Phần 90
7h30 sáng hôm sau…
“Reng… reng…”
Tại căn biệt thự to lớn quen thuộc sơn màu trắng, trong phòng ngủ, ông Khánh còn đang ngủ thì điện thoại reo vang… Ông dụi mắt ngồi dậy có chút bực mình, cầm điện thoại lên. Hơi ngạc nhiên nhận ra số của Quốc Hào, ông Khánh bấm nhận cuộc gọi.
– “Xin lỗi ông chủ… Nhưng chuyện này rất gấp…” – Giọng Quốc Hào có chút căng thẳng.
– Cậu nói đi…
– “Tôi vừa tìm ra lý lịch thật của Anh Thư… cô thư ký riêng của Hoàng Minh trước đây. Vừa rời Tập đoàn tuần trước… Cô ấy tên thật là Huỳnh Ngọc Anh Thư, là con gái út của ông Huỳnh Quốc Định”.
Ông Khánh lặng im, lòng trầm xuống. Ra đây là con bài tẩy của lão Định đặt bên cạnh Hoàng Minh. Từ kinh nghiệm của mình ông lập tức liên tưởng đến Khánh Phương ngày xưa đã tiếp cận mình như thế nào. Nếu ông thực sự chết trong vụ nổ kia hoặc chết vì muôn vàn phương pháp khác của lão Định, Hoàng Minh một mình nắm cả gia sản khổng lồ… Anh Thư với nhan sắc hoàn mỹ và cái đầu siêu việt sẽ không khó khăn chinh phục Hoàng Minh. Mang trong người dòng máu ngoan cường của lão Định, Anh Thư có thể nói là lá bài sắc bén trí tuệ hơn Khánh Phương gấp nhiều lần. Ông thoáng rùng mình, lần đầu tiên trong đời ông thấy sợ hãi một người đã chết.
– Ý cậu là Anh Thư có thể muốn trả thù sao? Nhưng Hoàng Minh bây giờ ở đâu chính ta còn không biết… – Ông Khánh nói, giọng đều đều nhẹ nhõm chẳng xem vào đâu.
– “Sáng hôm qua Anh Thư đã trả lời phỏng vấn trực tuyến một tờ báo…” – Giọng Quốc Hào nói giọng có chút kích động bất thường. – “Cách trả lời của cô ấy khá mập mờ… Tôi nghi ngờ Anh Thư đang muốn câu dẫn Hoàng Minh ra khỏi hang…”
– Có thể sao? – Ông Khánh có chút không tin, hỏi lại.
– “Tôi nghĩ là khả năng này rất cao… và… và…” – Quốc Hào có chút ấp úng…
– Sao?
Ông Khánh hơi ngạc nhiên, hỏi lại. Trong trí nhớ của ông, Quốc Hào luôn là người điềm đạm bình tĩnh.
– Không giấu ông chủ… Anh Thư là… Bạn gái của tôi…” – Giọng anh ta nghèn nghẹn, nói. – “Nhưng tôi chỉ vừa phát hiện ra lý lịch cô ấy vài ngày nay thôi”.
– “Và sáng nay… cô ấy rời đi… có để lại một lá thư cho tôi… Cô ấy nói mình cần làm một việc quan trọng, có thể không trở về nữa… Tôi e rằng…”
– Nhưng tôi không có cách nào tìm ra vị trí của Hoàng Minh! – Ông Khánh ảo não nói.
– “Tôi có thể… Hai ngày trước, sau khi tìm được lý lịch của Anh Thư… Tôi đã lén cài một phần mềm giám sát chạy ngầm trong điện thoại cô ấy…”
– Nhưng… nếu điện thoại tắt thì sao? – Ông Khánh hỏi.
– “Sẽ không… Ông đã nghe qua vụ Facebook bị kiện vì nghe lén người dùng chưa ạ?” – Giọng Quốc Hào có chút phấn khích.
Anh ta luôn như vậy khi nói về các vấn đề liên quan đến học thuật. Không đợi ông Khánh trả lời, anh ta nói tiếp:
– “Facebook chỉ thừa nhận là nghe lén người dùng khi app đang chạy ngầm thôi. Sự thật còn hơn xa như vậy… Người sáng lập Facebook từng học tại Harvard và để lại không ít công trình nghiên cứu được bí mật lưu trữ.”
– “Phần mềm giám sát này do một sinh viên Harvard nghiên cứu sử dụng cùng một nền tảng như Facebook”.
