Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNungCom. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Truyện Sex: Hoa xương rồng – Full

Truyện Sex: Hoa xương rồng – Full


Phần 4

Một mình trong thang máy, bấm tầng 5 là tầng có phòng họp theo sự chỉ dẫn của em lễ tân vú to Ánh Hồng. Trong thang máy có một chiếc gương, Mạnh tự soi gương rồi chỉnh lại mái tóc uốn của mình một chút, tự nói với chính mình trong gương: “Đẹp giai có gì sai?”.
Nhưng hắn tự sướng không được lâu thì thang máy dừng lại ở tầng 3. Mạnh đứng lại ngay ngắn để làm dáng, biết đâu có một người đẹp nào đó lại đi chung thang máy với hắn thì sao. Ở cái công ty này, ngọa hổ tàng long không biết chừng.

Ha ha ha!!! Cuộc đời không biết đâu mà lần, không phải muốn mà được đâu nghe con. Người vừa gọi thang ở tầng 3 có thân hình vô cùng nhỏ nhắn, đó chính là Thục Trinh đáng yêu của chúng ta.

Mạnh há hốc miệng, mắt mở to chằm chằm nhìn vào người đứng ở phía bên ngoài thang máy, thân hình cô ta phải nói là chỉ nhỏ hơn cái cửa thang một chút. Đúng là ngọa hổ tàng long, ở cái công ty tên là Đẹp + này lại xuất hiện một “chú voi con ở bản Đôn”. Sự ngạc nhiên và lạ lẫm làm Mạnh không khép được mồm lại, ánh mắt cũng không rời đi chỗ khác.

Còn Thục Trinh thì sao? Đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy một tên đàn ông ngoác miệng ra khi nhìn mình. Biết là họ đang nhìn mình như một sinh vật lạ từ ngoài hành tinh đến đấy, biết là họ đang nhìn vào cái thân hình khổng lồ của mình rồi bỡn nhả đấy. Nhưng lâu rồi thành quen, Thục Trinh mặc kệ. Mặc dù nhìn cái anh chàng mà đối với cô chỉ nhỏ thó kia cũng đẹp trai, ăn mặc lịch sự như ca sĩ diễn viên điện ảnh, nhưng Thục Trinh cũng chẳng nghĩ nhiều. Bởi những người đẹp trai, mi nhon từ xưa cũng vậy, bây giờ cũng thế mà có lẽ sau này thì cũng nốt, chẳng bao giờ thuộc về mình.





Mạnh co rúm người lại ở góc trong cùng của thang máy khi thấy thân hình khổng lồ lừng lững bước vào trong. Cậu có cảm giác như mình là một chú nai tơ nhỏ, còn người phụ nữ vừa mới bước vào là một con gấu, rằng cái không gian chật hẹp này của thang máy như chính là hang động của con gấu đó. Rằng mình sẽ bị phanh thây xẻ thịt, bị nhai rau ráu trong một nốt nhạc.

Khi cả hai chân Thục Trinh đã nằm hoàn toàn trong thang máy, một cái rung lên dữ dội, có cảm giác như thang máy bị trĩu xuống một tí. Mạnh chỉ sợ rằng dây cáp treo thang máy sẽ bị đứt, hắn sẽ bị rơi không kiểm soát xuống dưới mặt đất. Đã sợ lại càng sợ hơn, Mạnh co rúm người lại bám vào tay vịn inox bên trong thang máy. Vẻ tự tin đẹp choai chuẩn soái ca thường ngày đã bay biến đi đâu mất, không dấu vết.

Thục Trinh định bấm lên tầng 5 nhưng không cần nữa vì đích đến của chuyến thang này cũng là tầng 5 rồi. Cô quay lưng về phía “con nai” ở đằng sau, chiếc váy liền thân có in hình các bông hoa to, lại rộng hơn so với kích thước cơ thể của cô một chút khiến cô khá thoải mái và có một chút xíu tự tin, bởi nó không làm lộ hai cái mông lồng bàn, không lộ vòng eo 96 và cặp ngực khổng lồ.

