Phần 32
Tại một quán café cách Công ty Đẹp + không xa, Tố Quyên nhấp một ngụm nước cam nho nhỏ rồi lo lắng nhìn ra phía cửa. Cô giấu không để Mạnh cũng như chồng mình biết cô có mặt ở đây. Người mà Tố Quyên muốn gặp vào lúc này chính là mẹ đẻ của Mạnh, cô Hoa. Vì không có số điện thoại của cô Hoa nên Tố Quyên phải nhờ Thục Trinh. Tố Quyên cũng không quên dặn dò Thục Trinh phải giấu Mạnh chuyện này. Bởi Tố Quyên muốn nói chuyện riêng với cô Hoa với tư cách là 2 người đàn bà, hai người mẹ.
Đúng giờ hẹn, cánh cửa kính đóng kín che bụi và tiếng ồn của quán café tự động mở ra vì có người bước vào. Thục Trinh đi đầu trong bộ váy rộng suông rộng hơn thân người một chút để che đi những khiếm khuyết của cơ thể mình, trên chiếc váy là họa tiết những bông hoa rất to. Theo sau Thục Trinh, dáng người nhỏ bé kham khổ, khép nép và lụi cụi vì không quen và hình như là chưa bao giờ cô Hoa bước chân vào những nơi như thế này. Cô ngó ngó nghiêng nghiêng nhìn mọi đồ vật bày biện trong quán, cũng là phán đoán xem người đã nuôi con của mình suốt bao nhiêu năm qua là ai. Chưa gặp nhưng bà cũng biết, đó hẳn phải là một người phụ nữ sang trọng và quý phái.
– “Thục Trinh, cô ở đây”, Tố Quyên đứng dậy gọi tên Thục Trinh vì mình ngồi ở một bàn góc phía trong cùng, sợ Thục Trinh không tìm thấy.
Thục Trinh nhìn cô Tố Quyên rồi quay lại phía sau nói với cô Hoa. Chẳng phải bây giờ khi cô Hoa là mẹ của anh Mạnh thì Thục Trinh mới thân với cô. Từ những ngày đầu tiên vào làm tại công ty Đẹp +, Thục Trinh vẫn thường hay nói chuyện với cô rồi. Lúc đầu thì cô Hoa cũng ngại vì khác nhau ở chức vụ và công việc, nhưng lâu dần thành quen, hai cô cháu vẫn thủ thỉ tâm sự với nhau nhiều chuyện đàn bà. Có rất nhiều bữa trưa mà giờ chẳng ai có thể nhớ được là bao nhiêu bữa nữa, hai cô cháu vẫn ngồi cạnh nhau ăn trưa, mỗi người xúc một hộp cơm:
– Cô Hoa, mẹ nuôi của anh Mạnh ngồi ở đằng kia.
Cô Hoa gật đầu, trên khuôn mặt cô không tỏ vẻ gì khác thường nhưng có ai biết trong lòng cô đang run lắm. Bởi cô không biết sẽ phải nói cái gì với người đàn bà quyền quý cao sang ấy. Cô rón rén từng bước chân theo bóng lưng của Thục Trinh mà đi.
Tố Quyên đã đứng dậy chờ sẵn, khi hai cô cháu Thục Trinh đến gần bàn, Tố Quyên chủ động dịch sang một bên rồi cô cũng chủ động cúi xuống cầm bàn tay gầy gò thô ráp của cô Hoa rồi nói:
– Chị là chị Hoa phải không?
Nhìn khuôn mặt khắc khổ của cô Hoa, ai cũng suy luận có lẽ cô Hoa phải hơn Tố Quyên đến một hai chục tuổi, nếu Tố Quyên gọi Hoa là cô cũng chẳng ai phiền lòng, nhưng thực ra cô Hoa hơn Tố Quyên có 2 tuổi mà thôi. Người nhà quê già nhanh đi lắm, nắng, gió và lam lũ làm người ta già nhanh đi nhiều. Không như Tố Quyên, sinh ra và lớn lên tại thành thị, chửa biết làm nặng bao giờ lại luôn luôn biết cách chăm sóc sắc đẹp của mình nên trẻ lâu là phải rồi.
Cô Hoa không dám cử động đôi bàn tay của mình, cô chỉ khẽ nhìn xuống bàn tay đen đúa gầy gò ấy, nó được bọc bởi một bàn tay mềm mại và trắng như ngọc, cô sợ mình cử động sẽ làm đôi bàn tay ngọc ấy bị đau:
– Vâng, tôi là Hoa. Chị là Quyên phải không? Tôi nghe nói cái Trinh nói chị muốn gặp tôi?
