Phần 3
Bị mẹ ra quân lệnh trạng là phải xin việc cho bằng được, bất kể là việc gì, nếu không thì bị cắt mọi thứ. Thú thực mà nói, chỉ nghĩ đến độ bà già thu chìa khóa chiếc Range Rover Sport HSE cộng với đóng băng tài khoản chi tiêu thôi mà Mạnh lạnh cả sống lưng. Mất 2 thứ đó, lấy gì cưa gái đây? Mà mất cái khoản cua gái thì Mạnh biết làm gì đây? Trong sâu thẳm tâm hồn, hắn cũng biết mình cũng chẳng bằng anh bằng em ở cái khoản “out sớm”, nhưng xuất tinh sớm không có nghĩa hắn là thằng yếu sinh lý, đôi khi hắn tự bao biện rằng mình chỉ là thằng xuất tinh nhiều thôi, chứ không phải thằng yếu. Chẳng thế mà đúng như bố hắn đã từng nói với mẹ hắn rằng, hắn là thằng có nhu cầu tình dục cao chứ không phải thấp. Mỗi lần chơi gái, có mệt lắm hắn cũng phải là 2 nháy mới thôi, hôm nào có khí thế, lại gặp hàng ngon có khi chơi 3 – 4 phát.
Mạnh chưa đủ va vấp và trải nghiệm vế kia của cuộc đời để hắn hiểu là, nhiều không bằng chất. Những cô gái đã từng trần truồng nằm ngửa cho Mạnh địt đến nay không phải ít, nếu tính chi li thì cũng tiệm cận con số 100 rồi. Nhưng tất cả những người đó, không phải tất cả nhưng phần đông đều chấp nhận ngửa lồn bởi cái ví mà Mạnh mang theo người, cái xe mà Mạnh chở cô ta đến khách sạn.
Trong số ít những người không phải vì tiền, họ cũng nhiều tiền đâu thua kém Mạnh là bao thì họ lại không thể chấp nhận được cuộc sống tình dục không thú vị mà Mạnh mang lại. Ai đời, lồn vừa rỉ nước ra một tí, vừa nhét buồi vào bên trong, sọc sọc độ chục cái thì phọt ra rồi. Một lần chịu được, hai lần chịu được, nhưng đến lần thứ 3 thì không thể chịu thêm được nữa. Vậy là chia tay một mối tình. Đó là lý do vì sao mà Mạnh mặc dù cũng có người yêu, nhưng không kéo dài được lâu, cũng mau kết thúc như việc xuất tinh của mình vậy. Hoặc cũng có thể, Mạnh chưa tìm được một tình yêu đích thực chăng?
Đơn giản chỉ là tìm một nơi có mướn người làm, chuyện đó không hề khó khăn trong thời buổi công nghệ thông tin như bây giờ. Mạnh mặc dù học hành có thể nói là dốt đặc cán mai, nhưng riêng cái chuyện công nghệ thì cũng không phải kém tắm cho lắm. Chỉ vài cái lướt mạng là đã có một danh sách dài thông tin các công ty đang có nhu cầu tuyển dụng rồi. Hắn chọn bừa thông tin một công ty, cũng chẳng nhớ chính xác là đang tuyển vị trí gì, mức lương bao nhiêu, công việc thế. Ghi vào phần lưu trữ của chiếc Iphone XS max địa chỉ công ty. Hắn quyết tâm đi tìm việc làm.
Nào, trang mới của cuộc đời bắt đầu rồi đây. Công tử nhà họ Trần rồi đây không biết sẽ ra sao, lần đầu tiên đi tìm việc làm để kiếm đồng tiền đầu tiên trong cuộc đời.