Khi thang lên đến tầng 4, có lẽ hô hấp của Mạnh đã được điều hòa trở lại. Hắn tự nhủ bản thân để lấy thêm bản lĩnh đàn ông: “Dù sao cô ta cũng là… đàn bà”. He he he, nghĩ thế, bản năng con giai trong máu của Mạnh trỗi dậy mạnh mẽ, bởi đã là đàn ông, không lẽ sợ đàn bà? Không, nhất định không. Trên đời này có rất nhiều nỗi sợ, nhưng cái duy nhất mà Mạnh không sợ chính là đàn bà. Bất kể to nhỏ lớn bé (ấy là nói về các bộ phận nhạy cảm), bất kể già trẻ (ấy là nói về tuổi tác), bất kể xinh như Ngọc Trinh hay xấu như Thị Nở, dạng gì Mạnh cũng không sợ. Huống hồ đây chỉ là một cô gái khổng lồ, nếu bỏ qua cái thân hình mà chỉ nhìn vào khuôn mặt thì cô ta cũng xinh, cũng dễ nhìn và có nét gì đó mà theo nhân tướng học phán rằng “phúc hậu” ấy chứ.

Mạnh “E hèm!” Một tiếng rõ to để lấy lại phong độ. Hắn mở lời chào trước bởi mình là đàn ông mà lị, nếu làm việc ở công ty này, thì chẳng chóng thì chầy cũng sẽ phải đối mặt thôi, chạy đâu cho hết nắng, Mạnh nói một cách rất từ từ, từng chữ một:

– Xin…

Thục Trinh từ từ quay người lại khi thấy người đàn ông phía sau nói chữ ‘Xin’.

Mạnh nói tiếp:

– “Chào…”, kèm theo đó là bàn tay phải giơ lên ngang đầu, mấy ngón tay cụp xuống móc lên giống như động tác móc lồn, miệng không quên mỉm cười thật tươi.

Lúc này Thục Trinh đã gần như là quay hẳn mặt lại phía đằng sau. Mạnh lại nói tiếp:

– Bé…

Khuôn mặt Thục Trinh tối sầm lại, tóc chỉ thiếu chút nữa là dựng ngược lên. Người đàn ông kia đã bắt đầu chạm vào nỗi đau của cô.

Và đến khi Mạnh phọt nốt ra câu chào gái quen thuộc của mình:

– Con… ặc ặc ặc!!!

Thì người hắn như bị ma làm từ từ rời khỏi sàn thang máy, lưng trượt theo tấm kính đi lên trên cao, hai chân hắn đã không chạm đất, giãy dụa vì ngộp thở, thì ra, một bàn tay của Thục Trinh đã tì vào cổ hắn rồi nhấc lên cao.

Mạnh vừa cố thở được tẹo nào hay tẹo ấy, mặt chuyển từ đỏ sang tái vì máu từ bên dưới không thể lưu thông qua động mạch cổ, hai tay hắn theo phản xạ đưa lên bấu chặt vào bàn tay đang bóp ở cổ mình như một gọng kìm, nhưng vô vọng, sức cậu ấm cả đời chưa phải làm việc nặng nhọc bao giờ trở nên quá yếu đuối trước cánh tay to như chân của Thục Trinh.

Mắt Thục Trinh hằn học nhìn chằm chằm vào con mồi trong tay mình, rít qua kẽ răng:

– Tôi có béo nhưng không phải là do xẻo thịt của anh đắp vào. Dám bỡn cợt hả?

Còn mắt của Mạnh thì sao? Toàn lòng trắng là lòng trắng, tai hắn không bị bịt nên vẫn còn nghe rõ những lời mà người khổng lồ vừa mới nói, hắn muốn thanh minh lắm, trong lúc mành treo sợi tóc, tính mạng chỉ tính bằng giây thế này, hắn có điên đâu mà không giải thích rằng ý hắn không phải như vậy, hắn đâu có ý định bỡn cợt gì cô nàng đâu. Nhưng khốn nỗi, làm gì có hơi mà giải thích đây, thành ra chỉ có tiếng: “Ặc ặc ặc” để minh oan.

Mạnh còn rất nhiều việc phải làm, còn có bà mẹ vô cùng xinh đẹp đang đợi hắn ở nhà để chữa ‘bệnh’ nữa cơ mà. Chết ở đây, trong một chiếc thang máy, dưới bàn tay của một cô gái hay sao? Không. Không thể thế được.

