Phần 6: Rốt cuộc thì tôi bị cắm sừng hay là tôi cắm sừng người ta?
Lẽ ra câu chuyện này kết thúc ở phần trước là được rồi, nhưng mà tôi thực sự cảm thấy như vậy là còn thiếu. Vì vậy tôi xin phép được viết nốt đoạn kết của mối tình này.
Sau khi tôi về đến Sài Gòn, cảm giác trong tôi như là vừa trải qua một giấc mơ vậy.
Mọi chuyện đáng lý là cũng khá êm xuôi rồi. Nhưng tôi chả hiểu sao tôi lại quyết định nhắn tin cho gã Quân kia. Tôi điên mất chăng?
Tôi mở đầu như này:
– Chào anh. Tôi là bạn trai của Mây. Tôi biết 2 người có tình cảm với nhau nhưng tôi muốn một sự xác nhận từ anh. Anh có yêu Mây thật lòng không?
– ?
– Anh không cần lo, chúng tôi chia tay rồi. Tôi chỉ muốn chắc chắn rằng anh sẽ đối xử tốt với cô ấy. Vậy thôi.
– Này chú em, anh nghĩ là chú có hiểu lầm gì với anh rồi.
“Hiểu lầm? Hắn nói như thế nghĩa là sao nhỉ?”. Tôi thầm nghĩ.
– Anh nói thế nghĩa là sao? Tôi chưa hiểu cho lắm?
– À thì đúng là anh có cua con bé Mây, nhưng là cua chơi thôi à. Anh đâu biết chú mày đang yêu nó thật lòng đâu? Thôi cho anh xin lỗi nhé, để anh tìm cách giúp tụi em quay lại vậy!
– Anh nói thật ư?
– Ừ, thật chứ sao không! Anh muốn chơi chơi với nó thôi à, chủ yếu lên giường phang nhau thôi chứ yêu đương gì tầm này.
– Ok, cảm ơn vì anh đã trả lời thành thật với tôi.
– Mà sao chú mày quen được nó thế? Kể nghe chơi.
– À chuyện là…
Sau đó tôi kể cho hắn nghe tôi đã gặp em ra sao, yêu em thế nào.
Tôi kể y chang câu chuyện này nè, nhưng tất nhiên là lược bỏ những khúc 18+ và đặc biệt là chi tiết… đêm hôm qua.
Sau khi nghe xong, hắn tỏ ra khá thích thú:
– Mối tình của chú em thú vị đó, vậy chắc 2 đứa phải quay lại với nhau thôi! Để anh giúp chú em.
– Thế thì phải cảm ơn anh rồi.
– Mà này, anh bảo thật nhé, đừng bao giờ đi nói chuyện với tình địch, cho dù người ta có đáng tin đến cỡ nào đi nữa, nhớ chưa?
– Ơ nhưng anh đâu phải là tình địch?
– Thì đại khái là Mây nó thích anh, nên cũng tính vậy. Nói chung là không nên như thế, hiểu chưa?
– Ok.
Tôi cũng phần nào tin tưởng hắn vì tôi thấy hắn cũng có vẻ chia sẻ thật lòng với tôi.
Đột nhiên Quân “tổ lái” sang chuyện khác:
– À mà, tối hôm qua mày có gặp con Mây không?
– À ừ có gặp đi cafe vào buổi tối rồi thôi. Sao vậy?
– Không phải, ý anh là đêm khuya á? Anh biết hết đấy, đừng có đánh giá thấp anh mày. Anh chỉ cần chú xác nhận thôi.
– Sao anh biết hay vậy? Ừ đúng rồi đó, hôm qua em có ngủ lại.
– Vậy thôi à? Thế có làm chuyện ấy ấy không? Anh biết hết nhá! Kể nghe xem nào?
– Thôi. Chuyện riêng tư mà.
– Riêng tư gì, anh đây xơi quá trời con rồi, anh thấy bình thường cả mà. Anh em chia sẻ với nhau tí chứ có gì mà ngại.
– Ừm thì…
Và thế là tôi đành phải kể chi tiết chuyện hôm qua.
Sau khi kể xong, hắn chỉ đọc thôi chứ không trả lời thêm nữa.
Một tiếng đồng hồ sau, hắn vẫn không trả lời.
Tôi bỗng thấy sốt ruột quá chừng.
Linh tính có chuyện chẳng lành, tôi bèn nhắn thêm:
– Anh sao vậy?
– Mây là của chú rồi đó? Đi mà yêu nó đi, liên quan gì anh?
– ???
Tôi thề lúc đó tôi chưa kịp hiểu chuyện gì cả.
Ngay lập tức, Mây gọi điện cho tôi.
Vừa bắt máy, em đã hét lên (tôi viết hoa hết cho nó căng):
– TÔI ĐÃ LÀM GÌ ANH HẢ? ANH NÓI ĐI? TÔI CHO ANH NGỦ LẠI, CHO ANH MUỐN LÀM GÌ THÌ LÀM MÀ ANH LẠI HẠI TÔI VẬY SAO?
– Em à, anh đâu biết là người ta như vậy đâu? Anh tưởng… ảnh muốn giúp chúng ta quay lại chứ. Sao trông nó lại như thế này?
– BỚT NGỤY BIỆN ĐI! THẰNG HÈN! TÔI NGUYỀN RỦA ANH SAU NÀY KHÔNG ĐƯỢC AI YÊU THƯƠNG NỮA! ANH BIẾN MẤT KHỎI CUỘC ĐỜI TÔI VĨNH VIỄN ĐƯỢC RỒI ĐÓ!
– Thôi mà Mây, cho anh xin lỗi, em bình tĩnh lại đi có được không?
– KHÔNG? BÌNH TĨNH CON cặc GÌ ĐƯỢC NỮA? MÀ ANH KHÔNG CẦN PHẢI BIẾN ĐI ĐÂU, TÔI SẼ BIẾN KHỎI CUỘC ĐỜI NÀY CHO VỪA LÒNG ANH! TÔI THỀ TÔI SẼ KHÔNG SỐNG TRÊN ĐỜI NÀY NỮA VÌ NHƯ VẬY TÔI PHẢI HÍT THỞ CHUNG MỘT BẦU KHÔNG KHÍ VỚI MỘT THẰNG RẺ RÁCH NHƯ ANH.
– Mây nghe lời anh, Mây bình tĩnh lại. Em đừng làm gì dại dột nha. Người ta không yêu em thì để anh yêu. Ngoan về đây anh thương nha!
– TÔI ĐÉO CẦN! MỘT NGÀN MỘT TRIỆU LỜI CỦA ANH CŨNG KHÔNG BẰNG MỘT CÂU NÓI CỦA ANH QUÂN!
Em cúp máy gần như ngay lập tức. Trong lòng tôi vừa đau nhói vừa lo sợ cho sự an nguy của em.
Thì ra trong mắt của Mây, tôi chẳng bằng hắn ta một góc.
Tôi vội vàng gọi cho em thêm vài cuộc. Thế nhưng những gì tôi nhận lại chỉ là câu nói “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…” từ Tổng Đài.
Tôi đành phải chạy thẳng qua chỗ ở của tên Quân để nhờ vả hắn. Chẳng phải em bảo một lời của hắn bằng cả ngàn lời của tôi sao?
Ngay khi tôi vừa đến, hắn đã bảo:
– Mày còn muốn gì nữa?
– Anh hãy cứu Mây đi có được không?
– Cứu? Sao mày không cứu nó? Nó giờ là của mày, không liên quan gì tao?
– Tôi xin anh. Anh giả vờ không hiểu có phải không? Bây giờ cả triệu lời tôi nói cũng không bằng một câu của anh? Anh là cả thế giới của Mây đó.
– Mày nói gì?
– Tôi xin anh hãy cứu Mây đi, Mây đòi tự tử đó anh có biết không?
– Thật… thật sao?
– Tôi không biết anh đã nói gì với cô ấy, nhưng mà anh có thể nào xin lỗi Mây rồi nói yêu thương Mây được không? Tôi van xin anh, coi như là tôi bỏ hết lòng tự trọng của một thằng con trai, tôi cầu xin tình địch của mình an ủi người yêu mình. Anh muốn gì tôi cũng làm. Anh đánh tôi, chém tôi cũng được. Tôi chịu hết, chỉ cần Mây được cứu thôi…
Nói rồi tôi cúi đầu xuống một tí. Chẳng hiểu sao lúc này tôi lại lụy tình đến mức như vậy nữa.
Hắn bảo:
– Bình tĩnh đi, không cần phải vậy đâu, để anh gọi nó xem sao. Mày lo gọi cho bạn nó đi.
Sau đấy đúng là Mây không sao thật.
Em được hắn an ủi nên cũng đỡ phần nào.
Thế nhưng Quân chỉ động viên và không trách Mây nữa thôi chứ tuyệt nhiên không đả động gì đến việc yêu đương với em nữa.
Câu chuyện đến đây là dừng được rồi.
Sau đó thì Mây vẫn tiếp tục nói chuyện với tôi như bình thường. Tôi tâm sự và an ủi em mỗi ngày cho đến khi tụi tôi… quen nhau lại.
Công nhận tôi ngu thật.
Tôi yêu em tiếp mà trong lòng luôn nơm nớp lo sợ rằng tên Quân kia sẽ cướp em đi bất cứ lúc nào.
Mà đúng là em bị cướp đi thật. Lần này không phải Quân nhưng mà là bị cướp đi bởi… một thằng khác. Thằng này nhà giàu cực, tôi với tên Quân chắc chỉ là cái móng tay so với nó.
Mối tình kỳ lạ của tôi và thế là tan thành mây khói. À không, chỉ còn khói thôi chứ “Mây” thì cũng chả còn nữa.
Mỗi khi bạn bè tôi nghe được câu chuyện này, họ đều bảo tôi ngu, tôi lụy tình. Có người thì bảo nghe khá kỳ lạ vì chưa bao giờ gặp phải mối tình nào như vậy. Đa số đều cho rằng tôi quá nhọ khi mà được người yêu cho lần đầu xong nhưng vẫn cắm sừng tôi. Tôi phải gọi là Chúa tể của những chiếc sừng luôn rồi.
À nhưng vẫn có một số ít người bảo, tính ra tôi cắm sừng ngược lại thằng kia mới đúng, “outplay” phải gọi là khá đỉnh.
Đứa bạn thân nhất của tôi lại khuyên tôi nên viết câu chuyện này ra, đặc biệt là phải có cảnh 18+, như vậy mới lột tả hết được cảm xúc của tôi cũng như cảnh tôi “counter” cắm sừng lại tên kia. (Chủ yếu nó muốn đọc truyện sex thì có).
Còn bản thân các bạn nghĩ như thế nào? Tôi làm vậy là đúng hay là sai? Rốt cuộc thì tôi bị cắm sừng hay là tôi cắm sừng ngược lại người ta?
Hãy bình luận cho tôi biết nhé.
Chúc các bạn nữ trao lần đầu của mình cho đúng người để không phải hối hận.
Chúc các bạn nam không phải lâm vào tình cảnh trớ trêu giống như tôi.
Câu chuyện đến đây là hết, cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng tôi đến đây.
Và hơn hết, cảm ơn những người bạn đã ở bên cạnh an ủi tôi, giúp tôi vượt qua được giai đoạn khó khăn này.
Viết ra hết thực sự tôi rất nhẹ lòng.
Cảm ơn Mây.
Chúc em một đời bình an.
Tôi không trách gì em cả.
Tạm biệt em, cô gái tôi từng thương.
Tạm biệt.
— Hết —
Tác giả: NK