Tố Quyên kéo cô Hoa ngồi xuống một cái ghế rồi kéo sát ghế của mình vào rồi ngồi xuống:
– Vâng, em hôm nay là muốn gặp chị để nói lời cảm ơn đối với chị.
Thục Trinh ngồi cùng bàn nhưng không nói gì, chỉ chăm chú lắng nghe câu chuyện của hai người, một người là người mà không chỉ riêng cô mà đa số phụ nữ Việt Nam coi là thần tượng, quý bà Tố Quyên, một người mà cô hết sức quý mến từ trong tâm khảm của mình, cô lao công Hoa. Hai người đó giờ đều có một điểm chung, là anh Mạnh đều gọi là mẹ.
– Tối hôm qua tôi mới biết chuyện do Mạnh kể lại. Tôi bất ngờ lắm, tôi chẳng bao giờ nghĩ chuyện như vậy lại có thể xảy ra. Thực ra cả đêm qua tôi cũng nghĩ đến chuyện sẽ phải đi gặp chị để nói chuyện một lần, cũng là để nói lời cảm ơn chị. Nhưng… Nhưng… tôi không biết phải gặp chị như thế nào. May quá sáng nay cháu Trinh lại nói chị hẹn gặp tôi ở đây. Tôi… Tôi…
Cô Hoa ấp úng nghẹn ngào, sự thật Mạnh là con đẻ của mình, thằng Quang, đứa con mà cô dành cả cuộc đời để lo lắng ấy vậy mà lại là con của một người khác. Đúng là cuộc đời, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Thấy cô Hoa ấp úng, Tố Quyên nói đỡ lời:
– Chị ạ, mọi chuyện xảy ra vợ chồng em cũng là rất bất ngờ. Để em kể lại đầu đuôi câu chuyện cho chị nghe, chuyện tại sao vợ chồng chúng em biết được Mạnh không phải là con đẻ đến bây giờ có lẽ Mạnh cũng chưa biết. Chuyện này phải bắt đầu từ đứa con út của cháu Thục Trinh đây…
Thế là Tố Quyên đầu đuôi kể lại câu chuyện chồng mình phát hiện ra Mạnh không phải là con đẻ, các kết quả xét nghiệm ADN, chuyến hai vợ chồng về Nghệ An, rồi cô cũng nói rõ lý do tại sao lại chậm công bố thông tin cho những người trong cuộc được biết bởi vì sợ Mạnh quá sốc vì bất ngờ.
– “Thì ra chuyện là như vậy!”, Cô Hoa gật gật nhẹ đầu, cô đã thực sáng tỏ lý do vì sao mình và Tố Quyên lại có thể nuôi nhầm con của nhau.
– Vâng chị ạ, em nghĩ mọi chuyện đều có cái duyên và cái số của nó. Ơn trời là cả hai đứa con của chúng ta đều lớn khôn. Em rất cảm ơn chị đã vất vả nuôi cháu Quang khôn lớn và học hành đầy đủ được như ngày hôm nay. Em biết, chị đã phải rất vất vả mới lo cho cháu Quang học hành thành đạt.
Trong đầu cô Hoa là hàng loạt những hình ảnh về quãng đời đã qua như những thước phim chạy nhanh, những vất vả, những gian lao mà hai mẹ con cùng nhau phải trải qua vẫn còn nguyên vẹn như chúng mới chỉ xảy ra ngày hôm qua.
– Người mẹ nào cũng làm như tôi cả thôi. Chị cũng vậy mà, cũng lo cho cháu Mạnh được sung túc, học hành đàng hoàng. Người phải cảm ơn là tôi mới phải chứ. Tối hôm qua, Mạnh đã nhận tôi làm mẹ, thằng bé thật tình cảm. Nó không hề chê tôi nghèo.
Cái này thì Tố Quyên phải tự hào, vì đó là sản phẩm của cô:
– Vâng, Mạnh từ bé đến lớn luôn là một đứa sống tình cảm. Luôn yêu quý tất cả mọi người xung quanh. Hôm qua, lúc Mạnh đi gặp chị thì em cũng được Thục Trinh báo tin. Thực sự là em mừng lắm vì con nó biết suy nghĩ như vậy.
Nhắc lại chuyện hôm qua, lúc Mạnh buồn thảm rời khỏi căn biệt thự mà mình không thể ngăn cản, Tố Quyên lo lắng lắm vì sợ Mạnh xảy ra chuyện gì. Rồi cô nghĩ ngay đến Thục Trinh vì đoán Mạnh sẽ tới chỗ Thục Trinh. Lúc Mạnh tới nhà, rồi lúc Mạnh đi gặp mẹ và về, tất cả đều được Thục Trinh báo cho Tố Quyên biết.
Thấy cô Hoa không nói gì, Tố Quyên nói tiếp:
– Chị Hoa ạ, giờ chị em mình đều có 2 đứa con. Mạnh mặc dù không phải là đứa con do em sinh ra nhưng cũng là do em nuôi lớn, em coi Mạnh không khác gì con đẻ của mình. Và em nghĩ là đối với Quang thì chị cũng như vậy.
Cô Hoa gật đầu, không cần Tố Quyên phải nói thì cô Hoa cũng hiểu biết được chuyện này, thằng Quang không phải là con cô, nhưng đến tận giờ phút này cô vẫn không ngừng suy nghĩ về nó, vẫn quan tâm và lo lắng thậm chí còn hơn cả lúc trước. Nhưng đã hơn 1 tuần nay, cô chưa gặp con lần nào, cô vẫn ở trong nhà trọ đơn sơ của mình, có gọi điện cho Quang thì nó bảo nó đi công tác chưa về.
– Vâng, tôi cũng nghĩ như vậy. Chỉ mong hai anh em chúng nó đoàn kết, yêu thương nhau để những người mẹ như chúng ta không phải lo lắng.
Nghe cô Hoa nhắc đến chuyện này, không ai bảo ai nhưng Tố Quyên và Thục Trinh nhìn lên nhau, có lẽ cả người phụ nữ này đều linh cảm thấy việc này rất khó thành hiện thực, sự việc buổi chập tối ngày hôm qua tại căn biệt thự của mình, Tố Quyên đã thấy biểu hiện rất rõ của Quang là không chấp nhận làm anh em với Mạnh. Còn Thục Trinh thì biết qua những lời nói mơ hồ của Mạnh.
Tố Quyên nói:
– Vâng, em cũng hy vọng là anh em chúng nó đùm bọc lấy nhau.
Nói rồi, Tố Quyên mở cái túi LV của mình ra rồi lấy một túi vải vuông vắn đặt lên bàn, trên túi nilon có in hình của ngân hàng Vietcombank, Tố Quyên đẩy cái túi sang phía cô Hoa rồi nói thêm:
– Chị Hoa này, em biết hoàn cảnh của chị còn nhiều vất vả khó khăn. Em thì có điều kiện tốt hơn chị một chút. Vợ chồng em biếu chị ít tiền để chị trang trải cuộc sống, không phải làm những công việc nặng nhọc nữa. Chị em mình giờ cũng có tuổi rồi, mọi chuyện nên chuyển sang con cái nó lo. Cũng là tấm lòng của vợ chồng em muốn cảm ơn chị đã vất vả nuôi nấng Quang bấy lâu nay.
Tố Quyên không dám nói số tiền ở trong túi là bao nhiêu, bởi nói ra sợ cô Hoa sẽ không dám nhận. Tố Quyên muốn biếu cô Hoa nhiều hơn chứ không phải chỉ là 1 tỷ trong túi trên bàn, nhưng sợ nhiều quá cô Hoa sẽ nghĩ khác đi vấn đề.
Cô Hoa giật bắn mình vì biết cái túi trước mặt mình là tiền, không biết là bao nhiêu nhưng nhìn cái bọc to tướng thế kia thì chắc chắn không phải là ít. Cả đời cô chắc không bao giờ có được khoản tiền này. Tiền nhiều thật đấy, nhưng trong lòng cô Hoa lại không mảy may suy nghĩ đến nó, cô nói thật nhanh:
– Ơ kìa, sao chị làm thế. Tôi không dám nhận đâu.
Tố Quyên biết những người như cô Hoa, nghèo thật nhưng lòng tự trọng cũng rất cao, không dễ gì mà nhận ngay được, cô nài thêm:
– Chị, chị nhận cho vợ chồng em vui. Cũng không có nhiều nhặn gì đâu, chỉ là tấm lòng của vợ chồng chúng em muốn cảm ơn chị thôi.
Cô Hoa đẩy túi vải trị giá 1 tỷ về phía trước mặt của Tố Quyên rồi nhìn vào khuôn mặt quý phái ấy, lần đầu tiên trong buổi nói chuyện này, cô Hoa mới dám nhìn thẳng như vậy:
– Tấm lòng của vợ chồng chị thì tôi xin nhận. Nhưng còn tiền thì tôi không dám. Quang là con của tôi, tôi là mẹ, tôi làm những điều mà ai cũng làm cho con của mình. Cũng giống như chị, đã nuôi Mạnh vậy. Chúng ta không ai nợ ai, không ai phải cảm ơn ai cả. Số phận đã đưa đẩy tôi nuôi con của chị, chị nuôi con của tôi. Nếu cả đời này không ai biết được sự thật, có lẽ tôi cũng không bao giờ hối hận vì đã chăm lo cho Quang bằng cả cuộc đời tôi.