Đúng lúc đó, tiếng “Toong!” Vang lên, chuông thang máy reo vang báo hiệu là đích đã đến, cửa thang máy mở ra. Chính tiếng ‘toong’ ấy đã cứu Trần Quốc Mạnh 1 mạng sống, sau ngày hôm nay, mỗi lần nghe tiếng chuông thang máy, Mạnh sẽ phải cúi đầu, miệng lẩm bẩm câu “cảm ơn ân nhân đã cứu mạng con!”.

Thục Trinh từ từ thả lỏng gọng kìm rồi buông thật nhanh cổ Mạnh ra, và thế là, Mạnh ta rơi cái ‘bụp’ xuống nền thang máy, rũ rượi xẹo lơ một đống dưới đất. Hắn mặc kệ quần áo xộc xệch, tóc đã không còn vào nếp nữa, thở lấy thở để, có cảm giác mình vừa từ dưới địa ngục chui lên. Có ai đã từng nói, đứng giữa lằn ranh giữa sự sống và cái chết, giữa trần gian và địa ngục, giữa khoảnh khắc sinh – tử, con người ta sẽ trưởng thành lên một nấc chưa nhỉ?

Trước khi bước ra khỏi thang máy, Thục Trinh không quên dằn mặt một lần nữa:

– Từ nay trở đi, từ rày trở lại, anh còn gọi tôi là ‘bé con’ nữa thì đừng có trách bàn tay này vô tình.

Tim Mạnh đập liên hồi để bơm máu từ dưới lên trên đầu, bù vào khoảng trống thiếu máu nãy giờ, nghe câu dọa mà xuýt chút nữa thì són cả đái, đầu gật liên hồi như trúng tà, miệng lắp bắp nói chẳng đâu vào mới đâu, mà cô nàng khổng lồ kia chắc cũng không kịp nghe vì nói xong đã kéo đít lồng bàn đi mất tiêu rồi:

– Có các lồn cũng không dám nữa đâu!!! Xém chết!

Bước ra khỏi thang máy, Mạnh chỉnh sửa lại quần áo, đầu tóc cho gọn gàng. Hít một hơi thở sâu khi nhìn thấy một cánh cửa gỗ bọc da, trên đề biển: “PHÒNG HỌP”, miệng hắn lẩm bẩm:

– Hy vọng con voi con kia chỉ là lao công, mình mà làm ở đây không chóng thì chày cũng mất mạng với cô ta.

Đẩy cửa phòng họp ra, Mạnh xuýt chút nữa thì ngất tại cửa phòng, đứng hình, định quay ra luôn. Có tất cả 5 người ngồi ngay ngắn ở một vế bàn. Điều đặc biệt, người ngồi ngoài cùng bên mép phải không ai khác chính là “voi còi”, trông cô ta phải to bằng cả 4 người kia cộng lại.

Bỗng có một tiếng nói từ người ngồi chính giữa vang lên, đánh tan ý nghĩ muốn quay đầu bỏ chạy của Mạnh:

– Cậu đến phỏng vấn phải không? Mời cậu vào.

Không lẽ đến tận đây rồi lại vì sợ đàn bà mà quay về hay sao? Mạnh lấy hết can đảm của 25 năm qua cộng lại với nhau để tiến bước vào phía bên trong, làm trai cho đáng nên trai, sợ chi một ả đàn bà, với lại hắn nghĩ từ lồn trở đi, từ buồi trở lại không gọi cô ta là ‘bé con’ nữa, chắc cô ta cũng không bạo dâm, à quên, bạo lực đến độ vô duyên vô cớ là bóp cổ con nhà người ta đâu.

Mạnh len lén nhìn “voi còi” một cái rồi ngồi xuống cái ghế da đối diện với đám người phỏng vấn, nhìn người phụ nữ ngồi chính giữa, trông chắc cũng tràng trạc tuổi mẹ mình:

– Vâng, cháu đến phỏng vấn.