Tôi đã nói Mạnh đẹp trai chưa nhỉ? Nhớ không nhầm thì nói rồi, đẹp trai thấy mồ luôn. Mạnh cao 1m70, chuẩn người mẫu nặng 65 kg. Khuôn người tầm thước, không vai u thịt bắp nhưng cũng gọi là có nét nam tính. Khuôn mặt trắng trẻo kiểu công tử dễ nhìn, dễ ưa, dễ mến. Mái tóc uốn bồng lệch về một bên, một bên cắt ngắn cắt sát da đầu, chia đôi hai phần tóc này là một đường cạo nhỏ, đúng mốt thanh niên hiện đại bây giờ.
Thế chưa là gì, Mạnh diện trên người bộ đồ hàng hiệu chuẩn thế giới, giày Italia giá hơn 2.000 Đô mà mẹ hắn xách tay về tặng. Đồng hồ đeo tay hiệu Patek Philippe, thương hiệu đồng hồ Thụy Sĩ nổi tiếng nhất thế giới có giá hơn 100.000 USD. Túi xách nhỏ cầm tay thương hiệu Louis Vuitton dùng để chứa đồ cá nhân như điện thoại, ví tiền, chìa khóa xe. Có thể nói trên người Mạnh là một gia tài đối với đa số người Việt. Lại còn thoang thoảng mùi nước hoa Pháp nam tính quyến rũ. Ấy vậy mà hắn diện bộ đồ này đi xin việc ở một công ty hết sức bình thường nằm trên một con phố không lớn lắm ở khu trung tâm Hà Nội.
Đầu giờ sáng, người người hối hả đông như hội, mất một lúc Mạnh mới đánh được oto vào chỗ trông xe, đối diện với công ty mà Mạnh định xin việc. Từ bên này đường, nhìn sang một căn nhà phố 7 tầng có biển hiệu khiêm tốn ở mái hiên tầng 1 mà Mạnh phải căng mắt ra mới đọc được kỹ: “Công ty TNHH thời trang Đẹp +”. Đối chiếu lại thông tin đã lưu trong máy điện thoại, Mạnh gật gù:
– Đúng nó rồi. Sao bé vậy trời. Thôi đã đến rồi thì vào xem sao. Còn ối thời gian, không thích chỗ này mình đi chỗ khác.
Nói là làm, Mạnh nhìn trước ngó sau để băng qua đường. Thời buổi này không thể chủ quan được, lơ là một cái là bị thằng dở hơi mắc dịch nào đó đang đi xe máy thì buồn ỉa phóng nhanh tông vào ngay, mất đời trai luôn.
Luồn lách một hồi, Mạnh cũng đến được cổng công ty, chưa kịp lên thì một bác già già mặc đồ màu xanh, trên bắp tay có in chữ “Securities”, tấm đề can nhỏ trên túi áo ngực ghi tên: “Bảo vệ Đặng Văn Chỉnh”, cúi đầu xuống chào. Mạnh ‘à’ lên một tiếng vì trình độ tiếng anh siêu hạng của mình, chả gì cũng có 4 năm du học trời Tây, chẳng lẽ không biết đó là bảo vệ. Không biết là cậu ta dịch từ chữ tiếng anh trên cánh tay hay chữ tiếng Việt ở ngực áo nữa.
Bác bảo vệ lễ phép:
– Cậu đến Công ty Đẹp + phải không?
Nói để các bạn biết, không phải công tử con già đại gia nào cũng là những thằng lấc cấc láo xược đâu, số đó hiếm lắm. Mạnh ta đương nhiên không phải những thằng lắm tiền mà mất dạy như thế, với mọi người, hắn cũng điềm đàm, hiền lành dễ mến lắm, nhất là với gái thì thôi rồi lượm ơi:
– Dạ thưa bác, cháu đến Công ty Đẹp + để phỏng vấn xin việc. Bác cho hỏi đã đến giờ làm việc chưa ạ?
Bác bảo vệ bán tín bán nghi, vừa rồi cậu thanh niên này tự mình lái chiếc xe đẹp ơi là đẹp, đỗ vài đỏ mới vào được ô trống ở đối diện công ty, bác quan sát từ nãy đến giờ. Thêm nữa, nhìn khuôn mặt cậu ta trắng như công tử Bạc Liêu, quần áo bác chẳng biết là cái giống gì nhưng nhìn khác rất nhiều so với các nhân viên ở đây, trông giống kiểu ăn mặc của Mr Đờm, ông vua nhạc Việt. Giờ cậu ta nói là đến đây phỏng vấn xin việc, tin được không ta:
– “Cậu đến đây phỏng vấn?”, Bác bảo vệ trợn mắt hỏi.
Mạnh gật đầu xác nhận, thực ra Mạnh chưa hiểu được vì sao bác bảo vệ lại ngạc nhiên như vậy, không lẽ áo cậu bị rách chỗ nào. Ngó một hồi xuống bản thân mình, không tìm thấy cái lỗ nào Mạnh mới tự tin nói tiếp:
– Vâng, cháu đến đây phỏng vấn. Công ty có đăng tuyển người trên mạng mà.
Theo như bác Chỉnh được biết thì công ty cũng có kế hoạch tuyển dụng nhân sự nhưng hôm nay không phải là lịch phỏng vấn. Phải sang đầu tuần sau cơ. Nếu như người đứng trước mặt bác Chỉnh là một người bình thường như kiểu ngu nga ngu ngơ sinh viên mới ra trường thì bác cũng cản lại nói chưa đến ngày phỏng vấn. Nhưng rõ ràng người thanh niên đang đứng trước mặt bác đây không bình thường chút nào. Từ khi bác về hưu đến nay đã được 3 năm rồi, 3 năm làm việc ở công ty này bác đã từng nhìn thấy biết bao nhiêu là ứng viên, nhưng chưa từng thấy một ứng viên nào như thế này. Nghi ngờ đây là người nhà Giám đốc muốn thử xem thái độ làm việc của bác thế nào. Ấy thế nên bác lễ phép mời Mạnh lên trên:
– Mời cậu vào trong, vào chỗ lễ tân để được hướng dẫn.
Nở một nụ cười tươi rói, Mạnh gật đầu:
– Cảm ơn bác.
Nói xong Mạnh bước lên mấy cái bậc thềm dẫn lối vào công ty. Dừng một chút trước cánh cửa kính, mạnh nhìn ảnh mình in trong cửa kính, nhưng chưa kịp nhìn cho kỹ thì hai cánh cửa đã tự động chạy về hai bên, à thì ra là cửa tự động, cứ thấy bóng người là mở ra. Tài thế cơ chứ.
Mạnh bước vào trong tầng 1 của công ty. Mặc dù diện tích không lớn, chưa bằng một nửa cái tầng 1 ở biệt thự nhà cậu, nhưng một điều làm cậu vô cùng phấn khích. Mạnh há hốc mồm, mắt mở căng đét, một chút nước bọt chảy ra khóe mắt giống như là kẻ chết đói nhìn thấy cục thịt luộc nóng hổi. Trên các bức tường, rất nhiều tranh ảnh chụp nghệ thuật, là các cô người mẫu nội y đủ các tư thế, từ nằm, đứng, ngồi, ngửa, dạng chân, ưỡn ngực. Các khuôn hình tập trung vào các loại đồ lót đủ màu, đủ dạng mà các cô đang mặc trên người. Mạnh chú ý đến đồ lót thì ít mà cố gắng tưởng tượng xem hình thù những bộ phận mà đồ lót ấy đang che đậy nó như thế nào.
Chưa hết đâu, Mạnh như lạc vào xứ sở thần tiên, bởi ngoài các ảnh người mẫu treo trên tường, còn vô số các cô Ma mơ canh đặt rất nghệ thuật rải rác khắp tầng 1. Trên người mỗi cô đều diện các bộ đồ lót, xém chút nữa là Mạnh không kiềm chế được mà sờ vào lồn ma nơ canh rồi. Cũng may hắn vẫn là người có lý trí, bởi phía cuối cùng của phòng ngoài là một em lễ tân xinh đẹp mỹ miều đã đứng dậy từ nãy đến giờ, chờ người khách đẹp trai tiến đến.
