Phần 30
Trời chập choạng tối, Mạnh cứ đi bộ một mình trong vô thức từ “nhà mình” đến giờ cũng được gần 1 tiếng rồi. Giờ đây, nhìn Mạnh không còn là một thiếu gia ngút trời nữa mà dáng đi thất thểu bất định như một kẻ điên. Mắt nhìn về phía trước mà như chẳng nhìn cái gì, cậu cũng không biết là mình đang đi đâu và định đi đâu nữa. Trong đầu Mạnh, mọi thứ trở nên trống rỗng và hoang mang. Đây là cú sốc đầu đời và nhưng nghiệt ngã thay nó lại là cú sốc quá lớn đối với một người như Mạnh.
Cả quãng đời 25 năm về trước, Mạnh chưa từng phải suy nghĩ một việc gì đó quá lâu. Cuộc sống trải nhung dệt gấm đưa Mạnh lớn tới từng này. Bất cứ đòi hỏi gì, mong muốn và dự định gì, chỉ cần búng tay một cái là Mạnh có thể thực hiện được ngay. Cậu có tiền, thậm chí rất nhiều tiền, cái cậu thường phải suy nghĩ nhiều nhất chính là làm sao để tiêu hết số tiền mẹ cho. Tài khoản maximum, tiền mặt nhét đến chặt ví mới thôi. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là hư ảnh. Không biết Mạnh có thể sống tiếp được không? Có gượng dậy nổi sau cú sốc này không nữa.
Bỗng điện thoại trong túi quần của Mạnh rung lên, ơn giời vẫn còn có cái điện thoại này là theo người Mạnh, những giấy tờ tùy thân và tiền mặt, thẻ ngân hàng Mạnh để cả trong chiếc ví cầm tay, mà cái ví ấy giờ lại ở trong ôtô mất rồi.
Mạnh run run rút điện thoại ra, cậu mong người gọi điện cho mình chính là mẹ Tố Quyên, hình như trong ánh mắt của mẹ lúc gặp cậu ở ngoài cửa vẫn có chút tình thương, không giống như ánh mắt hững hờ của bố. Chắc cả đời này Mạnh chẳng thể quên được ánh mắt của bố Đạt nhìn cậu lúc mới đây xong. Trong ánh mắt ấy không còn một chút tình bố con nào cả, chỉ còn là ánh mắt thương hại của một kẻ xa lạ nhìn một người rơi vào hố sâu vực thẳm.
Nhưng tên hiện lên không phải là “Mommy” mà là chữ “Voi con”. Mạnh gạt nút nghe nhưng không thể nói nổi một từ “Alo”.
Tiếng còi xe, tiếng động của người đi đường báo cho Thục Trinh biết máy vẫn thông và anh Mạnh của cô đang ở ngoài đường. Cô nói nhỏ vào trong điện thoại:
– Anh Mạnh hả, em Thục Trinh đây. Anh đang ở đâu vậy?
Mạnh úp điện thoại lên tai nhưng anh không nói bất cứ một câu nào, biết nói gì với Thục Trinh đây? Biết lấy gì để làm bạn với Thục Trinh đây? Trước kia, thiếu gia Mạnh có nhiều thứ để tự tin vào bản thân, để tự tin cưa cẩm cô nàng beo béo nhưng tốt tính và dễ thương ấy. Mạnh biết, mình có tình cảm với Thục Trinh, một tình cảm thực sự nghiêm túc với cô ấy, khác hẳn với những mối tình kim tiền mà cậu từng trải qua trước kia.
Ở bên Thục Trinh, Mạnh thấy mình nhẹ nhàng và hạnh phúc. Cứ nhìn cách cô ấy thoăn thoắt tay chân nấu những bữa cơm nóng hổi ngọt ngon, cứ nhìn cách cô ấy dịu dàng chăm sóc những đứa trẻ, cứ nhìn cách cô ấy làm việc trên công ty, cách cô ấy đối xử với mọi người thì Mạnh biết người phụ nữ mình cần trong cuộc đời chính là Trinh chứ không phải cô nàng hot girl nào cả. Cứ xa là nhớ, cứ gặp là chẳng muốn chia tay, đấy chẳng phải là biểu hiện của tình yêu đó sao?
Và Mạnh cũng biết, Thục Trinh ít nhiều cũng có tình cảm đối với mình. Cô ấy mạnh miệng vậy thôi nhưng đôi mắt không biết nói dối. Đã nhiều lần Mạnh thấy Thục Trinh nhìn trộm mình bằng ánh mắt yêu thương. Nhưng có lẽ Thục Trinh vẫn còn cảm thấy tự ti vào bản thân mình, tự ti vì mình có thân hình mập mạp không cân xứng với Mạnh, thế nên Thục Trinh luôn tìm cách lảng tránh mỗi lần Mạnh đề cập đến chuyện tình cảm của hai đứa. Bằng chứng là cô ấy luôn luôn nỗ lực để giảm cân, để tìm lại vóc dáng thon gọn ngày nào của mình.
Nhưng giờ đây, người tự ti lại chính là Mạnh. Anh không đủ can đảm để mở miệng nói với Thục Trinh là: “Trinh ơi, anh không còn là thiếu gia nữa, anh chỉ là con một người mẹ lao công mà thôi”.
Cả phút đồng hồ trôi qua trong im lặng như vậy, điện thoại vẫn ở trên tai nhưng Mạnh chẳng nói câu nào. Thục Trinh kiên nhẫn chờ đợi lời anh nói, cô về nhà và đọc kỹ lại các thông tin trên mạng, cô đã hiểu tình cảnh của anh Mạnh hiện nay, cô lo cho anh không vượt qua được cú sốc này, anh không giống như cô, chưa từng trải qua biến cố nào, không biết anh có đủ mạnh mẽ để vượt qua hay không?
Cuối cùng, cũng không thể cứ mãi như thế được, Thục Trinh nói thật nhẹ nhàng vào điện thoại:
– Em nấu cơm xong rồi. Bốn mẹ con chờ anh tới để ăn. Thôi em cúp máy đây.
Nói xong, Thục Trinh cúp máy và chờ đợi. Cô thực sự không biết là anh có đến hay không? Hình như đây là lần đầu tiên cô chủ động mời anh đến nhà mình ăn cơm thì phải.
…
Hôm nay, Thục Trinh nấu thịt kho tàu, trứng ốp thịt và một bát canh cá nấu mẻ. Tất cả được bày biện tươm tất trên bàn. Bốn mẹ con chống đũa nhìn mâm cơm đang tỏa khói nghi ngút, mùi hương thức ăn sực nức. Thỉnh thoảng có tiếng òng ọc phát ra từ bụng một đứa nào đó. Có một chiếc ghế trống, một cái bát con có đôi đũa đặt lên trên.
– “Mẹ ơi con đói”, tiếng ọc phát ra từ bụng Cu Tí, thằng bé đói ngấu nghiến nhưng mẹ chưa cho ăn.
Thục Trinh âu yếm dỗ con:
– Chờ một tí đi con. Bố Mạnh sắp đến rồi.
Minh Anh, đứa chị cả trong ba chị em cũng đói lắm, mồm méo xẹo than thở:
– Sao hôm nay bố Mạnh lâu đến thế nhỉ? Mọi ngày bố đến lâu rồi cơ mà. Tí nữa bố mà đến con sẽ xử lý bố vì tội để 4 mẹ con chờ lâu ơi là lâu.
Cả bốn mẹ con cùng một hướng nhìn, đó là ra phía cửa, họ cùng chờ đợi sự xuất hiện của một người, người đó cứ dần dà từng bước một chiếm một vị trí quan trọng trong ngôi nhà này.
Rồi cuối cùng thì cái bóng dật dờ của Mạnh cũng hiện ra trước mắt. Cu Tí phải dụi dụi vào mắt để nhìn lại, cậu bé sợ mình đói quá đến hoa cả mắt.
– “Anh…”, tiếng Thục Trinh thẫn thờ vừa nói vừa nhìn ra phía cửa. Đúng là anh Mạnh, nhưng sao anh khác thế, cách đây mấy tiếng đồng hồ anh còn phong độ trêu đùa cô ở trong bệnh viện cơ mà, mới chốc thôi mà trông anh tiều tụy xuýt chút nữa thì cô không nhận ra, đầu tóc rối bù, khuôn mặt bơ phờ bạc phếch vì bụi đường. Không thấy xe oto của anh đỗ ở bên đường đối diện cửa nhà, không lẽ anh đi bộ đến đây.
– “A… Bố đến rồi!”, Tiếng lũ trẻ ùa lên gọi bố. Không biết là chúng mong bố đến hay chỉ đơn giản mừng là bố đến chúng sẽ được ăn cơm.
…
Bữa cơm diễn ra trong yên lặng, khác hẳn với không khí vui vẻ những lần trước. Mấy đứa trẻ thấy thái độ của bố hôm nay không giống với mọi hôm nên cũng không dám đùa nghịch, chỉ yên lặng ăn rồi lên phòng học bài.
Ở dưới phòng khách, lúc này chỉ còn có Mạnh và Thục Trinh. Mạnh ngồi im không nhúc nhích ở chiếc ghế gỗ ngoài phòng khách. Từ lúc đến nhà Thục Trinh đến giờ, Mạnh vẫn chưa nói một lời nào.
Thấy thái độ của anh Mạnh, Thục Trinh đã khẳng định những điều nói trên báo là đúng. Cô không biết an ủi anh bằng cách nào, chỉ biết im lặng nhìn anh thôi.
Để phá vỡ không gian im lặng, Thục Trinh kể về cuộc đời mình, lần đầu tiên cô tâm sự về cuộc đời mình cho anh nghe, hy vọng anh sẽ tìm thấy một điều gì đó trong những gì cô đã trải qua:
– Em nghe người ta kể lại, lúc em chưa được 1 tuổi thì bố mẹ em mất vì tai nạn đường sắt. Em về ở với bà ngoại, nhưng vì bà ngoại quá già và yếu nên cũng không nuôi nổi em. Bà làm đơn gửi em vào trung tâm bảo trợ xã hội.
Ánh mắt Mạnh bắt đầu động đậy nhìn và nghe Thục Trinh nói. Thục Trinh nói tiếp:
– Em lớn lên ở cô nhi viện, đến khi em được 5 – 6 tuổi gì đấy thì người ta báo bà em mất, họ đưa em về chịu tang bà 3 ngày rồi lại đưa em lại. Từ đấy em không còn có người thân nào nữa, cứ vậy mà lớn lên trong sự đùm bọc và yêu thương của các mẹ, các cha trong viện. Năm em 18 tuổi, em hết tuổi ở cô nhi viện thì chuyển về đây sống một mình, căn nhà này là của bố mẹ em để lại cho em. Em học đại học, rồi đi làm, nhận nuôi mấy đứa trẻ. Giờ thì anh biết vì sao em lại nhận nuôi mấy đứa rồi chứ, vì em cũng là trẻ mồ côi, nên em hiểu được sự mất mát của những đứa trẻ không cha không mẹ nó lớn lao như thế nào. Hồi còn bé, chúng em, những đứa trẻ mồ côi trong cô nhi viện đã biết bao nhiêu lần em nhìn lên trời để chờ sao băng, hễ mỗi lần gặp sao băng là chúng em lại nhắm mắt ước mình có bố, có mẹ. Nhưng điều ước đó mãi đến lớn lên em mới hiểu là sẽ không bao giờ thành hiện thực.
Mạnh đã không còn vô hồn nữa, vẫn chưa nói gì nhưng đôi mắt đã đỏ hoe khi nghe Thục Trinh kể về cuộc đời mình. Có mấy lần Mạnh cũng định hỏi về gia cảnh của Thục Trinh khi thấy cô sống có một mình trong căn nhà này, nhưng Thục Trinh cứ ậm ừ không nói.
– Em biết, anh vừa trải qua một cú sốc lớn. Nhưng anh biết không? Anh không phải mất tất cả bởi vì anh vẫn có mẹ, bất kể người mẹ đấy là ai thì đó vẫn là mẹ anh.
Qua báo chí, Thục Trinh đã biết mẹ đẻ của anh Mạnh là ai rồi. Chỉ là cô không nói ra mà thôi.
Nghe Thục Trinh nói đến đây, Mạnh đứng phắt dậy, khuôn mặt bừng sáng như vừa tìm ra được việc mình cần phải làm lúc này. Cậu nhìn Thục Trinh đăm đăm:
– Phải rồi, anh phải đi tìm mẹ. Phải đi tìm mẹ thôi.
Thục Trinh mừng lắm, cô nở một nụ cười trìu mến với anh, thấy anh trở lại như xưa anh đã từng, cô rối rít theo anh:
– Vâng, anh đi tìm mẹ anh đi. Giờ này cô Hoa đang quét rác ở phố Lý Thường Kiệt. Anh đến đó tìm chắc chắn sẽ gặp.