Kiều Huyền là người ngồi chính giữa, cũng chính là người nói vừa rồi, cô nở một nụ cười mỉm khi nhìn người thanh niên đang ngồi đối diện với mình:

– Tôi là Kiều Huyền, Tổng giám đốc. Ngồi cạnh tôi là chị Thu Thảo, Giám đốc Hành chính – Nhân sự. Đây là Kim Liên, Giám đốc bộ phận thiết kế. Bên tay phải tôi là Tuấn Anh, Giám đốc Marketing. Người ngồi ngoài cùng là Giám đốc truyền thông sản phẩm, Thục Trinh.

Vậy là bộ xương sống, lãnh đạo cốt cán của công ty đều tham dự cuộc phỏng vấn khẩn cấp, đặc biệt và chưa có trong tiền lệ công ty này. Bình thường, quy trình phỏng vấn sẽ không phải như vậy. Bộ phận nào cần tuyển nhân sự, nêu yêu cầu tuyển dụng, Phòng Hành chính – Nhân sự sẽ sơ tuyển vòng 1. Vòng 2 sẽ là Giám đốc các bộ phận định tuyển dụng phỏng vấn. Qua vòng này cũng chưa xong, còn phải qua vòng phỏng vấn của Tổng giám đốc Kiều Huyền nữa mới có quyết định cuối cùng. Ấy vậy mà hôm nay, đích thân Sếp tổng phỏng vấn, lại còn có sự tham gia của toàn bộ lãnh đạo công ty nữa.

Khi nghe Tổng Giám đốc giới thiệu nhân sự tham gia phỏng vấn đến đâu, người được gọi tên khẽ gật đầu như chào ứng viên, họ cũng manh nha đoán kẻ đang ngồi đối diện kia không phải dạng tầm thường, quy trình phỏng vấn không giống ai, nhìn đầu tóc và cách ăn mặc cũng phần nào đoán được gia thế rồi, nhưng cụ thể Mạnh là ai? Họ thực sự không biết, có lẽ người duy nhất biết chỉ có Tổng giám đốc mà thôi.

Thu Thảo, Giám đốc Hành chính – Nhân sự. Người phụ nữ lớn tuổi nhất trong số những người ngồi đây, có lẽ cũng sắp đến tuổi về hưu. Khuôn mặt già dặn, từng trải, góc cạnh, ánh mắt cú vọ, nhìn sâu rất dễ làm cho người ta có cảm giác sợ hãi. Ở con người này chứa đựng sự gì đó thâm sâu bí hiểm khó đoán định. Vị giám đốc này rất phù hợp với vị trí công tác của mình.

Người tiếp theo là Kim Liên. Người phụ nữ xinh đẹp thứ nhì ở đây, tuổi không còn trẻ nhưng không phải người già, Mạnh áng chừng khoảng 28 đến 30, na ná tuổi một “chị người yêu” của Mạnh ngày trước, cái hồi mới về nước cũng học đòi con nhà người ta muốn thử làm phi công lái máy bay. Kim Liên có một điểm đặc biệt thu hút ánh nhìn của Mạnh, đó là đôi bàn tay búp măng đẹp mê hồn, nó trắng và mum múp rất dễ thương. Đôi bàn tay ấy mà cầm chim sóc lọ thì khỏi phải nói rồi. Chỉ nghĩ đến đó thôi cũng làm Mạnh có chút hưng phấn. Người sở hữu đôi bàn tay ấy, làm trong bộ phận thiết kế, vẽ ra những sản phẩm thì khỏi phải bàn rồi còn gì.

Ngồi bên tay phải của Tổng giám đốc Kiều Huyền là một anh chàng đầu cua, khuôn mặt vuông vức nam tính, có phần nghiêm nghị. Là Tuấn Anh, Giám đốc Marketing. Mạnh không ấn tượng lắm với người đàn ông này, bởi chỉ có đàn bà mới thu hút được hắn thôi. Mạnh đâu phải bê đê chứ.