– Xin hỏi, em có thể giúp gì được anh?
Mỗi lần thấy gái đẹp, tim mạnh lại đập một cách loạn nhịp, nhưng lạ một nỗi, tim đập mạnh nhưng miệng thì lại rảo hoạt hơn, đầu óc thông tuệ hơn mới tài chứ. Nhìn một lượt từ trên đầu xuống đến quá thân người một chút để đánh giá tổng thể, Mạnh không thể nhìn xuống thấp hơn vì phần lồn bên dưới của cô lễ tân bị cái bàn quầy che khuất mất rồi.
Khuôn mặt tươi tắn, mái tóc dài buộc gọn ra đằng sau, làn da mặt trắng hồng vì phấn trang điểm, đôi môi mọng nước, hàm răng trắng lấp ló khá đều, một lúm đồng tiền nhỏ ở má bên phải, mép môi dưới là một nốt ruồi nhỏ xíu màu nâu nhạt, nhảy lên nhảy xuống khi cô lễ tân mở miệng nói. Trong đầu Mạnh lúc này đang tưởng tượng ra cái miệng mọng đính kèm nốt ruồi này mà mút buồi mình thì chắc chỉ vài cái tọng họng là xuất tinh rồi.
Rồi Mạnh không ngượng ngùng gì mà nhìn chằm chằm vào cặp vú căng tròn trong chiếc áo dài màu vàng, nếu để ý kỹ thì thấy ở đỉnh của cặp bồng đào có hằn nên hai đụm nhỏ, có thể nói cô nàng mặc áo lót loại 1 lớp, không đệm, không mút nên núm vú mới tạo thành vết như vậy.
Thấy người khách đẹp trai cứ nhìn chằm chằm vào vú mình, cô lễ tân có khuôn mặt đã hồng lại càng thêm hồng, trong lòng trộm nghĩ: “Người gì đâu, đẹp trai thế mà… dâm. Cứ nhìn vú người ta mãi”. Thế rồi, bằng một phản xạ có điều kiện, cô nàng lấy một tay đưa ngang lên ngực để che một bên vú của mình rồi khẽ cúi xuống tạo thành động tác chào, khéo léo báo cho người khách lạ biết là: “Đừng nhìn vú nữa, trả lời bà đi”.
Gặp gái là sáng dạ ra ngay, với biểu hiện của cô lễ tân, Mạnh biết là cô ta đang cố tình che không cho mình nhìn, Mạnh thanh minh ra miệng:
– Không, anh chỉ nhìn xem tên em là gì để tiện xưng hô thôi. Chứ có…
Không nói thì không ai biết là mình dê, ấy vậy mà Mạnh lại nói thẳng ra như vậy mới thấy cái độ bựa nó tiềm tàng như thế nào.
Cô nàng má hồng thêm một cấp độ, cúi gằm mặt xuống, đặt thêm một tay nữa để che nốt vú còn lại. Chẳng dám nói câu gì.
Mạnh đỡ lời:
– “Tên em là Ánh Hồng?”, Không lẽ Mạnh lại nói, em có thể bú buồi anh không? Em có thể cởi áo ra cho anh bóp vú không? Lồn em nhiều lông không? Trinh em còn hay đã mất tự bao giờ?
Nếu không phải anh chàng quá đẹp trai, ăn mặc quá đẹp, mùi nước hoa như mùi mật hoa thu hút đám ong thợ, nếu không phải vì Ánh Hồng đang đứng tại quầy lễ tân của công ty, có lẽ cô đã bù lu bù loa lên chửi cái thằng cha mắc dịch, dám giữa ban ngày ban mặt thả dê cô rồi. Hít một hơi thật sâu, buông hai tay xuống và đứng thẳng người lên, Ánh Hồng dịu dàng:
– Cảm ơn anh đã đọc được tên em. Anh cần gì ạ?
