Phần 31
“Loẹt xoẹt, loẹt xoẹt, loẹt xoẹt, loẹt xoẹt”.
Tiếng chổi tre của cô Hoa đều đều từng nhịp một trên đường phố, lúc này đã gần 11h đêm, đường phố cũng đã bắt đầu thưa người, đó cũng chính là thời điểm thuận lợi nhất cho những người lao công quét rác đường phố như cô Hoa làm việc. Đây không phải là việc chính của cô Hoa, thu nhập chủ yếu của cô là lao công theo giờ hành chính ở công ty Đẹp +, đây là công việc mà cô nhận làm thêm vào mỗi buổi tối để kiếm thêm thu nhập nhằm trang trải cuộc sống và dành dụm cho đứa con trai của cô học Đại học và sau này là du học.
Những chiếc lá khô, những mẩu rác linh tinh đủ loại ban ngày rụng xuống bao nhiêu được những người lao công như cô Hoa dùng một chiếc chổi tre rất to, có độ dài bám mặt đường gần 1 mét quét dồn thành một đống, mỗi đống cách nhau khoảng 20 mét. Khi quét xong một đoạn thì quay lại từ đầu xúc lên các xe rác, khi xe rác đầy thì đẩy về nơi tập kết rồi quay lại làm chuyến khác cho đến hết thì thôi.
Công việc nếu tính ra thì cũng không có gì vất vả và nặng nhọc, nhất là đối với một người thuần nông quanh năm chân lấm tay bùn như cô Hoa. Cái vất vả của nghề này chỉ là làm việc vào lúc đêm hôm khuya khoắt, nếu thời tiết bình thường thì không sao, nhưng những hôm nào mưa to gió lớn làm lá cây bết lại xuống mặt đường phải quét vài ba đường chổi chiếc lá mới chịu nhúc nhắc thay đổi vị trí, những đêm đông lạnh cắt da cắt thịt mà nằm trong nhà quấn chăn bông vẫn thấy lạnh vẫn phải hì hục ngoài đường, thì mới khô khổ một chút thôi.
Từ lúc nhận công việc làm thêm này đến nay cũng vài năm rồi, cô Hoa chưa có nghỉ buổi quét rác đêm nào, kể cả những hôm mưa bão, mà càng mưa bão những người như cô Hoa càng phải làm việc nhiều hơn, kể cả những đêm đông lạnh nhất của Hà Nội lúc nhiệt độ chạm đáy vài độ C, cô vẫn phủ bên ngoài mình một chiếc áo mưa mỏng để tránh gió, chứ tuyệt không thấy khó mà nghỉ. Ấy vậy nên cô được mọi người trong tổ quét rác của khu vực này quý mến lắm.
Mạnh đứng bên cạnh chiếc xe máy của Thục Trinh từ xa quan sát cô Hoa dễ chừng đến nửa tiếng đồng hồ rồi. Người phụ nữ lam lũ ở kia không phải là người đã nuôi lớn cậu nhưng là người đã sinh ra cậu, người làm cho cậu có mặt trên cõi đời này. Cảm xúc vô cùng khó tả, cậu không biết mình gặp mẹ sẽ nói điều gì đây. Mẹ vẫn bình thản làm công việc của mình chứng tỏ mẹ hoàn toàn không biết chuyện trao nhầm con, cũng phải thôi, mẹ chỉ sử dụng một chiếc điện thoại chỉ có chức năng nghe và gọi, mẹ cũng chẳng phải người biết sử dụng internet nên mẹ chẳng biết chuyện là phải rồi.
Không biết khi mẹ biết mình là con trai mẹ, mẹ sẽ như thế nào? Mẹ có nhận mình không? Mẹ có dành tình cảm cho mình giống như tình cảm của một người mẹ dành cho của mình không? Một loạt câu hỏi mang tính dự đoán vụt thoáng qua trong đầu Mạnh.
Rồi Mạnh lại nghĩ đến những vất vả mà mẹ đã phải trải qua để nuôi con của mẹ là Quang thành tài đến như bây giờ. Nếu người đó không phải là Quang mà là mình thì không biết mẹ có như vậy không? Có sẵn sàng bỏ quê hương lên Hà Nội kiếm sống để nuôi mình không? Chắc là có thôi.
Thấy mẹ đang thu dọn đồ sau khi hoàn thành chuyến cuối cùng, Mạnh từ từ dắt xe máy lại gần chiếc xe đạp mà mẹ vẫn hay đi dựng ở một gốc cây xà cừ to bằng hai người ôm rồi đứng chờ ở đó.
Khi cô Hoa vừa đi vừa ngửa cổ uống nước trong một cái chai Lavie nhỏ đến gần chiếc xe đạp của mình để chuẩn bị ra về thì cô bất ngờ vì người đứng cạnh chiếc xe đạp là cậu Mạnh, Giám đốc sáng tạo ở công ty của cô, cô ú ớ:
– Ớ, ơ… Cậu Mạnh, sao cậu lại ở đây?
Mạnh im phăng phắc, đứng như trời chồng nhìn mẹ. Đây không phải là lần đầu tiên cậu nhìn thấy mẹ, có thể nói là gặp hàng ngày ở trên công ty, nhưng đây là lần đầu tiên Mạnh nhìn mẹ bằng ánh mắt của một đứa con trai nhìn mẹ đẻ của mình.
Thấy Mạnh im lặng không đáp lại câu trả lời của mình, ánh mắt của Mạnh cũng thẫn thờ không linh hoạt giống mọi hôm, cô Hoa có chút lo lắng tưởng cậu Mạnh bị làm sao, nên cô hỏi lại:
– Cậu Mạnh! Cậu Mạnh! Hình như cậu bị làm sao à?
Thấy mẹ gọi tên mình, Mạnh kìm nén rồi bật ra một tiếng gọi giản đơn nhưng chứa đựng tâm tư của cậu vào lúc này:
– MẸ!
Cô Hoa nghe rõ mồn một tiếng Mạnh gọi “Mẹ”, cô ngó ra hai bên, rồi ngó đằng sau mình xem có ai không, có thể Mạnh gọi tên người nào đó mà không phải cô.
Thấy mẹ vẫn không đáp lời mình, Mạnh nói lại:
– Mẹ ơi!
Lần này cô Hoa khẳng định là người mà Mạnh vừa gọi chính là mình, bởi ở dưới gốc cây xà cừ này không có ai khác ngoài cô và cậu Giám đốc sáng tạo. Cô Hoa đương nhiên không thể hiểu chuyện gì đã xảy ra, cô cho là Mạnh đang gọi nhầm:
– Cậu Mạnh, cậu bảo sao cơ, sao cậu lại gọi tôi… là… Mẹ?
Mạnh tiến đến sát bên cô Hoa, đôi mắt cậu đã long lanh ngấn nước, chẳng nhớ nổi lần mình khóc gần nhất là bao lâu rồi nữa, Mạnh ôm chầm lấy mẹ một cái thật chặt, hai tay cậu bám vào lưng mẹ rồi ghì sát mẹ vào người mình:
– Mẹ ơi, con là con trai của mẹ đây. Con là con đẻ của mẹ đây.
Người cô Hoa bủn rủn, hai chân như muốn khụy xuống, tim đập thình thình vì bất ngờ được cậu Mạnh ôm chặt vào lòng. Nhiều đêm, cô vẫn thường nhớ lại cái lần đầu tiên cô gặp cậu Mạnh trong nhà vệ sinh ở công ty Đẹp +, lần đó như có một luồng điện chạy từ gót chân lên đỉnh đầu khi cô nhìn thấy khuôn mặt, nhìn thấy dáng người của cậu Mạnh.
Cái cảm giác gì đó mà cô không thể diễn tả được thành lời, cô thấy khuôn mặt của Mạnh rất quen thuộc, rất thân thương mặc dù mới chỉ lần đầu tiên gặp cậu ấy. Khuôn mặt ấy cứ ám ảnh cô đến mãi về sau này, để rồi cô vừa sợ lại vừa muốn nhìn thấy khuôn mặt ấy. Như có cái gì đó từ thế giới bên kia thôi thúc cô, bắt cô phải lại gần cậu Mạnh để nhìn khuôn mặt cậu ấy. Đến nay điều đó cô cũng chưa thể giải thích nổi:
– Cậu Mạnh, cậu nói cái gì tôi không hiểu. Con trai tôi là Quang cơ mà.
Vừa nói, cô Hoa vừa đẩy Mạnh ra khỏi người mình, cô mạnh dạn nhìn thật kỹ vào khuôn mặt của Mạnh, cái cảm giác run rẩy bồi hồi lần đó lại ùa về trong cô ngay lúc này, cô phải bám vào ghi đông xe đạp của mình để khỏi sụp xuống.
Mạnh bị mẹ đẩy ra nhưng cậu vẫn bám vào một cánh tay mẹ mà lay lay:
– Không, con mới là con đẻ của mẹ, con và Quang bị bệnh viện trao nhầm lúc mới sinh.
Lần này thì cô Hoa ngã thật, cô thụp xuống nền đất lạnh, lời nói của Mạnh cô nghe như sét đánh bên tai:
– Chuyện này… chuyện này… bệnh viện trao nhầm? Không thể nào? Sao lại như thế được.
Mạnh ngồi xuống theo mẹ, cậu biết, để giải thích cho mẹ hiểu không thể một hai câu là xong. Lúc mới đón nhận tin này, đến người như cậu cũng không thể bình tĩnh được huống hồ là mẹ:
– Mẹ, có phải mẹ sinh con vào ngày 13 tháng 6 năm… Tại bệnh viện đa khoa tỉnh Nghệ An không?
Cô Hoa lắp bắp:
– Phải rồi, thằng Quang sinh nhật vào ngày 13 tháng 6. Tôi sinh con ở bệnh viện đa khoa tỉnh Nghệ An.
Mạnh bình tĩnh gỡ dần những điều khó hiểu cho mẹ:
– Cũng đúng ngày ấy, mẹ Quyên cũng sinh con tại bệnh viện đa khoa tỉnh Nghệ An. Mẹ còn nhớ hôm con đưa mẹ ra sân bay đón Quang không? Lần đó con nói với mẹ là con cũng sinh ra ở Nghệ An, giấy khai sinh của con ghi rõ nơi sinh là bệnh viện đa khoa tỉnh Nghệ An. Mẹ hiểu ra chưa ạ?
Cô Hoa đang suy nghĩ về những điều Mạnh vừa nói, nhưng cô vẫn chưa thể thông được, vì vậy khuôn mặt cô đăm chiêu và không nói gì cả. Mạnh nói thêm:
– Rồi họ trao nhầm con cho mẹ Quyên nuôi, còn Quang là con của mẹ Quyên thì họ trao cho mẹ nuôi. Con mới biết được sự thật này lúc chiều nay.
Cô Hoa có vẻ như đã hiểu ra vấn đề, nhưng cô chưa thể chấp nhận sự thật này. Trong lòng cô, Quang là đứa con mà cô thương yêu nhất, dành cả đời mình để làm những gì tốt nhất có thể cho con. Rồi bỗng chốc, cậu Mạnh lại bảo Quang không phải là con của cô, mà chính cậu Mạnh mới lại là con của mình. Cô hoang mang vô cùng:
– Không thể như thế được. Không thể như thế được. Làm sao mà lại như thế được.
– Đúng là như thế đấy mẹ ạ. Kết quả xét nghiệm ADN đã khẳng định Quang là con của mẹ Quyên. Chuyện này mẹ có thể hỏi Quang là sẽ rõ.
Cách đây hơn một tiếng đồng hồ, điện thoại của Mạnh nhận được 3 kết quả xét nghiệm ADN mà người gửi không ai khác chính là… Quang.
Cô Hoa lập cập mở cúc áo ngực rồi móc cái điện thoại nhỏ ở trong túi ra, cô lẩy bẩy bấm số của Quang rồi đưa run run đưa lên tai chờ đợi bắt máy:
Một tiếng nói khô khốc ở đầu dây bên kia vang lên:
– Alô!
Nghe tiếng con, cô Hoa lắp bắp:
– Quang… Quang… đấy… hả… con? Cậu Mạnh… Cậu Mạnh đang… ở… cùng… với mẹ. Cậu ấy bảo là…
Cô Hoa chỉ nói đến đấy thì ở đầu dây bên kia, Quang đã ngắt lời:
– Cậu ta nói đúng đấy. Cậu ta mới chính là con đẻ của mẹ, còn tôi… tôi… bị người ta trao nhầm cho mẹ lúc mới sinh trong bệnh viện. Giờ tôi đã tìm lại được bố mẹ đẻ của mình rồi. Mẹ không cần lo lắng cho tôi nữa. Mẹ có con của mẹ rồi.
Tiếng nói bên trong khá to, vọng ra ngoài làm Mạnh cũng nghe được đoạn hội thoại vừa rồi.
Cô Hoa sững sờ, cô chỉ thiếu nước ngất đi nữa mà thôi:
– “Tút tút tút”, ba tiếng kêu cụt lủn vang lên báo hiệu người bên kia đã ngắt cuộc gọi.
– “Quang… Quang ơi!!! Quang…”, cô Hoa níu kéo gọi tên con đan xen với những tiếng “tút tút tút” vô hồn kia. Cô đã được xác nhận rằng Quang không phải là con đẻ, Mạnh mới là con đẻ của cô nhưng cô làm sao mà thích nghi ngay được cơ chứ. Cô nuôi thằng Quang không phải là ngày một ngày hai, mà là hai mươi nhăm năm dài đằng đẵng với biết bao nhiêu sự kiện đã diễn ra. Hai mẹ con đã trải qua biết bao nhiêu ngày tháng gian khổ mới đến ngày hôm nay. Làm sao chỉ một câu không phải là con mà chặt đứt được tình cảm mẹ con đây.
Mạnh phải xộc tay vào hai nách mẹ mà nâng lên nếu không thì mẹ sẽ nằm xoài ra đất mất:
– Mẹ ơi! Mẹ bình tĩnh lại đi ạ.
Phải mất một lúc lâu cô Hoa mới bình tĩnh trở lại, cô không khụy xuống nữa mà đã ngồi thẳng xuống được một mẩu rễ cây to mọc lồi lên mặt đất.
Thấy mẹ đã bình tĩnh hơn trước nhưng vẫn không thấy mẹ nói câu gì, Mạnh hồi hộp và lo lắng rồi lấy hết sức bình sinh để hỏi mẹ một câu mà đáng ra cậu không nên hỏi. Nếu câu trả lời của mẹ là “Không” thì có lẽ cuộc đời cậu sẽ thực sự mất hết, không còn sót lại bất cứ thứ gì:
– Mẹ có nhận con không ạ?
Câu hỏi của Mạnh làm cô Hoa như sực tỉnh trở về với thực tại, cô phải đối mặt với sự thật bày ra trước mắt, vừa rồi, cô chìm đắm trong hoài niệm về Quang, về những tình cảm của mình dành cho Quang mà quên mất, người đang ở trước mắt mình mới thực sự là một giọt máu, là khúc ruột của cô, nó là con nhưng chưa bao giờ nhận được tình thương, nhận được sự chăm sóc nào của cô.
Giờ thì cô đã hiểu tại sao mình lại có cảm giác bồi hồi mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt của Mạnh rồi. Khuôn mặt của Mạnh có nét hao hao giống với người chồng của cô, hoặc theo ý nghĩ tâm linh mà cô vẫn tôn thờ, đó chính là người chồng nơi suối vàng của cô đã mách bảo và tác động mỗi lần cô nhìn thấy con đẻ của mình. Chồng mất đã lâu quá rồi đâm ra có lúc cô quên mất khuôn mặt chồng, chứ nếu chồng còn sống cô sẽ có nhận định đó ngay từ lúc đầu mới gặp Mạnh.
Lần này, ánh mắt cô Hoa nhìn Mạnh đã thay đổi, không phải là sự sợ sệt và bồi hồi giống như trước kia nữa, mà đó là ánh mắt trìu mến của một người mẹ dành cho con trai của mình. Nước mắt cô rơi lã chã, nhiều giọt chảy xuống khuôn mặt gầy gõ, cô gật đầu rồi hai tay đưa lên áp vào má con:
– Hu hu hu!!! Có người mẹ nào lại không nhận con của mình chứ. Mẹ có tội với con. Mẹ có tội với con. Hu hu hu hu!!! Mạnh ơi! Tha thứ cho mẹ!
Cảm xúc kìm nén như lò xo bị ép tới tận cùng rồi bật ra, Mạnh như vồ lấy thân hình gầy gò của mẹ rồi ôm thật chặt. Nước mắt cậu cũng thành giọt mà rơi xuống nền vỉa hè thành phố:
– Hu hu hu! Mẹ!!!
