Phần 9
Buổi tối hôm đó về nhà, như thường lệ, ba người gia đình nhà Mạnh ngồi ăn cơm tối cạnh chiếc bàn ăn xoay to khủng bố. Cũng như thường lệ nốt, hai vợ chồng ông Đạt và vợ Tố Quyên ngồi một bên bàn, bên kia đối diện là Mạnh.
Theo như sự thống nhất của hai vợ chồng vào đêm hôm qua, Tố Quyên bắt đầu thực hiện kế hoạch “chữa bệnh 3 phút” cho con giai. Nghĩ thì dễ nhưng để thực hiện không hề đơn giản chút nào, không biết bắt đầu từ đâu. Không lẽ cứ sử dụng phương pháp thô sơ là trần truồng cho con nhìn để chim nó cửng lên. Rồi sẽ có một ngày như vậy, nhưng không thể vồ vập ngay được, phải từ từ dẫn dắt cuộc chơi, thô và lộ quá thứ nhất là mất hay, thứ 2 có khi lại thành ra cái phản tác dụng. Thằng Mạnh không phải là thằng không biết mùi đàn bà bao giờ, nó biết thừa là đằng khác. Ấy thế phải tâm lý chiến, phải từ từ thì củ từ mới nhừ được.
Ngay đến chuyện đơn giản là không mặc áo lót trong bữa ăn buổi tối ngày, Tố Quyên đã phải cắn răng lấy quyết tâm lắm mới làm được, nếu như không có sự động viên và mà một chút khuyến khích của chồng lúc ở trên phòng ngủ, có lẽ Tố Quyên đã lồng cái áo lót vào bên trong chiếc váy ngắn mặc ở ngoài rồi. Ông Đạt vừa rồi còn định nêu ý kiến là bỏ luôn cả quần lót nhưng không dám nói, sợ vợ sốc mà bỏ luôn kế hoạch.
Vú bên trong không một thứ gì che chắn, hình hai bầu vú tràn đầy và căng mọng bị cái phần ngực váy ôm sát, núm vú hằn lên nhìn rõ mồn một. Ông Đạt thỉnh thoảng lén nhìn vợ, rồi lại lén nhìn sang con trai xem nó phản ứng như thế nào. Rõ rõ ràng ràng, Mạnh cũng có những điều bất bình thường. Cậu thường quay mặt đi sang bên trái hoặc bên phải, tránh nhìn trực diện về phía mẹ, nhưng, mỗi lần đổi mặt trái – phải thì ánh mắt không thể không liếc qua bầu vú. Biểu hiện nhỏ thôi, nhưng không qua nổi mắt cú vọ của ông Đạt.
Còn Tố Quyên, cứ mỗi lần ánh mắt Mạnh liếc qua phần ngực của mình, tim Tố Quyên như đập mạnh hơn một chút, có cảm giác tê tê ở sống lưng. Nói gì đi nữa, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, lại là người chủ động làm việc này, nhưng đây là lần tiên Tố Quyên cố tình khoe thân thể của mình cho một người đàn ông ngoài chồng. Cảm giác ngoại tình xâm chiếm thật là khác biệt, nhất là chuyện “ngoại tình” này lại diễn ra ngay trước mắt chồng, hứng thú chồng hứng thú, thú vị đè lên thú vị.
Để thu hút ánh nhìn của Mạnh, Tố Quyên bắt chuyện:
– Mạnh, hôm nay đi làm buổi đầu tiên thế nào?
Ông Đạt cũng đặt đũa muốn nghe con nói về chuyện đi làm, nhưng hơn hết là muốn nhìn phản ứng của con khi bắt buộc phải nhìn vào mẹ để nói chuyện.
Mạnh kể lể sự tình:
– Tổng giám đốc yêu cầu con chủ trì vụ làm bộ sưu tập mùa Hạ. Mà con thì chưa biết bắt đầu như thế nào đây. Cái này mẹ phải chỉ cho con đấy.
