đến thằng cu Mạnh đẹp trai dễ thương không ta. Chắc là không đâu nhỉ? Bởi họ đang ôm ấp đứa con trai bé bỏng của họ cơ mà.
– Nào, ngồi xuống đây, ngồi xuống đây. Kể cho bố mẹ nghe đi, thời gian qua con sống như thế nào?
Tố Quyên kéo Quang ngồi xuống giữa, bà ngồi một bên, ông ngồi một bên. Ngồi giữa bố mẹ, Quang sụt sùi:
– Nhà con nghèo lắm…
Quang tràng giang đại hải kể lại toàn bộ 25 năm qua của cuộc đời. Sinh ra trong gia cảnh nghèo khó, bố mẹ quanh năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Rồi khi được 5 tuổi thì ông bố mất vì bệnh nặng lại không có tiền chữa bệnh. Hắn kể về những lần đi học không có miếng cơm đút vào bụng, phải xin bạn mẩu bánh mì lót dạ. Hắn kể về sự nghèo khó, về sự khổ sở của cái quê hương chết tiệt mà hắn phải lớn lên. Hắn kể hắn đã phải nỗ lực thế nào để học hành được đến tận bây giờ.
Ông bà Đạt nghe xong mà sụt sùi thương con:
– Bố mẹ biết rồi. Từ nay trở đi bố mẹ sẽ bù đắp cho con. Sẽ cho con một tương lai sáng lạn. Con chắc chắn sẽ không phải khổ nữa đâu.
Ông Đạt chốt lại câu chuyện gặp mặt bằng lời hứa hẹn như vậy, chắc chắn chẳng phải là lời hứa suông, bởi điều kiện gia đình hoàn toàn có thể cho ông làm được điều đó.
Quang hỏi thêm:
– Thế giờ con phải làm như thế nào?
Cái này mới thực sự là khó. Thời gian cấp bách chưa đủ để ông Đạt suy nghĩ thấu đáo về việc này. Nói đơn giản là nhận con nhưng xử lý tình huống như thế nào lại là chuyện vô cùng phức tạp mà một sớm một chiều chưa thể nghĩ ngay được. Còn một cái lớn nữa, đấy chính là thằng Mạnh, ông phải nói với nó như thế nào. Mặc dù nó không phải là con trai của ông, nhưng bao nhiêu năm qua nó quanh quẩn bên mình, tình cảm không phải là không có:
– Mọi chuyện con cứ để cho bố mẹ lo. Ngay ngày mai, con không cần phải xuống dự án làm nữa, lên trên trụ sở chính làm việc cùng với bố. Con liệu sức mình làm được vị trí nào ở tập đoàn?
Quang đã có tìm hiểu tập đoàn từ trước, mới chỉ làm có vài ba ngày thôi nhưng hắn phần nào hiểu được mình nên làm ở vị trí nào. Nhất là giờ đây, hắn đã là đương kim con trai duy nhất của chủ tịch rồi, làm gì có giới hạn nào cho hắn nữa. Suy nghĩ một hồi lâu, hắn nói ra ý định của mình:
– Con học về chuyên ngành quản trị kinh doanh ở Đại học Bắc Kinh. Con nghĩ vị trí quản lý nào mình cũng có thể đảm đương được. Tất nhiên lúc đầu có thể bỡ ngỡ, nhưng con tin nếu bố giúp đỡ con thì rất nhanh con có thể làm được. Cái này là tùy bố sắp xếp. Con thế nào cũng được.
Ông Đạt suy nghĩ một hồi rồi ném cục thịt vào miệng Quang:
– Thôi được rồi, tạm thời bố sẽ bổ nhiệm con vào vị trí Phó Tổng Giám đốc phụ trách thanh tra, kiểm tra toàn bộ hoạt động của tập đoàn. Ở vị trí này con sẽ có điều kiện tìm hiểu toàn bộ về quy trình hoạt động của tập đoàn. Từ đó con sẽ có hiểu biết và kinh nghiệm để vươn lên vị trí cao hơn.