– Con trai của mẹ!!!
Trời đã về khuya rồi đấy, lác đác lắm mới có ánh đèn của một vài chiếc xe máy thôi. Gió đêm xào xạc làm rơi rụng những chiếc lá vàng khô. Dưới gốc cây xà cừ to nhất trên phố Lý Thường Kiệt, bên cạnh chiếc xe đạp thồ và chiếc xe máy Air Blade là hai người, một già, một trẻ đang ôm nhau. Họ là mẹ con, họ vừa mới nhận ra nhau mặc dù người con trai đã 25 tuổi rồi.
Tình thân là chi? Thử hỏi cuộc đời đã ai cắt nghĩa cho trọn vẹn hai chữ “Tình thân”?
…
Thục Trinh ngồi ở dưới phòng khách, cô chăm chú nhìn vào màn hình chiếc laptop đọc lại các tin tức trên mạng về việc của anh Mạnh. Anh Mạnh đi cũng được khá lâu rồi, anh bảo đi rồi sẽ về. Mà anh về thì nhất định cô sẽ đợi. Mấy đứa nhỏ đang yên giấc trên tầng 2.
Cứ một chốc, một nhát, Thục Trinh lại ngó ra phía cửa chờ anh về.
Khi kim đồng hồ chỉ sang số 2 giờ sáng thì Thục Trinh thấy đèn xe máy rọi vào bên trong nhà mình, lập tức cô gập laptop lại rồi kéo cửa xếp sang hai bên để anh Mạnh dắt xe vào trong nhà luôn.
– “Khuya rồi sao em không ngủ trước đi? Mai còn phải đi làm?”, Mạnh nhìn Thục Trinh nói.
Thục Trinh quan sát kỹ lắm, cô thấy anh Mạnh đã hồi phục tư tưởng, khuôn mặt cũng không còn sự thẫn thờ như hồi chập tối qua mà trở nên hồng hào tươi tắn hơn, có thể nói là vẫn đẹp trai như ngày nào. Thục Trinh rót cho anh một cốc nước ấm, cô không trả lời câu hỏi của anh mà hỏi đến một chuyện khác:
– Anh có gặp được mẹ không?
Mạnh gật đầu, hai tay xoa xoa vào ly nước, hơi ấm từ trong ly tỏa ra, ngoài trời đêm cũng khá lạnh, Mạnh lại không quen đi xe máy nên tay có chút cóng cóng:
– Anh gặp mẹ rồi.
– Thế mẹ đã biết chuyện chưa anh?
Mạnh đầu đuôi kể lại cho Thục Trinh hết từ lúc gặp mẹ đến lúc hai mẹ con nhận ra nhau, cậu cũng không quên kể lại đoạn hội thoại mà cậu nghe mẹ nói chuyện với Quang trên điện thoại.
– … Sau đó anh và mẹ còn ngồi nói chuyện rất lâu ở dưới gốc xà cừ. Anh kể cho mẹ nghe về cuộc sống của anh suốt thời gian qua. Mẹ cũng kể lại cho anh nghe sơ lược về gia đình, về bố, về họ hàng nội ngoại của anh nữa. Mẹ nói mấy hôm nữa là hết tháng mẹ sẽ về quê ở hẳn, mẹ đã xin nghỉ làm ở công ty Đẹp + và chỗ làm thêm từ mấy hôm trước rồi. Vì đấy là kế hoạch từ lâu của mẹ, chờ cho đến khi cậu Quang xin được việc làm ổn định là mẹ sẽ về quê, mẹ sống ở trên này không quen. Nhưng giờ mẹ sẽ suy nghĩ lại xem có nên ở lại đây không vì vừa mới nhận lại anh, muốn dành thời gian ở bên anh nhiều hơn. À em biết không?
– Gì anh?
– Mẹ kể với anh là ngay từ lần đầu tiên gặp anh mẹ đã có cảm giác gì đó đặc biệt rồi nhưng không thể giải thích được.
– Đó là linh cảm của một người mẹ đấy anh ạ, cái này nhiều khi cũng không giải thích được được đâu.
– Anh cũng thấy thế. Rồi sau đó anh đưa mẹ về nhà trọ của mẹ rồi về đây.
Hai người im lặng một lúc rồi Thục Trinh lại nói:
– Hồi tối qua anh làm em lo quá, nhìn anh như kẻ mất hồn.
Mạnh nhớ lại cảm giác của mình từ lúc ở nhà bước ra:
– Lúc mới biết sự thật, anh rối trí lắm, cảm giác mình như rơi xuống đáy vực vì mất mát một cái gì đó to lớn thôi. Lúc đó anh chẳng suy nghĩ được gì cả.
– Thế giờ thì sao? Anh có mừng khi biết được mẹ đẻ của anh không?
Mạnh suy nghĩ một hồi rồi mới nói:
– Biết nói thế nào nhỉ? Anh mừng khi biết được anh là con mẹ Hoa. Nhưng thực sự anh cũng có chút hụt hẫng khi không phải là con của mẹ Quyên. Thực sự thì anh rất yêu quý bố mẹ nuôi của anh. Anh lớn lên trong tình thương vô bờ bến của họ.
– Con nào mà chẳng là con, bố mẹ nào mà chẳng là bố mẹ. Miễn có tình cảm với nhau là được anh ạ. Cứ như em đây này, ba đứa em chẳng bao giờ nghĩ chúng là con nuôi cả, chúng cũng biết em không phải là mẹ đẻ nhưng chúng vẫn yêu em như mẹ đẻ đấy thôi. Vậy nên anh đừng suy nghĩ phức tạp hóa vấn đề làm gì. Giờ anh nên mừng vì anh có 2 bố, 2 mẹ.
Một nụ cười mỉm trên môi Mạnh xuất hiện khi nghe Thục Trinh nói như vậy, rõ ràng cô ấy nói rất có lý, theo suy luận và theo chính trải nghiệm của cô ấy:
– Ừ, nên mừng mới phải chứ nhỉ? Nhưng anh vẫn thấy lo lo, cái cậu Quang kia hình như không muốn anh xuất hiện ở nhà nữa thì phải.
Thục Trinh mở trừng mắt:
– Sao lại thế được? Quang mới nhận lại bố mẹ, không lẽ định tính chuyện đuổi anh ra khỏi nhà?
– “Anh nghĩ là Quang đang tính như vậy”, Mạnh không chắc chắn lắm nhưng đoán là như thế với những gì cậu đã nghe được ngày hôm qua.
– Người có quyền làm điều đó là bố và mẹ anh chứ không phải Quang.
– Mà thôi, chuyện đó để tính sau đi.
Thục Trinh lo lắng, bởi nếu đúng là tên Quang kia có ý nghĩ như vậy thì anh Mạnh chắc chắn sẽ rất khó sống, kẻ danh chính ngôn thuận bao giờ cũng có điều kiện hơn để áp chế kẻ không được như mình. Hy vọng bố mẹ anh Mạnh sẽ đứng ra mà bảo vệ anh ấy:
– Vâng, giờ mình lên phòng ngủ đi anh. Mai anh có đi làm không?
Mạnh nghe Thục Trinh mời lên phòng ngủ, mừng húm luôn, quên luôn cả những lo toan đang đè nặng trong đầu, Mạnh nhìn Thục Trinh bằng con mắt nháy nháy:
– Mình lên… phòng ngủ? Không lẽ… anh… và em… ngủ… ngủ…
Thục Trinh với tay sang bên kia chiếc bàn uống nước, đập cái độp vào vai Mạnh:
– Ngủ… ngủ cái đầu anh ấy. Chỉ được cái nghĩ bậy bạ. Anh ngủ cùng với Cu Tí ở phòng bên phải, em ngủ cùng Minh Anh và bé Út ở phòng bên trái.
Mạnh chưng hửng khi nghĩ lại cái lúc mà mình thay quần áo cho Thục Trinh ở bệnh viện. Hơi hơi nhiều thịt một tí thôi, nhưng cứ phải gọi là nõn con nhà bà nà, ấn tượng nhất là mấy sợi lông lồn đen như vỏ quả bồ kết thòi lòi ra khỏi chiếc quần lót bé xíu.
Nhưng thôi, chuyện đó để sau đi, giờ hai người mới chỉ là bạn mà thôi.