Tố Quyên cố thêm một lời nữa, là thật tâm mình muốn giúp đỡ cô Hoa, cả cuộc đời Tố Quyên đã giúp đỡ nhiều người, làm từ thiện không biết bao nhiêu mà kể, huống hồ là người đã vất vả nuôi dưỡng con mình thành đạt bấy lâu nay:
– Chị nhận đi mà, nhận cho em vui.
Tố Quyên nói đến đây thì cô Hoa bật khóc, cô bám hai tay vào tay vịn của chiếc ghế như muốn đứng dậy, cô kìm nén nói ra lời ruột gan của mình:
– Không! Tôi không thể nhận tiền của chị được. Tôi nhận hóa bằng tôi bán con hay sao!
Nói đến đây, cô Hoa cũng không đủ sức mà đứng dậy nữa. Cả ba người bên chiếc bàn nhỏ trong quán café im lặng, không ai dám nói thêm bất cứ một lời nào. Nhất là Tố Quyên, cái suy nghĩ của cô xuất phát từ cái thiện lành, điều đó không phải bàn cãi. Nhưng Tố Quyên không thể lường hết được mọi chuyện, hay đúng hơn, Tố Quyên không phải ở trong hoàn cảnh khốn khó giống như cô Hoa, nên cô không thể hiểu được tâm lý của một người mẹ như cô Hoa. Trong cuộc sống, có những điều không thể dùng tiền mà giải quyết, việc này cũng là một trong số những điều như vậy.
– “Vâng, em hiểu rồi, xin chị đừng buồn, cũng đừng trách vợ chồng em”, Tố Quyên cất bọc tiền vào trong túi xách của mình rồi nói.
Cô Hoa lấy gấu tay áo chấm chấm lên khóe mắt của mình rồi gật đầu. Cách Tố Quyên đưa tiền cho cô, lời Tố Quyên nói với cô khi đưa tiền đương nhiên cô Hoa hiểu đây không phải là chuyện mua bán, đây chỉ là tấm lòng mà thôi. Với mình thì số tiền đó là lớn, rất lớn, nhưng đối với một người như Tố Quyên thì chỉ là một số tiền rất nhỏ thôi.
Nhưng người trong cuộc thì nghĩ vậy, đơn giản thôi, nhưng còn miệng lưỡi thiên hạ, họ có hiểu sự việc này đâu. Nếu cô Hoa nhận tiền thì mọi người sẽ nghĩ cô ra làm sao, đặc biệt là Quang, nếu Quang biết cô nhận số tiền này thì nó sẽ nghĩ cô như thế nào, có thể nó chỉ thẳng mặt cô mà nói: “Bà đã bán tôi lấy tiền rồi mà”, điều đó là có thể lắm chứ.
– “Chị đừng giận vì chuyện vừa rồi, em cũng chỉ…”, Tố Quyên vớt vát khi thấy cô Hoa bật khóc.
Một hồi sau, cô Hoa trấn tĩnh, lấy lại tinh thần mới nói:
– Ý tốt của vợ chồng chị tôi hiểu mà, tôi không có ý trách gì vợ chồng chị. Điều tôi lo lắng nhất lúc này, đấy chính là thằng Quang. Tôi là mẹ nó, nên tôi hiểu tính cách của nó. Nó là đứa có nghị lực, biết ý thức được hoàn cảnh của mình và luôn có ý chí vươn lên. Nó luôn luôn mặc cảm với hoàn cảnh nghèo khó của gia đình và tự tin với những người hơn mình. Nhưng chính điều đấy mới làm tôi lo lắng nhất, giờ đây, khi Quang đã một bước trở thành một con người khác. Tôi lo cháu sẽ không giữ được mình, sẽ làm điều gì đó không đúng với những điều mà tôi đã răn dạy cháu.
Nói đến đây, cô Hoa nhớ lại cái cuộc điện thoại khô khan không tình nghĩa của cô và Quang lúc đêm hôm qua.
Còn Tố Quyên và Thục Trinh cũng có suy nghĩ của riêng mình. Đối với Tố Quyên, sự việc chiều hôm qua, trong tầm hiểu biết của mình, Tố Quyên có thể đoán ra chín mười phần lý do tại sao Quang lại làm như vậy, rồi tương lai Quang sẽ ra làm sao. Nhưng vì mới nhận lại con, cô không nỡ nặng lời mới nó.
Tất nhiên, những suy nghĩ của mình, trong lúc này, Tố Quyên không thể nói ra với cô Hoa, cũng như với Thục Trinh được. Mọi thứ chỉ là trong suy đoán, không có căn cứ của mình mà thôi. Cô gật đầu đồng tình với những nhận định của cô Hoa, người đã nuôi lớn Quang và đương nhiên là người hiểu Quang nhất rồi.