Trong đầu Mạnh lại để trí tưởng tượng của mình bay cao, bay xa hơn nữa, cậu nghĩ bụng: “Anh cần em trần truồng, dạng chân, hai tay banh lồn ra để anh có thể chọc buồi vào bên trong cái âm hộ ấm nóng và nhễu nước của em”. Tất nhiên, có bị điên đi chăng nữa Mạnh cũng chẳng dám nói ra câu đó, bị ăn vả vỡ mồm như chơi:
– Anh đến đây phỏng vấn. Anh phải làm gì hả cô bé?
Xém chút nữa thì Ánh Hồng té xỉu tại bàn quầy, đến phỏng vấn mà cứ làm bộ làm tịch giống như là đến mua công ty nhà người ta không bằng. Lại còn ăn mặc giống như là chuẩn bị đến sô diễn. Thêm vào đó, cái cách xưng hô của anh ta không biết có ẩn ý gì đây. Vừa rồi anh ta nhìn vú mình, giờ anh ta kêu mình là ‘cô bé’, chẳng hóa ra anh ta chê vú mình bé à:
– “Đừng gọi em là cô bé, gọi em là Ánh Hồng được rồi”, Ánh Hồng dẩu môi tỏ thái độ một chút gọi là đanh đá, cái điều mà cô không nên làm ở vị trí này. Cái vị trí mà chỉ có cười và cười, không được làm bất cứ điều gì khác.
‘Cô bé’ là danh xưng mà Mạnh thường gọi những người phụ nữ đẹp, trong mắt hắn. Nếu thân quen thì là một danh từ dễ thương, nhưng mới quen mà đã gọi như vậy thành ra lại là một sự trêu đùa, bỡn cợt. Có điều, Mạnh không hiểu được đạo lý này. Thấy Ánh Hồng có vẻ không thích, Mạnh cũng không nghĩ ngợi nhiều, chuyển chủ đề luôn:
– Phỏng vấn ở đâu hả Ánh Hồng?
– Dạ thưa anh, hôm nay công ty em không có lịch phỏng vấn, sang thứ 2 tuần sau mới là lịch phỏng vấn các ứng viên. Mà anh đã nộp hồ sơ xin việc chưa ạ?
Mạnh không nhớ và không biết là còn có vụ nộp hồ sơ nữa:
– Phải nộp hồ sơ nữa hả em? Anh không biết vụ này. Mà thôi, em cứ cho anh lên phỏng vấn. Được thì được mà không được thì thôi.
Nếu không vì mấy cô ma nơ canh, mấy bộ đồ lót bắt mắt dựng ngổn ngang nhưng có ý tứ theo nghệ thuật sắp đặt ở sau lưng, có lẽ Mạnh cũng không “cầu xin” như vậy đâu, hắn sẽ về luôn, tính hắn là vậy, nhất là trong cái chuyện mà lần đầu tiên hắn làm. Tìm việc làm vốn là một công việc mà hắn chẳng thiết tha gì cho cam. Nếu hôm nay đến đây, không phỏng vấn, hắn về nhà cũng có cái mà báo công với bà mẹ khó tính xinh đẹp của mình.
– Chuyện này… chuyện này…
Thấy Ánh Hồng còn đang lưỡng lự, bài cũ soạn lại, Mạnh nháy mắt đưa tình với biết bao nhiêu ẩn ý làm cô lễ tân bất chợt xao xuyến, trái tim đập loạn nhịp tự hỏi bản thân mình: “Không lẽ anh ấy thích mình?”. Ánh Hồng nói tiếp dấu “…” vừa rồi:
– Để em hỏi Tổng giám đốc đã.
– Anh chờ em được, bao lâu anh cũng chờ được.
