Phần 101
20h30…
Bến Bạch đằng đêm thứ Năm nhộn nhịp, hai làn xe đông đúc nối đuôi nhau mắc cửi. Một chiếc Rolls – Royce chậm rãi rời khỏi làn xe đỗ lại trước Khách sạn Galaxy. Chiếc xe cập sát lề đường, ngay phía sau một chiếc xe chuyên dụng có ăng ten phát sóng trực tiếp của Đài truyền hình.
Người tài xế nhanh chóng bước xuống, mở cửa xe cho hai người bước xuống. Người đi trước là một người đàn ông bệ vệ mặc vest đen. Người phía sau là một thanh niên rất anh tuấn lịch lãm trong bộ vest ghi xám Armani thời thượng. Anh ta mỉm cười nháy mắt với người tài xế một cái, rồi bước theo chân người đàn ông phía trước.
– Xin lỗi… Anh phải dời xe xuống tầng hầm…
Người tài xế xe Rolls – Royce có làn da ngăm đen, chính là Hữu. Anh ta giả vờ thảng thốt ngạc nhiên hỏi:
– Ơ… Tại sao?! Chiếc xe kia đỗ được mà…
– Đó là xe của Đài Truyền hình…
– Vậy anh có biết chiếc xe này của ai không?! Giám đốc Đài Truyền hình muốn gặp ông chủ tôi còn phải xin hẹn trước hai tuần đấy…
– Chuyện này…
Minh nhếch miệng cười tủm tỉm đi sau lưng ông Khánh bước vào sảnh khách sạn. Bước qua cánh cửa gỗ kính pha lê, Minh thấy mình như lọt vào một thế giới khác… Nơi này không hổ là khách sạn duy nhất tiếp cận 6 sao tại thành phố. Từ không gian, quan cảnh bài trí, những bộ ghế, tấm thảm lót dưới chân đều xa hoa, lại không loè loẹt mà tôn lên sự sang trọng đẳng cấp. Đến cả mùi hương thoang thoảng trong không khí cũng làm người ta thoải mái dễ chịu.
– Xin lỗi… Khách sạn Galaxy hiện nay không tiếp khách…
Một người đàn ông từ bàn an ninh bước ra chặn trước ông Khánh và Minh. Ánh mắt anh ta nghi ngờ không ngừng quét khắp người Minh. Trên gương mặt anh tuấn của Minh còn vài vết đỏ ửng hơi sưng. Cơ thể anh ngoài mùi nước hoa rất nồng lại thoang thoảng mùi tanh của máu… Minh biết đó là sơ hở của mình, nhưng thời gian không cho phép anh chuẩn bị chu đáo hơn. Ngay cả bộ vest này cũng là của Quốc Hào, thư ký riêng của ông Khánh. Nước hoa cũng là của cậu ta…
– Tôi có việc gấp gặp Tứ lão…
– Xin lỗi. Tôi e rằng…
Người đàn ông định ngăn lại chợt thấy cái thẻ ưu tiên màu đỏ xanh đặc trưng trong tay ông Khánh. Hắn nhíu mày lùi lại, nói:
– Xin lỗi… ông chờ một chút.
Hắn lùi lại vài bước, ánh mắt vẫn không rời hai người, nói nhỏ vào bộ đàm đeo trên tai. Vài giây sau từ bên trong một gã đàn ông mặc quân phục bước ra.
– Xin mời ông đi qua cổng kiểm soát… Nhưng cậu ta phải ở bên ngoài…
– Đây là thư ký riêng của tôi… – Ông Khánh nhíu mày chỉ vào Minh nói. – Anh phải hiểu, một người như tôi không phải cái gì cũng chứa hết trong đầu được.
– Vậy… được rồi… Mời hai người vào đây.
Ông Khánh thản nhiên bước qua khung cổng rà soát kim loại. Minh cũng đi vào theo sau ông.
“Te…” – Cánh cổng sát đèn báo.
Minh thản nhiên giơ hai tay mình lên cho gã an ninh dùng thiết bị cầm tay kiểm tra khắp người mình. Đến phần dây nịt của Minh, cái máy lại kêu lên. Minh nhăn nhó cười khổ, đưa tay định tháo dây nịt có đầu khóa bằng kim loại ra thì người đàn ông đã lên tiếng:
– Không cần… Vậy được rồi…
– Hai người đi theo tôi…
Người đàn ông mặc quân phục đi trước dẫn đường, Minh và ông Khánh đi theo sau. Anh cố tình chen lên trước ông Khánh, đi sát phía sau người đàn ông. Anh ta vừa đi lại hơi cúi đầu như nhìn mũi giày của Minh phía sau… Ba người đi thẳng vào một hành lang nhỏ, Minh thoáng nhíu mày, hai cánh mũi loáng thoáng nhận được mùi hương bất thường. Ánh mắt anh nhìn về phía căn phòng phía trước có bảng tên Laundry.
– Đây là…
Ông Khánh ngạc nhiên vừa lên tiếng, thì bất ngờ người đàn ông phía trước quay phắt lại. Một khẩu súng ngắn có nòng hãm thanh chĩa thẳng vào hai người, siết cò. Không một âm thanh… Một ngón tay của Minh từ lúc nào đã chặn đứng sau cò súng của hắn. Cả người anh như chớp áp sát, đầu gối thúc ngược lên hạ bộ hắn.
“Ah…” – Tiếng hét đau đớn chưa kịp thoát ra thì miệng hắn đã bị Minh bịt kín.
Cánh tay trái Minh thật nhanh vòng qua cổ hắn, bóp quai hàm, gặt mạnh. Gã đàn ông hai mắt trợn ngược, cả người rũ xuống dưới chân Minh. Ông Khánh hai mắt mở tròn nhìn Minh không chớp. Sự việc xảy ra quá nhanh… Ông chưa kịp hoàn hồn thì Minh đã bẻ gãy cổ một gã quân nhân.
– Nhỡ… nhỡ có hiểu nhầm gì thì sao? Có thể gã chỉ rút súng uy hiếp chúng ta…
Ông Khánh vẫn còn nghi ngờ nhận định của Minh về việc cả tòa nhà này và Tứ trụ bị khống chế. Nếu vì hiểu nhầm mà giết hại một quân nhân, việc này sẽ vô cùng khó giải quyết.
– Thang máy hướng bên kia, tại sao hắn dẫn chúng ta vào đây?! – Minh hiểu nghi ngờ của ông, kiên nhẫn giải thích. – Hơn nữa… chú không ngửi thấy mùi gì trong không khí sao?!
– Mùi gì?! – Ông Khánh nghi ngờ hít hít mũi.
– Mùi máu… phát ra từ căn phòng đó…
Minh bước đến căn phòng, nhẹ nhàng gạt tay nắm, đẩy vào. Anh chỉ liếc mắt qua, liền quay lại nhìn ông Khánh. Ông Khánh lò dò tránh cái xác đàn ông chặn ngang lối đi, bước tới. Vừa nhìn vào cánh cửa ông liền há hốc rùng mình. Bên trong căn phòng là một đống hơn mười thi thể xếp chồng lên nhau. Trong đó cả nam lẫn nữ, tất cả đều mặc đồng phục của khách sạn, như vest đen cấp quản lý, áo dài của lễ tân, xanh xám của an ninh, còn có phục vụ… Mỗi người đều có những vết thương chí mạng trên đầu hoặc giữa ngực. Máu chảy lênh láng trên sàn nhà đã cô đặc sẫm màu…
Lúc này ông Khánh đã không còn lời nào để nói. Ông mím môi ánh mắt buồn bã nhìn thi thể một người đàn ông trung niên nằm gần bên dưới đống xác người chỉ lộ ra gương mặt tái nhợt. Đó là Nghiêm, Giám đốc của khách sạn này. Ông Khánh không những quen biết hắn, mà chính ông ký quyết định bổ nhiệm hắn làm vị trí Giám đốc. Không sai, Khách sạn Galaxy chuẩn 6 sao quốc tế duy nhất ở thành phố này là tài sản của Tập đoàn Hoàng Minh.
– Tiến hành theo kế hoạch…
Minh vừa kéo thi thể của gã đàn ông kia vào trong phòng, đóng cửa lại, quay sang nói với ông Khánh.
– Ta… Ta sẽ ở đây sao?!
– Vâng. Cháu nghĩ nơi này là an toàn nhất… – Minh nhìn đồng hồ, nói. – Trong 7 phút 30 giây nữa phía chúng ta sẽ tấn công vào… Cháu đã để lại ký hiệu bên ngoài để họ biết tìm đến chú ở đây… Cháu phải tranh thủ lên tầng 12.
Minh cởi áo vest, cởi bỏ giày. Anh lại lấy ra trong eo bụng chỗ dây nịt một mạch điện tử có viên pin AAA, dính trên khung kim loại. Chỉ có giấu những vật này ở đó mới có thể lừa gã đàn ông kia hiểu nhầm là thiết bị phát hiện ra đầu khóa dây nịt của Minh. Sau túi quần anh lại rút ra một gọng kính bằng nhựa, lắp vào, đeo lên mắt… Minh có một cái kính hồng ngoại nhìn trong bóng tối. Anh mở khay đạn khẩu súng của gã đàn ông, lại lục tìm trong túi hắn thêm 2 khay đạn đầy ắp, nhét hết vào người.
– Chú bảo trọng… Nhớ đeo đồ bảo hộ tai… – Minh nói, nhìn đồng hồ một lần nữa, quay người bước vào góc phòng.
– Nhưng đây là phòng giặt là mà… Phòng bếp phía bên kia… – Ông Kháng nói.
– Vâng, cháu nghĩ mình sẽ dùng cái ống đó để leo lên…
– Được rồi. Cẩn thận…
Ông Khánh nhìn theo Minh nhẹ nhàng leo lên chiếc xe đẩy đầy ắp vải drap giường, đu người lên mất hút trong cái ống. Cái ống này thông tất cả các tầng dùng cho phục vụ thả rơi các loại chăn drap cần giặt giũ xuống thẳng phòng giặt. Ông chép miệng, bước lại một cái máy sấy, nhún người leo lên ngồi. Lại rút trong túi quần ra hai cái nút cao su, nhét chặt vào tai.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
Hai mươi phút trước, tại một khoảng đất trống tối đen.
Sáu chiếc Mercedes 15 chỗ đen bóng đổ nằm im lìm trong bóng tối. Phía đối diện hơn 10 mét là một Rolls – Royce dòng Bespoke 6 chỗ ngồi, hai cánh cửa sau mở rộng hai bên. Xung quanh vây quanh xe là mười người đàn ông mặc quân phục chuyên dụng đen, nịt giáp chống đạn, trên tay là những khẩu M16. Họ là nhóm an ninh của quân đội được chính phủ cấp riêng cho ông Khánh.
Bên trong xe lúc này đối diện với Minh và ông Khánh là hai người đàn ông. Hữu ngồi ở vị trí lái xe phía trước, Quốc Hào ngồi bên ghế phụ tài cùng lắng nghe bàn tính kế hoạch phía sau.
– Phòng tiệc sảnh lớn ở tầng 12…
Người đàn ông lên tiếng chạc bốn mươi tuổi, tên Đoàn. Anh ta là Phó Giám đốc của Khách sạn Galaxy, được ông Khánh điều đến. Tối hôm nay may mắn vợ của Đoàn chuyển dạ, nên anh ta không phải ở lại trực. Anh ta mở cái máy tính xách đặt lên cái bàn xếp giữa bốn người… Trên màn hình là sơ đồ bố trí của tầng 12.
– Nơi đây là sảnh lớn… Đây là thang máy…
– Cái sơ đồ thiết kế này có mấy người nắm giữ…
Minh buột miệng hỏi. Anh đang nghĩ tới cái sơ đồ tầng hầm của khách sạn Grand Palace trong tay Lê Đức.
– Cái này đâu phải bí mật gì?! – Đoàn hơi ngạc nhiên nói. – Khách sạn Galaxy lúc khai trương hai năm trước đã gửi cả sơ đồ thiết kế sang Singapore dự thi Công trình Kiến trúc ấn tượng… Sau đó còn đưa lên cả Tạp chí Kiến trúc thời nay… Ai cũng có thể tìm ra…
– Vậy… có lối đi nào lên tầng 12 mà thoát được camera giám sát không?! – Minh hỏi tiếp.
Đoàn bóp trán, nhăn nhó nhìn ông Khánh, rồi lắc đầu:
– Không có… Làm sao một khách sạn chuẩn sáu sao quốc tế lại thiếu sót an ninh như vậy được?! Trừ phi…
– Lối thang máy đưa thức ăn… – Đoàn nhíu mày ngẫm nghĩ, miệng lẩm bẩm nói. – Nhà bếp khách sạn nằm tại tầng Trệt hướng đông… Cậu có thể đi lên bằng thang máy đưa thức ăn… Nhưng trong nhà bếp có rất nhiều người, chắc chắn cũng có những kẻ canh gác…
– Cho dù cậu có vượt qua được họ để lên tầng 12, thì sao chứ?! – Đoàn chỉ tay lên màn hình nói. – Lối vào duy nhất của sảnh tiệc là cái hành lang này. Dài mười tám mét, rộng sáu mét… Ở đó có rất nhiều an ninh canh gác… theo tôi nhớ lúc ban chiều trước khi tôi về nhà, là khoảng 50 người… Một mình cậu tôi e rằng… không thể nào.
– Nếu cắt nguồn điện chính thì sao?! – Minh nhíu mày nhẩm tính, hỏi.
– Cắt nguồn điện chính thì trong vòng năm giây máy phát điện tầng hầm sẽ hoạt động nguồn điện backup sẽ lên…
– Năm giây sao?! – Minh lẩm nhẩm suy tính…
– Nhưng chỉ cần nguồn điện ba pha bị cắt thì chẳng khác nào là báo động có kẻ đột nhập… Nguồn điện ba pha ở trung tâm thành phố hơn mười năm nay chưa bao giờ bị cắt bất ngờ, ngoại trừ trường hợp sửa chữa.
– Không thành vấn đề… Lúc đó cũng là thời điểm người của tôi ở bên ngoài tấn công vào… Tôi chỉ cần giải quyết đám người ở hành lang lối vào sảnh.
Người đàn ông cao lớn mặc quân phục bên cạnh Đoàn nhìn Minh với ánh mắt nghi ngờ… Hắn là Tùng, đầu lĩnh của nhóm an ninh bảo vệ ông Khánh. Hắn biết Thuận Minh là cháu ông Khánh, cũng là người của Hồng Bang. Nhưng có vẻ như cậu ta đang tự tin một cách ngông cuồng. Những kẻ làm an ninh cho lãnh đạo không ai là đơn giản.
– Nhưng từ sảnh tầng Trệt cậu bắt buộc phải đi qua cổng an ninh, cổng rà soát kim loại… không được mang theo vũ khí… – Đoàn vẫn cảm thấy không yên tâm, nói tiếp. – Mà họ không tiếp khách ngoài… cậu Minh có lý do để đến đó sao?!
Minh hơi nhíu mày đăm chiêu suy nghĩ. Đúng vậy. Anh sơ sót về vấn đề này… Khách sạn Galaxy hiện giờ đang ở trạng thái phong tỏa, không tiếp người ngoài. Dù bên ngoài họ vẫn giữ mọi thứ hoạt động như bình thường để che mắt. Nhưng để bước qua được cổng bảo vệ, ít nhất Minh phải có được một lý do hợp lý.
– Để tôi đi chung với Thuận Minh… Tôi có thẻ ưu tiên có thể ra vào các cơ quan cấp trung ương của chính phủ…
– Không được ông chủ… như vậy rất mạo hiểm. – Tùng lên tiếng can ngăn…
Minh mỉm cười nhìn Tùng. Qua cách xưng hô này anh có thể suy đoán ông Khánh đã mua đứt đám người này… Đám an ninh được chính phủ cử xuống vừa bảo vệ, vừa giám sát ông.
– Không cần bàn ra… Tôi cũng không phải xách súng xông trận. – Ông Khánh cười nhạt, xua tay nói. – Tôi muốn đích thân xác nhận việc này có đúng hay không?! Nếu vì một hiểu nhầm từ tin nhắn của ông Hiển, chúng ta lại mang theo vũ khí tấn công vào một cuộc họp mặt cấp cao tầm quốc tế… Chuyện sẽ vô cùng khó giải quyết êm xuôi được.
Minh gật đầu đồng ý với ý kiến của ông Khánh. Anh đã nhờ ông gọi điện cho Tứ lão nhưng điện thoại không kết nối được. Từ miệng ông, Minh cũng biết được chú Hiển chưa chết, nhưng bị thương rất nặng, mất cả hai chân. Nếu ông Định dễ dàng khống chế một toà nhà được bảo vệ nghiêm ngặt như vậy. Điều đó chứng minh ông ta có hậu thuẫn cả hai phía, quân đội và cảnh sát. Tình hình này Minh chỉ có thể dựa vào chính mình và những người có mặt ở đây…
– Ngược lại tôi muốn nhóm bọn anh mười người bọn anh nên cùng phối hợp với người Hồng Bang. – Ông Khánh nói.
Tùng nhìn ông Khánh, lại quay sang nhìn Minh, khóe miệng hơi co giật, nói:
– Ông chủ không nói đùa chứ… Phối hợp với họ?! Họ có khả năng gì để cùng chúng tôi phối hợp đây?!
Minh nhếch mép cười, nhìn Tùng giọng nửa đùa nửa thật nói:
– Theo ý tôi không nên gọi là phối hợp, mà là các anh gia nhập vào lực lượng của chúng tôi và đi theo mệnh lệnh của người dẫn đội Hồng Bang.
– Ha ha… Tôi có nghe nhầm không? – Tùng bật cười lớn, gương mặt đã hơi ửng đỏ nén giận.
Minh cười nhạt cũng không nói gì. Anh đẩy cánh cửa xe phía bên mình cho rộng ra… Ngoắt tay… Từ sáu chiếc xe mười lăm chỗ như năm cái quan tài khổng lồ chìm trong bóng đêm, chợt có một bóng đen bước nhanh tới. Từ vóc dáng lờ mờ hiện lên là một người đàn ông vóc dáng cao lớn… Mỗi bước chân anh ta đều mang lên âm thanh nặng nề như nện trong lòng mọi người. Từ bóng tối đen kịt, thân hình anh ta rõ dần trước ánh đèn của chiếc Rolls – Royce mở rộng cửa hắt ra. Đến lúc ánh sáng chiếu lên người anh ta, cả đám mười tên cảnh vệ của ông Khánh như lâm đại địch. Súng ống rào rào giương lên…
– Bỏ súng xuống… – Tùng ngồi trong xe bước xuống, nạt ngang.
Đám cảnh vệ có chút ngượng, hạ súng xuống. Người đàn ông vừa xuất hiện không ai khác chính là Huyết Phục Đao. Anh ta không lên tiếng, chỉ nhếch mép cười:
– Thật không tồi… – Tùng hai mắt sáng rực đi quanh người Huyết Phục Đao đánh giá.
Đám cảnh vệ cũng tụ lại vừa nhìn vừa xuýt xoa.
– Súng bắn tỉa M24 đeo vai… Glock 37 đeo nịt lưng, lựu đạn M67…
– Mẹ kiếp… Còn có áo giáp chống đạn Voron – 09, mũ chống đạn Navy Seal… kết hợp mắt kính hồng ngoại…
Mí mắt Tùng giật giật vẫn có chút không cam lòng, quay lại Minh nói:
– Rất ấn tượng… Nhưng anh đừng nói đây là trang bị đồng bộ của Hồng Bang chứ?!
Minh cười tủm tỉm không trả lời mà nhìn Huyết Phục Đao.
– À… không… – Huyết Phục Đao nói. – Do tôi chuyên bắn tỉa, thích gọn nhẹ thôi… Những người khác không phải như vậy…
Huyết Phục Đao quay lại đưa tay lên miệng huýt sáo. Ngay lập tức, sáu chiếc xe bật tung cửa, một đám người ồ ạt bước xuống… Trong bóng đêm tĩnh mịch họ dàn ra mười hàng thẳng tắp, nện bước tăm tắp đều đặn. Như một đội quân đen kịt xuất hiện từ địa ngục, áp lực vô hình ập tới làm đám cảnh vệ đứng quanh xe ông Khánh run rẩy sợ hãi.
Khi họ lần lượt lộ diện trước ánh sáng, cả đám người đều hít sâu một hơi… Một trăm người, đều sử dụng giáp, mũ cối chuyên dụng, lựu đạn đeo hông. Không như Huyết Phục Đao mà trong tay mỗi người họ đều là một khẩu M27 của đặc nhiệm Mỹ. Màu đen trên những khẩu súng lầm lì đen kịt còn thơm mùi giấy dầu làm đám cảnh vệ nuốt nước miếng ừng ực…
Nhưng điều làm mọi người sợ hãi không chỉ từ những trang bị tiên tiến trên một trăm Huyết Thủ Hồng Bang… Mà là luồng sát khí lẫm liệt vô hình từ trong cơ thể họ thông qua những món vũ trang hạng nặng kia toát ra làm đám người trong xe bất an. Nên biết, hiện giờ là thời bình, người trong quân đội tập luyện bắn súng vào bia là chính. Không mấy người trong số họ đã từng giết người. Còn đám Huyết Thủ Hồng Bang ai không phải ngụp lặn trong biển máu mà sinh tồn.
– À… Thật ra trên xe còn mười cây chống tăng FGM – 172 và hai cái tên lửa phòng không vác vai… tên gì nhỉ?! – Minh cười tủm tỉm nói.
– Strela 2… – Huyết Phục Đao nói.
Người đàn ông tên Tùng thất thần ngơ ngác nhìn hai người. Sợ anh ta hiểu nhầm, Minh liền xua tay giải thích:
– Số vũ khí này không phải là của chúng tôi. Chúng thuộc về kẻ có âm mưu tạo phản hôm nay… Chúng tôi chỉ là mượn “gậy ông đập lưng ông” mà thôi. Sau đêm nay, Hồng Bang sẽ nộp lại hết cho chính phủ…
Tùng gật gật đầu, lau mồ hôi trán, gương mặt vẫn chưa hết căng thẳng. Nhưng lời Minh nói tiếp theo làm anh ta muốn nhảy dựng:
– Nhưng chúng tôi còn có một thứ hay hơn… có thể làm màn chào mừng mở đầu cho cuộc tập kích.