Người đẹp nhất trong số những người ngồi đây, với Mạnh không ai khác chính là người phụ nữ quyền lực nhất công ty, Tổng Giám đốc Kiều Huyền, khuôn mặt khả ái, chỉn chu. Tuổi trạc mẹ của mình. Xinh đẹp có vẻ không kém mẹ chút nào, dáng người thon thả nhưng bộ ngực lộ trên mặt bàn thì không nhỏ chút nào. Mạnh thầm có một sự so sánh giữa cô Kiều Huyền và bà mẹ Tố Quyên. Hai người kẻ tám lạng, người nửa cân. Cùng xinh đẹp, sang trọng như nhau. Nhưng thực sự mà nói, không biết người khác nghĩ như nào, nhưng đối với Mạnh, mẹ Tố Quyên có một điểm mà Tổng giám đốc Kiều Huyền không có, đó là sự quý phái, hay nói cụ thể hơn, đó là cái thần thái.

Đến người cuối cùng, là Thục Trinh. Mạnh run bắn người một cái khi nghe cô Kiều Huyền giới thiệu tên “voi còi”. À thì ra cô gái vừa bóp cổ mình trong thang máy tên là “Thục Trinh”, người và tên sao cách xa nhau và chẳng ăn nhập gì thế nhỉ. Không phải cô ta là lao công như Mạnh thầm ước, mà còn là Giám đốc Truyền thông Sản phẩm, một chức vụ không hề nhỏ và nằm trong thành phần ban lãnh đạo công ty.

Nghĩ đến đây thôi, chưa kịp chuyển sang phần suy nghĩ có nên đứng dậy xin phép ra về không thì Tổng giám đốc lại nói tiếp:

– Cậu tên là gì? Trình độ chuyên môn của cậu? Kinh nghiệm làm việc? Mong muốn tìm công việc như thế nào?

À, hóa ra đây là cách mà người ta phỏng vấn xin việc làm đó sao, Mạnh hít thêm một hơi thở sâu, tránh ánh mắt mình nhìn về phía Thục Trinh vì chỉ sợ nhìn thấy bàn tay cô ta thì tưởng tượng ra cái thòng lọng thít vào cổ, đành nhìn thẳng vào khe hở nhỏ ở ngực của cô Kiều Huyền, nhỏ xíu vì nó chỉ là khoảng cách giữa hai cái cúc áo sơ mi bên trong cái áo vest, nếu ngực nhỏ, áo sơ mi không bị căng ra thì sẽ không có khe hở này đâu:

– “Cháu là Trần Quốc Mạnh. 25 tuổi. Cháu học đại học bên Anh, chuyên ngành Tâm lý bán thụ động”, câu này là Mạnh học thuộc lòng từ hôm qua rồi. Giờ chỉ phọt ra thôi. Mạnh tiếp tục phần trả lời của mình: “Cháu làm việc gì cũng được. Miễn là có việc làm. Vì thực ra cháu… cháu… chưa bao giờ đi làm ở bất kỳ đâu cả”, lần này Mạnh thật thật thà thà kể khổ.

Cả 5 người đều nhìn nhau với ánh mắt khó hiểu, có lẽ trong đầu của họ có hàng loạt câu hỏi thắc mắc là tại sao mình phải ngồi đây? Phỏng vấn một kẻ chưa từng đi làm bao giờ, ờ thì rằng là mà, du học đấy, nhưng cái chuyên ngành mà hắn vừa nói thì có liên quan gì tới cái công ty chuyên về thiết kế đồ lót cho phụ nữ này chứ.

Bà Giám đốc nhân sự thay mặt cả đám người hỏi:

– Tâm lý bán thụ động là gì?

Trời, bà này hỏi câu nào không hỏi, hỏi câu khó trả lời quá vậy, nhiều lúc rảnh rỗi, Mạnh cũng vắt tay lên trán tự hỏi bản thân mình câu hỏi y chang như vậy. Nhưng đã 3 năm kể từ ngày cầm tấm bằng viết toàn bằng tiếng Anh ấy, Mạnh chưa bao giờ có câu trả lời cả. Cái này hắn cũng dự liệu trong đầu từ hôm qua rồi:

– Tâm lý bán thụ động, là một môn khoa học về tâm lý hết sức trừu tượng. Nó vừa là thật vừa là ảo, vừa là mông lung vừa là cụ thể. Nó nghiên cứu về những điều mà từ trước đến nay con người đã nghiên cứu. Nó rất là thế lọ, nó rất là thế chai. Nó có tầm quan trọng không chỉ với con người mà còn với con vật. Nó rất khó để giải thích…

Bỗng một tiếng nói từ phía voi còi phát ra:

– Thôi! Dừng lại. Anh nói cái gì vậy?