– “Sau khi bẻ khóa hệ thống, cấp quyền toàn bộ… thì dù người dùng có tắt điện thoại, nó vẫn có thể can thiệp vào hệ thống, giữ CPU của điện thoại vẫn tiếp tục hoạt động một cách âm thầm và truyền tín hiệu đi… Chỉ trong trường hợp nguồn điện bị tháo dỡ, hết pin hoặc điện thoại hoàn toàn phá huỷ thì tín hiệu mới ngừng phát đi…”
– Rất tốt… Anh tiếp tục theo dõi… Khi Anh Thư đến nơi thì báo địa điểm cho tôi… – Ông Khánh nói.
– “Ông chủ… nếu… có khả năng… xin ông cho cô ấy một đường sống…” – Giọng Quốc Hào nghèn nghẹn lo lắng.
– Được… Tôi hứa với cậu.
Ông Khánh tắt điện thoại. Ông nhíu chặt hàng lông mày đi qua đi lại trong phòng. Tình hình hiện nay rất căng thẳng sau vụ ông Hiển đột kích thất bại vừa rồi. Nhân thủ của Hải Đường bang bị tiêu diệt hơn ba mươi, bắt giữ hơn 120 người, nhưng nhóm cao tầng đầu não và cả người Sinthavong đều trốn thoát. Cảnh sát cũng không tìm được kho thuốc nổ của bọn chúng.
Tứ lão đang rất bất mãn. Nếu Hoàng Minh lúc này lộ diện, khả năng rất cao là bị bắt về tế cờ chịu tội. Nhưng nếu ông không hành động gì thì đứa con trai duy nhất này rất có thể bị ám toán thành công. Ông Khánh mím môi, bấm điện thoại gọi đi. Chỉ vài giây bên kia vang lên một giọng nói trầm ấm:
– “Chào chú… Cháu nghe đây…”
8h35 sáng cùng ngày…
Một chiếc ô tô đen rẽ vào tầng hầm bãi xe của một khu thương mại tại Gò Vấp. Anh Thư ngồi ở băng ghế sau nhìn quanh ngạc nhiên, hỏi:
– Anh đưa tôi đi đâu?
– Chưa đến đâu… Kiên nhẫn một chút… Bây giờ chúng ta đổi xe…
Người đàn ông vừa nói, vừa đánh lái cho đầu xe rẽ vào một ô trống, đỗ lại. Hắn ta bước xuống, mở cửa sau phía Anh Thư đang ngồi, chờ nàng bước xuống, rồi dập cửa lại. Hắn kéo mũ thấp xuống, ánh mắt đảo quanh bắt đầu bước đi, để Anh Thư lẽo đẽo đi phía sau.
Cũng không quá xa, cách hai hàng xe, người đàn ông liền dừng lại trước một chiếc xe van màu bạc. Hắn mở cửa kéo bên hông xe cho Anh Thư bước lên… Nàng vừa ngồi xuống thì gã đã nói:
– Vui lòng hợp tác tôi cần kiểm tra túi xách của cô…
– Anh nói cái gì? – Anh Thư ngạc nhiên hỏi lại.
– Cô không nghe sai đâu… Vì an toàn của cậu Minh, tôi không thể làm khác được…
Anh Thư ra vẻ hậm hực, đưa cái túi xách cho gã. Trước ánh mắt tức giận của nàng, hắn đổ tung mọi thứ lên chiếc ghế bên cạnh. Điện thoại của Anh Thư hắn mở lên lại tắt nguồn đi. Đến cả hộp phấn, son môi, khăn giấy hắn cũng mở ra xem… Rồi lại rút trong túi quần ra một thiết bị lạ mắt bắt đầu dò xét khắp chiếc túi xách da. Những tưởng đã xong, gã đàn ông lại nói:
– Tiếp theo cô có hai lựa chọn… Một là để tôi soát người cô, hai là tôi đứng ngoài này… cô cởi quần áo truyền ra… tôi kiểm tra xong cô có thể mặc lại.
– Hừ… Tôi chọn cách thứ ba… Tôi đi về…
Anh Thư giận dữ đến đỏ mặt. Nàng vùng người muốn bước xuống xe, chợt dừng sững lại… Trước ánh mắt sợ hãi của Anh Thư, một lưỡi dao sáng loáng lạnh lẽo đang kề sát vào mặt nàng.
– Tôi biết cô là người cậu Minh thích… Nhưng tôi chỉ là người thi hành nhiệm vụ… Tôi lại không thích nhiệm vụ thất bại.