Nhìn xéo anh chàng đẹp trai phong độ một cái, Ánh Hồng đang định bấm số nội bộ lên phòng Giám đốc nhân sự thì chính cái điện thoại bàn ấy đổ chuông reo, nhìn vào số nội bộ hiện lên thì chính là từ phòng Tổng giám đốc. Ánh Hồng thấy lạ vì rất hiếm khi cô nhận điện thoại trực tiếp của Sếp tổng:
– Thưa Tổng giám đốc, cháu nghe đây ạ.
Sau đó, Mạnh chỉ nhìn thấy cô nàng lễ tân tên Ánh Hồng gật đầu lên gật đầu xuống, miệng “dạ, dạ, dạ” liên hồi, mà mỗi lần gật đầu thì do tác động của lực vật lý và lực hút của trái đất thì bộ ngực căng tròn nảy tưng lên tưng xuống, trông sinh động và bắt mắt vô cùng. Hắn mừng thầm trong lòng: “Lễ tân mà đã thế này không biết những người khác ra sao? Hè hè hè!!!”.
Nghe xong điện thoại của Tổng giám đốc mà mồ hôi trên trán của Ánh Hồng lấm tấm, có thể thấy cô căng thẳng như thế nào, cúp máy, cô ngẩng đầu lên, ưỡn ngực ra phía trước một chút, bởi cô biết, người đàn ông đang đứng phía bên kia bàn quầy, cô không biết là ai, nhưng chắc chắn là một người đặc biệt. Có như vậy thì Tổng giám đốc mới đồng ý phỏng vấn không theo lịch, lại còn triệu tập tất cả các Giám đốc bộ phận tham gia phỏng vấn cùng. Một chút bản năng đàn bà, Ánh Hồng đánh tiếng bằng động tác vừa rồi, ngầm báo hiệu: “Vú em to hông anh?”:
– 10 Phút nữa Tổng giám đốc sẽ trực tiếp phỏng vấn anh tại phòng họp. Em mời anh ra ghế kia ngồi đợi ạ.
Lại được ngồi ngắm các nàng ma nơ canh xinh đẹp, chỉ tiếc là không được sờ lồn và bóp vú ma nơ canh, Mạnh thoải mái ngả lưng ngồi ở một dãy ghế dành cho khách chờ đợi. Trong khi đó, Ánh Hồng cặm cụi điện thoại lên các phòng Giám đốc bộ phận theo lời dặn của Tổng giám đốc vừa rồi.
…
Trên tầng 7, tầng cao nhất của Công ty Đẹp + là phòng Tổng Giám đốc, Kiều Huyền nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, trên đó đang mở ứng dụng quan sát camera ở các vị trí trong công ty. Cô phóng to camera ở quầy lễ tân rồi ấn nút Pause vào khuôn mặt của Mạnh đang ở trước bàn quầy.
Kiều Huyền là Tổng giám đốc công ty Đẹp +, năm nay tuổi vừa tròn 45, khuôn mặt thon dài xinh đẹp, mái tóc ngang vai uốn bồng bềnh sang trọng, đôi môi phớt đỏ, hai gò má cao, cằm nhọn V – line. Kiều Huyền đứng thẳng người lên khỏi chiếc ghế bành da, hai nắm tay cô nắm lại đấm nhẹ xuống bàn, khuôn mặt vô cùng ngưng trọng, ánh mắt có chút khó hiểu, hai trán hằn lên nếp nhăn, không biết trong đầu đang nghĩ gì. Trên thân, Kiều Huyền khoác lên mình bộ đồ vest nữ màu ghi sáng ôm sát thân người gọn gàng của mình nhưng lại làm tôn lên chiều cao 1 mét 65 và làm nổi bật hai cái mông mẩy và căng tròn.
Kiều Huyền lẩm bẩm điều gì đó mà không ai nghe thấy được trước khi rời khỏi vị trí đi xuống phòng họp, vì làm gì có ai ở trong phòng Tổng giám đốc này đâu mà nghe thấy.