Cả ngày hôm nay, Tố Quyên đã dành ra không ít thời gian vàng bạc của mình để nghiên cứu về cái gọi là Công ty TNHH thời gian Đẹp +, nơi con trai cô làm việc. Bởi cô biết chắc, mình phải là người đứng sau con trai, tư vấn cho nó thì nó mới tồn tại được ở cái công ty đó, mặc dù trong mắt Tố Quyên, công ty Đẹp + bé đến nỗi cô chẳng buồn để ý nữa.
– Đối với mỗi một công ty thời trang, ngoài các sản phẩm chủ lực, đại trà sản xuất thường xuyên trong năm thì đều đặn mỗi năm thường ra mắt các bộ sưu tập mới. Mục tiêu của việc ra mắt các bộ sưu tập mới không nằm ở lợi nhuận, nó nằm ở việc quảng bá thương hiệu công ty. Từ việc quảng bá này mà đẩy mạnh việc bán hàng. Đó là nguyên tắc.
Mạnh vừa ăn vừa lắng nghe, mắt vừa nhìn môi mẹ, vừa liếc xuống bên dưới để chiêm ngưỡng bộ ngực căng tròn trong áo bởi mỗi lần nói, mẹ đều chuyển động tay, có những động tác dang tay làm ngực ưỡn ra, như khoe bầu vú.
Tố Quyên nói tiếp:
– Vị trí của con làm là lên ý tưởng về bộ sưu tập, nó gồm có chủ đề, đối tượng khách hàng cụ thể. Từ đó mới ra được chất liệu, kiểu dáng và phương án truyền thông sản phẩm. Nói như thế, để con thấy được tầm quan trọng của cái ‘chủ đề’ trong bộ sưu tập. Cái này con phải tự nghĩ ra, mẹ không giúp được.
Mạnh cãi:
– Nhưng con biết nghĩ thế nào, con chưa hiểu gì về đồ lót của phụ nữ cả, nhìn thì… nhiều rồi… nhưng…
Tố Quyên xua tay:
– Nhìn thì nhiều nhưng chưa hiểu gì về đồ lót phải không?
Mạnh gật đầu trong khi ông Đạt tham gia vào cuộc trò chuyện:
– Thì em phải giải thích cho nó hiểu về đồ lót phụ nữ. Nó hiểu thì tự khắc nó biết phải làm gì.
Từ gợi ý của chồng, Tố Quyên nảy ra một cách làm rất hay, cái này gọi là nhất tiễn song điêu, vừa để con hiểu vấn đề chuyên môn, và đó cũng là một cách để cô “chữa bệnh” cho con. Tiện thế còn gì:
– Thôi được rồi, tí nữa mẹ sẽ chỉ cho anh hiểu về đồ lót phụ nữ.
Cái này hay à nha, Mạnh đang phân vân và cố gắng suy nghĩ trong đầu, xem mẹ chỉ bằng cách nào. Mẹ đương nhiên có nhiều đồ lót và am hiểu về nó, chỉ là cách mẹ chỉ thôi.
– Vâng.
Tạm gác chủ đề công việc sang một bên, ông Đạt hỏi thêm cho bữa ăn có phần thú vị:
– Này Mạnh, thế còn gì khác nữa ở công ty không?
Mạnh chống đũa suy nghĩ một hồi rồi ấp úng:
– Thực ra thì… có một chuyện. Hôm nay, con làm cho một… cô gái… khóc.
Ùi, tưởng chuyện gì, chuyện làm cho một cô gái có bầu mới là chuyện lớn chứ, làm cho một cô gái khóc thì là chuyện bình thường như cân đường hộp mứt.
Ông bà Đạt cùng dướn mắt lên nhìn con:
– Thật sao? Cụ thể hơn đi.
– Thì con… vô tình… vô tình… trêu cô ta, làm cô ta tức đến phát khóc. Mà con chưa có dịp để xin lỗi.
Nói về cách làm vừa lòng phụ nữ, có lẽ không ai qua mặt được ông Đạt, ông bố của cu Mạnh đây, ông nói ra kinh nghiệm của mình:
– Phụ nữ sinh ra là để đàn ông cưng chiều. Đến dùng một nhành hoa đánh phụ nữ cũng không nên nữa là.
Ông không nói vế sau của câu châm ngôn ngạn ngữ: “Nhưng dùng xà beng mà nện thì được”.
Bà Tố Quyên như hiểu ra điều gì:
– Có phải con thích cô ta rồi không?
Mạnh giãy nảy lên phản kháng:
– Không… Làm gì có chuyện đó… Mẹ… chưa gặp… cô ta đâu… cô ta…
Thấy con ấp úng, Tố Quyên càng nhận định phán đoán của mình là chính xác. Tưng đây tuổi đầu, có chuyện gì mà Tố Quyên chưa gặp đâu cơ chứ:
– Cô ta làm sao? Rất xinh… hay rất… xấu?
Tố Quyên nhấn mạnh từng chữ một càng làm Mạnh lúng túng. Thực ra Mạnh chưa có ấn tượng mạnh về việc xấu đẹp của Thục Trinh, cái làm cậu ấn tượng là quả bóp cổ:
– Không, cô ta không xấu. Mà cô ta… nặng… gần bằng… mẹ…
Ui giời tưởng gì, Tố Quyên nặng khoảng 50 kg, chuẩn người phụ nữ Việt Nam, nghe con nói đến đây thì Tố Quyên tưởng con nói đùa:
– Gần bằng mẹ có gì đâu…
Rồi Mạnh nói tiếp:
– … và con cộng lại.
Ông Đạt phun miếng cơm đang nhai dở trong miệng. Bà Tố Quyên tí nữa thì ngã ngửa người ra đằng sau:
– Uầy, nó là voi à?
Mạnh buồn rầu:
– Vầng, gần như thế. Cô ta còn… khỏe nữa.
Mạnh vẫn không dám kể chuyện ở thang máy, mất mặt lắm.
– “Và con trêu cô ta béo, thế nên cô ta mới khóc?”, Tố Quyên bênh vực phụ nữ.
– Con chỉ vô tình thôi. Chứ không có ý đấy.
– Mạnh này, mỗi người một điều kiện, một hoàn cảnh khác nhau, không ai giống ai. Con có biết là những người như cô gái ấy thường rất mặc cảm với thân hình của mình không? Họ thường có phản ứng rất dữ dội mỗi khi có ai đó đụng chạm vào khiếm khuyết của cơ thể họ, họ rất nhạy cảm với chuyện đó. Đừng có làm như vậy tội người ta.
Mạnh gật đầu cúi gằm mặt xuống dưới bàn ăn:
– Vâng, con hiểu rồi. Có dịp nào đó con sẽ xin lỗi cô ta.
Ông Đạt phân tích thêm cho đứa con trai thơ dại của mình nghe:
– Con biết phụ nữ đẹp là gì không? Không phải là thân hình cô ta, không phải là khuôn mặt cô ta như thế nào. Cái đẹp nhất của người phụ nữ chính là tâm hồn. Như mẹ con đây này.
Tố Quyên quắc mắt nhìn chồng:
– Thế anh chê em xấu người à?
– Không không không. Riêng em thì đẹp người đẹp cả tâm hồn.
Mạnh lẩm bẩm trong đầu:
– Vẻ đẹp tâm hồn! Vẻ đẹp tâm hồn. Lại có cả loại vẻ đẹp này nữa hay sao?
Bữa ăn cứ như vậy mà kết thúc, cả ba người đều mong bữa ăn này sớm kết thúc, để lát nữa, mẹ Tố Quyên sẽ chỉ dạy cho Mạnh biết thế nào là đồ lót?