– Vâng, thế cũng được ạ.
Trong khi hai bố con bàn bạc về vị trí mà ngay ngày mai Quang sẽ đảm nhiệm, thì trong lòng Tố Quyên lại chỉ nghĩ Mạnh. Bà suy nghĩ mãi không biết thằng Mạnh sẽ ra sao khi biết chuyện này, nó là đứa tình cảm, lại chưa bao giờ gặp phải trở ngại nào trong cuộc đời, đón nhận cú sốc này không biết nó sẽ làm sao? Mà một khi bà chưa biết mình phải làm như thế nào thì bà sẽ tìm cách để trì hoãn thời gian. Bà chen ngang câu chuyện của bố con ông Đạt:
– Quang này, tạm thời chuyện này con đừng nói ra cho ai biết, kể cả mẹ Hoa của con nữa. Bố mẹ cần một chút thời gian để sắp xếp mọi chuyện.
Quang mắt rảo hoánh hỏi, hắn phần nào đoán được cái khó của bố mẹ mình giờ đây chính là Mạnh, cái thằng đã thay hắn hưởng thụ cuộc sống xa hoa nhung lụa, cái thằng đeo đồng hồ Patek Philippe, đi xe Range Rover và mặc đồ hiệu:
– Tại sao phải vậy hả mẹ? Hay là mẹ… không muốn nhận con?
Bà Tố Quyên lại phải vỗ vỗ vào tay Quang để phân bua:
– Không. Không phải vậy. Con đừng hiểu lầm mẹ. Gặp lại được con, mẹ mừng lắm. Nhưng chuyện này rất quan trọng, nó liên quan đến gia tộc của đằng nội, đằng ngoại nữa. Bố mẹ cần một ít thời gian để sắp xếp mọi chuyện thôi. Con yên tâm. Con đã là con của bố mẹ rồi thì không có chuyện bố mẹ không nhận con đâu.
Ông Đạt cũng nói thêm đỡ lời vợ:
– Mẹ con nói đúng đấy, chỉ cần ít thời gian thôi. Với lại chiều mai bố phải đi công tác trong Sài Gòn mất 3 ngày. Hay là mai con đi cùng với bố, cũng là để bố giới thiệu Phó tổng giám đốc mới cho các chi nhánh và công ty con ở khu vực phía Nam.
Cả bố và mẹ đã nói như vậy thì Quang không thể không nghe theo, trong đầu hắn nảy ra vô vàn những điều kỳ thú trong tương lai:
– Vâng ạ, con hiểu rồi. Chiều mai con sẽ đi Sài Gòn cùng bố.
Vợ chồng ông Đạt tạm chia tay con, trước khi ra về, ông không quên đưa cho nó chìa khóa chiếc xe Audi Q7 để trong gara của công ty. Kèm với đó là một chiếc thẻ tín dụng với khả năng chi tiêu không hạn chế.
…
Tố Quyên trằn trọc không thể ngủ nổi, bao nhiêu suy nghĩ trong đầu cứ quẩn quanh không dứt ra được. Hai bố con ông Đạt đi Sài Gòn hôm nay đã được 3 ngày, nếu không có gì thay đổi thì ngày mai hai người họ sẽ về lại Hà Nội. Bà nghĩ về thằng Quang, đứa con mới nhận lại. Nghe nó kể quả là đáng thương, nó đã phải sống trong cảnh tuổi thơ cơ cực và bần hàn suốt từng ấy năm trời.
Nhưng may thay, giời vẫn còn thương cho gia đình bà, nó không những khỏe mạnh mà học hành cũng đến nơi đến chốn. Mới tiếp xúc thôi nhưng bà cũng có cảm giác nó là một đứa có thể nối nghiệp kinh doanh của gia đình. Thực sâu trong trái tim bà, tình thương dành cho Quang là có, nhưng tình yêu của một người mẹ dành cho con mới chỉ nhen nhúm thôi. Tình cảm là thứ không phải muốn có là có, thời gian quá ngắn ngủ để bà có thể dành cho nó thứ tình yêu mẹ – con nhiều hơn.
Không giống như tình cảm mà bà dành cho thằng Mạnh, nó được gầy dựng, vun đắp qua bao nhiêu ngày tháng, qua bao nhiêu sự kiện. Thằng Mạnh giờ này chắc đang ngủ ở phòng. Mấy ngày hôm nay, nó tuyệt không biết chuyện động trời đang diễn ra trong căn nhà này, vẫn cười, vẫn nói, vẫn vui vẫn đùa, vẫn ngày đi làm tối đi tán gái thôi. Tố Quyên nghĩ nhiều hơn đến Mạnh. Sự thật nó không phải là con trai bà rồi thì trước hay sau cũng phải nói mà Mạnh cũng sẽ biết. Chỉ có điều bà không biết sẽ nói ra cho nó như thế nào, trong hoàn cảnh nào mà thôi.
Rồi Tố Quyên lại nghĩ đến dạo thời gian gần đây, những ngày mẹ con gần gũi với nhau qua sự việc chữa bệnh 3 phút của Mạnh. Không lẽ, cái lần bà ước thằng Mạnh không phải là con đẻ của mình đã thấu tận trời cao cho bà cầu được ước thấy sao? Mạnh không phải là con của bà, vậy tất cả những “va chạm” của hai mẹ con suốt mấy tháng trời ngủ cùng nhau ấy không thể gọi là loạn luân được. Nó phải được tính là bà đã ngoại tình với một người đàn ông khác. Ôi, nhưng sao cái ngoại tình ấy là mang đến cho bà nhiều cảm xúc như vậy. Bao nhiêu đêm, là chừng ấy lần bà được lên đỉnh chỉ với bàn tay của Mạnh chạm vào bướm. Rồi cái lần cuối cùng tính đến thời điểm này như một ấn tượng cực kỳ sâu sắc trong đời bà, cái đêm ấy bà đạt cực khoái những 3 lần và xuýt chút nữa thì mất kiểm soát.
Tố Quyên lẩm bẩm một mình trong đêm: “Không biết sau này thằng Mạnh sẽ ra sao khi biết sự thật? Mình thương nó quá. Sao nghĩ đến thằng Mạnh mình là có cảm giác thèm thèm nhỉ? Không lẽ mình đã quen mỗi đêm phải được nó sờ soạng rồi hay sao. Giờ này không biết Mạnh đã ngủ chưa nhỉ? Hay là mình… qua phòng nó ngủ giống như những lần trước nhỉ. Hôm nay ông Đạt không có nhà, ngày mai ông ấy về rồi. Có thể từ mai mình sẽ không bao giờ được ngủ cùng thằng Mạnh nữa. Phải tranh thủ cơ hội này làm điều gì đó cho con. Linh cảm của mình đối với cuộc đời thằng Mạnh sau này rất xấu. Nhất là mình thấy thái độ của ông Đạt mấy ngày hôm nay kể từ khi ông ấy biết Mạnh không phải là con. Thờ ơ lắm và chỉ quan tâm tới thằng Quang thôi. Chi bằng mình bù đắp cho nó trước vậy”.
Tố Quyên lật đật bò dậy với suy nghĩ trên ở trong đầu, bà bật điện trong phòng sáng choang, ngồi trước bàn phấn chải lại mái tóc thật gọn gàng, thay bộ quần áo ngủ đang mặc trên người bằng một chiếc váy hai dây mỏng manh.