Anh Thư thật không tin nổi mình lại lâm vào tình huống này. Dĩ nhiên nàng giả vờ đòi về để ép hắn phải nhượng bộ thôi. Nhưng bây giờ Anh Thư mới nhận ra đây nào phải là một buổi gặp gỡ thông thường, mà là một vụ bắt cóc. Mà chính nàng tự dâng mình lên thành nạn nhân.
– Anh đóng cửa lại… – Anh Thư bực tức gắt lên.
– Được…
Cánh cửa đóng lại. Anh Thư hậm hực lui ra hàng ghế sau, tránh tầm nhìn từ cửa sổ bắt đầu cởi quần áo. Hôm nay nàng mặc một chiếc váy dài hai dây cũng không rườm rà. Rất nhanh, nàng cởi chiếc váy ra, kéo cửa sổ đưa ra ngoài.
– Áo ngực, quần lót…
– Anh điên rồi… – Anh Thư rít lên.
Gã đàn ông chỉ im lặng không trả lời, cũng không thương lượng. Anh Thư nghiến răng cam chịu, cởi nốt hai mảnh còn lại. Nếu không phải còn mục đích khác, có lẽ đã nàng sống mái với gã đàn ông này. Tay che ngang ngực, hai chân khép chặt cố che đi cơ thể trần truồng của mình, Anh Thư đưa hai mảnh đồ lót ra ngoài. Chỉ vài giây sau tất cả quần áo được gã trả lại, còn kèm theo một câu nói vọng vào…
– Cảm ơn đã hợp tác…
– Hừ… – Anh Thư hậm hực mặc lại quần áo, vừa nói vọng ra ngoài. – Thiết bị định vị không nhất thiết là cài lên quần áo đâu… Tôi vẫn có thể dán lên giữa ngực đấy…
– À… Nhưng cô không có… Tôi có thể thấy được…
Không để Anh Thư thắc mắc đặt câu hỏi. Gã đàn ông bên ngoài áp cái điện thoại của hắn lên trên mặt kính xe… Màn hình điện thoại đang chiếu cảnh tượng bên trong xe rõ mồn một, có cả hình ảnh cô nửa thân trần trụi đang ngồi chết trân miệng há hốc. Anh Thư mặt đỏ bừng nhìn lên trần xe, nhận ra ở vị trí bên cạnh hốc hơi lạnh có một lỗ nho nhỏ.
– Anh… Khốn kiếp… – Anh Thư tức giận rít lên.
– Xin lỗi… Nhiệm vụ tôi phải như vậy. Không chỉ trên người cô, ngay cả nếu cô ném cái gì xuống sàn xe… tôi cũng phải phát hiện ra.
Hai phút sau chiếc van xám bạc rời khỏi Trung tâm thương mại, thẳng hướng Quận 12. Trên xe, Anh Thư gương mặt xinh đẹp vẫn còn đỏ ửng vì tức giận, không nói một lời. Nhưng trong lòng nàng lại âm thầm cười cợt đắc ý…
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
Ba mươi phút sau…
Khi chiếc xe chạy qua cánh cổng mở rộng của căn biệt thự, Anh Thư không khỏi ngạc nhiên nhìn quanh. Nàng không thể tưởng tượng được nơi trú ẩn bí mật của Hoàng Minh lại là một nơi như vậy. Biệt thự không quá rộng rãi, lại hơi cũ kỹ nhưng nằm trên mặt tiền đường lớn, giữa khu dân cư đông đúc… Đám người này thật là gan lớn bằng trời.
Cửa xe mở, Anh Thư bước xuống. Nhận ra trong sân còn một chiếc Mercedes đen bóng bẩy, hoàn toàn không tương xứng với vẻ cũ kỹ của căn nhà này. Anh Thư lại thấy một người đàn ông vẻ mặt mệt mỏi đang đứng tưới cây. Anh ta hai mắt thâm quầng vẻ mặt ngơ ngác nhìn nàng… Trong ánh mắt đó có sự đề phòng, lại xen chút nghi ngờ.
– Anh Đường tới sao?
Lúc này, gã đàn ông lái xe đưa Anh Thư đến lên tiếng hỏi một gã khác vừa đóng cửa căn nhà, giọng nói hắn lại mang chút lo lắng kỳ lạ.
– Ừ… anh Đường biết rồi… Lão Đạt cử mày đi thì lão phải chịu trách nhiệm… Mày lo lắng quái gì… – Gã đàn ông vừa trả lời, ánh mắt nhìn Anh Thư chằm chằm không che giấu vẻ thèm thuồng.
– Anh Đường và cậu Minh đang họp trực tuyến với bên kia… Mày đưa cô ta lên phòng cậu Minh trước đi.
– Lên thôi…
Anh Thư được gã đàn ông đó dẫn vào nhà, đi xuyên qua phòng khách về hướng cầu thang. Trên sofa phòng khách có một gã đàn ông khác đang xem TV, làn da hắn ngăm đen, đeo khẩu trang che nửa mặt có vẻ bí hiểm. Ánh mắt hắn sáng rực lên như mèo thấy mỡ, nhìn quét khắp cơ thể Anh Thư.
– Ư… ư… ư…
Lên đến tầng một, đi ngang qua một căn phòng cửa hé mở. Anh Thư nghe được âm thanh thở dốc mệt nhọc của phụ nữ. Nàng liếc mắt nhìn vào khoảng hở bất giác mặt nóng rang lên… Trong phòng là cảnh tượng một người phụ nữ trần truồng đang quỳ gối trên giường cùng lúc bị hai gã đàn ông xâm chiếm… Mặt cô ta ửng đỏ còn nước mắt, miệng há lớn để một cái dương vật thúc vào. Phía sau cô, âm hộ bị một cái dương vật khác nhồi nhét liên tục… Trong phòng còn một giọng nói khác vang lên:
– Nhanh nhanh đi còn cho nó đi nấu cơm… Tao đói rồi…
– Được rồi… Ahhh…
– Sao mày không đóng cửa?! Mượn nhà, mượn vợ người ta dùng thì cũng phải biết điều chút chứ… Ha ha… Mẹ nó… phê quá…
– Ư… Ư… Ư…
Anh Thư quay mặt bước đi, hai bàn tay siết chặt. Chỉ một câu nói đó nàng đã hiểu ra chuyện kinh khủng gì đang diễn ra ở đây. Tại sao người đàn ông dưới vườn kia lại nhìn nàng như vậy?! Tại sao người phụ nữ kia không chống cự mà lại khóc? Tại sao bọn chúng dám ngang nhiên trú ẩn tại một nơi công khai như vậy?
Anh Thư thấy trái tim mình đập dồn dập… Sự quyết tâm trả thù cho cha lần đầu tiên bị sự sợ hãi làm lung lay. Dù biết đến đây phải đối mặt với việc gì, nhưng thực tế còn kinh sợ hơn gấp nhiều lần Anh Thư tưởng tượng.
Gã đàn ông dẫn Anh Thư lên tầng 2, đến một căn phòng lớn, mở cửa mời nàng vào, rồi rời đi. Cánh cửa phòng vừa đóng lại, Anh Thư gần như ngay lập tức đi về phía phòng tắm.
Đóng cửa phòng tắm lại, khóa trái. Anh Thư không chần chừ kéo váy mình lên, lại tuột chiếc quần lót xuống đến đầu gối lộ ra phần mu âm hộ cỏ xanh phơn phớt tuyệt đẹp. Gương mặt xinh đẹp của nàng hơi ửng đỏ khi bàn tay nhỏ nhẹ nhàng tìm vào giữa hai mép âm hộ, chậm chậm rút ra một vật dài dài ươn ướt… Anh Thư cầm nó trên tay, đó là một cái bao cao su bị thắt nút, chứa bên trong là một vật tròn tròn màu đen. Anh Thư đưa lên miệng, cắn rách cái bao, lấy cái vật đó ra. Nó là một thiết bị định vị, tròn như đồng xu, chỉ có một cái nút ở giữa.
Anh Thư bỏ cái bao cao su rách vào toilet, dội nước. Chỉnh trang lại áo váy, nàng ngồi xuống thành bể tắm… Bấm cái nút trên thiết bị, Anh Thư nói khẽ:
– “Chờ chút… Hắn chưa lên phòng”.
Ngay lúc Anh Thư trong phòng tắm, bên ngoài cửa phòng chợt hé mở. Gã đàn ông đeo khẩu trang làn da ngăm đen khi nãy đưa đầu vào nhìn… Hắn nhìn cửa phòng tắm đóng chặt liền nhếch mép cười. Hắn bước vào, đến dưới cái máy điều hòa đang phả hơi mát lạnh… Hắn rút túi quần ra một chai thuỷ tinh như nước hoa, đưa lên ngay cửa hơi lạnh xịt xịt hơn mười lần. Rồi quay người đi ra ngoài.
Cùng một thời điểm…
Cách căn biệt thự không xa, trong một con hẻm vắng. Một chiếc xe bốn chỗ màu đen đang đậu. Trên chiếc xe có hai người là Khánh Phương và Hằng Kiểm.
Lúc này, Hằng Kiểm đang chăm chú nhìn vào màn hình của một thiết bị cầm tay chuyên dụng. Trên đó hiển thị bản đồ của chính khu vực này, có một chấm sáng tại vị trí của căn biệt thự.
– “Chờ chút… Hắn chưa lên phòng…” – Loa trên thiết bị phát ra giọng nói của Anh Thư.
Khánh Phương nhíu mày, cũng không trả lời. Thiết bị theo dõi này âm thanh chỉ nghe được một chiều. Ánh mắt Khánh Phương nhìn ra cửa sổ có chút lo âu. Cô không thể nhìn con gái ông Định đi vào chỗ chết mà không giúp đỡ. Anh Thư chỉ muốn giết Hoàng Minh, bất chấp hậu quả sau đó thế nào. Nhưng Khánh Phương lại muốn cứu cô ấy ra… Vấn đề là người bên cạnh cô hiện giờ chỉ có Hằng Kiểm, điều đó làm Khánh Phương lo lắng không yên.
Khánh Phương cũng từng nghĩ đến thuê mướn lực lượng Hồng Bang, nhưng cô lại sợ Thuận Minh sẽ ra tay can thiệp phá hỏng kế hoạch này. Khánh Phương cũng không biết Thuận Minh và Hoàng Minh có thật sự là hai anh em hay quan hệ huyết thống gì đó như lời Madif nói, nhưng cô không muốn mạo hiểm đánh cuộc một cơ hội giết Hoàng Minh quý giá như vậy.
Cùng thời điểm…
Trong một căn phòng nhỏ tầng một, Hoàng Minh và Hải Đường đang ngồi trước màn hình laptop. Chiếc laptop trên bàn rất thô dày, phía trên lại có một thanh ăng ten bật lên để bắt sóng kết nối vệ tinh.
– Chúng tôi không chứa được 5 tấn TNT… Là TNT đó… Ông nghĩ tôi có thể nhét nó dưới gầm giường sao? – Giọng Hải Đường có chút mất bình tĩnh, nói lớn. – Hải Đường bang cũng không cần khối lượng thuốc nổ lớn như vậy?!
Trên màn hình laptop chiếu hình ảnh một người đàn ông trùm kín mặt bằng bao vải chỉ lộ ra hai mắt. Hai mắt lại đeo kính râm cũng không thể nhìn rõ…
– “Bình tĩnh đi Hải Đường…” – Bên kia vang lên một giọng nói ồ ề như đi qua một thiết bị chuyển âm. – “TNT là chúng tôi mượn đường biển của Hoàng Minh chuyển đi thôi… Cũng không phải cho Hải Đường bang.”
– Điều này không đúng với thỏa thuận của chúng ta… – Hoàng Minh nhíu mày nói.
– “Có khác gì sao? TNT hay ma tuý đều là thứ cấm vận chuyển… Chúng tôi sẽ cho cậu thêm một phần lợi nhuận… Thế nào?”
Hoàng Minh nhìn sang Hải Đường, nhún vai im lặng. Người đại diện Sinthavong nói cũng không sai… Đối với Hoàng Minh vận chuyển thứ gì cũng vậy mà thôi. Mất đi cơ hội thừa hưởng khối gia sản của cha mình, Hoàng Minh càng khát khao kiếm được nhiều tiền, càng nhiều tiền càng tốt.
– “Bây giờ chúng tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra với người của chúng tôi… Tại sao bây giờ chỉ còn một người?” – Giọng nói người đàn ông bên kia có chút kìm nén tức giận.
– Ông còn dám hỏi tôi sao? Tại sao không tự hỏi bốn tên vô kỷ luật đầu óc ngu đần mà các người gửi cho tôi?
Nhắc đến bốn gã người Thái, Hải Đường điên lên đập bàn, đứng bật dậy. Người đàn ông bên kia dù không để lộ ra nét mặt nhưng hai mắt dưới cặp kính cũng nheo lại bất mãn. Hoàng Minh có chút khẩn trương, quay qua Hải Đường nói:
– Anh đi ra ngoài đi… Để tôi nói chuyện với ông ấy.
– Hừ… – Hải Đường hừ lạnh, quay người mở cửa phòng đi ra ngoài.