Bị cắt ngang, Mạnh cụt hứng độp lại luôn:

– Tâm lý bán thụ động. Cái này… nó rất là… trừu tượng, mông lung, mơ hồ…

Thục Trinh định nói gì tiếp thì Sếp tổng đưa tay cùng với một ánh mắt nhìn báo hiệu cô nên dừng lại. Rồi Kiều Huyền quay về phía Mạnh cắt ngang cái ba hoa chích chòe bờ lông bờ lăng:

– Được rồi. Cô hiểu rồi. Cháu không cần giải thích nữa.

Quay ngược trở lại phía Thục Trinh, Tổng giám đốc nói:

– Thục Trinh, cháu mô tả sơ lược về công ty cho cậu Mạnh nghe.

Vấn đề đối ngoại và phát ngôn là thuộc lĩnh vực của Thục Trinh phụ trách, nằm trong mảng truyền thông. Đương nhiên Thục Trinh sẽ phải nói rồi, mặc dù cô không có cảm hứng nói tại thời điểm này, nhất là sau những gì đã xảy ra trong thang máy, kẻ ứng viên nửa người nửa ngợm kia, đẹp trai thì đẹp trai thật, lại bằng tuổi với cô không hơn không kém, nhưng hắn dám xúc phạm đến tấm thân ngọc thân ngà của cô, bảo sao cô không có ác cảm được cơ chứ. Nhưng lệnh cấp trên cô không dám cãi, công việc mà cô đang làm mặc dù không phải là cái gì đó quá cao cấp, nhưng nó không chỉ nuôi sống thân hình ngót nghét tạ của cô mà còn là nguồn sống cho 3 đứa con thơ dại của cô ở nhà. Chẳng thể vì một gã đàn ông mà cô vứt bỏ nó. Thục Trinh nói:

– Công ty TNHH Thời trang Đẹp + hoạt động chủ yếu trong lĩnh vực thiết kế, sản xuất và phân phối thời trang dành cho phái đẹp. Trong đó sản phẩm chủ lực là đồ lót dành cho phụ nữ. Bộ phận thiết kế có nhiệm thiết kế và sản xuất sản phẩm mẫu do Kim Liên phụ trách. Sau khi có sản phẩm mẫu thì chuyển tới các nhà máy gia công sản xuất hàng loạt. Bộ phận Truyền thông sản phẩm do tôi phụ trách có nhiệm vụ quảng bá sản phẩm ra công chúng, tổ chức các hoạt động truyền thông, sự kiện để nâng cao thương hiệu của công ty. Anh Tuấn Anh phụ trách mảng kinh doanh, tức là phụ trách công tác phân phối sản phẩm tới các cửa hàng trong cả nước. Tóm lại quy trình hoạt động của công ty là như vậy. Trước mặt anh là tập tài liệu về công ty cũng như các sản phẩm mà công ty đã bán ra từ trước tới nay. Anh có thể cầm về nghiên cứu.

Mạnh nghe xong toát cả mồ hôi hột, không phải vì cái mô tả quy trình mà Thục Trinh vừa mới nói, cái đó với Mạnh đâu có quan trọng chi đâu. Cái làm Mạnh sợ chính là những lời nói đó được phát ra từ miệng của Thục Trinh, một khi đã sợ rồi thì cả đời đều sợ, Mạnh cứ có cảm giác khó thở và cổ mình như có cái gì đó từ từ thít lại. Bảo sao mồ hôi đít không chảy làm ướt cả cái quần lót Lacoste.

Thục Trinh nói xong thì bà Giám đốc Nhân sự tiếp lời:

– Đợt tuyển dụng này, Công ty tuyển những vị trí sau:

1. Bảo vệ làm ca theo ca 12 tiếng/ngày. Yêu cầu khỏe mạnh, biết võ thuật, tuổi từ 18 tới 65. Ưu tiên bộ đội xuất ngũ. Lương 6 triệu/tháng, bao ăn trưa.