…
Mạnh nào đã ngủ được đâu, mới hơn 11 giờ đêm mà, trằn trọc hết lăn bên này đến bên kia rồi nhớ lại những ngày trước mẹ thường ngủ ở đây cùng với mình. Rồi từ cái đêm hôm nọ chẳng thấy mẹ sang nữa, thành ra nhớ mẹ vô cùng. Thèm được ngửi mùi hương trên cơ thể mẹ, thèm một cái chạm tay vào cái háng mềm và ướt của mẹ quá.
Bỗng Mạnh thấy cửa phòng có tiếng gõ cộc cộc và tiếng mẹ từ bên ngoài vọng vào:
– Mạnh ơi! Mẹ vào được không?
Mạnh nghĩ nhanh trong đầu, “hôm nay ông bô đi vắng, không lẽ bà bô lại sang ngủ với mình sao. Ha ha ha”. Nở một nụ cười thật tươi, Mạnh vùng dậy chạy ngay ra cửa phòng mở cửa:
– Hì hì hì. Mẹ!
Nhìn khuôn mặt thằng con ngây thơ đáng yêu vô cùng, nó nhìn thấy mẹ sang mà nét mặt nó mừng rỡ như trẻ con được cho quà. Yêu chết đi được:
– Nay mẹ ngủ ở đây với con. Có được không?
Chẳng bao giờ nói dối mẹ điều gì cả, Mạnh nói:
– Được chứ ạ. Mẹ vào đi.
Tố Quyên bước thật nhanh về vị trí ngủ quen thuộc của mình, bà chỉ sợ mình đi chậm sẽ làm mình thay đổi. Bởi trước khi gõ cửa phòng, Tố Quyên đã hình dung ra mình sẽ làm điều gì tiếp theo rồi.
Mạnh định bấm vào điều khiển tắt điện tối om giống mọi khi thì mẹ đã ngăn:
– Đừng tắt điện con. Hôm nay mẹ muốn để điện ngủ.
Giọng nói mẹ có chút buồn buồn, khuôn mặt cũng không có rạng rỡ tươi tắn giống thường ngày. Mạnh muốn tắt điện, để bóng đêm về cậu sẽ được làm những điều mà cậu muốn giống như mọi lần trước. Nghe mẹ nói để điện, Mạnh có chút bất ngờ vì khó hiểu:
– Mẹ, sao lại để điện ạ?
Tố Quyên quay người trở lại, cô đặt xuôi một cánh tay của mình ra giữa giường rồi vỗ vỗ bàn tay còn lại lên bắp tay:
– Mạnh lại đây với mẹ. Hôm nay mẹ muốn nói chuyện với con.
Mạnh nằm xuống, đầu gối lên bắp tay của mẹ, đầu cậu ở rất gần với bầu vú mầm mẫm của mẹ, hương thịt từ vú mẹ tỏa ra thơm ngát làm chim Mạnh cửng hẳn lên:
– “Mẹ hôm nay lạ quá”, Mạnh vừa nói vừa hít hà.
Tố Quyên ghì con vào lòng mình, coi Mạnh như một đứa trẻ bé xíu chứ không phải là một chàng trai nữa. Mặc kệ thắc mắc của Mạnh, Tố Quyên cư trầm trầm nói thật nhỏ, mắt nhìn lên trần nhà bắt đầu ngấn nước:
– Mạnh này. Nghe mẹ nói đây. Sau này dù có xảy ra bất cứ chuyện gì. Mẹ chỉ cần con nhớ cho mẹ một điều duy nhất là mẹ lúc nào cũng yêu thương con hết. Cho dù có bất cứ chuyện gì. Nhớ chưa con.
Mạnh cựa quậy trong vòng tay mẹ, cậu lựa thế di di cái dương vật cứng ngắc của mình vào một bên hông mẹ, muốn lắm được thọc tay vào bướm mẹ mà bóp nhưng chưa dám, ánh điện sáng choang khiến cậu chùn tay:
– Mẹ nó gì con chẳng hiểu. Con lúc nào chẳng biết là mẹ thương con. Hì hì hì!!!