– “Hừ… Tôi thấy nói chuyện với cậu dễ chịu hơn với cô ta rất nhiều…”
– Ha ha… Ông thông cảm nha.
Ngay lúc này trong phòng ngủ của Hoàng Minh ở tầng 2…
– Ư… đừng… bỏ tôi ra…
– Hắc hắc… ngoan nào…
Trên chiếc giường lớn giữa phòng, một cảnh tượng cầm thú đang diễn ra. Anh Thư cả người không một mảnh vải… Cơ thể tuyệt đẹp của nàng trần truồng vùng vẫy yếu ớt trong vòng tay gã đàn ông da ngăm đen. Hắn đã cởi hết quần áo, cả khẩu trang trên mặt cũng tháo bỏ, lộ ra một hình xăm hoa Anh túc nhỏ dưới cằm. Hắn đè nghiến cơ thể trần truồng của Anh Thư bên dưới… Hai tay hắn say mê vò nắn hai bầu vú căng tròn, miệng thì thèm thuồng ngậm mút hai đầu nhũ hoa của nàng.
– Ưm… đừng…
Một chút lý trí còn lại trong đầu Anh Thư như muốn cảnh tỉnh nàng. Cơ thể nàng đang lọt vào một trạng thái kỳ lạ, nóng nực, rạo rực, ham muốn cuồn cuộn dâng trào.
Chỉ ba phút trước sau khi từ phòng tắm đi ra, Anh Thư còn đang ngồi đợi Hoàng Minh. Gã đàn ông này bất ngờ mở cửa vào phòng. Hắn thô bạo kéo Anh Thư lên giường, rồi vừa sờ soạng vừa cởi quần áo nàng. Điều bất thường đã xảy ra… Anh Thư thấy mình chống cự yếu ớt một cách khó hiểu. Mỗi cái vuốt ve của hắn làm hơi thở nàng dồn dập gấp gáp… Và từng mảnh quần áo cứ thế rơi xuống…
– Ưm… ôi…
Anh Thư cố đẩy gã đàn ông trên người mình ra. Nhưng cái lưỡi của hắn liên tục đánh lên hai đầu núm vú làm cơ thể nàng mềm nhũn. Miệng hắn lại ngậm kín lấy nhũ hoa nàng mút mút thật sâu làm nàng sung sướng đến run rẩy. Rồi tay của hắn luồn vào giữa hai chân Anh Thư, bàn tay ấm nóng đó úp lên phần âm hộ nhòe nhoẹt ướt đẫm của nàng. Những ngón tay hắn kẹp lấy hai mép âm hộ đỏ hồng mềm mại, mơn trớn vuốt ve…
– Ưm… Ôi…
Anh Thư há hốc rên lớn. Một chút lý trí còn lại cũng tan biến mất. Anh Thư như biến thành một người khác. Hai bầu vú căng tròn ưỡn lên đón lấy cái miệng của gã đàn ông lạ mặt… Cặp đùi thon dài trắng nõn mở rộng ra dâng trọn phần âm hộ thầm kín nhất cho bàn tay hắn giày vò mơn trớn.
– Ha ha… em đẹp lắm…
Gã đàn ông nói bằng một giọng gượng cứng khó nghe. Hắn khoan khoái nhìn ngắm khắp cơ thể trần truồng tuyệt đẹp của cô gái trước mặt. Bàn tay đen nhẻm không ngừng vuốt ve xoa nắn hai bầu vú căng tròn mềm mại… Karis, tên của hắn, biết người phụ nữ này là của Hoàng Minh. Nhưng cô ta quá đẹp, đẹp nhất trong số những người phụ nữ hắn từng thấy. Karis đến nay vẫn còn mạng cũng vì hắn cẩn thận, không đi ra ngoài tìm gái. Hôm nay Karis theo Hải Đường sang nơi trú ẩn của Hoàng Minh. Vừa thấy đám Hải Đường bang luân phiên chơi vợ của gã chủ nhà, hắn đã thèm đến suýt nhịn không nổi. Nhưng đến lúc thấy cô gái này, cơn thèm đó liền chuyển mục tiêu, còn mãnh liệt hơn bao giờ hết… Karis vốn không sợ thằng công tử bột kia, cũng không cho rằng nó có thể làm gì được mình. Mượn đàn bà của nó chơi một lần thì đã sao?! Nghĩ là làm, hắn dùng chất kích thích mà cả nhóm đem theo từ Tam giác vàng…
– Ư…
Karis quỳ gối xuống giữa hai chân Anh Thư. Hắn cầm lấy dương vật căng cứng đen nhẻm đầy lông lá của mình, đưa cái đầu nấm to lớn cọ cọ vào giữa hai mép âm hộ nhòe nhoẹt ẩm ướt của nàng. Hắn khoan khoái nhìn đầu dương vật mình từ từ chèn vào, ép hai mép âm hộ đỏ hồng ẩm ướt căng tròn ra…
– Ưm… Đừng… không được…
Ngay lúc này đột nhiên Anh Thư như bừng tỉnh, vùng vẫy kịch liệt. Trong đầu nàng như vừa nghe được lời nhắc nhở của Madif “cô chỉ có một cơ hội… cô chỉ có một cơ hội…”. Nhưng sức lực Anh Thư lúc này thật yếu ớt, hai tay nàng cào cấu bị gã đàn ông giữ chặt… Cặp đùi muốn khép lại thì bị trọng lượng cơ thể hắn ép mở rộng ra.
– KHÔNG…
Anh Thư nước mắt giàn giụa, tuyệt vọng hét lên, khi âm hộ nàng bị lấp kín. Nàng không khóc vì mình đang bị chiếm đoạt bởi một gã đàn ông lạ mặt. Nàng khóc không thể chấp nhận mình đã đến tận đây lại vuột mất cơ hội giết Hoàng Minh.
– Wahh…
Gã đàn ông hít hà khoan khoái tận hưởng sự khít khao tuyệt vời này. Hắn bắt đầu đẩy dương vật ra vào, vừa sung sướng nhìn gương mặt đẫm nước mắt tái nhợt của Anh Thư. Bao nhiêu kìm nén thèm muốn suốt mấy tuần được hắn đem ra giày vò trên cô gái tuyệt đẹp này… Hai tay hắn không ngừng vò nắn hai bầu vú căng tròn đến méo mó. Hạ thể hắn dập nhanh liên tục để dương vật ra vào âm hộ Anh Thư phát ra âm thanh óc ách tuyệt diệu… Sướng quá đi mất.
– Ah…
Đột nhiên, Karis nhíu mày dừng lại. Đầu dương vật hắn bên trong người Anh Thư vừa truyền đến một cơn lạnh buốt khó hiểu. Cơn lạnh kia đi từ đầu dương vật hắn, chạy thẳng vào trong người đi dọc theo xương sống làm hắn rùng mình.
– “Haizz…”
Trong đầu Karis chợt vang lên một âm thanh làm gai ốc hắn dựng đứng. Nó như là một tiếng thở dài ai oán của một đứa con gái… Rất nhẹ nhàng, lại làm hắn kinh sợ không gì tả nổi.
– $&%+×? ×+,$¶
Karis vùng người dậy, chửi vang cả phòng bằng tiếng Thái. Đột nhiên hắn ôm đầu ngã lăn xuống giường gào khóc thảm thiết… Làm Anh Thư sợ hãi tái mặt, co ro rúc vào góc giường…
– AAAA… AAAAA…
Karis ôm đầu lăn lộn trên sàn nhà. Trong đầu hắn đau đớn gấp ngàn lần cảm giác bị xẻ da cắt thịt… Bên trong đầu Karis như có một vật gì đó đang di chuyển qua lại và một hàm răng lởm chởm không ngừng gặm nhấm bộ não của hắn.
– AAAAA…
Tiếng gào rú ghê rợn của Karis làm Anh Thư tỉnh táo phần nào, cơn sợ hãi dâng lên đến cùng cực. Hắn bắt đầu dùng hai bàn tay mình cào cấu khắp mặt mũi… Những vết cào sâu làm rách da thịt, máu ứa ra chảy ướt cả mặt. Những vết cào cấu như giải tỏa bớt cơn đau đớn mà Karis đang chịu đựng…
– AAAAA…
Karis la hét lăn lộn, hai tay bắt đầu cào vào mắt. Hai mắt hắn đầy máu, rồi một con ngươi bị hắn tự tay móc ra… Anh Thư rùng mình, mặt tái nhợt nhìn gã đàn ông đó dùng ngón tay chọc chọc sâu vào hốc mắt trống rỗng đầy máu của mình. Như không thỏa được cơn đau đớn, Karis quỳ gối bắt đầu tự đập đầu mình xuống sàn nhà… Từng cái đập cồm cộp chấn động cả căn phòng như đến xương trán của hắn cũng nát ra…
– “XẢY RA CHUYỆN GÌ?!”
Đột nhiên cửa phòng bật mở, Hải Đường lao vào. Chứng kiến cảnh tượng trong phòng làm cô ta cũng tái mặt sợ hãi. Karis cả người trần truồng, gương mặt đầy máu liên tục đập đầu xuống sàn nhà. Đến chỗ gạch cũng nứt nẻ bê bết máu tươi… Hải Đường đảo mắt qua cái giường, ánh mắt sắc lạnh nhìn Anh Thư. Cô ta biết Hoàng Minh hôm nay mang một cô gái đến đây… Hải Đường cũng đã cãi nhau với hắn về chuyện này. Bây giờ lại xảy ra chuyện với Karis… Nên biết Karis là kẻ cuối cùng còn sống trong nhóm người Sinthavong gửi sang. Hắn chết đi, Hải Đường cũng rất phiền phức.
– AAAAA… AAAAA…
Lúc này Karis rú lên như điên loạn. Hắn lồm cồm bò tới đống quần áo của mình… Một mắt sưng húp, bên còn lại trống rỗng đầy máu, tay hắn mò mẫm, chợt rút ra một khẩu súng… Hắn đưa họng súng lên đầu mình…
– DỪNG TAY…
“Đoàng…”
Hải Đường hét lên nhưng đã muộn, đầu Karis vỡ nát, máu óc trộn lẫn bắn tung tóe lên vách tường, cả người hắn rũ xuống, bất động. Lúc này cả căn phòng chợt như lạnh xuống vài độ, một cơn gió thổi qua xao động tấm màn rồi lặng im biến mất.
Anh Thư há hốc che kín miệng. Dù Anh Thư đến đây mang mục đích giết người, nhưng nàng vẫn chưa bao giờ tận mắt thấy một người chết trước mặt mình. Lại chết một cách kinh khủng như vậy… Nàng vừa sợ vừa nuối tiếc kẻ đó không phải là Hoàng Minh.
Hải Đường giậm chân tức giận, lao nhanh ra cửa sổ kéo rèm nhìn ra đường. Cô thở phào nhận ra dòng xe bên dưới vẫn đi lại bình thường, dường như không ai chú ý đến tiếng súng vừa phát ra. Hải Đường bước đến bên giường túm lấy chiếc cổ nhỏ thon dài của Anh Thư, rít lên:
– Hừ… Cô đã làm gì hắn?! NÓI…
– Tôi… tôi không làm gì hết… Hắn muốn cưỡng hiếp tôi…
Anh Thư lắp bắp phân bua, gương mặt ửng hồng vì cổ bị bóp chặt. Nàng cố kéo tay Hải Đường ra, chiếc chăn phủ trên ngực buông lỏng rơi xuống. Ánh mắt Anh Thư thoáng nhìn về phía cuối giường… Nơi đó nàng giấu cái vật nho nhỏ kia. Có lẽ Khánh Phương đã nghe được và đang giải cứu mình. Nếu giết được Hoàng Minh, Anh Thư cũng không tiếc mạng mình chôn cùng hắn. Nhưng kế hoạch đã thất bại, nàng không muốn chết một cách vô nghĩa như vậy.
– Tôi… không… làm gì… hết… Cứu tôi…
Hải Đường lúc này hơi thở chợt có chút nặng nề bất thường. Ánh mắt cô ta nóng bỏng nhìn xuống hai bầu vú căng tròn, hai đầu nhũ hoa đỏ hồng săn cứng của Anh Thư. Anh Thư vốn đã rất đẹp, trong mắt Hải Đường lúc này lại trở nên lung linh mờ ảo như một tiên nữ. Bàn tay của cô đang đặt trên chiếc cổ thon nhỏ chợt từ từ buông lỏng, trượt xuống…
Anh Thư thảng thốt nhìn xuống những ngón tay thon dài trắng nõn của Hải Đường đang vuốt ve trên bầu vú mình. Ngón tay nhỏ nhắn của cô ta vờn quanh núm vú đỏ hồng của nàng… Một cảm giác nhột nhạt lạ lạ làm cơn ham muốn kia rục rịch thức tỉnh. Cô gái xinh đẹp có mái tóc ngắn này lại cúi thấp xuống, ghé sát vào tìm đến đôi môi của nàng. Gương mặt xinh đẹp của Anh Thư ửng đỏ nóng bừng. Bờ môi nàng cảm nhận được sự mềm mại ướt át của một chiếc lưỡi làm cơ thể nàng hừng hực bốc cháy. Đôi mắt đẹp của Anh Thư khép lại, bờ môi hé mở…