2. Nhân viên phòng thiết kế. Yêu cầu biết tốt nghiệp chuyên ngành Mỹ thuật công nghiệp, có ít nhất 5 năm kinh nghiệm. Lương khởi điểm 15 triệu/tháng.

3. Nhân viên phòng kinh doanh. Yêu cầu: Nam. Tuổi từ 25 – 35. Chịu được đi công tác xa. Tốt nghiệp chuyên ngành Marketing. 3 năm kinh nghiệm trở lên. Lương 10 triệu/tháng cộng với thưởng doanh thu.

4. Nhân viên Truyền thông Sản phẩm. Yêu cầu tốt nghiệp chuyên ngành báo chí, truyền thông. Có kinh nghiệm ở vị trí tương đương ít nhất 5 năm. Lương 15 triệu/tháng.

5. Cuối cùng là… Giám đốc Sáng Tạo. Đây là một bộ phận mới mà Công ty đang setup từ đầu. Vị trí Giám đốc Sáng tạo có nhiệm vụ lên ý tưởng và định hướng về sản phẩm cho công ty. Đây là vị trí hết sức trọng yếu quyết định tới tương lai cũng như thành bại của các sản phẩm bán ra thị trường. Vì vậy yêu cầu hết sức khắt khe. 10 năm kinh nghiệm ở vị trí tương đương, đã từng làm việc cho các công ty thời trang lớn. Tốt nghiệp chuyên ngành thiết kế thời trang, mỹ thuật, am hiểu thị trường, sản phẩm và xu thế tiêu dùng. Giám đốc Sáng tạo là thành phần trong Ban lãnh đạo công ty. Ngoài mức lương cứng 30 triệu/tháng còn có các chế độ đãi ngộ tương xứng với vị trí.

Bà Thu Thảo nói cái vị trí thứ 5 mà vừa nói vừa nhìn Mạnh, giọng có vẻ châm biếm, ngụ ý rằng: “Mày không đủ trình đâu con trai ạ?”

Mạnh ta phân tích thật nhanh trong đầu theo các mục việc mà bà già nhân sự nêu. Lương vứt qua một bên đi, không thèm tính bởi nếu chiếu theo mức lương cao nhất của vị trí thứ 5 thì mới có là 30 triệu/1 tháng. Chưa bằng số tiền lẻ mà Mạnh luôn mang theo bên người, cũng chưa đủ một đêm đi xõa. Việc thứ nhất là bảo vệ, vừa rồi, đến một ả đàn bà còn có thể tóm cổ mình nhấc lên như một con nhái thì còn bảo vệ nổi ai chứ, bỏ qua đi à. Việc thứ 2 là nhân viên phòng thiết kế, cái này yêu cầu phải biết vẽ. Ôi giời, tưởng chuyện gì, dễ như địt, nếu Mạnh muốn vẽ con chó thì tức khắc sẽ thành con vịt, nếu vẽ voi thì y rằng sẽ ra chó, nếu vẽ… mà thôi, bỏ đi.

Việc thứ 3 là nhân viên kinh doanh, suốt ngày phải đi công tác, vậy thời gian đâu mà đi cua gái đây, bỏ nốt. Việc thứ 4 là nhân viên phòng truyền thông sản phẩm. Nghe cũng thích tai phết, nhưng không được. Nếu nhận việc này thì phải làm nhân viên của ‘bé con’, một lần gặp trong thang máy đã hút chết rồi, giờ nếu ngày ngày đêm đêm ở bên cạnh cô ta, không trêu chọc gì nhưng nhỡ chẳng may cô ta trượt chân một cái thôi, ngã đè vào mình cũng tan xương nát thịt rồi, chả dại. Cái cuối cùng, à ha!