Tố Quyên có lạ gì cái vật nóng hổi ở háng con đang chạm vào người mình, nhưng Tố Quyên kiềm chế bởi cô muốn kể chuyện:
– Con nhớ như vậy là được rồi. Để mẹ kể lại cho con nghe, con lớn lên như thế nào nhé.
– Vâng mẹ kể đi.
Tố Quyên cầm một tay của Mạnh đặt lên vú mình qua làn váy mỏng manh, lần đầu tiên cô làm điều đó với Mạnh. Có thể ở bên dưới, chẳng có tấc thịt lồn nào của cô mà Mạnh chưa từng chạm qua, nhưng vú vẫn là nơi mà Mạnh chưa bao giờ được Tố Quyên cho sờ vào:
– Hồi con còn bé, con nghiện vú mẹ lắm. Mỗi lần con bú một bên là tay con phải sờ vào bên còn lại. Mỗi lần con khóc nhè hay quấy quả là mẹ chỉ cần cho con đặt miệng con vào vú là con nín ngay. Mãi đến năm con 3 tuổi mới cai sữa nhưng con vẫn giữ thói quen sờ vú mẹ mới ngủ được. Đợi con ngủ say mẹ mới nhè nhẹ gỡ tay con ra là con khóc, mẹ lại phải dỗ dành con bằng vú.
Mạnh nghe câu được câu chăng, cậu khẽ xoa nhè nhẹ lên bầu vú của mẹ, vú mẹ to và mềm mại lắm.
– Mãi đến khi con vào lớp 1 mới thôi sờ vú mẹ. Mẹ những tưởng con sẽ cai mẹ để lớn lên như bao nhiêu đứa con trai khác. Ấy thế nhưng con lại không giống với con nhà người ta, con không sờ vú mẹ nữa nhưng con lại chuyển sang… sờ vào chỗ này mới chịu đi ngủ.
Nói đến đây, Tố Quyên nhấc cái tay đang ở trên vú mình rồi đặt xuống bướm. Mạnh luống cuống chưa kịp rụt tay lại thì Tố Quyên đã kẹp hai đùi giữ chặt tay Mạnh ở giữa, chiếc váy không biết đã được kéo lên từ khi nào. Thành ra tay Mạnh chạm vào lồn mẹ qua cái quần lót. Mạnh động tay theo thói quen, miên miết vào lồn mẹ, nước đã thấm ướt chiếc quần lót mỏng dính rồi:
– Con khác với những bạn khác bởi vì mẹ khác với những người mẹ khác.
– Khác ở chỗ nào?
– Vì mẹ rất đẹp. Con càng lớn càng thấy mẹ đẹp. Mẹ đẹp hơn bất cứ người phụ nữ nào trong đời con từng gặp.
Tố Quyên thở hổn hển vì bị kích động dưới háng:
– Ưm ưm ưm. Đẹp ở chỗ nào?
Mạnh vén một bên mép quần lót rồi thọc tay hẳn vào bên trong, đã được mẹ mở cho đường đi, không tội gì Mạnh không đi cả. Một ngón tay Mạnh đã miết lên miết xuống cửa lỗ lồn, ngón tay ướt đẫm vì dâm thủy:
– Chỗ nào cũng đẹp hết.
– Thật không?
– Thật mà mẹ. Chẳng thế mà con…
– Con làm sao?
– Con… chẳng nói đâu.
Tố Quyên hình như không kìm nén được nữa thì phải, cô rút bàn tay của Mạnh ra khỏi lồn mình rồi kéo lên đặt lên vai, cô nhìn con đắm đuối:
– Mạnh, hôn mẹ đi. Mẹ yêu con.
Trước khi hai đôi môi chạm vào nhau, Tố Quyên ghé thật sát vào tai con rồi nói thật nhỏ, vừa đủ để hai mẹ con nghe thấy:
– Hôm nay không có giới hạn nào hết.