Giám đốc, nghe oai phết nhỉ? Chức vụ lại ngang hàng với Voi còi, chỉ thấp hơn cô Tổng giám đốc xinh đẹp thôi. Được à nha. Chỉ tội… mình chỉ là con số 0 tròn trĩnh trong công việc. Nhưng mà không sao? Gì chứ đồ lót là sở trường rồi. Mỗi lần chơi gái, chẳng phải thú vui của Mạnh chính là vạch đáy quần lót ra nhìn lồn đó sao? Hàng trăm chủng loại đồ lót lớn – bé, mỏng – dày, hàng tàu – hàng nhập, hàng thường – hàng hiệu đều đã từng chiêm ngưỡng qua. Chưa kể, ở nhà, nếu không nhầm thì chính bà mẹ đáng yêu xinh đẹp như sư tử cái của mình cũng có hẳn một bộ sưu tập khổng lồ các loại đồ lót hàng hiệu trên thế giới. Thiếu gì nguồn tư liệu.

Chỉ có điều không biết cái chữ “Sáng Tạo” ở đây có ý nghĩa gì, nếu bảo sáng tạo kiểu địt mới thì OK ngay tắp lự, còn sáng tạo quần lót?, Mông lung đúng là như cái môn Tâm lý học bán thụ động của mình. Thây kệ. Cứ nhận cái thơm thơm này đã. He he he!!!

Cô Kiều Huyền sau khi nghe bà Thu Thảo nói thì nhìn vào Mạnh hỏi, đây hoàn toàn không phải là phỏng vấn xin việc, mà đúng ra là Mạnh đi chọn việc thì đúng hơn:

– Cháu thấy mình có khả năng làm vị trí nào?

Mạnh đáp rảo hoánh, mặc kệ những ánh mắt nghi ngờ của những người phỏng vấn:

– Giám đốc Sáng tạo. Cháu chọn vị trí này.

– Tốt! Cô đồng ý nhận cháu vào vị trí Giám đốc Sáng Tạo. Bao giờ cháu có thể bắt đầu công việc.

Sếp Tổng vừa nói dứt câu thì mọi ánh mắt của những người ngồi bên cạnh đổ dồn về phía mình. Không khó để Kiều Huyền biết được ý mọi người không phục quyết định vừa rồi. Không thể dễ dàng giao vị trí quá quan trọng mà giới trong nghề mới hiểu, đó là vị trí quyết định sự thành bại của một công ty. Đối chiếu yêu cầu thì Mạnh không đáp ứng được bất kỳ một tiêu chí nào cả.

Đáp lại mọi người, Kiều Huyền hơi nhướng mắt lên, đồng thời giơ tay lên ngang mặt báo hiệu mọi người không nên có ý kiến. Đây là công ty của riêng Kiều Huyền, cô là Sếp thực sự và có tuyệt đối quyền lực. Quyết định của cô không phải xin ý kiến của bất kỳ ai, không giống như trong công ty cổ phần, quyền hạn tương đương với số lượng cổ phần nắm giữ.

Mạnh đáp:

– Mai ạ.

– Giờ cháu có thể về, ngày mai bắt đầu đến công ty làm việc. Cô sẽ yêu cầu bộ phận Nhân sự chuẩn bị phòng làm việc cho cháu.

Nói xong, Kiều Huyền đứng dậy, vươn người ra phía trước với tay ra bắt. Mạnh cũng chẳng dại gì mà không bắt tay đáp lại cả. Ôi, bàn tay người phụ nữ đã luống tuổi sao mà mềm mại, mà mịn màng đến như vậy. Cầm vào rồi chỉ muốn nắn bóp mãi không dừng. Kia nữa kìa, khi cô Kiều Huyền cúi người xuống, khe hở chỗ áo rộng ra một chút để lộ phần gốc vú trắng nõn trắng nà kia kìa. Sướng chết đi được.

Ở chỗ đông người, Mạnh không dám có hành động gì quá đáng, chứ nếu theo phong cách của hắn, cô Kiều Huyền có bằng tuổi mẹ, chứ bằng tuổi bà ngoại hắn cũng đâu có ngại, miễn là còn địt được thì hắn còn thả thính. Buông tay cô ra, hắn tiếc rẻ nuốt nước bọt cái ực. Còn một bàn tay khác hắn cũng muốn nắm ngay lúc này, đó là bàn tay búp măng trắng nõn của Giám đốc bộ phận thiết kế, Kim Liên. Nhưng khi hắn giơ tay ra định bắt thì Kim Liên ngoảnh đi chỗ khác, trong ánh mắt hiện lên hai chữ: “Không phục”.

Danh sách các phần

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng